Like Love

Chương 76: Sau này không cần thử nữa




Mỗi ngày Mạch Đinh đều đi đi về về giữa nhà và bệnh viện, nhưng bà ngoại và mẹ Mạch Đinh không hề thấy cậu cười, giống như mất hết cảm xúc, chăm sóc thân thể bà ngoại, cứ thế, Mạch Đinh càng ngày càng gầy, gầy đến mức bà ngoại cầm lấy tay Mạch Đinh mà đau lòng: "Tiểu Đinh, cháu ăn nhiều vào."

"Bà ngoại, cháu không nuốt nổi."

"Sao cháu phải tra tấn mình như vậy, nghĩ thoáng ra một chút sẽ tốt thôi."

"Bà ngoại, bà muốn cháu nghĩ thoáng như thế nào đây, cháu rời khỏi An Tử Yến không phải vì cháu không yêu hắn, cháu là vì bà, vì mọi người, nơi chứa đựng tình yêu của cháu, mỗi ngày đều đau đớn quằn quại, chỉ để nó trở nên trống rỗng, vì sao nhất định phải bắt con chọn lựa, vì sao?" Mạch Đinh nhào vào lòng bà ngoại nằm trên giường, nức nở.

Bà ngoại vuốt ve đầu Mạch Đinh: "Tất cả rồi sẽ thành quá khứ, cháu sẽ từ từ tốt lên, tin bà."

Mạch Đinh đứng dậy, thu dọn bát đũa, cười khổ. "Trái tim của cháu sẽ không còn như trước nữa, nó chỉ có thể từ từ chết đi, có lẽ chết đi cũng tốt, ít nhất không cảm thấy đau đớn nữa, bà ngoại, cháu về trước đây, mai lại đến thăm bà." Mạch Đinh cầm cặp lồng đi ra ngoài cửa, bà ngoại nhìn theo Mạch Đinh mà thở dài.

Ở cửa bệnh viện gặp được mẹ, mẹ Mạch Đinh cũng không nhịn được khuyên: "Con cái thằng nhóc này không vui lên chút được à."

"Mẹ bóp chết tình yêu của con, sao hả, còn muốn giết chết cảm xúc của con?" Dứt lời Mạch Đinh bước đi. Đúng vậy, lần này không ích kỷ nữa, không cần lo lắng có ai đó vì mình mà bị bệnh, không bao giờ lo lắng về gánh nặng mà tình yêu mang lại, thật thoải mái, thoải mái đến ngay cả bản thân cũng không cảm giác được là mình đang sống.

"Em a, rất nghịch ngợm, nói chuyện cùng hành động luôn không thống nhất;

Em a, rất đứng đắn, toàn bộ thế giới phải là người tốt mới vừa lòng;

Em a, rất nóng nảy, một đống câu hỏi trong đầu cùng đè nén trong bụng;

Em a, rất khác người, liền thích tạo ra chút hình thức;

Khi tôi nghĩ rằng đời này không ai có thể khiến mình động tâm, tôi lại gặp em;

Cho dù em có rất nhiều tật xấu, tôi vẫn yêu em;

Nhiều lần tôi làm em khóc, em phải hiểu tôi không cố ý;

Thế giới này quá chật chội, tôi sẽ để lại cho em mảnh đất trống bên cạnh mình;

Tôi chỉ muốn nói với em, em đau đớn tôi cũng không biết phải làm sao;

Tôi chỉ muốn cho em nghe, ca khúc viết nên vì em;

Nếu đã yêu, sẽ không ngừng lại;

Quên nói một điều, tên của em là Mạch Đinh."

Mạch Đinh đặt di động bên tai, lẳng lặng, nghe đi nghe lại, đây là căn cứ duy nhất chứng minh An Tử Yến có tồn tại, tất cả không phải một giấc mơ, chỉ kết thúc mà thôi.

An Tử Yến cũng không tốt hơn là bao, mặc kệ người xung quanh từng muốn phá hoại hai người như thế nào, An Tử Yến chưa từng buông tay, mà khi Mạch Đinh khóc cầu xin bản thân, khóc giải thích, khóc để chia tay, An Tử Yến không đành lòng lại làm Mạch Đinh càng thêm đau khổ, cứ vậy rời đi. Hắn chưa từng nghĩ đến, hóa ra hai chữ chia tay, sẽ khiến hắn đau đớn đến vậy, đau đến mức hắn không đứng dậy nổi.

Giống như ma chú, từng lời nói của Mạch Đinh cứ hiện lên trong đầu hắn.

"An Tử Yến, sao cậu còn chưa dậy, mau đứng lên, nhanh không muộn học."

"An Tử Yến, có lầm không vậy, cậu lại lấy sách của tớ, sao không tự mang sách của mình hả."

"An Tử Yến, cậu mà chỉnh tớ lần nữa, tớ đồng quy vu tận với cậu."

"An Tử Yến, cậu cái tên vô lại này."

"An Tử Yến, cậu cũng nên chuyên tâm yêu tớ một chút được không, chả tập trung gì cả."

"An Tử Yến, cái này mà cũng tính là hẹn hò."

"An Tử Yến, cậu rất yêu tớ, đúng không? Đúng không!"

An Tử Yến thất hồn lạc phách đi trên đường, bị mấy tên côn đồ theo dõi, chặn hắn lại trong con ngõ nhỏ, một tên tóc vàng nói: "Nhìn cái đã biết là có tiền, toàn thân đều là hàng hiệu, này, cho mấy anh đây vài đồng tiêu tạm với, các anh đây sẽ tha cho chú mày, bằng không hôm nay chẳng dễ mà chạy được đâu."

An Tử Yến ngẩng đầu nhìn chằm chằm mấy tên côn đồ, ánh mắt ấy khiến mấy tên kia sợ chết khiếp, nhưng tóc vàng vẫn kiên trì. "Mày, mày nghĩ trừng chúng tao thì chúng tao sẽ sợ chắc? Giao tiền ra đây."

"Tao thấy bọn mày chán sống rồi."

"Ái chà, khẩu khí không nhỏ, không để mày mở rộng tầm mắt chút, mày còn tưởng chúng tao là mèo bệnh, anh em, lên."

Vài phút sau, tiểu lưu manh đứa nào đứa nấy mặt mũi bầm dập, tóc vàng ngã xuống đất, lấy di động ra: "Có gan mày đừng chạy, tao lập tức gọi người đến, mày đừng chạy, đừng có chạy."

An Tử Yến vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, quả nhiên một lát sau, có 20 người đi tới, vây quanh An Tử Yến, tất cả đều xông lên, nhưng An Tử Yến mặt vẫn không đổi sắc thẳng tay đánh trả, cho dù bị đánh trúng cổ họng cũng không rên một tiếng, trán và xung quanh khóe mắt của An Tử Yến đều chảy máu, sau khi đánh gục tên cuối cùng, hắn lau lau máu trên trán, vết thương đau đớn khiến hắn nhếch miệng, không được, không được. An Tử Yến đá văng một tên cản trở lối đi của hắn, chạy về bãi đỗ xe, rồi lái như bay về nhà bà ngoại Mạch Đinh.

Mạch Đinh từ lúc trở về vẫn không hề nhúc nhích, ngây ngốc nhìn nơi An Tử Yến rời đi, giống như An Tử Yến sẽ lại từ nơi ấy xuất hiện, Mạch Đinh chỉ biết rằng, bản thân không thể nào quên được, rõ ràng là mình muốn chia tay, người lưu luyến lại vẫn là mình.

Cậu ngồi đếm những việc và vật ngang qua cửa sổ.

Ở cổng thôn con bò của lão Hoàng lại chạy ra ăn cỏ.

Cháu dâu của ông Tôn lại về quê trộm sinh con, đây đã là cái thai thứ ba rồi.

Mấy đứa trẻ con lại nghịch bùn với nhau.

Xe của An Tử Yến đang đi về phía này, mình đã bảo cái xe ấy màu sắc rất chói mắt, chỉ cần liếc một cái liền nhận ra.

Mạch Đinh đột nhiên giật nảy mình, mắt trợn tròn, xác định bản thân không hề nhìn lầm.

Xe của An Tử Yến đã dừng lại trước cửa nhà mình, sau đó cửa xe mở ra, cách cửa sổ đứng trước mặt cậu, Mạch Đinh trông thấy An Tử Yến chưa kịp kinh ngạc đã hét lên: "Vết thương trên mặt cậu là sao, ai đánh cậu, sao không bôi thuốc, sao không đến đến bệnh viện hả." Mạch Đinh nhìn vết thương trên mặt An Tử Yến, vô cùng đau lòng.

An Tử Yến bịt miệng Mạch Đinh lại: "Để tớ nói, Mạch Đinh, tớ đã thử rồi, cách của cậu không thể thực hiện được, vẫn dùng cách của tớ đi, lão tử thực con mẹ nó không thể rời khỏi cậu." Dứt lời ôm lấy Mạch Đinh, kéo Mạch Đinh từ trong cửa sổ ra ngoài.

"Này, cậu làm gì vậy, để tớ băng bó vết thương cho cậu đã."

An Tử Yến nhét Mạch Đinh vào trong xe, sau đó cũng ngồi lên. Ở trên xe, Mạch Đinh nhìn An Tử Yến, rốt cuộc không nhịn được nữa, khóa ngồi trên người An Tử Yến, thô lỗ mà khẩn cấp hôn hắn, tay cậu siết chặt lấy quần áo của An Tử Yến, cảm thụ hơi ấm chân thật từ cơ thể hắn, hai tay An Tử Yến đặt trên lưng Mạch Đinh, dùng sức, giống như muốn khảm cậu vào thân thể của chính mình.

Hết cách rồi, tớ thật sự rất nhớ cậu, An Tử Yến.

Sau này, không bao giờ, vĩnh viễn không bao giờ thử tách nhau ra nữa.

Tình yêu không thể chiến thắng tất cả thì sao chứ, cần chiến thắng nhiều như vậy làm gì, tớ chỉ cần có cậu là đủ rồi.

Của tớ, của cậu, lại hôn tớ, vẫn hôn tớ, hôn đến mức tớ không thể nghĩ đến việc khác nữa.