Like Love

Chương 63: Khi ốm người ta liền trở nên ôn nhu




Sau khi mẹ Mạch Đinh cho cậu uống thuốc, để cậu ngủ một giấc, nhưng Mạch Đinh đã ngủ đến tận trưa mà đầu óc vẫn choáng váng nặng nề, mơ mơ màng màng mở mắt, toàn thân nóng hầm hập, không ngủ được nữa. Trong phòng khách mẹ Mạch Đinh bật tiếng tivi hơi to, quả thực ồn ào muốn chết.

Mạch Đinh lại nhịn không được gọi điện thoại cho An Tử Yến, suy nghĩ chỉ cần rảnh rỗi một chút, cậu sẽ nhớ ngay tới An Tử Yến. Cái tên chết tiệt vô khổng bất nhập, đang từng chút chiếm lấy tế bào não của cậu.

(vô khổng bất nhập: chỗ nào cũng nhúng tay vào, lợi dụng tất cả mọi dịp (ví với sự lợi dụng mọi cơ hội để làm điều xấu).)

"An Tử Yến, tớ thật đáng thương, ốm mà lại không có người chăm sóc." Người ta lúc đau ốm có vẻ đặc biệt yếu ớt, nhất là những người cần tìm thấy ở những người khác cảm giác tồn tại của bản thân.

"Mẹ cậu đâu?"

"Mẹ cho tớ uống thuốc xong thì ra phòng khách xem ti vi, hoàn toàn mặc kệ tớ, thật sự khiến tớ thất vọng đau khổ." Cổ họng Mạch Đinh hơi ngứa, bịt loa ho khan hai tiếng, thật sự là kỳ quái, lúc ốm muốn kêu ca với An Tử Yến, nhưng không để hắn thấy mình ốm đến mức nào, miễn cho hắn phải lo lắng.

"Đã ho như vậy rồi, mau đi khám."

"Có lầm không vậy, thế mà cậu cũng nghe thấy. Như thế này thì sao?" Mạch Đinh cố ý bỏ di động vào trong chăn, sau đó cách chăn nhỏ giọng nói: "An Tử Yến, cậu là tên hỗn đản." Rồi lấy điện thoại ra: "Thế nào, có nghe được tớ vừa nói gì không, chắc không nghe thấy rồi." Không hiểu Mạch Đinh đắc ý gì khi làm việc này.

"Tớ thấy cậu là không muốn sống nữa rồi." Ngữ khí đầu bên kia không tốt.

"Lỗ tai của cậu thật quái, như thế mà cũng nghe được, thật kỳ lạ, là ảo giác của tớ phải không, chung quy vẫn cảm thấy giọng nói của cậu cách tớ rất gần, là gió đưa tiếng nói của cậu đến bên cạnh tớ sao?"

"Tớ thấy gió thổi đến mụ mị đầu óc cậu rồi, trở thành một tên ngốc."

"Cậu lại mắng tớ, tớ đang ốm đấy, cậu là bạn trai tớ lại không ở cạnh tớ còn chưa tính, mắng tớ gì chứ."

"Ai nói tớ không ở bên cạnh cậu."

"Đừng nói mấy lời kiểu như tinh thần cậu ở bên tớ."

"Tinh thần của tớ vĩnh viễn không tồn tại cùng cậu."

Mạch Đinh nghe thấy cửa sổ có tiếng động, quay đầu liền bắt gặp An Tử Yến đang mở cửa sổ ra, một tay chống khung cửa sổ, nhảy một phát, liền thoải mái chui vào phòng Mạch Đinh, di động từ bên tai Mạch Đinh rơi xuống giường, An Tử Yến thấy biểu tình y như thằng ngốc của Mạch Đinh, cười tinh nghịch: "Hi ——"

Mạch Đinh tát cho mình một cái, miệng lẩm bẩm: "Mau tỉnh lại đi, đừng mộng đẹp nữa." Nhưng hai má đau đớn khiến cậu rõ ràng ý thức được đây là sự thật, rốt cuộc cậu kinh hô: "An Tử Yến!! Sao cậu lại đến đây, vạn nhất bị mẹ tớ phát hiện ra thì sao? Hơn nữa đây là tầng hai, sao cậu leo lên đây được?" Mạch Đinh cũng mặc kệ thân thể còn đang suy yếu, nhảy xuống từ trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thấy một cái thang đặt ở đó, còn có cả Chu Cách và Ellen đang tựa vào thang hôn nhau nồng nhiệt, khi Chu Cách để tay lên mông Ellen Mạch Đinh lập tức rụt đầu về, nhắm mắt làm ngơ.

Mẹ Mạch Đinh bị tiếng động trên lầu quấy rầy: "Mạch Đinh, con làm gì trên đó thế."

"Không, không làm gì cả, mẹ không được đi lên." Thật đúng là giấu đầu lòi đuôi. Mẹ Mạch Đinh nổi lòng nghi ngờ, muốn xem xem Mạch Đinh đang làm cái quỷ gì, đi đến phòng Mạch Đinh, me nghe thấy tiếng bước chân, sợ tới mức kéo rèm cửa sổ lại, đẩy An Tử Yến lên giường, phủ chăn lên cả hai, bịt miệng hắn. Mẹ Mạch Đinh mở cửa ra: "Con đang làm gì vậy?"

Mạch Đinh thở hổn hển từ trong chăn ló đầu ra: "Không làm gì cả, mẹ, mẹ ra ngoài đi."

"Sao mặt con lại đỏ như vậy?"

"Con, con đang giải quyết nhu cầu sinh lý của đàn ông, mẹ mau ra đi."

Mẹ Mạch Đinh thoáng sửng sốt, có chút xấu hổ, dù sao bắt gặp con mình tự an ủi trong phòng, là một chuyện rất ngượng ngùng, mẹ Mạch Đinh rầm một tiếng đóng cửa lại: "Đang ốm mà còn thảnh thơi tự sướng, chả biết nó nghĩ thế nào." Mẹ Mạch Đinh xuống lầu tiếp tục xem tivi. Mạch Đinh xuống giường khóa kỹ cửa, rồi lại quay về nằm trên giường, trải qua một phen sức ép này tựa hồ sắp hôn mê đến nơi.

"Lý do gạt người ta của cậu sao đều hạ lưu như vậy hả."

"Cậu đừng nói nữa." Mạch Đinh hữu khí vô lực trả lời.

An Tử Yến đặt tay lên trán Mạch Đinh, mặt nhăn mày nhíu: "Đứng lên, tớ đưa cậu đến bệnh viện."

"Không cần, tớ uống thuốc rồi." Mạch Đinh ôm lấy thắt lưng của An Tử Yến, dán khuôn mặt nóng rẫy lên cổ An Tử Yến: "Thân thể của cậu rất mát, thật thoải mái, cứ để như vậy trong chốc lát đi, thuốc gì cũng không hữu dụng bằng cậu."

"Đừng nói mấy lời ngu ngốc."

"Cái này không phải lời ngu ngốc, mà là tâm tình."

Mẹ Mạch Đinh một lát sau lại chạy tới gõ cửa: "Đinh Đinh."

"Lại làm sao nữa, con chưa giải quyết xong."

"Mẹ muốn đi chơi bài, con ở nhà một mình không sao chứ."

"Vâng, uống thuốc xong con thấy đỡ hơn rồi, mẹ đi đi."

"Nếu có chuyện gì nhất định phải gọi điện cho mẹ, mẹ ở ngay đây thôi, sẽ lập tức quay về."

"Biết rồi, mẹ đi đi, mẹ ở nhà ngược lại con không cách nào nghỉ ngơi cho tốt."

"Được được, mẹ ra ngoài ngay đây."

Mẹ Mạch Đinh cầm túi ra khỏi nhà, An Tử Yến đứng dậy, bị Mạch Đinh giữ chặt: "Cậu đi đâu vậy?"

An Tử Yến không trả lời, vào nhà tắm tìm khăn mặt nhúng qua nước lạnh, sau đó ngồi trở lại bên giường, lau mồ hôi trên mặt cho Mạch Đinh: "Cho cậu hai tiếng, nếu không hạ sốt tớ liền mang cậu tới bệnh viện."

"Nào có nhanh như vậy."

An Tử Yến trừng mắt liếc Mạch Đinh một cái: "Không cho cò kè mặc cả."

Mạch Đinh bĩu môi, không tiếp tục đề tài này nữa, hưởng thụ cảm giác lành lạnh khi An Tử Yến lau mồ hôi cho mình, một cảm giác vi diệu nảy lên trong lòng, Mạch Đinh ngây ngô cười: "Tớ đã mường tượng ra cảnh cậu chăm sóc cho tớ nếu sau này tớ trở thành người sống thực vật."

"Thế cậu có biết tình tiết như thế này không?"

"Như thế nào?"

"Đẩy xe lăn đến bên vách đá, sau đó buông tay, đó chính là kết cục của cậu sau này."

Đối với lời nói ác độc như vậy, Mạch Đinh khác với mọi khi không hề tức giận, lý luận không dứt với An Tử Yến, chỉ cười cười: "Cậu sẽ không làm thế, An Tử Yến, cậu vĩnh viễn sẽ không làm thế."

"Chắc chắn?"

"Đúng vậy, bởi vì cậu là bạn trai ngang bướng của tớ, còn bởi vì cậu sẽ không làm tổn thương tớ." Mạch Đinh túm lấy áo của An Tử Yến, kéo về phía mình: "Chồng a, hôn một cái."

Hai người đụng chạm cùng một chỗ, lạnh lùng của cậu, nóng bỏng của tớ, lưu lại ấn ký tình yêu cho nhau.

Thì ra, đau ốm cũng có thể khiến người ta trở nên ôn nhu. Là phần ôn nhu chỉ thuộc về An Tử Yến.

Mạch Đinh không biết thiếp đi mất từ lúc nào, khi tỉnh lại đã là buổi chiều, An Tử Yến đã ngủ bên cạnh mình, ngón tay của Mạch Đinh nhẹ nhàng đặt lên khuôn mặt tuấn tú của An Tử Yến, nhịn không được bật cười, mỗi lần yên tĩnh như vậy, sẽ cảm ơn ông trời, mình phải may mắn cỡ nào mới được hắn yêu.

Mẹ Mạch Đinh ở bên ngoài gõ cửa: "Đinh Đinh, sao rồi, có tốt hơn không, mẹ nấu chút gì cho con ăn nhé."

Me bật dạy lao ra khỏi phòng, nhanh chóng khép cửa lại: "Mẹ, mẹ nhỏ giọng chút được không, lỗ tai con sắp điếc đến nơi rồi."

"Rõ ràng mẹ nói rất nhỏ mà, trong người thấy thế nào."

"Đỡ hơn rồi, mẹ đem cơm đặt bên ngoài phòng con là được, mẹ đừng hỏi, cũng đừng quan tâm, lần này con ốm muốn tùy tiện một lần, vừa chơi máy tính, vừa ăn cơm."

Mẹ Mạch Đinh thấy Mạch Đinh nghiêm túc, cũng liền thuận theo ý của Mạch Đinh. Khi Mạch Đinh bưng cơm về phòng, An Tử Yến đã tỉnh lại, lấy tay sờ sờ trán Mạch Đinh, nhiệt độ đã hạ, liền đi về phía cửa sổ, Chu Cách và Ellen đã sớm không còn bóng dáng, chỉ lại cái thang, phía dưới dán một tờ giấy sửa cửa sổ, để tránh người ta hoài nghi, nhưng Mạch Đinh cảm thấy như vậy càng khiến người ta nghi ngờ.

"Tớ đi đây."

"Không ở lại thêm lát nữa à?"

"Không được."

Trông thấy An Tử Yến mở cửa sổ, Mạch Đinh xoắn xoắn ngón tay, có chút luyến tiếc. Đột nhiên bật dậy ôm lấy An Tử Yến: "Tối nay cậu ở lại đây đi."

"Đừng vớ vẩn, không phải cậu đã đỡ rồi sao?"

"Chưa khỏe hẳn mà, thật đấy, không tin cậu sờ mà xem." Mạch Đinh cầm tay An Tử Yến đặt lên trán mình tràn ngập chờ mong hỏi: "Đúng không? Đúng không?"

An Tử Yến hết cách đành đóng cửa sổ lại, mặt không đổi sắc nói: "Sớm muộn gì cũng có một ngày bị cậu đeo bám đến chết."