"Cái đó, tớ, không, này." Mạch Đinh trông thấy An Tử Yến đã bắt đầu nói năng lộn xộn, muốn giải thích nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
An Tử Yến bắt gặp Mạch Đinh tiễn Phó Thiến về nhà, nhìn bộ dáng vui vẻ của Mạch Đinh, hắn liền cảm thấy không thoải mái. Đối với việc xuất hiện một ít cảm xúc trong tình yêu này, An Tử Yến không thể khắc chế, cũng vô lực ngăn cản.
"Sự việc không phải như cậu nghĩ đâu."
An Tử Yến đã không muốn nghe bất cứ điều gì nữa, túm lấy tay Mạch Đinh kéo về phía nhà Phó Thiến: "Cậu đã không muốn nói, để tớ giúp cậu."
"Cậu bình tĩnh một chút, trước nghe tớ giải thích đã." Mạch Đinh dùng sức ghìm An Tử Yến lại.
Nhưng mà cậu sao có thể kìm An Tử Yến lại được: "Không phải giải thích."
"Cậu cho tớ một phút thôi, một phút là được rồi, để tớ nói rõ mọi việc a."
"Không được."
"Thật đó, cậu phải tin tớ."
"Không thể."
"Chúng mình trở về đi."
"Không cho."
Mạch Đinh nói gì cũng vô ích, hiện tại An Tử Yến đã kéo cậu đến trước cửa nhà Phó Thiến, dùng chân đá cửa tạo tiếng động, Phó Thiến chạy ra mở cửa, Mạch Đinh cúi thấp đầu đem một tia hy vọng cuối cùng ký thác vào việc Phó Thiến sẽ không nhận ra mình, nhưng việc đó là không có khả năng.
"Đinh ca ca, anh..." Khi lên tiếng đồng thời thấy đứng bên cạnh Mạch Đinh còn có một anh chàng rất đẹp trai nhưng sắc mặt không tốt: "Đây, đây là ai?"
"Là của tôi, ừm, cái kia, ngồi cùng bàn." Vừa giới thiệu xong, An Tử Yến một tay bắt lấy cổ tay Mạch Đinh, tay còn lại nắm thắt lưng của cậu, cúi đầu bao trùm miệng Mạch Đinh, không để Mạch Đinh có cơ hội thở dốc, Mạch Đinh liều mạng đập vào ngực An Tử Yến. Đầu óc trống rỗng. Phó Thiến ở một bên sửng sốt.
Một lát sau, An Tử Yến mới buông Mạch Đinh ra, Mạch Đinh chà xát đôi môi bị hôn đến mức sưng đỏ của mình, chỉnh trang quần áo xộc xệch, tiếo tục nhìn Phó Thiến hắng hắng giọng giới thiệu lại: "Là ngồi cùng bàn kiêm bạn trai của tôi."
Giờ Phó Thiến mới phản ứng lại, khép cái miệng vì kinh ngạc mà há hốc nói: "Vậy ban nãy anh nói anh bị bệnh giang mai là gạt em? Anh làm tất cả mọi thứ là để che giấu việc này?"
"Bệnh giang mai?" An Tử Yến cau mày nhìn Mạch Đinh: "Vậy mà cậu cũng bịa ra được."
"Đinh ca ca, là thật sao, tất cả đều là gạt em, vì sao anh lại gạt em, em khiến người khác chán ghét đến vậy cơ à?"
Mạch Đinh bị hai người nhìn chằm chằm chỉ muốn chui ngay xuống lỗ, dưới sự truy vấn của Phó Thiến không chỉ một mà hai ba lần liên tiếp, Mạch Đinh rốt cuộc bởi vì hai ngày nay lo lắng hãi hùng, cảm xúc phức tạp trong lòng gần như khiến cậu sụp đổ, giống một người điên, giựt tóc xé áo, đấm tay giậm chân: "Được rồi, tất cả đều do tôi không tốt, không nên nói dối, còn nói dối nhiều như vậy, các người còn muốn tôi phải thế nào, tất cả tôi đều thừa nhận, nghe rõ rồi chứ, tôi chính là thích đàn ông."
Giờ phút này Mạch Đinh đã hoàn toàn đánh mất lý trí, bộ mặt khủng bố nhìn chằm chằm Phó Thiến, chỉ vào An Tử Yến: "Chính là người đàn ông này, chỉ có một mình hắn, thấy rõ chưa? Tôi yêu hắn, cho dù hắn là nam, tôi vẫn yêu, tôi cũng yêu, yêu muốn chết. Cứu tôi với, nghẹn chết tôi rồi."
Tiếng rống của Mạch Đinh hấp dẫn sự chú ý của vài hộ gia đình bên cạnh, ai nấy mở cửa ra ngó sang xem náo nhiệt. Cậu đã muốn đập bình quăng vại, khi một người đã tới cực hạn, sẽ sụp đổ, tỷ như Mạch Đinh hiện tại.
"Các người nhìn cái gì, chưa thấy qua người thích đàn ông à, An Tử Yến, hôn tớ, để bọn họ chống mắt lên mà xem, hù chết bọn họ, sao hả, đến cục cảnh sát tố cáo tôi a, tôi cũng muốn tuyên bố với toàn bộ thế giới này tôi hạnh phúc đến mức nào, nhưng tôi lại không thể, các người mới là đầu sỏ gây nên mọi chuyện, các người không thích hai thằng con trai ở bên nhau, các người không đồng ý hai thằng con trai ở bên nhau, nhưng đó là tình yêu, ngoại trừ làm tổn thương chúng tôi các người còn muốn cướp đoạt tình yêu nữa ư?" Mạch Đinh le lưỡi với những người đó, nhăn mặt, lắc lắc lắc, một khi đã bắt đầu thì không thể dừng lại, càng nói càng nhiều, nói năng lộn xộn, giống như muốn đem tất cả cảm xúc và phẫn nộ phát tiết ra ngoài.
"Hiện tại rốt cuộc cũng có cơ hội, tình yêu của các người thì sao, nếu không thể khiến người ấy thích mình liền hại người ấy đến thảm. Tôi chỉ muốn lặng lẽ sống cuộc sống của hai người, không muốn quầy rầy đến ai, có thể làm bạn của tôi, nhưng không thể thích tôi, đương nhiên càng không thể thích hắn."
Mạch Đinh đi tới đi lui mà vẫn chưa nói hết.
An Tử Yến đúng lúc ngăn lại Mạch Đinh, cúi thấp thắt lưng khiêng Mạch Đinh trên vai đi xuống lầu: "Thực không ngờ, cậu còn có một mặt như vậy." Bình thường Mạch Đinh vẫn lịch sự, quy củ không ngờ đột nhiên bị bức thành một mụ đần bà chanh chua hay chửi đổng người ta.
Phó Thiến từ đầu đến cuối đều không kịp nói câu nào, thấy Mạch Đinh càng ngày càng xa, hóa ra Đinh ca ca chưa từng thay đổi, vẫn đáng yêu như vậy, sự thay đổi duy nhất có lẽ chính là tình yêu của anh ấy, tranh với người kia là không có phần thắng, Đinh ca ca đã không thể đứng bên cạnh giúp mình như hồi trước nữa, anh ấy đã thuộc về người khác. Cô thở dài, nhìn hàng xóm xung quanh: "Thật ngại quá, anh họ tôi mới chia tay bạn gái, uống say nên nói năng lộn xộn, mọi người đừng để trong lòng." Ai nấy xem náo nhiệt đều trở lại phòng mình. Trước đây là anh bảo vệ em, bây giờ hãy để em bảo vệ anh một lần.
Khi đã đi được chừng 100 mét, Mạch Đinh chọc chọc bả vai An Tử Yến: "Được rồi, thả tớ xuống, để người ta trông thấy không hay lắm."
"Giờ cậu mới biết để người ta trông thấy không hay lắm?"
Mạch Đinh đã khôi phục bình tĩnh, bởi vì đột nhiên lên cơn ban nãy mà hối hận không thôi, nhân loại thật sự là sinh vật đáng sợ, giây trước còn có lý chẳng ngại, giây tiếp thep liền hối hận sao bản thân lại hùng hồn như vậy.
"Vừa rồi tớ có giống người điên không?"
"Không giống."
Mạch Đinh thở phào nhẹ nhõm, An Tử Yến bồi thêm một câu: "Kẻ điên còn không bằng cậu."
"Còn không phải là bị ép buộc sao, chó nóng vội cũng nhảy tường thôi."
"Con chó nhà cậu nhảy cũng không cao lắm."
"Này, lại mắng tớ, xem đi, phá hỏng chuyện tốt của tớ, rõ ràng đã thu phục được Phó Thiến, giờ thì tốt rồi, thất bại trong gang tấc."
"Cậu đang nhắc tới chiêu cũ?"
"Ít nhất tớ đây là nói dối thiện lương, so với chiêu số độc ác của cậu tốt gấp mấy lần, haizz, không hiểu tại sao tiểu thiên sứ tốt bụng được thượng đế tạo ra như tớ lại đi coi trọng cái tên ác ma nhà cậu."
"Thiên sứ bị bệnh giang mai." An Tử Yến châm chọc.
"Cút xuống địa ngục đi." Mạch Đinh đẩy đẩy An Tử Yến.
An Tử Yến sóng vai cùng Mạch Đinh, Mạch Đinh hít sâu một hơi, đột nhiên thấy thoải mái rất nhiều, thì ra bước đầu tiên cũng không qúa mức khó khăn, xin hãy kiên nhẫn, đợi tớ dỡ hết gánh nặng trên vai xuống, là cậu có thể thoải mái ôm lấy tớ.
An Tử Yến đá đá mấy hòn đá bên đường nói: "Có một giây tớ nghĩ cậu đã thích người khác."
"Sao có thể."
"Mới phát hiện tớ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, cậu không yêu tớ nữa. Mạch Đinh, tớ phải nói rõ ngay tại đây, cho dù cậu muốn chạy, có trói cũng phải đem cậu giữ lại bên cạnh tớ. Bởi vì, hình như tớ, đã không thể rời khỏi cậu." An Tử Yến híp mắt nhìn mặt trời, chói chang.
Đối với Mạch Đinh mà nói, lời của An Tử Yến luôn bá đạo mà êm tai.
"Vĩnh viễn cũng sẽ không có ngày đó, bởi vì yêu cậu chính là chuyện đương nhiên a. Trái tim cùng suy nghĩ đã sớm đầu hàng trước cậu, muốn bỏ đi thật không dễ."
Rất muốn nói với cậu, tớ vui lắm, rốt cuộc biết cậu đang sợ hãi điều gì.
Đó chính là đánh mất tớ.
Thật sự rất khéo, giống y hệt với tớ.
Điều tớ sợ hãi nhất, cũng chính là đánh mất cậu.
An Tử Yến mạnh mẽ nắm tay Mạch Đinh, Mạch Đinh muốn trốn cũng không thoát: "Buông ra, bị người ta nhìn thấy thì làm sao?"
"Vậy cậu tiếp tục lừa bọn họ đi." Trên đường cái An Tử Yến nắm tay Mạch Đinh chậm rãi đi về phía trước.
"Không phải chuyện gì cũng dễ lừa như vậy, tớ đây đến lúc đó sẽ nói tay chúng ta bị dính nhựa cao su, hoặc tớ là nữ, nhưng ăn mặc giống con trai."
"Tùy cậu."
"Đúng rồi, nhân tiện nói một cậu, cậu vừa mới ghen, dáng vẻ xúc động ấy rất đáng yêu. Tớ rất thích cậu vì tớ mà biểu hiện tâm tình ra ngoài."
"Cậu muốn chết à."
Tay phải của cậu, tay trái của tớ, mười ngón giao nhau, triền triền miên miên.