Đến đảo, làn gió biển khỏe khoắn mát mẻ thổi tới, phong cảnh trước mặt đẹp tới mức khiến Mạch Đinh trợn tròn mắt. Biển xanh thẳm, cát vàng trải dài, càng tôn thêm sắc trắng của lớp mây ngợp trời. Mạch Đinh vui vẻ chạy phía trước, lại nghĩ tới chuyện hôm qua, chỉ có thể tất tả chạy ngược trở lại. An Tử Yến nhìn vô số vết chân Mạch Đinh lưu lại trên bãi cát, cảm giác như dấu chân cún.
Mạch Đinh quay đầu lại, đố kị nhìn An Tử Yến. Người này lớn lên quá đẹp trai, tùy tiện dạo bước trong phong cảnh đẹp cũng có thể thành tác phẩm nghệ thuật. Chờ tới khi An Tử Yến đến cạnh cậu, Mạch Đinh ôm lấy tay anh, kiêu ngạo vô cùng. Có được cơ hội là phải tranh thủ khoe khoang ngay, vậy mới nói, đàn ông ấy mà, sinh ra đã tốt không bằng gả cho người tốt. Xem Mạch Đinh được gả đi, thế nào cũng có cảm giác đẳng cấp được nâng lên.
Nhưng mà An Tử Yến thật sự rất hấp dẫn người ta, coi như là tới nước ngoài rồi, xen lẫn trong đám người tóc vàng mắt xanh, không những anh không thua gì họ, mà còn càng đẹp trai càng nổi bật.
Đến nơi ở của hai người, Mạch Đinh càng điên cuồng hơn. Đây là một gian nhà được xây trên biển, tuy rằng thoạt nhìn không lớn, nhưng rất có cảm giác. Vừa bước vào nhà, dưới chân là thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy nước biển cùng cá thỉnh thoảng bơi qua. Mạch Đinh ngạc nhiên thán: "Ai nha, ngay cả chỗ ngồi cũng trong suốt, ai nha, nằm trên giường cũng thấy được biển, ai nha, nơi này thật là tuyệt.".
"Cậu có thể nhỏ giọng chút không?".
"Nhỏ giọng sao có thể biểu lộ hết kích động của tớ, hơn nữa cả phòng chỉ có hai người chúng ta, ngay cả lúc tớ xấu nhất cậu cũng đã thấy rồi, tớ thì sợ gì, đã là vợ chồng già còn duy trì hình tượng làm chi.".
"Xem ra cậu đang cố gắng phát triển trên con đường thiếu phụ luống tuổi có chồng.".
"Nghèo hèn không thể đổi, phú quý không thể thua(1), lời này cậu nghe qua chưa, vợ dù có là cám bã cũng không được ngại(2).".
"Ra cậu cũng biết mình là cám bã?".
"Ý tớ là cậu không thể vì tớ không tốt mà bỏ tớ. Phải biết là không ai muốn tớ, giờ đàn ông ly hôn không đáng giá, đàn ông ly hôn với đàn ông lại càng mất giá." Mạch Đinh đẩy trọng tâm câu chuyện đi thật xa.
"Xem tâm tình của tớ." An Tử Yến dường như không việc gì, đi tới trước cửa rổ kéo rèm, gió biển thổi vào, chơi đùa cùng tấm rèm cửa phát ra tiếng vù vù.
"Đệch! Có tin tớ đẩy cậu xuống biển nuôi cá mập không? Loại chuyện này mà cũng dám bảo là tùy tâm trạng sao." Mạch Đinh suy nghĩ hồi lâu mới nhượng bộ: "Không phải vậy đâu, nếu như một ngày nào đó cậu thấy tớ phiền, tớ sẽ về nhà mẹ đẻ ở vài ngày. Chúng ta tiểu biệt một chút, sau đó sẽ thắng tân hôn(3)!".
"Trông tiền đồ của cậu kìa.".
Mạch Đinh bị An Tử Yến nói cũng chỉ cười khúc khích, sau đó lấy quần bơi từ trong hành lý ra bắt đầu thay, muốn mau chóng đi cảm thụ biển ở Maldives. Cậu nhìn An Tử Yến, ôm lấy quần áo: "Tớ vào toilet thay, miễn cho ai đó nhìn thấy.".
"Trên người cậu còn chỗ nào cho cậu giả vờ thuần khiết, lôi nốt ra tớ xem.".
Mạch Đinh từ trong toilet ném khăn mặt vào An Tử Yến, bị anh tránh được. Cậu rất tức giận đóng sập cửa. Cái gì gọi là giả vờ thuần khiết, cậu vốn là rất thuần khiết, không hiểu chuyện yêu đương, không thói hư tật xấu. Mạch Đinh nghĩ thì nghĩ vậy nhưng không nói ra. Cậu không phải hảo hán, không có gan lớn như vậy.
Chờ khi Mạch Đinh ở trong toilet nửa ngày mới đi ra, An Tử Yến đã sớm thay xong quần áo, mặc một chiếc quần bãi biển màu xanh thẫm, vô cùng hợp với vóc người và làn da tuyệt đẹp, lại có cảnh biển ngoài cửa sổ làm nền, trong nháy mắt anh trở nên như bước ra từ trong tranh. Mạch Đinh tức giận: "Cậu có phiền không vậy, đừng có đẹp trai như thế chứ! Cậu muốn người có ngoại hình bình thường như tớ phải sống thế nào đây!" Tự dưng bị oán giận vô lý, An Tử Yến lạnh lùng nhìn Mạch Đinh: "Mạch Đinh, có phải là đã lâu tớ không xử cậu nên cậu thấy thiếu hả?".
Vừa nghe xong mấy lời này, Mạch Đinh mở miệng: "Đó không phải là tớ khen cậu sao. Thế nào mà cậu nghe không hiểu chứ?".
Hai người cùng nhau đi ra ngoài, Mạch Đinh còn nói: "Cậu nói đi, chúng ta ăn giống nhau, sao thân hình lại chênh lệch lớn như vậy?" Cậu lấy tay xoa bụng mình, đều gầy như thế, lại so sánh với sáu, bảy khổi cơ bụng của người ngoại quốc, càng nghĩ càng xấu hổ.
"Có thể trách ai chứ, đây vốn là cậu sinh ra đã kém cỏi, sau này lại phát triển không đầy đủ.".
"An Tử Yến!! Cậu không chỉ coi thường tớ, còn coi thường ba mẹ tớ, tớ nhảy xuống biển đây." Nói xong liền nhảy tùm vào biển, bắn ra bọt nước thật lớn. Mạch Đinh rất thích biển, nước biển trong suốt cực kỳ. Cậu hít sâu một hơi, lặn xuống nước nhìn dưới đáy, nghĩ rằng lần này mình có một giấc mơ quá đẹp, thẳng tới khi không nín thở nổi nửa, cậu mới bơi lên, liều mạng vẫy tay với An Tử Yến.
An Tử Yến bất đắc dĩ tiêu sái bơi qua, Mạch Đinh đang định hắt nước vào người anh, An Tử Yến đã lên tiếng: "Cậu đừng có mong tớ chơi hắt nước.".
"Cậu hiểu tình thú một chút có được hay không?".
"Hai thằng con trai chơi đùa bên bãi bãi, cậu gọi cái thứ buồn nôn ấy là tình thú? Cậu không sợ tớ nôn hả.".
"Hừ! An Tử Yến là quỷ đáng ghét!".
"Ít ở đó hậm hực đi. A, qua đây, không được bơi quá xa tớ, nghe chưa!".
"Đã biết." Mạch Đinh một lúc lặn xuống, lại một lúc nổi lên. Khi sóng biển vỗ qua, cậu sẽ cười thoải mái như trẻ con, lại lén nhìn An Tử Yến trên bờ cát phơi nắng. Cuộc sống gia đình như vậy cũng coi như tốt đẹp.
Chơi mệt rồi, Mạch Đinh chạy đi mua đồ uống. Cậu tới một quán nhỏ được làm bằng gỗ trên bãi cát, trên nóc lợp lá cọ, nhìn qua đã thấy vừa độc đáo vừa đặc sắc. Cậu ngó đầu vào muốn gọi ông chủ bán cho hai bình nước. Ông chủ đứng lên, hai người đều sửng sốt.
Ông chủ nói trước: "Người Trung Quốc?".
Điều này làm Mạch Đinh cảm thấy vô cùng thân thiết, liều mạng gật đầu. Nào ngờ chưa kịp nói câu tiếp theo, ông chủ đã bất đắc dĩ nói: "Tôi thật không thích cậu, dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, tình cảm gì cũng không có. Tuy rằng chúng ta là đồng hương, nhưng tôi không phải là loại người tùy tiện, thật ngại quá.".
Mạch Đinh như lọt vào sương mù: "Gì? Đại ca, ai muốn anh ngại ngùng, ai là người tùy tiện, ai thích anh, tôi chỉ muốn mua hai chai nước. Anh tưởng tôi định làm gì?".
Thấy Mạch Đinh có chút giận, ông chủ mới biết mình hiểu lầm, vội vã nhận lỗi: "Ngại quá, ngại quá, là tôi lầm. Gần đây có số đào hoa, được rất nhiều du khách tỏ tình.".
Mạch Đinh không hài lòng liếc mắt, lúc này mới tỉ mỉ quan sát ông chủ. Đó là một người đàn ông xấp xỉ 30 tuổi, có thể vì sống gần biển nên làn da màu đồng cổ khỏe khoắn. Nói thật, bộ dạng lớn lên rất đẹp trai, nhưng vóc người lực lưỡng thì Mạch Đinh không dám khen tặng. Cơ ngực, cơ bụng, cơ nào cũng khiến Mạch Đinh sởn cả tóc gáy. Cậu vẫn thích thân hình của An Tử Yến hơn, rất cân đối.
Mạch Đinh đưa tiền cho ông chủ: "Tôi mua hai chai nước.".
"Được được, lập tức đưa cậu. Thế nào, một mình cậu tới Maldives chơi sao?".
"Tôi nói này ông chủ, anh ngốc cũng ngốc vừa thôi chứ, một mình tôi thì mua hai chai nước làm gì.".
"Đúng đúng, cậu xem, đầu óc tôi dạo này có vấn đề.".
Mạch Đinh càng nhìn ông chủ càng thấy người này thật khờ, ngay cả chỉ số thông minh của cậu còn cao hơn, sao mà có thể sống ở nước ngoài nhỉ.
"Cùng bạn đi chơi sao?".
"Đi hưởng tuần trăng mật.".
"Cậu trông cũng không lớn, vậy mà đã kết hôn.".
"Không trói cậu ấy lại, tôi sẽ lo lắng.".
Ông chủ vui vẻ nói: "Sao nào, không quản được vợ mình sao?".
"Không phải tôi lo cậu ấy, mà là lo người khác. Hơn nữa, không phải vợ, là chồng." Mạch Đinh bóc chai nước, ngửa đầu uống một ngụm, thật thoải mái.
Ông chủ sửng sốt vài giây, không ngờ Mạch Đinh hào phóng thừa nhận như vậy. Nhìn cậu không chút nào ngại ngùng, ông chủ trêu: "Cậu nói vậy không sợ tôi có cái nhìn kì quái sao?".
"Nếu như tôi quan tâm tới cái nhìn của người khác, tôi sẽ không kết hôn với đàn ông. Bị nhìn lâu cũng thành quen, anh không thích là chuyện của anh, các anh là ai chứ, chỉ là một đám người tôi không quan tâm, có đáng để tôi vì người ngoài mà vứt bỏ người yêu không. Tính thế nào cũng không đáng, tôi đâu phải kẻ ngu si.".
"Đùa với cậu thôi, sao lại động cái đã tức giận như vậy.".
"Tôi biết anh đùa mà, vừa nhìn đã biết ông chủ là người tốt." Mạch Đinh uống nước, hai người cứ thế trò chuyện thật náo nhiệt. An Tử Yến tìm bóng dáng Mạch Đinh nửa ngày, phát hiện ra cậu đang vui vẻ cười nói với một người đàn ông mặc quần bơi tam giác bó sát, nhịn không được mà nhíu chặt mày, đi tới bên đó.
"Mạch Đinh!".
Nghe thấy tiếng An Tử Yến gọi, Mạch Đinh nhanh chóng quay đầu lại, chạy tới trước mặt anh, đưa một chai nước cho An Tử Yến. Cậu thấy sắc mặt anh không tốt, lo lắng hỏi: "Gia, ngài sao vậy? Ai dám đắc tội ngài, nói cho tiểu nhân biết, tiểu nhân sẽ giáo huấn hắn." Lúc này còn không quên đùa giỡn, An Tử Yến không nói gì, chỉ vờ như vô ý liếc nhìn ông chủ quán rồi túm Mạch Đinh trở về. Ông chủ bị một cái quét mắt của anh làm cho nổi da gà. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, thật không ngờ người đàn ông của Mạch Đinh lại là một mỹ nam tử, trai đẹp ở Maldives anh đã thấy nhiều rồi, nhưng đẹp trai tới vậy thì đúng là lần đầu nhìn thấy. Khuôn mặt lạnh lùng nhưng lại có cảm giác ấm áp, thử hỏi có lạ không?.
Mạch Đinh bị kéo có chút lảo đảo, nhưng mà vẫn lịch sự quay đầu lại vẫy tay bye bye với ông chủ. Anh ta đột nhiên nhớ tới cái gì, ở phía sau kêu to: "Đúng rồi, cậu tên là gì?".
"Tôi là Mạch Đinh, ông chủ tên gì?" Mạch Đinh còn chưa nhận ra nguy hiểm, nhiệt tình kết giao bạn bè: "Đau quá, An Tử Yến, cậu nắm tay tớ đau quá.".
Nghe thấy Mạch Đinh kêu đau, tay An Tử Yến hơi buông nhẹ, khó chịu nhìn Mạch Đinh, ánh mắt nhìn cậu đang cố gắng nhớ xem mình đã đắc tội An Tử Yến lúc nào.
"Ai cho phép cậu nói chuyện với trai lạ?".
"A?".
"Ai cho phép cậu nói tên cho người khác?".
"A?".
"Ai cho phép cậu trò chuyện vui vẻ như vậy?".
"A?".
Hai người đều dùng câu nghi vấn. Hơn nửa ngày, Mạch Đinh mới hiểu hết mấy câu của An Tử Yến, bĩu môi, thái độ vô cùng cường ngạnh: "Cậu sao thế, tớ nói chuyện với đàn ông còn phải được ngài đây phê duyệt sao?".
"Phải được tớ phê chuẩn." An Tử Yến trước giờ luôn là một tên vô lại, kiên quyết đè bẹp thái độ cường ngạnh của Mạch Đinh.
"Cậu, đây là bất công.".
"Tớ vừa ý, tớ vui vẻ.".
"Dựa vào cái gì a, giặt quần áo là tớ, nấu cơm cũng là tớ, buổi tối bị thông cũng là tớ, giờ ngay cả quyền tự do thân thể cũng không có.".
"Không dựa vào cái gì, tớ không thích nhìn thấy cậu cùng với đàn ông khác.".
Mạch Đinh ngay lập tức chuyển từ khuôn mặt phi thường nghiêm túc sang cười tươi, lấy tay chọc chọc An Tử Yến, cười thật ngọt: "Đáng chết, sao không nói dễ nghe một chút. Nếu như cậu nói trực tiếp với tớ rằng, "Bảo bối, đừng nói chuyện với trai lạ, tớ sẽ ghen". Vậy thì tớ sẽ nghe theo cậu, đúng không? Đối xử với vợ phải dịu dàng một chút, tớ mới hiểu được, đúng không?".
An Tử Yến một cước đá Mạch Đinh xuống biển: "Đừng làm tớ buồn nôn.".
Mạch Đinh xoa xoa cái mông đau đớn, từ dưới nước đứng lên, trên tóc còn vương giọt, chỉ vao An Tử Yến: "Cậu thật sự đá tớ, đau lắm đó.".
"Không đau tớ đá cậu làm gì.".
Tuần trăng mật này, kéo dài cả đời cũng không đủ.
*Chú thích:.
(1) Nguyên văn "Bần tiện bất năng di, phú quý bất năng khuất", tức là dù nghèo nàn, khổ sở cũng giữ gìn nhân phẩm, giá trị con người, không được dời đổi, đánh mất nhân cách của mình, dù giàu sang cũng không được phung phí, đàng điếm.
(2) Nguyên văn "Tao khang chi thê bất năng hiềm", tức là vợ dù tệ đến mấy cũng không được chê =)).
(3) Tiểu biệt thắng tân hôn: tạm thời xa cách, khi trở về còn hạnh phúc ngọt ngào hơn tân hôn.