Da Luật Ngạn Thác chợt ngẩng đầu…
“Sinh, sinh rồi! Tiểu thư, nàng ấy sinh rồi!” Toàn bộ nha hoàn và đầy tớ trong vương phủ vừa nghe đến tiếng khóc vang dội cũng ngay lập tức hưng phấn.
Bàn tay to lớn của Da Luật Ngạn Thác hơi động, hắn không nói hai lời lập tức bước nhanh về phía trước…
Nhưng vào lúc này, bà đỡ đi ra từ trong phòng vừa vặn đối mặt với Da Luật Ngạn Thác.
“Lão thân khấu kiến Hầu Tước Đại Vương!” Bà lập tức quỳ xuống thỉnh an, ai cũng biết Hầu Quốc Đại Vương yêu thương Vương phi đến tận xương tủy.
“Mau đứng lên đi, nói cho bản vương hiện tại Vương phi thế nào rồi?” Vào lúc này Da Luật Ngạn Thác không còn quan tâm bất cứ lễ nghi nào nữa, hắn chỉ muốn biết tình trạng bây giờ của Y nhi, bởi vì sau khi vừa nghe tiếng hét thống khổ của nàng, ý muốn chết đi hắn cũng có, lúc này hắn thật sự rất hận bản thân mình.
Bà đỡ nghe vậy lập tức đứng dậy, mặt cười vui vẻ: “Thưa Hầu Quốc Đại Vương, Vương phi vừa hạ sinh một tiểu vương tử khỏe mạnh bụ bẫm, mẹ con đều bình an!”
Đáy mắt Da Luật Ngạn Thác vô cùng vui sướng, liền cất giọng nói: “Quản gia!”
Quản gia lập tức tiến lên cung kính hạ thấp người: “Có tiểu nhân, xin Vương thượng phân phó!”
“Ban thưởng thật hậu hĩnh cho bà đỡ!” Sau khi Da Luật Ngạn Thác vội vàng nói xong, không kịp đợi đã đẩy cửa phòng ra sải bước vào.
“Đa tạ Hầu Quốc Đại Vương, cầu chúc Vương thượng, Vương phi, Vương tử vạn phúc!” Khi bà đỡ nhận được ngân lượng, miệng cười toe toét không dừng.
Trong phòng, Thái Nam và vài nha hoàn cẩn thận chăm sóc Tần Lạc Y, vừa rồi Tần Lạc Y lộ ra vẻ vô cùng mệt mỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng chưa kịp khôi phục lại sắc hồng.
Sau khi bọn họ trông thấy Da Luật Ngạn Thác đi vào thì đều thức thời lui xuống.
“Vương thượng, đây là Vương tử vừa mới sinh, xin hỏi có cần nô tỳ giao cho nhũ mẫu hay không ạ?” Chỉ trông thấy trong lòng Thái Nam ôm một đứa trẻ được bao bọc trong gấm thượng hạng.
“Không cần, trước tiên giao cho bản vương!” Da Luật Ngạn Thác nhẹ giọng nói, rất sợ mình lớn tiếng sẽ hù dọa hài nhi.
Khi hắn cẩn thận tỉ mỉ nhận lấy hài tử, trong mắt lộ vẻ xúc động.
“Thái Nam, ngươi cũng lui ra đi!”
“Vâng, Vương thượng!”
Trong phòng yên tĩnh lại, một tay Da Luật Ngạn Thác ôm hài nhi, chậm rãi đi đến trước giường Tần Lạc Y, nhìn đôi mắt nhắm chặt của nàng, đôi mắt thâm thúy của hắn thoáng hiện lên sự yêu thương và đau lòng.
Bàn tay to lớn khẽ vuốt đi một lọn tóc trên trán nàng, không ngờ cũng vì cử chỉ nhẹ nhàng này mà nàng từ từ mở mắt.
“Y nhi…” Khi trông thấy đứa nhỏ trong lòng Da Luật Ngạn Thác, nàng vô cùng xúc động: “Thác, đây… là con của chúng ta sao?”
Nói xong, nàng liền vội vàng định ngồi dậy.
“Y nhi, trước tiên đừng cử động, bây giờ cơ thể nàng rất yếu, đây…” Da Luật Ngạn Thác vội ngồi phía sau lưng nàng: “Dựa vào ta!”
Như vậy, nàng có thể tựa cả người vào ngực hắn, hơn nữa còn có thể trông thấy con mình.
Tần Lạc Y nhìn bé con trước mặt, loại hưng phấn khi lần đầu được làm mẹ ập tới, nàng dè dặt vươn ngón tay mảnh khảnh khẽ trêu chọc đứa trẻ vừa xuất hiện trên thế giới này.
Bé con thật nhỏ, cũng thật đáng yêu!
“Thác, Thác, con cười với ta này!” Sau khi Tần Lạc Y phát hiện điều này thì rất vui vẻ nói.
Đứa nhỏ này cực kỳ khiến người khác thương yêu, nhất là bộ dạng kia, đơn giản chính là phiên bản nhỏ của Da Luật Ngạn Thác, khi bé con được phụ mẫu ôm ấp, không hề giống như những trẻ sơ sinh khác khóc toáng lên mà chỉ nhìn Da Luật Ngạn Thác và Tần Lạc Y toe toét cười.
Da Luật Ngạn Thác cảm thấy thế giới thoáng chốc càng thêm phong phú hơn, trong hai mươi tám năm của đời người, hắn gặp được người phụ nữ bản thân yêu thương nhất, hai mươi chín tuổi, ôm con của chính mình trong lòng, có những thứ này, hắn cảm thấy có cả thế giới!
“Y nhi, cảm ơn nàng đã sinh hạ cho ta một tiểu vương tử thật đáng yêu!” Trong mắt hắn đã tràn ngập kích động, bàn tay to lớn càng thêm siết chặt lấy Tần Lạc Y.
“Thác, chàng là phu quân của ta, vì chàng làm những chuyện này không phải là chuyện đương nhiên sao!” Tần Lạc Y tựa đầu vào vai hắn, vừa ngắm nhìn gò má của hắn vừa thâm tình nói.
Da Luật Ngạn Thác xúc động hôn lên trán của nàng, sau đó là chóp mũi, tiếp đến nồng nàn dừng lại trên đôi môi.
Trong thời khắc tình cảm nồng nàn này, đứa nhỏ trong lòng Tần Lạc Y a a lên vài tiếng, đôi tay nhỏ bé quơ tới quơ lui.
“Xem ra chúng ta đã sinh ra một tiểu tử phá phách rồi đây!” Da Luật Ngạn Thác yêu chiều nhìn con, cũng cúi đầu hôn một cái lên trán tiểu phá phách này.
Tần Lạc Y mím môi cười một tiếng, nàng có thể tưởng tượng được sau này Da Luật Ngạn Thác sẽ yêu thương đứa nhỏ này bao nhiêu.
“Được rồi, Thác, chàng nói xem chúng ta nên đặt cho con tên gì đây?” Tần Lạc Y khẽ hỏi.
Thật ra lúc trước bọn họ đã từng nghĩ ra rất nhiều tên, nhưng bởi vì không biết là nam hay nữ, cho nên nam hay nữ đều có vài tên.
Da Luật Ngạn Thác ngẫm nghĩ một chút, giọng nói trầm thấp vang lên: “Hy vọng con của chúng ta sau này có thể ‘Tu chi vu triều đình’ (1), vậy nên, tên của con có một chữ Tu, thấy thế nào?”
(1) Tu chi vu triều đình: Xây dựng triều đình. Ý của Da Luật Ngạn Thác ở đây chắc là muốn nói đến việc hy vọng con mình trở nên tài giỏi, chính trực, có thể giúp xây dựng triều đình, giang sơn ngày một lớn mạnh hơn.
Tần Lạc Y trầm ngâm nói: “Da Luật Tu…’Tu chi vu triêu đình’, có vẻ có đủ ý nghĩa.”
“Không sai, mong muốn Tu nhi của chúng ta sẽ là một vương gia văn võ song toàn, trở thành trụ cột của đất nước này!” Da Luật Ngạn Thác nhìn đứa trẻ vừa mới ra đời này, càng gửi gắm nhiều mong muốn nguyện vọng hơn.
Khóe miệng Tần Lạc Y vẽ lên lúm đồng tiền thỏa mãn, gật đầu một cái.