Buổi tối hôm nay có chút không bình thường , ánh trăng nhu hoà lại có chút lạnh lẽo nhè nhẹ chiếu vào Cúc Tình Hiên, chiếu lên giường của Tần Lạc Y.
Mái tóc đen tuyền của Tần Lạc Y xoã xuống khiến làn da trắng nõn của nàng càng trong suốt. Lúc này, giấc ngủ của nàng đang bị rối loạn bởi bóng đè.
“Thác…” Tần Lạc Y bất an gọi tên của Da Luật Ngạn Thác trong giấc mơ.
“A…” Đúng lúc đấy một tiếng thét kinh hãi vang lên, Tần Lạc Y từ trong mộng tỉnh giấc, nàng khó khăn thở dốc. Đôi mắt trong sáng như nước lúc này lại tràn đầy kinh hãi.
Mấy ngày hôm nay nàng đều bị bóng đè quấy nhiễu giấc ngủ và tỉnh giấc giữa đêm khuya khiến khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
“Tần cô nương…” Ngoài cửa truyền đến giọng nói dè dặt và tiếng gõ cửa của thị vệ.
“Chuyện gì?” Tần Lạc Y lập tức hỏi.
“Tiểu nhân vừa nghe thấy tiếng hét của Tần cô nương, tiểu nhân sợ cô nương xảy ra chuyện!” Thị vệ nói.
Tần Lạc Y hít sâu một hơi, nói: “Không sao, ta chỉ bị gặp ác mộng thôi!”
“Nếu có vấn đề gì xin cô nương hãy thông báo cho tiểu nhân!”
“Được!” Tần Lạc Y nhẹ giọng đáp.
Từ trong mộng giật mình tỉnh giấc khiến nàng không còn cảm thấy buồn ngủ nữa. Nhẹ nhàng xuống giường đẩy cửa sổ ra, ánh trăng lạnh như mặt nước chiếu xuống nhân gian khiến Tần Lạc Y cảm nhận được không khí mới mẻ hơn.
Nàng hít một hơi thật sâu, bởi chỉ có làm như vậy nàng mới có thể khiến lòng mình bình tĩnh hơn.
Từ khi Da Luật Ngạn Thác đi chinh chiến, mỗi buổi đêm nàng đều bị bóng đè giày vò mà không biết vì sao. Rõ ràng, lần chinh chiến này đối với Da Luật Ngạn Thác mà nói quả thật là nhỏ bé không đáng kể, nhưng trong lòng nàng luôn tồn tại một nỗi lo lắng mơ hồ bất an.
Từ lúc nào nàng lại có loại bất an lo lắng này?
Chuyện Tiêu Thiên Phái chết dường như đã được định từ trước!
Chỉ mong tất cả mọi thứ đều thuận lợi!
Tần Lạc Y đang nghĩ ngợi thì đột nhiên nghe được tiếng ồn ào ở sân trong.
“Chú ý, có thích khách!”
Sân trong truyền đến âm thanh làm kinh động giấc ngủ của một thị vệ, ngay sau đó, tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến.
Trong lòng Tần Lạc Y không khỏi hoảng hốt, nàng lập tức khoác một tấm áo choàng lên người, đẩy cửa đi ra ngoài.
“Có chuyện gì?”
Khi nàng vừa ra khỏi cửa đã thấy rất nhiều thị vệ đứng đó với tinh thần cảnh giác cao độ.
“Tần cô nương, mời người quay về phòng, vừa có thích khách đột nhập, chúng tiểu nhân đang gấp rút tìm kiếm, cô nương hãy yên tâm!” Trong đó một người thị vệ cung kính nói.
Tần Lạc Y hơi gật đầu, trở về phòng, nhưng mi tâm nàng lại không giấu được vẻ lo lắng, vì sao nàng lại cảm thấy bất an như vậy. Dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Nàng không để ý sự an toàn của bản thân, tâm đã bay đến quân doanh của Da Luật Ngạn Thác, mong rằng hắn không sao.
Gió nhẹ nhàng thổi tới như mang theo cả hơi lạnh, giờ đã là tháng thứ ba của mùa xuân, vì sao gió còn có thể mang theo hơi lạnh được?
Không nên nghĩ nhiều nữa, Tần Lạc Y khe khẽ thở dài, nhanh chóng đi tới cửa sổ, nàng đang muốn đóng cả hai cánh cửa…
“Ai?” Tần Lạc Y hoảng sợ kêu lên, sau một khắc nàng đã bị một hắc y nhân bịt kín miệng lại!
“A…” Nàng liều mạng giãy dụa, đôi mắt đẹp trừng lên tràn ngập kinh hoảng, người phía sau là một nam nhân, hắn lấy một mảnh khăn tay che miệng và mũi của nàng lại.
Nam nhân phía sau không rên một tiếng, nhưng lại tăng thêm sức mạnh trên tay…
Là mê hồn hương!!!
Tần Lạc Y cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, bàn tay nhỏ bé của nàng vốn đang giãy dụa cũng dần dần mất đi lực phản kháng. Vào lúc Tần Lạc Y gần như bất tỉnh, nàng đã kịp phản ứng.
Hắc y nhân dễ dàng đem nàng khiêng trên vai , lập tức biến mất ngay trong bóng đêm.
☆☆☆☆☆☆☆☆
Bầu trời đêm tối đen như mực, càng về sáng càng có nhiều tia nắng bình minh rơi xuống nhân gian và xua đi đêm tối, trong quân doanh, củi lửa phát ra chút ánh sáng.
Trong doanh trướng của Da Luật Ngạn Thác vẫn còn ánh sáng, hắn không ngủ mà đang ngồi nghiên cứu địa hình và tình huống của toàn bộ cuộc chiến.
“Báo cáo Vương thượng, hữu tướng Hưu Ca có việc cầu kiến!” Ngoài trướng có thị vệ thông báo.
“Cho vào đi” Da Luật Ngạn Thác đầu không ngẩng đầu lên, tiếng nói trầm thấp còn mang theo một chút lạnh lùng.
Doanh trướng được vén lên, hữu tướng Hưu Ca đi đến.
“Vương thượng!”
“Hữu tướng đêm khuya lại cầu kiến ta như vậy, chẳng hay có chuyện gì?” Da Luật Ngạn Thác ngẩng đầu, hỏi.
Trên mặt của Hưu Ca lộ ra vẻ nghi ngờ nhàn nhạt, nói : “Vương thượng, mạt tướng thấy Hách Lạp Vương bên kia có chút lạ!”
“Xin chỉ giáo?” Da Luật Ngạn Thác ý bảo Hưu Ca ngồi ghế bên cạnh, hỏi.
Hưu Ca tuân chỉ ngồi xuống, nói rằng: “Vương thượng, người không cảm thấy Hách Lạp Vương quá mức an tĩnh sao? Đang trong cuộc chiến, hắn biểu hiện như vậy thật khiến cho người khác cảm thấy hoài nghi!”
Da Luật Ngạn Thác thầm tán thành, gật đầu: “Không sai, bản vương cũng cảm thấy rất đáng nghi. Hách Lạp Vương kiêu ngạo thành tính, cho dù trận đầu thất bại, nhưng dựa theo tính cách , hắn nhất định sẽ phô trương thanh thế, không nên im lặng như vậy mới đúng. Hưu Ca, lệnh cho gián điệp chú y quan sát đến tình huống ở phía đối diện Trường Giang và Hoàng Hà, dù gió thổi cỏ lay hay thấy bất cứ biến động lạ gì đều phải lập tức báo lại!”
Hưu Ca lập tức đứng dậy: “Hưu Ca tuân lệnh!”
Đợi Hưu Ca lui ra, trong doanh trướng khôi phục lại vẻ yên tĩnh, Da Luật Ngạn Thác bỗng nhiên lại cảm thấy căng thẳng. Chẳng hiểu vì sao, tối nay hắn luôn cảm thấy bất an.