Khi ấy,dưới trần gian…
Ba người bọn họ sau khi đem tiền thu được từ một phi vụ khá to quyên cho trại cô nhi rồi thì tiến hành “chia”.Được 100$. Mei lấy 90$ còn hai người kia mỗi người chỉ có 5$.
- Bất công!
Shell càu nhàu. Gã ngồi phía sau mà chồm phắt lên trên…
- Lần này chúng ta dư tới 100$! Sao bọn anh chỉ có 5$?
- Anh là cổ đông “rất rất nhỏ”,không có quyền lên tiếng. Đồn điền của chúng ta sắp tới mùa thu hoạch rồi,còn bao nhiêu thứ phải chi… Máy móc,nhân công… Nhiêu đó cho anh là nhiều rồi, còn chê nữa hả?Em lấy lại bây giờ!
- Em thật ăn gian.
- Phải đó,ăn gian đó, anh muốn gì hả?
Brian đang lái xe cũng liếc mắt qua rồi cười. Mei quay qua nói với hắn:
- Em chia như vậy anh dám có ý kiến gì không?
- Mùa thu hoạch sắp tới,cần thuê người thu hoạch nhưng em không muốn thuê nhiều người nên mới tìm cách bắt chẹt tụi anh,để đến khi bọn anh “túng quẫn”, em sẽ thuê bọn anh thu hoạch café,như vậy thì đằng nào em cũng có lợi,đúng không?
Mei sững mắt nhìn Brian, một lúc, cô cúi đầu xuống ngập ngừng…
- Sao… sao anh biết?
Shell búng tay,vỡ lẽ…
- Thì ra đó là ý đồ đen tối của cô ả! Người mà có thể hiểu được âm mưu của Mei-Xảo-Huyệt không ai khác là Brian. Bái phục!
- Cái này gọi là…
Không hẹn mà Brian và Mei đồng thanh nói.Sau,họ nhìn nhau im lặng như hiểu ý rồi mỉm cười… Đó có thể được gọi là “tâm linh tương thông”…
Mei đã nhớ quá khứ trước đây mình từng có những đau buồn thế nào nhưng không muốn cho hai người kia hay.Giờ thì điều đó không quan trọng nữa.Cuộc sống này không phải giống y như những gì cô gái nhỏ Meila từng ao ước khi lần đầu đặt chân tới vùng đất này trong những ngày chạy trốn cùng Brian đó sao?Đó là một cuộc sống bình yên bên “người yêu” Brian và người bạn thân nhất là cô bé Shelly. Sự thật có hơi khác với những gì từng nghĩ,nhưng Mei hài lòng với nó. Mei đã được ở bên cạnh Nhất Phong- người đàn ông của đời cô và Shell-người bạn thanh mai trúc mã,đối tác ăn ý nhất. Mei không còn gì m.ong đợi hơn thế… Cô nghĩ và nép gác đầu lên vai Nhất Phong…
- Đường về nhà còn xa lắm,em ngủ đi. Để sức mà lo “việc lớn” của mình nữa.
Phong nói rồi hôn nhẹ lên trán Mei. Mei gật đầu rồi khép mi lại,nét mặt yên bình như một thiên thần.
Shell nhìn họ,cười,nụ cười hết sức thanh thản,bình yên…
“Mình sẽ luôn luôn ở phía sau bảo vệ cho hạnh phúc của họ. Một người là anh trai-người thân duy nhất của mình trên cõi đời.Một người là bạn thân-người con gái duy nhất mình yêu… Mình cam lòng làm thần hộ mệnh cho tình yêu của hai con người quan trọng nhất đời mình. Mình sẽ giữ mãi trong tim… một thứ tình yêu đẹp,lặng lẽ và… cao thượng… Không biết mình có hợp với vai một người “cao thượng” không nhỉ? Mei càng lúc càng giống một “địa chủ độc tài”! ”
Shell ngã người ra sau rồi phì cười. Trách móc thế nhưng lúc này là lúc lòng gã thấy thanh thản,bình yên nhất…
Phong nhìn em trai qua kính chiếu hậu rồi tới nhìn Mei. Bao năm sống trong bóng tối với thân phận đứa con hoang khiến hắn từng đeo mang mặc cảm tự ti.Thứ quý giá nhất mà hắn từng có là gặp và yêu Mei… Còn bây giờ là có cả Shell. Hắn tự hứa với lòng sẽ sống trọn cuộc đời mình cho cô nhóc,hắn không bao giờ để cô nhóc phải khóc thêm một lần nào nữa. Hắn thương em trai mình và sẽ chăm sóc nó. Lý lẽ sống của hắn bây giờ là hai con người này đây,và…mẹ…
Một ngày nào đó,khi vết thương của Mei lành lại,và vết thương của những con người đang cách hắn nửa vòng trái đất lành lại… hắn sẽ đem Mei và Shell về thăm Dã Nguyên….
Tay hắn tìm lấy tay cô nhóc và siết nhẹ, nói thật khẽ… “Bên anh suốt đời nhé Mei?…”
…………
Bên trên đầu chiếc xe của họ đột nhiên có tiếng trực thăng… đằng sau nghe tiếng xe và còi hụ…. Mei và Shell bật dậy…
- Bọn cớm? Mei hỏi.
- Không.Họ là tổ chức đi săn “Hiệp khách ánh trăng” đó. Brian bình tĩnh đáp.
- Tụi này chán sống rồi.
Shell nói và cúi xuống băng ghế lấy súng ra,sẵn sàng. Mei bấm cái nút trước mặt mình,một cỗ máy nhỏ,tinh vi chạy ra. Cô nhóc truy cập nhanh vào hệ thống định vị và kết nối với máy tính bên xe của đối phương. Sau, họ quay qua Brian,khẽ gật đầu với hắn,ra hiệu đã sẵn sàng. Brian chỉ đeo mặt nạ đồng vào,cười khẽ,tự tin và cao ngạo…
- Muốn tóm Bộ Ba chúng ta thì bọn chúng chưa đủ tư cách đâu. Để xem ai sẽ săn ai đây.Trước đó,đùa với họ chút xíu đã nào!
- Phải. Shell lạnh nhạt nói.
- Tán thành! Mei nháy mắt cười rất láu cá.
Shell chĩa súng bắn vào kiếng trước chiếc trực thăng chính xác tới mức ba phát súng tạo thành một tam giác cân,tên phi công giật mình tới lạnh người… Mei bấm OK trên bàn phím,lập tức 4 chiếc xe theo sau chuyển hướng va vào nhau. Bỗng đâu ngay phía trước XỄ của ba người có một chiếc xe chặn sẵn tự bao giờ....
Brian ra hiệu Mei và Shell thắt dây rồi tăng ga,men theo lan can của mép vực tạo thành một bệ phóng bay qua chiếc xe chặn ngang trước sự ngỡ ngàng của đám người đi săn mà không lượng sức…
Đám người như thế dạo này xuất hiện càng lúc càng nhiều,càng lúc càng quy mô và tinh vi hơn. Họ tự gọi mình là " Khắc tinh của Hiệp khách ánh trăng" và ngày đêm truy lùng Bộ ba vì những món tiền thưởng có khi còn hậu hĩnh hơn cả vật báu mà họ đánh cắp. Cứ như thế, sự tham gia của bọn người kia càng khiến cho Bộ Ba thêm hứng thú mỗi khi lao vào thử thách mới…
Mãi về sau cũng không ai giải được bí ẩn về Bộ ba “Hiệp khách ánh trăng”,không những vậy,người ta còn luôn luôn nhắc đến câu chuyện kỳ lạ của họ như một điển tích thú vị-một câu chuyện cổ tích cho trẻ nhỏ với biết bao chuyện phi thường thần kỳ. Bộ ba “Hiệp khách ánh trăng”- Nhất Phong, Mei và Shell mãi mãi sống như một huyền thoại, dù không ai có thể biết huyền thoại đó vẫn sống ngay kế bên họ với một cuộc đời cũng rất bình thường,nơi một đồn điền xanh ngát,trong một ngôi nhà nhỏ ấm cúng giữa thảo nguyên cùng với tất cả những cung bậc tình cảm mà tạo hóa ban tặng…
HOÀN