Liêu Trai Hiện Đại Truyền Kỳ

Chương 38




Tiễn khách xong,Lão Hổ nói gì đó vào tai thuộc hạ rồi bỏ đi. Khi ấy, đợi cho bọn người lão Hổ đều rời khỏi phòng khách,Tử Du mới lú đầu ra.

“Thì ra việc dùng kho nhà họ Kim như 1 nơi cất hàng buôn lậu,và buôn bán vũ khí đều do bà Khôi Loan và quản gia chi phối.Kinh doanh bến cảng chỉ là bình phong và Nhất Phong cũng như Kim lão gia hoàn toàn ko biết tới ~ việc này.Nhg ai cũng biết Nhất Phong chính là người đứng ra chịu trách nhiệm hoạt động tại bến cảng và kho hàng.Nếu mọi việc vỡ lẽ,mọi tội lỗi sẽ trút lên đầu Nhất Phong.~ gì mình và Shell tìm đc chỉ càng khiến cho tội của anh ấy nặng thêm thôi. Nhg có lẽ…với ~ tài liệu mình tìm đc tại đây có thể chứng minh rằng chỉ 1 mình bà Khôi Loan dính vào ~ phi vụ này…nếu mình tìm thấy chúng. 

Phải!Mình nhất quyết ko cho ai động tới Nhất Phong! Mình phải đột nhập vào máy tính của Lão Hổ,như vậy mới có cơ hội gỡ tội cho anh ấy 1 khi chuyện ấy xảy ra.”

Nghĩ là làm.Cô nhóc đợi cho tới khi mọi người đi ngủ và canh gác trở nên lỏng lẻo hơn mới rời khỏi chỗ ẩn nấp.Trước hết,cô nhóc làm vô hiệu hóa các Camera theo dõi.Sau đó tìm đg tới phòng làm việc của Lão Hổ…

Có vẻ như lão Hổ vẫn chưa chịu ngủ. Lão đang nói chuyện cùng mấy tên thân tín về cuộc viếng thăm của Phong tối nay. Họ biết mọi chuyện chưa chấm dứt và người nhà họ Kim có thể kéo tới gây chuyện bất cứ lúc nào.Họ ko e sợ Phong vì biết hắn là người trọng luật giang hồ.Nhg đối với ~ kẻ thủ đoạn và tiểu nhân như bà Khôi Loan và thân cận của ả thì ko biết bao nhiêu là thủ đoạn chờ họ.

Trong phòng còn 1 người nữa.Tuy ko thấy mặt nhg Tử Du biết chắc người ấy là Shell.Cô nhóc ko ngạc nhiên gì trước sự xuất hiện của Shell tại đây cả.

Đã có Shell ở đây thì Tử Du càng phải cẩn thận vì con người đó sẽ phá bĩnh kế hoạch của cô nhóc mất thôi. Shell biết cô nhóc tìm tài liệu mật để giúp Phong sẽ tìm mọi cách ngăn cản.Cẩn thận,tuyệt đối phải cẩn thận.

Sau 1 hồi kiên nhẫn thì Tử Du cũng đợi đc tới lúc bọn người đó cũng chịu nói “good night”

Tử Du kiên nhẫn đợi thêm 1 chút tới lúc họ hoàn toàn chừa lại ko gian yên tĩnh này thì cô nhóc mới chậm rãi bước tới máy vi tính. Ko chậm 1giây,cô nhóc bắt đầu xâm nhập vào máy tính của lão Hổ và truy xuất ~ dữ liệu liên quan tới các phi vụ làm ăn của Ngũ Hổ Bang và bà Khôi Loan. Bọn này khôn khéo khi sử dụng mật mã,nhg với Tử Du-Mei thì nó như 1 trò trẻ con. ~ con số này thật khiến người khác bất ngờ,bởi vì…nó ko có gì cả…

Dường như ko có 1 vết đen nào…Rõ ràng Shell đã tính trước tới trường hợp máy tính bị thâm nhập và nhanh tay hơn cô nhóc 1 bước.

“ Shell, cô thật biết cách làm tôi cáu lên đấy!” Tử Du thì thầm.Bỗng nhiên từ bên ngoài cô nghe có tiếng nói…

- Hệ thống Camera tự nhiên mất tín hiệu.Các cậu cho người đi kiểm tra các nơi xem sao.Tony,cậu xuống phòng kỹ thuật tìm nguyên nhân.Tôi vào phòng khách.Có gì báo ngay,chớ làm kinh động ông chủ.

- Dạ,quản gia!

Tiếng bước chân tiến về phía phòng khách mỗi lúc 1 gần hơn.Tử Du lùi lại,nép vào 1 góc ẩn nấp.Tay cầm sẵn vũ khí và chờ đợi…

Lão quản gia cẩn thận xem xét chung quanh.1 lát sau,lão như sực nhớ ra điều gì rồi tiến tới kệ sách,đưa tay rút 1 quyển sách to ra khỏi kệ, làm lộ ra 1 cái nút.Lão xoay cái nút và dãy kệ sách bắt đầu hiện ra lối đi vào cơ quan.Lão vào trong chừng 5p’ rồi bước ra với vẻ mặt an tâm. Lão cẩn thận để mọi thứ lại như cũ rồi bước khỏi phòng.Ko quên khóa cửa lại.

Thì ra Tử Du ko thể tìm đc gì đáng giá từ máy tính của lão Hổ bởi vì bọn họ có cơ quan bí mật.Khi xác định âm thanh tiếng chân đã đi khá xa,Tử Du bước tới kệ sách thực hiện đúng ~ thao tác lão quản gia đã làm để khởi động cửa bí mật rồi bước vào. Khi cô nhóc vừa vào thì cửa cơ quan tự động chốt cửa lại.Dường như cái âm thanh nho nhỏ ấy gây đc chút chú ý nên xui khiến lão quản gia quay lại.Lão vào trong xem xét lại lần nữa,nhg cũng ko phát hiện đc gì vì Tử Du đã nhanh chóng đu lên phía trên trần.Lão yên tâm bước ra,thực hiện thao tác cuối cùng là gài chốt lại…

Khi lão đi rồi,Tử Du nhảy xuống.Cô nhóc nhanh chóng lục lọi mọi thứ. Rồi thứ cô muốn tìm cũng đc tìm thấy.1 cái đĩa từ.Cô nhóc dùng máy tính chuyên dụng giấu trong đồng hồ của mình kiểm tra rồi sao chép dữ liệu từ đĩa từ vào đó,ko quên cất mọi thứ lại chỗ cũ.Nhg khi cô nhóc muốn ra ngoài thì mới phát hiện mình đã bị nhốt từ bên ngoài.Ko có bất cứ mối nối nào liên kết với bên ngoài-bởi cái khoá ấy ko phải bằng mật mã hay điện tử mà chỉ là 1 cái cốt kiên cố… rất thủ công, cho nên dù Tử Du có tài cán bao nhiêu trong lĩnh vực này cũng đành bó tay.

“Chẳng lẽ mình bị nhốt rồi sao?” Ko biết sao cô nghĩ tới Phong và gọi cho hắn.

Chắc bạn còn nhớ lúc trên đường tới Ngũ Hổ Bang,Phong vì tránh nghe cô nhóc hỏi han phiền phức nnê đã cúp máy. Lúc này Mei gọi, vừa lúc hắn sực nhớ và bảo Thạch mở máy cho hắn. Thế nhg gã ta vừa thấy số máy hiện lên liền cúp máy vì nghĩ cô nhóc ấy chỉ gây thêm phiền phức cho đại ca mình.

- Ai vậy?

- Thiếu phu nhân Trình Tử Du chuyên gây phiền phức của anh đấy.

- Cậu thật là…

Nấc pin cuối cùng trên ĐT của Tử Du hiện lên rồi toàn bộ tắt ngúm. “Khốn kiếp,tôi thoát đc thì anh liệu hồn đấy,Kim Nhất Phong!”

Trong khi ấy thì Phong vừa về tới nhà.

Đi ngang phòng Tử Du,hắn dừng lại,đắn đo 1 chút rồi mới gõ cửa.Ko tiếng động phản hồi,có lẽ cô nhóc đã ngủ.

“Ngủ ngon nhé…”.Hắn nói trong đầu với cánh cửa trước khi bước vào phòng mình.

Sáng hôm sau,hắn dậy sớm.Thường thì giờ này Tử Du cũng đã thức dậy nhg hôm nay căn phòng cô nhóc vẫn hoàn toàn yên tĩnh.Hắn bỗng có 1 cảm giác bất an ko hiểu vì sao,1 thứ linh cảm có chuyện chẳng lành…

“Thôi nào,mình trở nên ủy mị từ bao giờ vậy chứ?”

Hắn bước xuống nhà,tình cờ thấy mẹ hắn đang bàn chuyện gì với quản gia.Cuộc nói chuyện có vẻ ko thân thiện lắm khi lão quản gia tức giận bỏ ra ngoài.Câu cuối cùng hắn nghe đc là…

“Bà ko thể gạt tôi đi 1 cách dễ dàng thế này đc đâu!”

Chạm mặt hắn ở bên ngoài,lão cười gằng,bực dọc bỏ đi.Mẹ hắn vờ như ko thấy hắn.Hắn biết bà vẫn đang giận hắn vì việc hắn ko giúp bà giết phu nhân Wilson.Hắn lầm lũi cúi đầu chào bà rồi đi.

Bất ngờ,khi hắn vừa cho xe khỏi nhà thì nhận đc cú điện thoại từ bà Wilson.Bà muốn gặp hắn.Hắn từ chối bằng cách bảo rằng hiện giờ hắn đang ở 1 nơi cách xa thành phố.Nhg vừa lúc ấy 1 chiếc xe màu đen chạy lên song song.Kiếng xe từ từ kéo xuống để hắn biết người trong xe là ai.Hắn biết mình ko thể từ chối cuộc hẹn này…

Họ ngồi mặt đối mặt trong 1 quán ăn khá nhỏ-xình xoàng và vắng vẻ.Có lẽ như vậy sẽ ít bị người ta chú ý hơn. Đối với ~ con người lao động quanh năm chỉ biết bán sức lao động nuôi miệng, nuôi gia đình thì họ ko quan tâm bọn người giàu có,quyền thế kia là ai,đấu đá nhau thế nào.Vì thế cũng ko quan tâm 2 con người kia là ai. Dù đôi lúc cái mặt nạ kì lạ của Phong vẫn khiến họ ngoái đầu lại nhìn …

Phong cặm cụi ăn cái món người ta vừa đem ra cho hắn.Cuộc gặp mặt với bà Wilson ko làm hắn quan tâm-hoặc hắn đang cố tỏ ra là như vậy.

- Cậu muốn gọi thêm chứ?

- Ko cần.Tôi ăn xong là đi ngay. Bà có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra.Để báo chí chộp đc ảnh 1 phu nhân cao quý đi cùng với 1 tên Xã hội đen thế này thì ko hay cho bà chút nào.

- Sao cậu lúc nào cũng cay cú với tôi như vậy?Tôi từng làm điều gì cho cậu phật lòng hay sao?Có thể tôi và cha mẹ cậu có chút hiềm khích,nhg tôi và cậu thì hoàn toàn ko có chuyện gì.Ngược lại,tôi cảm thấy rất quý cậu.

- Cảm ơn phu nhân.Nhg con người tôi vốn ko quen giao du với người bên ngoài,có lẽ khi trò chuyện sẽ khiến phu nhân ko hài lòng.Vả lại,nếu có ai đó trong Kim gia đáng cho bà quan tâm thì có lẽ đó là anh trai Nhất Lang của tôi,chứ ko phải tôi.

Hắn ăn xong và đứng dậy.

- Cảm ơn bà về bữa sáng.Tạm biệt.

Hắn đứng lên.Bà Wilson vội nắm tay hắn giữ lại.

- Khoan.Hôm nay là sinh nhật đứa con trai nhỏ của tôi…

Hắn nhìn người phụ nữ ấy với cái nhìn lạ lẫm.Nhg hắn ko vội rút tay mình khỏi tay bà bởi vì có 1 thứ tình cảm gì đó mà hắn cảm nhận đc thông qua cái siết tay dịu dàng nhg thật chặt ấy.Trong giọng nói bà ta có cái gì đó tha thiết và ánh mắt trìu mến như nhìn đứa con của mình.

1 lúc sau,bà Wilson bối rối buông tay hắn ra và giải thích:

- Àh…Bởi vì tôi ko thể ở bên cạnh nó lúc này,cho nên tôi cảm thấy thật có lỗi với nó. Cậu khiến tôi nhớ nó vô cùng…

- Sao bà ko bay tới chỗ cậu ta đi?Hay vì bà còn bận trả thù cha mẹ tôi nên ko thể đến bên cạnh cậu bé?

- Ko phải.Nó…nó chết rồi.

Giọng bà Wilson chùn lại làm cho lòng hắn cũng thấy nghẹn ngào…Thứ cảm xúc mà hắn nhìn thấy trong mắt bà lúc này đây hoàn toàn ko chút giả dối.Có thể hắn ko biết nhiều về người phụ nữ này,và càng ko hiểu về cuộc đời của con người ấy.Nhg cái mà hắn có thể cảm nhận đc đó là tình thương thiết tha mà bà dành cho đứa con trai nhỏ xấu số của mình. Hắn nhìn bà 1 lúc rồi nói:

- Hôm nay tôi cũng rảnh.Bà có muốn đi đâu đó ko?

- Vậy thì hay quá.Cậu ko phiền khi tôi đi cùng chứ?

- Bữa khác thì có,nhg hôm nay ngoại lệ.

Vậy là lần đầu tiên sau nhiều năm hắn cho người lạ thứ 2 ngồi kế bên tay lái.Người đầu tiên tức nhiên là Tử Du.Bất chợt hắn lại nhớ tới Tử Du.Ko biết lúc này cô nhóc đã thức hay vẫn cuộn trong chiếc chăn của mình và mơ về Nhất Lang?1 cảm giác bất an cứ vây lấy tâm trí hắn. Nhg lúc này hắn đang bận làm 1 người tốt,giúp đỡ 1 phụ nữ đang cô đơn vì nhớ con…

- Bà muốn đi đâu?

- Đâu cũng đc.Lâu rồi tôi mới trở lại đây nên ko biết nhiều nơi cho lắm.Cậu cứ tới nơi cậu thích.

- Nơi tôi thích ư?Hắn trầm ngâm 1 lúc rồi nói. - Xa lắm,rất xa… Phong nói và nghĩ về 1 vùng thảo nguyên với những đồn điền trà cùng cà phê cách đây nửa vòng trái đất…

- Vậy thì nơi nào đó yên tĩnh,tách biệt cái thành phố ồn ào này. Phu nhân Wilson nói.

- Đc thôi.

Hắn cho xe đổi hướng. Suy nghĩ 1 hồi,trong đầu hắn nghĩ tới 1 nơi.Đó là ngọn đồi nơi hắn và Tử Du từng bị phục kích và kẹt lại với nhau cả đêm…

Hắn ko qua đc đôi mắt nhạy bén của bà Wilson.Trong đầu hắn,ánh mắt hắn lúc naò cũng mang đầy tâm sự. Biết bao lần bà tự nguyền rủa chính mình.Tại sao bà lại làm như vậy?Tại sao bà nỡ nhẫn tâm để lại cốt nhục của mình,ko cho nó 1 thân thế rõ ràng,để tự nó ngụp lặn trong hoàn cảnh trớ trêu này? Giờ đây,đối diện với núm ruột của mình,bà muốn ôm nó vào lòng biết bao nhiêu,muốn nhìn vào mắt nó thật tha thiết,muốn nắm lấy bàn tay mà ngày nào còn bé xíu trong tay bà… Hận thù đã làm bà ko còn tỉnh táo, để rồi theo đuổi 1 kế hoạch trả thù ngu ngốc.Giờ đây,nhìn thấy đứa con trai đáng thương rơi vào bất hạnh, bà chỉ muốn buông lơi tất cả,chỉ muốn đc quay lại ngày xưa và quyết định lại.Quá muộn rồi,chỉ mong sao khi chết đi bà đc cả 2 đứa con tha thứ…Nghĩ tới đó,bà ko dằn lòng đc. Giọt nước mắt bà lăn tròn trên khuôn mặt vẫn đẹp-vẻ đẹp kiêu sa của 1 thời mà thời gian chỉ là chất xúc tác tôn lên vẻ mặn mòi của người đàn bà tội nghiệp…

- Nhớ con trai à? Hắn thấy bà qua kính chiếu hậu,rồi hỏi-trỏng không.

- Ừmh.

Bà nhẹ nhàng lau nước mắt mình.

- Bà còn đứa con nào khác nữa ko,ngoài anh trai tôi? Và tại sao nó ko theo bà sang đây?

- Tôi…chỉ còn có mỗi Nhất Lang.

Phong im lặng 1 hồi.Hắn chăm chú nhìn bà qua kính chiếu hậu. 1 lúc,hắn hỏi:

- Bà… căm hận cha mẹ tôi và buộc phải trả thù họ bằng được sao?

Bà Wilson khẽ gật đầu.

Hắn thật sự ko hiểu nổi.Năm xưa thật sự đã xảy ra chuyện gì tới mức biến người phụ nữ nhìn bề ngoài yếu đuối thế kia lại ẩn chứa sự căm thù lớn lao đến thế?Ko phải bà và nhân tình đã có cuộc sống khác tốt đẹp hơn,thay tên đổi họ...Lẽ nào họ ko bằng lòng cuộc sống đó? Xa con 25 năm,trở về đây,bà đã đc nó đón nhận rồi thì còn gì phải uất hận,phải trả thù?

Phong cảm thương cho bà, 1 người phụ nữ thật sự đáng thương.Cho dù mục đích bà trở về đây là gì,suy cho cùng cũng vì đòi lại ~ gì đã đánh mất ở nhà họ Kim này thôi mà.Suy cho cùng,ấy cũng chỉ là 1 người phụ nữ. Tính đến lúc này bà cũng chưa làm gì khiến gia đình hắn tổn hại… Tạm thời,bà chưa hẳn là kẻ thù…Hắn hít 1 hơi sâu rồi nhìn qua bà,nói:

- Khi nào bà cần ai đó để tâm sự…tôi ko phiền đâu.