Khi nữ tử khiêu khích Hữu Xu, Thành vương đã thu được tin tức vội vàng tìm đến. Hắn từ nhỏ trúng chú thuật, hiện tại tuy có thế tâm phù hộ thể, lại phải nghỉ ngơi nhiều năm mới có thể dịu lại, cho nên nhìn vô cùng tái nhợt suy yếu, nhưng gương mặt tuấn mỹ vô trù lại đủ để bù lại khí lực không đủ.
Nữ tử thấy nam nhân vô cùng tôn quý đạp nắng sớm mà đến, một đôi mắt phượng hẹp dài bắn phá trên người mình, lại hiếm thấy mà đỏ mặt, thầm nghĩ không hổ là quý tộc thiên hoàng hậu duệ, khí độ quả nhiên khiếp người, một chuyến này đến cũng đúng! Ả lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nói, “Tống Hữu Xu, ta với ngươi đánh cược ba ván, ngươi có dám hay không? Trận đầu là làm chân phải nam tử này khôi phục như lúc ban đầu, trận thứ hai là chữa khỏi tý chứng của hắn.” Dứt lời kéo ra một người từ trong số hai mươi mấy tráng hán mình mang đến.
Người vây xem lúc này mới phát hiện, người này mặc hán phục, hẳn là người bệnh mà mấy người Miêu này nửa đường tìm tới, chẳng những hai tay sưng tấy biến hình, bề ngoài làn da còn mọc rất nhiều nốt lớn lớn nhỏ nhỏ, có nốt đỏ lên thối rữa, có nốt kết vảy cứng, nhìn qua không giống như người, ngược lại giống một gốc cây biết hành tẩu mọc đầy nốt u.
“Đây là bệnh gì? Thật làm người ta sợ hãi!” Người qua đường nghị luận sôi nổi.
Cái gọi là tý chứng là cách gọi chung của cổ nhân đối với bệnh phong thấp, Chu Diệu Âm nhìn kỹ vài lần, kết luận bệnh tình của người này cực kỳ nghiêm trọng, chớ nói chữa khỏi, sợ là không sống được vài năm. Ở hiện đại, bệnh phong thấp và bệnh thần kinh vận động, ung thư, bệnh AIDS, bệnh bạch cầu, được tổ chức y tế thế giới liệt vào năm nghi nan tạp chứng lớn của thế giới, trình độ chữa bệnh khi đó cũng rất khó chữa khỏi, huống chi hiện tại? Nghĩ vậy, nàng lo lắng liếc nhìn Tống chưởng quỹ một cái.
Nhưng nữ tử nói vẫn chưa xong, ả tùy tay đẩy người bệnh trở về, chỉ vào Thành vương, “Ván thứ ba, chính là trị liệu bệnh tim của vương gia.”
Biểu tình gió thổi không động của Hữu Xu cuối cùng vỡ ra một cái khe, cự tuyệt nói, “Vương gia kim tôn ngọc quý, há có thể do ngươi nói trị liền trị.”
Nữ tử cười khẽ, “Ta tự nhiên sẽ không để cho vương gia lấy thân mạo hiểm, đến lúc đó tìm một người cũng mắc bệnh tim là được. Đối với đánh cược, sao có thể không có tiền cược, ta chỉ muốn hai thứ khác biệt, một là vị trí chính phi của Thành vương, hai là tính mạng của quỷ y ngươi. Nếu ngươi không dám đánh cược với ta liền quỳ xuống gọi ta ba tiếng cô nãi nãi, cuối cùng viết một tấm bảng ‘mặc cảm’, từ nay về sau vĩnh viễn rời khỏi Ngụy quốc, việc này liền xong.”
Người qua đường ồn ào, ngay cả Chu Diệu Âm cũng lộ ra biểu tình lòng đầy căm phẫn. Lại xem Hữu Xu, mặt mày tuy rằng giãn ra, con ngươi trong trẻo cũng đã tràn ngập sát khí dày đặc. Những người này chẳng những muốn thăm dò sâu cạn của cậu, còn muốn nhất lao vĩnh dật mà diệt trừ cậu, thật sự là đánh tốt bàn tính. Bọn họ chỉ muốn mạng của cậu cũng không sao, tóm lại cũng lấy không được, nhưng nữ nhân này ngàn không nên vạn không nên, không nên mơ ước chủ tử nhà mình.
Nếu đến, vậy hết thảy chết ở chỗ này đi. Hữu Xu đã thật lâu không phẫn nộ, vừa định gật đầu đáp ứng, chợt nghe chủ tử trầm giọng nói, “Vị trí chính phi của bổn vương há có thể do ngươi nói? Ngươi là ai?” Vẻ khinh miệt không nói cũng hiểu.
Dung mạo Long Thập Muội cực kỳ xinh đẹp, dáng người cũng thướt tha nhiều vẻ, bình sinh còn chưa bao giờ bị nam nhân cự tuyệt, không khỏi càng thêm xem trọng Thành vương. Ả kiêu căng nâng nâng cằm, “Chỉ dựa vào việc ta có thể trị hết bệnh của ngươi. Không có ta ngươi sẽ chết!” Đương nhiên, có ả cuối cùng cũng chết, cơ mà sẽ được chết một cách thống khoái một chút.
Thành vương cười lạnh không nói, Hữu Xu thì bước lên trước một bước che chắn hắn, chậm rãi nói, “Ba ván cược này ta đáp ứng, ta chỉ muốn một món tiền cược, đó chính là mạng ngươi.” Cậu vốn dĩ còn muốn giữ người lại, để bắt được người làm chủ, nhưng hiện tại xem ra cũng không cần. Người mơ ước chủ tử đều đáng chết, cái gì mà cho chủ tử quyền lợi lựa chọn, ở xa xa nhìn hắn hạnh phúc là được, chuyện tới trước mắt Hữu Xu mới phát hiện mình căn bản làm không được.
Vừa nhìn thấy có người muốn thân cận chủ tử, thậm chí chiếm lấy chủ tử, cậu liền hận không thể chế tác một khôi lỗi phù, hai ba cái chụp chết đối phương, mà nữ nhân này càng quá quắt! Trong nháy mắt đáp ứng đánh cược, cậu đã giúp ả thiết kế tốt kiểu chết, cam đoan còn thống khổ hơn trúng chú thuật trăm ngàn lần.
Long Thập Muội khó hiểu cảm thấy có chút lạnh, đáy lòng lại tràn đầy sát niệm rục rịch. Chính cái gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, mao đầu tiểu tử này có lẽ là mới vừa xuất sư, còn chưa thấy qua cảnh đời, lại càn rỡ như vậy, khó trách sẽ bị vị đại nhân kia nhìn chằm chằm. Hôm nay ả liền cẩn thận dạy dỗ cậu ta chữ “chết” nên viết như thế nào.
“Việc này không nên chậm trễ, hiện tại liền đánh cược trận đầu?” Ả vươn tay mời.
Hữu Xu đang muốn cất bước tiến lên, chợt nghe chủ tử thấp giọng nói, “Một ván kết thúc, bổn vương phái người xử lý ả được không?” Nữ nhân này dám mang lòng sát niệm với thiếu niên, dù chết một vạn lần cũng không tiêu tan được lửa giận trong lòng hắn.
“Không nên động tới ả, ả cũng không phải là người thường.” Hữu Xu âm thầm truyền âm. Nữ tử này chẳng những tu tập vu thuật, trên còn người mang cổ độc, là một nhân vật lợi hại. Thành vương mơ hồ có khuynh hướng nói gì nghe nấy với thiếu niên, chỉ đành miễn cưỡng kiềm chế.
Thuật cấy ghép chi gãy ở hiện đại cũng không tính là hiếm thấy, chỉ cần tứ chi bảo tồn đầy đủ mà còn đủ tươi sống, có thể ghép lại lần nữa, nhưng đây là dưới tình huống ở phòng giải phẫu có được kính hiển vi bội số lớn và rất nhiều máy móc chữa bệnh tiên tiến mới có khả năng hoàn thành. Như lời nói của ả, khiến tứ chi bị hổ cắn nát nhai vụn khôi phục như lúc ban đầu giống như ý nghĩ kỳ lạ, trên đời này ngoại trừ Tống chưởng quỹ, quả thực còn có người biết thuật thần tiên như thế à? Chu Diệu Âm nhiều lần đánh giá nữ tử, trong mắt tràn đầy hoài nghi. Nhưng nàng đã dần dần hiểu rõ, đây là một thế giới ma quái kinh dị, không có gì là không có khả năng phát sinh.
Ả kia rút ra loan đao dưới sự vây xem của người qua đường, dứt khoát lưu loát xé bụng hổ ra, đem cái chân đã nát thành mảnh nhỏ trong túi dạ dày của nó lấy ra, đặt ở trên đất chậm rãi khâu lại. Nơi này một khối xương trắng âm u, nơi kia một khối thịt nát màu đỏ, liều mạng hai khắc mới miễn cưỡng nhìn ra hình dạng cái chân.
“Ha, cũng đã cắn thành như vậy còn có thể mọc lại lần nữa ư?” Người qua đường không dám tin mà nói nhỏ.
“Có thể mọc lại hay không, các ngươi tận mắt nhìn thấy chẳng phải sẽ biết sao?” Nữ tử liếc quỷ y một cái, trong mắt tràn đầy khinh miệt. Trong lòng ả biết người này am hiểu huyền thuật, nhất là chiêu hồn khu quỷ, nhưng thật sự bảo cậu ta làm xương trắng mọc ra thịt, những thủ đoạn đó của cậu ta cũng liền không đủ nhìn. Hoạt tử nhân nhục bạch cốt, vì cái gì phải đem “hoạt tử nhân” đặt ở phía trước? Bởi vì đối với thuật sĩ chân chính mà nói, đây chính là năng lực cơ bản nhất, nhưng “nhục bạch cốt” thì đã thuộc về thủ đoạn tiên gia rồi.
Ả liếc mắt một cái liền nhìn ra thiếu niên tu tập là đạo thuật chính thống, trừ khi tích lũy pháp lực mấy ngàn năm, nếu không tuyệt đối không có khả năng làm được. Mà ả kế thừa vu thuật, cổ thuật lại am hiểu nhất là chơi đùa cơ thể người, đừng nói khiến chi gãy trọng sinh, dù khiến một người mọc ra bảy tám cái đầu cũng là việc dễ dàng.
Ả đem chân gãy đã khâu lại hợp vào miệng vết thương của nam tử, lại vẩy một ít bột phấn màu trắng xuống, trong giọng nói ẩn hàm chút ác niệm, “Nhìn cẩn thận, ngàn vạn lần đừng chớp mắt.”
Nam tử bởi vì mất máu quá nhiều mà có chút hôn mê đột nhiên run rẩy, đang muốn lăn lộn kêu rên đã bị vài tráng hán gắt gao đặt trên đất, sau đó chính là một trận lại một trận ngứa ngáy khó có thể nói ra từ tứ chi toàn thân lan tràn, giống như da thịt thậm chí cốt tủy chui đầy kiến, hận không thể dùng hai tay cào móc, nhất nhất nghiền chết.
Khi gã bị dày vò, người qua đường lại liên tiếp phát ra tiếng hút không khí, một người hai người trừng mắt còn lớn hơn chuông đồng. Chỉ thấy cái chân đứt của gã lại chậm rãi buộc chặt, huyết nhục mơ hồ nứt ra trở nên trơn nhẵn sáng bóng, rực rỡ hẳn lên. Biến hóa này vô cùng nhanh chóng, không quá nửa khắc đồng hồ, nam tử liền biến thành người kiện toàn.
Long Thập Muội tiến lên đá gã mấy đá, mệnh lệnh nói, “Kêu cái gì, chân đã trị hết, ngươi đứng lên đi hai bước cho mọi người nhìn xem.”
Chu Diệu Âm vội vàng chạy tới nhiều lần xem xét cái chân này, không dám tin mà nỉ non, “Thật sự mọc tốt rồi, làn da bình thường, mạch máu bình thường, thần kinh vận động cũng bình thường. Đây là những thứ người gì vậy, một người còn biến thái hơn so với một người!” Nàng vốn tưởng rằng Tống chưởng quỹ đã thực không bình thường, hiện tại nhìn lại, Long Thập Muội cũng là người phi thường.
Biểu tình của Hữu Xu không chút nào biến đổi, chỉ lạnh nhạt hỏi, “Nếu ngươi đã trị hết cho hắn, còn bảo ta đánh cược như thế nào? Chẳng lẽ lại tìm một người bị hổ cắn đứt chân phải à?”
Long Thập Muội khinh miệt nói, “Ta có thể chữa khỏi cho hắn, đương nhiên cũng có thể khiến hắn khôi phục nguyên trạng. Tống Hữu Xu, lần này đến phiên ngươi.” Ả giống như đang khoe khoang, xoay người muốn lấy đi cái chân mới vừa mọc lành của nam tử.
Nam tử chỗ nào lại đồng ý lần thứ hai biến thành phế nhân, theo bản năng mà trốn tránh, cũng quỳ xuống đất cầu xin, “Tiên tử, cầu ngài tha bỉ nhân đi! Ngài có thủ đoạn, lại tìm một người bị lão hổ giết hại khác hẳn là không phải việc khó. Tiên tử, bỉ nhân trên có già dưới có trẻ, dựa hết vào hai chân của bỉ nhân nuôi sống!”
Long Thập Muội giống như thực hưởng thụ cảm giác khống chế sống chết của người khác, đặt tay lên vai nam tử, không ngừng tạo áp lực, trong mắt tràn đầy đắc ý và ác ý. Hữu Xu giống như tứ lạng bạt thiên cân dùng gió ở tay áo đẩy ả ra, âm thanh lạnh lùng nói, “Quỳ cái gì, ả đang hại ngươi, chứ không phải cứu ngươi.”
Lời này nói như thế nào? Người vây xem đồng loạt lộ ra biểu tình nghi hoặc.
Đầu ngón tay Hữu Xu điểm điểm giam cầm nam tử, sau đó nắm chặt chân phải mới vừa mọc đầy đủ của gã, từng câu từng chữ từ từ mở miệng, “Biết không? Chơi sâu, ta là tổ tông của các ngươi. Thiên ti cổ, sau khi ăn vào thân người có thể nhanh chóng sinh sản ra vô số tế tàm, tế tàm phun ra tơ có thể làm tứ chi bị đứt khép lại, là một loại cổ độc mà Miêu Cương bồi dưỡng tử sĩ cần nuôi trồng, nếu không có giải dược cung cấp nuôi dưỡng, chúng nó tất sẽ phản phệ kí chủ, trong vòng nửa tháng sẽ chết bất đắc kỳ tử.” Dứt lời nhìn đám người Long Thập Muội sắc mặt đại biến, lại nhìn nam tử hai mắt trừng ra, tiếp tục nói, “Mới vừa rồi ả chỉ nói làm chân gãy của ngươi mọc lại, nhưng chưa nói sẽ đúng hạn cung cấp giải dược, quỳ xuống dập đầu với người mưu hại tính mạng mình, đầu gối ngươi có đau hay không?”
Nam tử không ngừng chớp mắt, trong mắt vừa có vẻ kinh sợ, cũng có hoài nghi và kháng cự. Gã tuyệt đối không tin tưởng thánh nữ đẹp như thiên tiên kia sẽ hại người. Thiên ti cổ, là thứ gì? Nghe cũng chưa từng nghe nói!
Nếu không có ván cược, Hữu Xu mới lười quản cái chuyện rảnh rỗi cỡ này. Cậu lệnh Lý Cẩu Đản tìm đến một khối thịt heo ự mỡ, đặt ở cạnh đùi phải nam tử, sau đó lòng bàn tay vừa lật liền biến ra một bình sứ nhỏ màu đen, vừa vẩy bột phấn lên thịt heo vừa chậm rãi nói, “Không cần ngươi phục hồi như cũ giúp hắn, để ta là được. Quỷ y ta tuy rằng không phải người tốt gì, nhưng cũng sẽ không hạ độc thủ vói người bệnh của mình. Nếu muốn trị bệnh, tự nhiên phải cho bọn họ triệt để khỏi hẳn, ngươi mượn việc chữa bệnh để đi hại người, đến tột cùng mang ý gì? Hoặc là nói, các ngươi là chuyên môn đến lừa gạt người à? Thánh nữ Miêu Cương lại là một bịp bợm giang hồ tâm ngoan thủ lạt như vậy, quả thật làm người ta thất vọng.”
Long Thập Muội bị cậu trào phúng đến mặt đỏ tai hồng, ngay cả loan đao cũng rút ra, lại bị một tráng hán phía sau giữ chặt. Bọn họ căn bản không tin một người Hán có thể hiểu cổ thuật bằng thánh nữ trong tộc. Thiên ti cổ là do tinh huyết thánh nữ đào tạo thành, cũng chỉ có thánh nữ mới có thể sử dụng. Quỷ y chung quy vẫn rất trẻ tuổi, quen nói mọi việc quá mức vẹn toàn. Cái gì mà tổ tông chơi sâu, cũng không sợ đau đầu lưỡi. Đến lúc đó không lấy thiên ti cổ ra được, xem cậu ta làm như thế nào.
Nhưng mà cậu ta có thể liếc mắt một cái nhìn thấu loại cổ, cũng có vài phần kiến thức. Long Thập Muội âm thầm giậm chân, khiến chuông bạc đầy người phát ra âm thanh chỉ có cổ trùng mới có thể nghe thấy. Tàm ti còn tiềm tàng trong da thịt lập tức chui vào trong cốt tủy nam tử, làm gã ngứa ngáy đến mức hận không thể chết đi. Nhưng mà thân thể của gã bị quỷ y cố định, chớ nói vặn vẹo, ngay cả rên rỉ mỏng manh cũng phát không ra. Cho đến lúc này gã mới mơ hồ ý thức được, lời quỷ y nói cũng không phải là nói chuyện hù người, bởi vì cảm giác sâu chui lủi ở trong da thịt thật sự là quá rõ ràng mãnh liệt, làm người ta khó có thể xem nhẹ, càng không cách nào dối gạt mình.
Quỷ y đại nhân cứu mạng! Trong mắt của gã tràn ngập những chữ này, lại bất đắc dĩ không mở miệng được. Người vây xem tự nhiên càng tin tưởng phán đoán của quỷ y đại nhân, mới vừa rồi còn kính sợ đám người Long Thập Muội, hiện tại lại vẻ mặt ghét cay ghét đắng mà rời xa.
“Vô nghĩa cái gì! Chúng ta so vốn là khiến chân đứt trọng sinh, ngươi làm không được liền tính là ngươi thua, chỉ cần đưa mạng cho ta, nói nhiều hơn nữa cũng không tốt!” Long Thập Muội dứt khoát làm rõ mục đích của mình.
Hữu Xu cũng không phản ứng ả, vẫn còn vẩy phấn hoa. Dùng tinh huyết của thánh nữ nuôi nấng thì lại như thế nào? Chẳng lẽ còn có thể hấp dẫn tà vật hơn hoa hướng sinh sao? Cậu mới vừa đậy miệng bình, chỉ thấy trong chân phải của nam tử chui ra rất nhiều sâu nhỏ màu đen, từng con từng con mảnh như sợi chỉ, phía sau tiếp phía trước mà chui vào trong thịt heo. Đợi chúng hoàn toàn rời đi, chân phải vốn đã hoàn hảo của nam tử liền nhanh chóng vỡ thành mảnh nhỏ, nhìn kỹ còn có thể phát hiện rất nhiều tơ mảnh màu bạc xung quanh vết đứt huyết nhục mơ hồ.
Tơ có ngàn vạn sợi, bị gió thổi bay tới bay lui, hợp với cái tên —— thiên ti cổ.
Người qua đường không kịp kinh hô, chỉ thấy đám tế tàm đó trong vòng ngắn ngủi hai giây đem thịt heo gặm cắn không chút dư thừa, nếu đổi thành một người thành niên, lại sẽ như thế nào? Càng đáng sợ chính là, chúng nó vừa cắn nuốt huyết nhục vừa nhanh chóng lớn lên, cuối cùng lại biến thành một đống tàm trắng trắng mập mập, bắt đầu phun tơ kết kén.
Thật ghê tởm! Chu Diệu Âm bình sinh sợ nhất là sâu, vội vàng che miệng chạy đến góc đường nôn mửa. Nàng tuyệt đối sẽ không đánh cược với Tống chưởng quỹ nữa, cậu ta quả thực không phải người, ngay cả cổ thuật cũng tinh thông như vậy!
Biểu tình nhàn tản “chờ xem kịch vui” của Long Thập Muội đã bị hoảng sợ thay thế, muốn đoạt kén tàm trên đất lại bị luồng gió mãnh liệt ở tay áo quỷ y thổi bay. Khóe mắt ả muốn nứt ra nói, “Ngươi dùng cái gì dẫn bọn nó ra?” Nếu người này có thể tùy ý khống chế cổ trùng ả nuôi dưỡng, như vậy ba ván cược này ả đã không có khả năng thắng lợi.
“Ổn định, cứ xem cậu ta có thể phục hồi chân đứt như cũ không rồi lại nói! Còn có hai ván, ngươi phải dốc hết toàn lực.” Một tráng hán ấn giữ thánh nữ đang thất kinh.
Long Thập Muội miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, chỉ thấy quỷ y lấy ra một cái bình lưu ly trong suốt, ngoắc tay với kén tàm trên đất, “Tiến vào.” Lời còn chưa dứt, cái kén liền sôi nổi vỡ ra, từng con từng con hồ điệp sặc sỡ sắc màu chui ra, vỗ đôi cánh chớp động ánh huỳnh quang chui vào miệng bình. Chúng nó lại từ thiên ti cổ biến dị thành điệp cổ, cổ thuật này cao hơn thánh nữ đâu chỉ một hai bậc?
Không tốt, quả nhiên là tổ tông chơi sâu! Lúc này đám người Long Thập Muội mới bắt đầu sinh ý thoái lui, nhưng đã chậm, lân phấn từ cánh hồ điệp rơi xuống mang kịch độc, làm toàn thân bọn họ cứng ngắc, ngoại trừ giương mắt nhìn, thì vẫn chỉ có thể giương mắt nhìn.
Hữu Xu cất kỹ món đồ chơi mới, lúc này mới chậm rãi mở miệng, “Yên tâm, ván cược chưa xong, ta sẽ không lấy mạng các ngươi. Hai ván hôm nay đều là người bệnh ngươi chọn, ván ngày mai liền do ta làm chủ.” Cuối cùng vẫy tay với Chu Diệu Âm tránh ở góc tường, “Chu đại phu, cho mượn thùng dụng cụ của ngươi dùng một chút.”
Chu Diệu Âm lập tức chạy về y quán lấy thùng. Nàng đã nhìn ra, đám người Long Thập Muội nghiên cứu tu tập chính là tà thuật, chỉ biết hại người, sẽ không cứu người, nếu để cho bọn họ thắng, chẳng những Tống chưởng quỹ gặp nguy hiểm, ngay cả vương gia cũng sẽ gặp nạn. Nhưng mà muốn thắng Tống chưởng quỹ, đạo hạnh của bọn họ vẫn hơi cạn một chút.
Hữu Xu lấy kim chỉ từ trong rương ra, nhanh chóng may vá chân phải rách nát của nam tử, sau đó nhỏ vài giọt nước hoàng tuyền, mượn lực quay ngược thời gian khiến nó hoàn hảo như lúc ban đầu, lại lấy âm dương điểm hóa bút ra dưới sự che lấp của tay áo rộng lớn, quét trơn miệng vết thương. Người bên ngoài chỉ thấy cậu khâu cái chân đứt lại xong rồi phất phất tay áo, nam tử liền bình phục, thủ đoạn huyền diệu khó giải thích này chỗ nào là đám người Long Thập Muội có thể so sánh? Mấy người Miêu đó còn dám đánh cược tính mạng với quỷ y đại nhân, quả thực là không biết tự lượng sức mình!
Trong tiếng phỉ nhổ của người qua đường, Long Thập Muội đã mặt xám như tro tàn, khi đến có bao nhiêu kiêu căng đắc ý, hiện tại liền có cỡ nào hoảng sợ chật vật. Ả vốn còn ký thác hy vọng với ván thứ hai, lại thấy quỷ y lấy ra một thanh đao nhỏ, đem nốt mụt trên người bị tý chứng nhất nhất cắt vỡ.
“Cái gì tý chứng, bất quá là bị các ngươi hạ xà cổ mà thôi.” Vừa nói vừa kéo từ trong miệng vết thương ra một con rắn dài nhỏ, dùng liệt hỏa phù đốt thành tro tàn.
“Hai ván hôm nay là các ngươi thua.” Hữu Xu tiếp nhận vò rượu người qua đường truyền đến, dùng rượu mạnh rửa sạch sẽ hai tay, cuối cùng lấy ra một cái khăn chậm rãi chà lau, “Nhưng ta lại cho các ngươi một cơ hội, không quản cái gì mà ba ván thắng hai, chỉ cần các ngươi thắng một ván, liền coi như ta thua, ta đưa mạng cho các ngươi, ngược lại, hết thảy các ngươi liền ở lại. Như thế nào?” Ý miệt thị và châm chọc trong lời nói rất rõ ràng.
Long Thập Muội mặc dù đã ngượng đến mức hận không thể chui vào khe nứt, nhưng không thể không tiếp thu loại đề nghị nhìn như nhân từ kì thực nhục nhã này. Năng lực của người này đã vượt xa mong muốn của vị đại nhân kia, cho nên cậu ta phải chết, mặc kệ dùng thủ đoạn gì.
“Ngày mai ta sẽ mang người bệnh đến, các ngươi có thể đi rồi.” Hữu Xu đốt một tấm thanh tâm phù, thay mọi người cởi bỏ cổ độc trong cơ thể.
“Mau cút đi! Cái gì y thuật đệ nhất thiên hạ, cũng không sợ gió lớn đau đầu lưỡi!” Có người phỉ nhổ một ngụm.
“Hôm nay cuối cùng ta cũng kiến thức được cái gì gọi là múa rìu qua mắt thợ! Còn dám đánh cược tính mạng với quỷ y đại nhân, là ngại mình sống quá lâu mà!”
“Ả muốn chết, đại nhân chỉ cần thành toàn cho ả là được!” Dân chúng Thương Châu sâu sắc câm hận thủ đoạn âm độc của đám người Miêu này, mặc dù không dám tới gần, nhưng không cản trở bọn họ chửi bậy làm nhục. Nhất là hai người bệnh bị người Miêu gây ra, tức giận đến đôi mắt đều đỏ, nếu trong tay có đao, ước chừng sẽ nhào qua liều mạng.
Hữu Xu nhìn theo bọn họ đi xa, vốn định tung tăng chạy vội tới bên người chủ tử, lại ngại hình tượng sâu không lường được của mình, chỉ có thể vẫy vẫy tay áo, chậm rãi mà quay về. Thành vương bị đôi tròng mắt sáng lấp lánh của cậu liếc một cái, trong lòng không khỏi cười thầm, lập tức đi qua theo, lại bị cự tuyệt ngoài cửa.
“Như thế nào? Cuối cùng vương gia cũng sửa lại chủ ý, muốn bản tôn thay ngươi trị liệu ư? Nhưng duyên phận giữa ngươi và bản tôn đã qua. Chu đại phu, mười ván cược kia cứ trở thành phế thải đi, thật sự là không quá ý tứ.” Hữu Xu tận lực đề cao âm lượng.
Mới vừa rồi còn “ngươi tới ta đi”, sao đảo mắt liền dùng bản tôn rồi? Tống chưởng quỹ, ngươi càng ngày càng thích diễn! Chu Diệu Âm yên lặng phun tào một câu, lúc này mới chắp tay nói, “Mười ván cược chưa xong, nhưng ta nguyện ý nhận thua. Tống chưởng quỹ, ngài quả thật tài nghệ cao hơn một bậc, Chu mỗ bái phục.” Dứt lời thanh thản rời đi.
Thành vương lộ ra vẻ thẹn thùng, đứng thẳng thật lâu ở cửa Nhân Tâm đường mới được Lý Cẩu Đản dẫn vào, mới vừa vào cổng trong đã bị một cái áo khoác dày bọc
kín.
“Có lạnh hay không? Nhanh vào phòng ấm áp.” Hữu Xu dắt chủ tử vào nội đường, giải thích, “Đám người hôm nay có quan hệ với người hạ chú hay không đã không quan trọng, ta tính toán đưa bọn họ đi tìm chết. Cái lắc tay này có khắc phù văn, có thể cảm ứng với thế tâm phù, nếu người hạ chú thúc giục chú thuật, lắc tay sẽ hơi hơi nóng lên, ngươi chỉ cần làm ra trạng thái thống khổ là được, còn có thể che đậy bọn họ một đoạn thời gian.”
Thành vương giơ cổ tay lên, tùy ý thiếu niên đeo trang sức cho mình, thờ ơ với tuyên ngôn muốn giết chết đám người Long Thập Muội của cậu. Có thể tìm ra người hạ chú hay không cũng không quan trọng, những người đó mơ ước mạng Hữu Xu, liền nên thiên đao vạn quả.
“Ngươi chọn một tử tù trong đại lao đến, ta hạ chú thuật giống vậy cho hắn ném cho Long Thập Muội trị. Ngươi yên tâm, ta đã nghĩ ra biện pháp tìm được người hạ chú rồi.” Hữu Xu vừa nói vừa cởi bỏ vạt áo chủ tử, thông qua nghiệt kính xem xét tình huống trong ngực hắn.
Thành vương bình tĩnh nhìn cậu một lúc lâu, thở dài nói, “Ngươi khó hiểu mà xuất hiện, khó hiểu mà tới gần, giúp ta chữa bệnh, thay ta trù tính, còn nói thích ta. Ta chung quy luôn cảm thấy thực không chân thật, giống như phần tình cảm này không thuộc về ta, mà là nhặt được.” Khi thiếu niên nói thích hắn hàng lớn xài tốt, hắn mới cảm thấy được một chút yên ổn, tình yêu tới quá mức mờ ảo, ngược lại không thực tế bằng thân thể hấp dẫn nhau.
Hữu Xu sững sờ, trong lúc nhất thời lại không biết phải nói cái gì. Ước chừng bởi vì từ nhỏ ốm yếu, đời này tâm đề phòng của chủ tử thật mạnh, cũng càng đa nghi mẫn cảm. Hắn nói kỳ thật cũng không sai, phần tình cảm này tuy rằng không phải nhặt được, cũng là kế thừa qua từng đời từng đời, không kém là bao nhiêu so với nhặt được.
Nhưng yêu chính là yêu, ai có thể phân biệt rõ ràng như vậy? Hữu Xu khổ sở suy nghĩ một khắc, nghiêm túc nói, “Cái khác ta mặc kệ, ta chỉ biết ngươi hẳn là thuộc về ta, ai tranh với ta liền giết chết người đó, mà ngươi càng không thể cự tuyệt.” Cậu rốt cuộc không làm được việc để chủ tử tự do lựa chọn, kiếp trước hắn là của cậu, kiếp này là của cậu, kiếp sau, kiếp sau sau nữa đều phải là của cậu! Lúc trước sở dĩ nói dễ nghe như vậy, bất quá là không gặp người cạnh tranh thôi, đến lúc này mới phát hiện, chẳng những cậu không làm được tiêu sái buông tay, ngược lại cố chấp đến lợi hại.
Cường ngạnh giữ lấy cằm chủ tử, khiến cho đối phương há mồm, Hữu Xu nghiêng người hôn qua, hai tay lần nữa vòng chặt, hận không thể đem con người tuấn mỹ vô trù này nuốt vào trong bụng. Hôn nửa khắc đồng hồ, cậu mới lau nước bọt óng ánh bên môi, khàn giọng hỏi, “Như vậy cảm thấy chân thật không?”
Thành vương bị hôn đến đầu óc choáng váng, máu sôi trào, thở hổn hển vài ngụm khí mới chậm rãi lắc đầu, “Còn có chút không chân thật, lại đến vài cái.” Cảm giác bị thiếu niên mạnh mẽ chiếm lấy dường như rất tốt.
“Được, như ngươi mong muốn.” Hữu Xu lần thứ hai ôm lấy đầu chủ tử quyện hôn, trong lòng hơi có chút kích động nhỏ. Sống mấy đời, rốt cuộc có thể chiếm cứ quyền chủ động, còn không nhanh chóng muốn làm gì thì làm?