[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Chương 113




Chỉ cần vừa nghĩ tới chủ tử đến y quán Chu thị, ở cùng chỗ với Chu Diệu Âm cô nam quả nữ, thân thân mật mật, Hữu Xu liền chua đến không chịu được, muốn phái mấy tiểu quỷ đi qua xem xét.

“Đại nhân, không phải chúng tiểu nhân không muốn thay ngài phân ưu, mà là khí tức của Thành vương kia rất giống ngài, chúng tiểu nhân không dám tới gần! Ngài tốt xấu cũng còn có mắt âm dương, đi đường có thể tránh một chút, Thành vương thì lại không giống. Chúng tiểu nhân vừa đến trước mặt hắn liền bị hơi thở của hắn ép tới không thể động đậy, nếu hắn trong lúc vô ý đi tới, đừng nói chạm một cái, đạp một cước, dù chỉ bị gió ở tay áo hắn quét đến cũng sẽ hồn phi phách tán, không được siêu sinh.” Quỷ chết đói trong lòng run sợ mà nói.

Hữu Xu có thể dựa vào tinh thần lực khống chế tử vi đế khí, nếu không muốn làm cho quỷ quái phát hiện, chỉ cần thu lại trong đan điền, thoạt nhìn chính là một phàm nhân hết sức bình thường, nhưng chủ tử lại hồn nhiên vô tri, cho nên khí tức rất đáng sợ. Hắn vốn đã đem đế khí độ cho Hữu Xu, lại dưới sự trợ giúp của Hữu Xu mấy lần xưng đế, lực lượng mất đi liền tự nhiên mà quay trở về. Hiện tại, tử vi đế khí trên người hai người có thể nói là mỗi người một nửa, hỗ trợ bổ sung.

Hữu Xu vừa cảm thấy vui mừng lại âm thầm lo lắng, chỉ đành lấy một cái ghế nhỏ, ngồi ở cửa Nhân Tâm đường miệng khô mà chờ.

Thành vương vừa mới ra cửa liền thấy thiếu niên hai tay chống má, biểu tình trông mòn con mắt, nhìn thấy mình, đôi mắt to đen bóng rạng rỡ ánh sáng, giống như rất là vui mừng. Hắn vội vàng che trái tim, từng bước một đi đến chỗ thiếu niên.

“Hôm nay có người đến xem bệnh không?” Hắn nhẹ giọng hỏi.

“Không có.” Hữu Xu bất đắc dĩ lắc đầu.

“Đổi bảng hiệu đi. Nếu thật sự có ai bị bệnh bất trị tìm tới cửa, mà ngươi lại trị không hết, thì phải kết thúc như thế nào?” Thành vương nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vươn tay, vuốt ve đỉnh đầu mềm mại của thiếu niên.

Nếu bây giờ còn là chó con, cái đuôi phía sau Hữu Xu có thể vẫy tới tận trời. Hai má cậu ửng đỏ, đôi mắt tỏa sáng, nói khoác không biết ngượng, “Vương gia ngài yên tâm, trên đời này không có bệnh nào ta trị không hết. Ta biết ngài hiện tại không tin ta, chờ thêm một trận ta danh truyền thiên hạ, ngài lại tới tìm ta.”

Hì hì! Trương Quý đứng ở một bên bật cười một tiếng, những thị vệ còn lại cũng đều run bả vai cố nén ý cười. Hoàng mao tiểu tử này hay là đầu óc có bệnh? Lời này ngay cả Chu đại phu cũng không dám nói, cậu ta lại lặp đi lặp lại nhiều lần, nếu một ngày kia thực sự có ai tìm tới cửa, xem cậu ta kết thúc như thế nào!

Hữu Xu không thèm để ý sự cười nhạo của người khác, nhìn thấy có người bán mứt quả, vội vàng kéo tay áo chủ tử, “Vương gia, ta mời ngài ăn mứt quả đi?” Cuối cùng không đợi Thành vương đáp ứng liền vài bước chạy lên, mua hết đống mứt quả mà lão hán khiêng, biểu tình trên mặt giống như hiến vật quý.

Thành vương giơ tay lên, che che mắt. Bộ dạng hiện tại của thiếu niên giống như một chú chó con biết phát sáng, sáng rực; lại giống một cục than đỏ ửng, nhiệt lực bắn ra bốn phía, đối với loại người lòng dạ lạnh lùng như hắn mà nói phá lệ có lực hấp dẫn. Hắn không tự giác liền nhớ cậu, nhìn cậu, sau đó tâm tình nhảy động. Để khống chế bệnh tình, hắn không để cho ngoại vật quấy nhiễu nỗi lòng mình, sống đến hai mươi lăm hai mươi sáu, ngay cả hỉ nộ ái ố cơ bản nhất cũng không có, giống như hiện tại tinh thần không yên, tâm tình bực bội vẫn là lần đầu tiên. Nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy đôi mắt rực rỡ và lúm đồng tiền bên má thiếu niên, nỗi lòng muốn rời xa phần xao động này tự nhiên liền phai nhạt.

Hắn xoa xoa lồng ngực nhộn nhạo không thôi, đợi rung động bình phục sau đó mới đi lấy mứt quả trên đống cỏ khô, lại bị thiếu niên nắm chặt đầu ngón tay, khuyên, “Đừng lấy cây này, cây này có hơi chua. Ta giúp ngươi chọn một cây ngọt nhất.”

“Tất cả mứt quả đều là một hình dạng, ngươi làm sao biết cây nào ngọt nhất?” Hắn đầy mắt hứng thú, dường như quên ngón tay của mình còn bị thiếu niên nắm trong lòng bàn tay.

Thật vất vả nắm được chủ tử, Hữu Xu sao có thể dễ dàng thả hắn ra, càng nắm chặt chút, sau đó đem đống cỏ khô đưa cho Trương Quý, dùng tay trái chọn chọn bỏ bỏ, do dự không quyết. Cậu tự nhiên có bí pháp có thể nhận ra cây mứt quả nào ngọt nhất, rồi lại luyến tiếc thả chủ tử rời đi, chỉ có thể kéo được một khắc là một khắc.

Vào lúc này, một phụ nhân ôm một đứa bé trai lảo đảo chạy tới, hô lớn, “Tống thần y, vị nào là Tống thần y? Cầu ngài cứu con ta!” Người qua đường vây xem cũng chen chúc tới, trên mặt ai cũng mang theo biểu tình vui sướng khi người gặp họa.

Thành vương thầm nghĩ phiền toái đến, đang muốn bảo thị vệ ngăn người làm cho yên tĩnh lại, cuối cùng đưa bọn họ đến y quán Chu thị an trí, lại thấy thiếu niên bước xa tiến lên, ôm đứa bé trai vào trong ngực.

Vào tay một mảnh ẩm lạnh cứng ngắc, cũng xuất hiện thi ban trình độ khác nhau, hiển nhiên đã chết hơn nửa canh giờ, đại phu bình thường sẽ không nhận, nhưng Hữu Xu lại cảm thấy không phải vấn đề gì lớn. Cậu ôm đứa bé vào Nhân Tâm đường, đặt trên tấm ván gỗ trên giường, lãnh tĩnh hỏi, “Có phải đuối nước hay không?”

“Đúng, đuối nước!” Phụ nhân vội vàng gật đầu, sau đó nhìn trộm đánh giá Tống thần y, cuối cùng trong lòng lộp bộp một chút. Vị Tống thần y này cũng quá trẻ tuổi, trên mặt mày tú lệ mang theo vài phần tính trẻ con, hai má phấn nộn nhiều thịt, càng có vẻ nhỏ tuổi. Năm nay cậu ta bao nhiêu tuổi? Mười bốn hay là mười lăm? Sách thuốc đã học thuộc lòng chưa? Xem qua mấy người bệnh? Y thuật này thật sự có thể ganh đua cao thấp với Chu đại phu nổi tiếng xa gần ư?

Nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng cười nhạo của người qua đường, phụ nhân rốt cuộc ý thức được mình dường như đã lầm. Đây là những thứ người gì vậy, há có thể lấy mạng người nói giỡn?

Thành vương cũng sinh lòng không vui, thấy Chu Diệu Âm kẹp ở trong đám người, lập tức vẫy tay với nàng, “Ngươi đi giúp Hữu Xu nhìn xem, chỉ sợ cậu ấy ứng phó không được.”

“Hồi vương gia, dân phụ cũng ứng phó không được, đứa bé kia đã chết hơn nửa canh giờ, không thể cứu.”

Thành vương tất nhiên là tin tưởng Chu đại phu không nghi ngờ, thầm nghĩ như vậy nếu phụ nhân này ầm ĩ lên liền bảo thị vệ tiến đến xử lý, còn có tấm bảng hiệu ở cửa cũng phải thu hồi, miễn cho đụng phải loại phiền toái này nữa. Hai người đẩy đám người ra đi vào trong, đã thấy thiếu niên cực kỳ bình tĩnh, vừa hỏi phụ nhân xem đứa bé đuối nước ở chỗ nào, vừa lấy ra một lá bùa vẽ vẽ.

Từ từ, sao lại là lá bùa? Tống chưởng quỹ đến tột cùng là đại phu hay là đạo sĩ? Phụ nhân bị thái độ không chút hoang mang của thiếu niên lây nhiễm, lúc này cũng có tâm tư nghĩ tới cái khác.

Chu Diệu Âm đến gần nhìn, thấy cậu viết không phải là phương thuốc, mà là vẽ bùa, trên mặt không khỏi lộ ra biểu tình cổ quái. Mấy người qua đường chen vô giúp vui, lúc này sôi nổi ồn ào, “Tống thần y, người còn đặt ở trên giường kìa, sao ngươi không cứu? Ngươi vẽ thứ gì vậy?”

“Cái này ngươi không biết đâu? Người ta là thần tiên, không cần khai dược, vẽ mấy lá bùa rót cho đứa nhỏ là khỏe hết!” Người này ngoài mặt giải thích, kì thực là thầm tổn hại, bởi vì lúc trước Chu đại phu mới vừa đấu pháp với một thần côn, khiến người nọ không dám bước vào Thương Châu phủ một bước. Chu đại phu còn nói, sinh bệnh liền đến xem đại phu uống thuốc, đừng tin tưởng những cái gọi là hòa thượng, đạo sĩ đó, càng đừng uống nước bùa mà bọn họ đưa, chẳng những vô dụng, có khi còn mang độc.

Nhưng có người nghe không ra ý tứ thật, vô cùng lo lắng khuyên nhủ, “Vị tẩu tử này, ngàn vạn lần đừng tin Tống chưởng quỹ! Mấy ngày trước có một đạo sĩ cũng nói có thể sử dụng bùa trị bách bệnh, kết quả thiếu chút nữa độc chết tiểu tử Lâm gia, vẫn là Chu đại phu đúng lúc đuổi tới mới đem người cứu trở về. Chu đại phu nói, nước bùa chính là nước bẩn, uống vào chỉ biết sinh bệnh, con trai ngươi đã gặp tội lớn như vậy, đừng khiến nó đã chết cũng không yên ổn!”

Phụ nhân rốt cuộc là đương sự, chỗ nào lại nghĩ thông thấu? Tuy rằng đã mang nghi ngờ với Tống đại phu, lại cố nén không đi ngăn cản.

Nhưng mà nàng không mở miệng nói, cũng có người tiến lên ngăn trở. Chu Diệu Âm bước nhanh đi đến bên cạnh bàn, thấp giọng nói, “Tống chưởng quỹ, mê tín là không thể thực hiện, ngươi bồi tội cho mọi người, cứ nói tấm bảng hiệu này là viết chơi, cuối cùng ôn tồn hoà nhã tiễn vị tẩu tử này đi, mọi người xem ngươi nhỏ tuổi tất sẽ không khắt khe. Ngươi nếu khư khư cố chấp, việc hôm nay liền thành trò cười lớn nhất đời ngươi, ngày sau dù y thuật tinh tiến, mọi người cũng khó tín nhiệm ngươi nữa. Mở y quán không có bí quyết gì, một dựa vào y thuật vượt qua thử thách; hai dựa vào tiến đức tu nghiệp, còn lại đều là đường ngang ngõ tắt, chỉ khiến ngươi càng chạy càng lệch.”

Hữu Xu tự mình vẽ bùa, còn bớt thời giờ cho Chu Diệu Âm một ánh mắt miệt thị. Thành vương nhìn không được, tiến lên ấn bả vai cậu, khuyên nhủ, “Hữu Xu đừng làm rộn, ngươi đây là đang lấy danh dự mình nói giỡn. Một đại phu nếu không có danh dự, làm thế nào chống đỡ Nhân Tâm đường, ngươi đã quên kết cục của Tống Nhẫn Đông à?”

Chủ tử thế mà lại phủ định mình ở trước mặt người ngoài? Hữu Xu càng nghĩ càng giận, đẩy bàn tay đặt ở vai mình của hắn ra, đi đến chỗ đứa bé.

Thành vương quả thật có chút bất đắc dĩ, đang muốn bảo thị vệ đuổi đám người vây xem đi, lại nghe Chu Diệu Âm giương giọng khuyên nhủ, “Tất cả mọi người giải tán đi, không có gì để xem cả. Tấm bảng hiệu này là Tống chưởng quỹ viết chơi thôi, đợi lát nữa liền bỏ đi. Cậu ấy nhỏ tuổi, trong nhà lại gặp biến cố, mọi người thông cảm thông cảm.”

Thành vương vốn cũng muốn thu hồi bảng hiệu lại, nhưng không tự chủ trương giống Chu Diệu Âm, mà là chuẩn bị chia sẻ tâm tư với Hữu Xu rồi lại nói. Hữu Xu là một đứa nhỏ rất có chủ kiến, cậu cần người khác tôn trọng.

Quả nhiên, Hữu Xu vừa nghe lời này liền xù lông, từng câu từng chữ chậm rãi nói, “Bảng hiệu này ta xem ai dám động! Hôm nay ta nói ở đây, bệnh mà Chu Diệu Âm ngươi có thể trị, ta có thể trị, bệnh ngươi trị không được, ta cũng có thể trị, bày cái danh thần y trước mặt ta, ngươi còn sớm đó!”

Ha, khẩu khí thật lớn! Người qua đường vây xem đầu tiên là sững sờ, sau đó phát ra tiếng trào phúng. Chu thần y cứu người vô số, thanh danh truyền xa, hoàng mao tiểu tử này cũng không vung nước tiểu soi soi cái đức hạnh ngang ngược kiêu ngạo của mình. Nói quá vẹn toàn cẩn thận bị nước miếng phun chết đuối.

Thành vương đỡ trán, thầm nghĩ đứa nhỏ này thật sự là tùy hứng, thật muốn mang về đánh đòn là xảy ra chuyện gì? Biểu tình Chu Diệu Âm hơi có vẻ xấu hổ, nhưng rốt cuộc vẫn không bỏ được. Huynh trưởng Tống Hữu Xu là vì nàng mà chết, nhìn thấy thiếu niên gầy yếu một mình chống đỡ gia nghiệp, mỗi ngày vắng vẻ chờ đợi lại cô đơn trở về, nàng ta liền khó an tâm, bất tri bất giác liền xem đối phương thành tiểu bối mà chiếu cố. Nhưng trên thực tế, phần tình này chỉ sợ đối phương không muốn lĩnh đi? Mình ở trong lòng cậu ta ước chừng là sự tồn tại như kẻ thù diệt gia không đội trời chung.

Chu Diệu Âm còn muốn khuyên nữa, lại nghe phụ nhân giọng the thé nói, “Ta nguyện ý mời Tống thần y xem bệnh, làm gì hả? Các ngươi đều cút cho ta, đừng chậm trễ Tống thần y thi thuật!” Cuối cùng hung hăng đẩy Chu Diệu Âm ra.

Tiểu nhị chạy chân của y quán Chu thị vội vàng tiến lên nâng, chỉ trích nói, “Vị tẩu tử này, ngươi còn nói đạo lý không? Chu đại phu của chúng ta là sợ con của ngươi sau khi chết bị tội mới đến khuyên nhủ, sao ngươi lại không lĩnh tình vậy? Nói thật cho ngươi biết, con của ngươi đã sớm chết lâu rồi, đại la thần tiên đến cũng khó cứu.”

Bên kia, Hữu Xu đã dán lá bùa trên trán đứa bé, cao giọng thúc giục, “Người nhà ở chỗ nào? Nhanh chóng gọi tên nó!”

Thiếu niên vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh đệ đệ lập tức kêu gọi, “Cẩu Thặng, Cẩu Thặng, mau trở lại đi, ca ca sai rồi, về sau ca ca mỗi ngày dẫn ngươi đi nhặt trứng.”

“Gọi vừa họ vừa tên, gọi nhũ danh vô dụng.” Hữu Xu nhắc nhở.

Thiếu niên cuống quít sửa miệng, “Lý Cẩu Thặng, Lý Cẩu Thặng, mau trở lại đi, ca ca sai rồi, ngày sau tất sẽ hết lòng chăm sóc ngươi, sẽ không bỏ qua ngươi!” Phụ nhân cũng đi tới gọi cùng, vừa hô vừa khóc, vẻ mặt bi thương.

Người qua đường chờ xem náo nhiệt dần dần bị lây nhiễm, ai cũng thu hồi biểu tình vui sướng khi người gặp họa, thầm nghĩ mới vừa rồi trào phúng huyên náo như vậy có phải có chút không phúc hậu hay không? Đứa nhỏ đã sớm chết, ngay cả Chu đại phu cũng cứu không được, người khác nào có biện pháp? So với cho người ta hy vọng lại gặp phải tuyệt vọng, còn không bằng khuyên nhủ nàng ta ôm thi thể về an táng cho tốt.

Vì thế có mấy phụ nhân giương giọng hô, “Tống chưởng quỹ, đừng giả thần giả quỷ lừa nước mắt hai mẫu tử này, ngươi hảo hảo khuyên người đi là được, ai cũng sẽ không so đo với ngươi, người đã sớm chết, cũng không phải ngươi trị cho chết.”

Hữu Xu bất vi sở động, đưa tay hơi bấm đốt ngón tay, chắc chắn nói, “Trở lại.” Vừa dứt lời liền có một luồng gió lạnh từ trong đám người xuyên qua, đem vạt áo những người này thổi đến bay vù vù, còn có hàn ý lạnh thấu xương tủy nhập vào cơ thể.

“Shhh, nương, mới vừa rồi là cái gì?” Người bị âm phong cọ qua ai cũng ôm chặt hai tay, sắc mặt trắng bệch. Còn có người nhìn trái nhìn phải, nghi thần nghi quỷ. Ngã tư đường vốn còn nói nhao nhao ồn ào thoáng chốc an tĩnh lại.

Thành vương chỉ lo ngồi chờ giải quyết hậu quả, thấy tình cảnh này không khỏi đứng lên. Âm phong kia thổi tới cửa liền không dám vào, rẽ ngang rẽ dọc bồi hồi không đi, cát bụi bị nó cuồn cuộn thổi lên hình thành một cột bụi màu xám, rõ ràng biểu thị ra lộ tuyến hành động của nó.

Lần này, người qua đường càng thêm cứng lưỡi, kinh hãi khôn kể. Ai cũng sẽ không nhận lầm luồng gió này thành gió tây bắc bên ngoài tùy tiện thổi tới, bởi vì nó tựa như có thần trí, trong chốc lát đi lên bậc thang, trong chốc lát lại đi xuống bậc thang, giống như do dự không quyết.

“Lại, lại thật sự gọi hồn về kìa!” Không biết ai đó nói một câu, mọi người lúc này mới hoàn hồn, vội vàng rút lui, sợ bị tiểu quỷ cọ đến.

“Tống thần y, là con ta sao? Sao nó không tiến vào?” Phụ nhân muốn ôm chầm trụ gió do âm phong hình thành, lại sợ làm tan nó.

Hữu Xu đi đến bên cạnh chủ tử nói nhỏ, “Vương gia, ngài là quý nhân, trên người tường vân lượn lờ, ánh sáng vạn trượng, sợ là sẽ xung khắc quỷ hồn. Ngài đứng ở chỗ này nó liền không dám tiến vào, còn mong ngài lảng tránh một khắc.”

Trương Quý lần đầu tiên dùng ánh mắt nhìn thẳng đánh giá Tống chưởng quỹ, càng xem càng cảm thấy tà môn, nếu không phải vương gia đứng vững vàng, hắn ta vừa rồi thiếu chút nữa bị dọa đến tè ra quần. Thành vương cũng không làm khó, bước đi ra ngoài cửa. Luồng gió kia quả nhiên thực e ngại hắn, vội vàng vòng qua, đợi hắn lui đến chỗ đủ xa mới ào ào vào Nhân Tâm đường.

“Đi vào, thật sự đi vào! Hóa ra vừa rồi là sợ hãi quý khí của vương gia!” Người qua đường kinh hô.

“Hay là Tống chưởng quỹ quả thật có khả năng khởi tử hồi sinh?” Không ít người đã tin.

“Để xem xem.” Còn có người nửa tin nửa ngờ.

Chu Diệu Âm xưa nay không tin quỷ thần, mặc dù âm phong thổi đến trước mắt, còn nghĩ đây là gió xoáy nhỏ ngẫu nhiên hình thành, trên mặt lộ ra biểu tình không cho là đúng lại không biết làm sao. Cổ nhân kiến thức thiển cận, hơi chút lừa gạt đã bị lừa, muốn đem y thuật hiện đại phát dương quang đại, cứu trị càng nhiều người, chỉ sợ còn có một đoạn đường thật dài phải đi.

Nàng không muốn quan sát trò khôi hài này nữa, vừa lắc đầu vừa bước đi, lại nghe phụ nhân hét rầm lêm, “Cẩu Thặng mở mắt, nó sống!”

Nương của ta ơi, còn thật sự sống à? Người qua đường rất muốn chen vào nhìn, lại sợ nhiễm xúi quẩy, một người hai người rướn cổ lên trông mòn con mắt.

Tống chưởng quỹ nâng người dậy, lột lá bùa trên trán cậu bé, đầu ngón tay rung lên liền khiến nó không lửa tự cháy, sau đó ném vào trong một chén nước quấy đều. Lần này động tác vừa lưu loát tuyệt diệu, lại biến hoá kỳ lạ khó lường, khiến mọi người nhìn chằm chằm.

“Bùa này sao bỗng nhiên bốc lửa? Thủ đoạn thật thần dị!” Người qua đường sợ hãi than liên tục.

“Hay là Tống đại phu quả thật là thần tiên? Chúng ta đều nhìn nhầm rồi?”

“Sống, quả thật sống! Đang uống nước bùa kìa!” Người nào đó chen đến trước nhất không dám tin mà kêu to. Những lời này giống như giọt nước rơi vào chảo dầu, khiến cả phố Thần Nông đều sôi trào lên.

Thành vương đứng ở hành lang chờ đợi lập tức đi vào, quả nhiên thấy thiếu niên đang đút nước cho cậu bé, cũng thận trọng dặn dò, “Ngày sau đừng để cho nó tới gần con sông bị đuối nước. Mới vừa rồi nó vẫn chưa vào quỷ môn quan, mà là từ trong sông tới, nói vậy là bị quỷ chết đuối chộp tới làm thế thân. Quỷ chết đuối kia đã nhận chuẩn nó, chỉ cần nhìn thấy nó tới gần bờ sông, sẽ nghĩ mọi cách dẫn nó đi xuống. Sinh tử có mệnh, ta cứu nó một lần đã là ngoại lệ, quả quyết không có lần thứ hai, thứ ba.”

Phụ nhân và đại nhi tử liên tục gật đầu, liên tiếp đồng ý, ánh mắt nhìn về phía Tống chưởng quỹ tràn đầy kính sợ và cảm kích.

Chu Diệu Âm và tiểu nhị chạy chân đã ngơ ngốc, qua một hồi lâu mới vội vàng chạy lên, vừa bắt mạch, vừa vạch mí mắt, vừa thăm dò hơi thở, biểu tình càng ngày càng hoảng sợ. Thân thể vốn đã cứng ngắc biến thành mềm nhũn, máu đọng lại lưu thông, thi ban cả người cũng vô tung vô ảnh, tuy rằng hơi thở mỏng manh, ý thức mơ hồ, nhưng rốt cuộc là sống lại!

Làm sao có thể chứ? Làm sao có thể! Chẳng lẽ mới vừa rồi mình nhìn lầm? Chu Diệu Âm càng nghĩ đầu óc càng loạn, nắm chặt cổ tay đứa bé nhiều lần dò xét mạch đập, lại không chịu buông tay. Phụ nhân rất phản cảm hành động tự cho là đúng của nàng trước đó, một tay đẩy nàng ra, trách mắng, “Đi xa chút, hài tử nhà ta không cho ngươi xem. Cái gì Chu thần y, đệ nhất quốc thủ Ngụy quốc, ta phi!”

Lần này ngay cả tiểu nhị chạy chân miệng lưỡi bén nhọn cũng không thể nói gì hơn. Hắn ta hoặc nhiều hoặc ít đi theo Chu đại phu học một chút y thuật, không đến mức ngay cả người chết người sống cũnh phân không rõ. Đứa nhỏ này trước đó quả thật đã chết, nhưng mà lại sống lại, thiên chân vạn xác, không thể giả được! Tống chưởng quỹ đến tột cùng có lai lịch gì? Thần tiên sống à?

Thành vương càng không tin quỷ thần hơn cả Chu Diệu Âm, trầm ngâm nói, “Hay là đứa nhỏ này trước đó chỉ là chết giả?”

Hữu Xu vốn đã ngẩng đầu ưỡn ngực, chờ chủ tử nhìn mình với cặp mắt khác xưa, thoáng chốc giống như bị tưới một gàu nước lạnh, từ trong đến ngoài lạnh thấu tim. Hai má cậu nhanh chóng đỏ lên, không chút nghĩ ngợi nói, “Phóng thí! Nó rõ ràng là ta cứu sống!”

“Phóng, thí?” Thành vương nhấc mí mắt, từng câu từng chữ chậm rãi lặp lại. Lời thô tục bậc này, thiếu niên đến tột cùng học được từ chỗ nào? Thật nên mang về rửa miệng!

Hữu Xu vội vàng che miệng, dùng mắt to vô tội nhìn lại. Này thật sự không thể trách cậu, mặc cho ai sống cùng một hán tử mở miệng ngậm miệng chính là thô tục vài chục năm, cũng tránh không được bị chút ảnh hưởng. Về sau không bao giờ nói còn không được sao? Cậu giơ hai tay lên, làm động tác đầu hàng.

Thành vương vừa bực mình vừa buồn cười, không biết sao, lại cực muốn mang thiếu niên về quản giáo. Nhưng vào lúc này, Chu Diệu Âm bừng tỉnh đại ngộ, liên tục vỗ tay, “Vương gia nói đúng! Đứa nhỏ này trước đó không chết, nhất định là ta nhìn lầm rồi!”

Cũng chỉ có như vậy mới có thể cứu lại thế giới quan tràn ngập nguy cơ của nàng. Da Vinci đã từng nói qua: chân lý chỉ có một, nó không ở trong tôn giáo, mà ở trong khoa học. Cái gọi là quỷ thần đều là mê tín, mê tín là giả dối! Nàng một lần lại một lần khuyên bảo chính mình, biểu tình từ kinh hãi mê man biến thành kiên định bất di.

Người qua đường ngoài cửa cũng dễ dàng tin tưởng phán đoán của Chu đại phu. Cái chuyện khởi tử hồi sinh này quá huyễn hoặc, người bình thường thực khó tiếp thu, nhưng mà đối với những người tin tưởng việc này, ánh mắt nhìn về phía Tống chưởng quỹ đổi rồi lại đổi, cuối cùng hóa thành khôn kể kính sợ.

Hữu Xu thật vất vả xông ra một chút tên tuổi, đảo mắt bị chủ tử làm tan hơn phân nửa, trong lòng miễn bàn nghẹn khuất bao nhiêu. Cậu cực kỳ muốn trừng chủ tử một cái, lại không có lá gan đó, chỉ đành phồng má nói, “Ta đem người cứu sống, đây là sự thật không thể chối cãi. Đều giải tán đi, đừng chắn cửa tiệm ta, ta còn muốn buôn bán!”

Bị người đuổi, Thành vương cũng không nổi giận, chỉ vào đống cỏ khô hỏi, “Mứt quả của ta đâu?”

“Không cho ngươi ăn! Sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi chủ động đến cầu xin ta!” Hai mắt Hữu Xu rực sáng, giống như đốt hai ngọn lửa.

Thành vương rất muốn cười, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn được, vừa gật đầu vừa đi ra ngoài, “Được, vậy ngươi cứ chờ bổn vương đi.”

Chu Diệu Âm cũng chắp tay cáo từ, sắc mặt chợt xanh chợt trắng cực kỳ khó coi. Nàng chân trước mới vừa bước ra cửa tiệm, sau lưng liền có rất nhiều người chen vào, cao giọng hô, “Tống thần y, trên người của ta không thoải mái, ngài nhanh hỗ trợ nhìn một cái.”

Hữu Xu xem như đã suy nghĩ cẩn thận, người khác sở dĩ xem nhẹ cậu, bởi vì tư thái của cậu không đủ cao, nếu giả bộ tiên phong đạo cốt, thần bí khó lường, người ta ngược lại vội vàng tới cầu y, tấm bảng hiệu “miễn phí chẩn trị” trước kia căn bản không nên bày ra. Chính cái gọi là ngã một lần, khôn hơn một chút, cậu vươn tay về phía ngoài cửa, kiêu căng nói, “Nhìn thấy không? Bản nhân chuyên trị bệnh bất trị, cái gì đau đầu nhức óc đừng tới tìm ta, ra cửa quẹo trái đến y quán Chu thị, bọn họ có thể trị.”

Cậu vốn dĩ thân mang đế khí, lại ở lâu trên địa vị cao, bày ra biểu tình bàng quan rất là hù người, mọi người vừa đối diện với hai mắt cậu liền sôi nổi lui bước, thầm nghĩ Tống chưởng quỹ này quả thật có chút tài năng, y thuật của cậu huyền diệu khó giải thích, hiển nhiên không cùng một đường với Chu đại phu. Chu đại phu còn thuộc về phạm trù phàm nhân, cậu lại có chút quỷ thần khó lường, khó có thể đo lường. Thôi thôi, vẫn là chờ bệnh nặng lại đến đi.

Từ hôm nay, đánh giá về Tống chưởng quỹ xuất hiện hai cực phân hoá. Có người nói cậu vận khí tốt, không cẩn thận nhặt được chỗ hổng của Chu đại phu, lần tới không chừng xấu mặt như thế nào; còn có người nói cậu pháp lực cao thâm, căn bản không phải phàm nhân như Chu đại phu có thể bằng được, dù là người hai chân đều bước vào quỷ môn quan, cậu cũng có thể cứu trở về.

Mẫu tử ba người được cứu tận hết sức lực giúp Nhân Tâm đường tạo chính danh, trưởng tử kia chết sống muốn báo đáp ân tình của Tống chưởng quỹ, cuối cùng được cậu giữ lại làm chạy chân. Tống chưởng quỹ mỗi ngày đều phải đến y quán Chu thị chuyển vài vòng, nhìn thấy người bệnh trầm trọng nguy hiểm liền ngôn từ chuẩn xác mà nói “Bệnh này của ngươi chỉ ta có thể trị”, giống như đối đầu với Chu đại phu. Dần dà, cậu liền được cái tên hiệu “chỉ ta có thể trị”, khiến người ta nghe xong dở khóc dở cười.