Đỗ Xuân Hoa được Lý Tu Viễn đón đi cũng xem như là một chuyện mừng.
Bên trong xe ngựa, Tiểu Điệp và Đỗ Xuân Hoa ngồi nghiêm chỉnh hai bên. Ánh mắt hai người họ thỉnh thoảng nhìn về đối phương, dường như đang tự suy đoán thân phận người kia là gì.
Tiểu Điệp nhập phủ không lâu, chưa hiểu rõ mọi chuyện của Lý Tu Viễn.
Mà Đỗ Xuân Hoa chỉ là cô nương bình thường ở thôn Hạ Hà. Nàng chỉ biết trước đó Lý Tu Viễn thường ở lại đạo quán tập võ, việc hắn có tiểu thiếp hay tỳ nữ gì đó nào rõ ràng.
Bây giờ hai người các nàng ngồi hai bên trái phải đại thiếu gia, khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ lung tung.
Lúc này Lý Tu Viễn đang tập trung ôn lại Tứ Thư Ngũ Kinh, chú ý điển tịch mà thi tú tài.
Tiểu Điệp và Đỗ Xuân Hoa nào dám quấy nhiễu. Cả hai chỉ yên lặng chỉnh lý kinh thư, sắp xếp hành lý cho Lý Tu Viễn. Thể hiện bản thân là cô gái ôn nhu hiền thục.
- Đại thiếu gia, đến bờ sông rồi.
Vào lúc xế chiều, xe ngựa đã dừng lại, mọi người đã tới bờ sông.
Từ đường lớn tới cửa thành rất nhanh, qua sông là tới thành Quách Bắc rồi.
Lúc này Lý Tu Viễn mới buông kinh thư xuống mà đi ra ngoài.
Hắn nhìn sông lớn và thuyền đỗ ở bến đò rồi mở miệng nói:
- Thuê một chiếc thuyền để chúng ta sang sông đi.
- Vâng, đại thiếu gia.
Một hộ vệ lên tiếng đáp lời, dẫn theo người đi thuê thuyền.
Lý Tu Viễn đợi một lúc vẫn chưa thấy hộ vệ quay lại. Vài vị thư sinh đi ngang qua thấy hắn liền đi tới, nhiệt tình chào hỏi.
- A, không phải đây là Lý huynh sao? Trùng hợp như vậy, gặp nhau ở nơi này.
Dương như một người thư sinh nhận biết Lý Tu Viễn, bận bịu tới thi lễ.
Lý Tu Viễn ngây ra một lúc, chợt hơi kinh ngạc nói:
- Vương Bình, là ngươi? Không phải ngươi đã vào thành rồi ư?
Vương Bình ho khan hai tiếng, có chút ngượng ngùng nói:
- Vùi đầu khổ đọc rất phiền muộn. Cho nên ta và cùng chư vị hảo hữu đi ngắm cảnh, thư giãn tâm tình một tí.
- Nguyên lai là thế.
Lý Tu Viễn nhẹ gật đầu, xem ra này Vương Bình cũng là hiểu người hiểu được kết hợp giữa học hành và thư giãn a.
- Quên giới thiệu cùng chư vị. Đây là Lý huynh đến từ huyện Quách Bắc, công tử nhà họ Lý, danh xưng Lý Tu Viễn.
Lúc nào Vương Bình lại giới thiệu ba vị hảo hữu đi cùng hắn.
- Lý huynh, vị này là Chung huynh, Chung Khánh Từ, vị này là Chu huynh, Chu Dục, còn có vị này là...
Vương Bình giới thiệu kỹ càng cả ba.
- Lý huynh cũng như tại hạ, tới đây để tham gia khoa khảo.
Lý Tu Viễn nhẹ gật đầu, thi lễ:
- Chư vị hữu lễ.
Mấy vị thư sinh cũng là cực kỳ khách khí đáp lễ lại.
- Thấy Lý huynh đứng sững ở bờ sông một lúc, sợ rằng đang chờ thuê thuyền chăng.
Thư sinh Chu Dục cười nói:
- Chỉ sợ Lý huynh không biết. Lúc này là thời gian trước khoa thi. Đồng liêu tới đây thuê thuyền rất nhiều. Trước mắt phần lớn thuyền đều được cho mướn cả rồi. Còn lại là thuyền nhỏ, khó mà chở người.
- Đa tạ đã nhắc nhở. Khó trách hộ vệ ta đi thuê tuyền tới giờ còn chưa về.
Lý Tu Viễn nói.
- Cái này cũng dễ thôi, nếu Lý huynh không chê thì đồng hành cùng chúng ta đi. Vừa vặn bọn ta cũng du ngoạn đủ rồi, đang muốn về thành.
Chu Dục nói.
Lý Tu Viễn đáp:
- Hạ nhân của ta khá nhiều, làm phiền chư vị không tốt.
Vương Bình lên tiếng:
- Lý huynh yên tâm. Thuyền của chúng ta không nhỏ, dẫn theo mười hạ nhân cũng còn thừa. Lý huynh đừng từ chối hảo ý của chúng ta.
Mười hạ nhân?
Lần này rời nhà, đi theo Lý Tu Viễn gần trăm người. Bên ngoài nhìn vào, không biết còn tưởng là quân đội xuất hành đấy chứ.
- Đã như vậy liền quấy rầy chư vị.
Lý Tu Viễn suy nghĩ một chút, thấy chậm trễ nữa cũng không tốt nên đồng ý luôn.
Hắn quay đầu phân phó vài tiếng. Bản thân dẫn theo hai hộ vệ cùng Tiểu Điệp và Đỗ Xuân Hoa lên thuyền, còn lại thì ở lại.
Đám hộ vệ cảm thấy chỉ dẫn theo hai người có chút ít, cần phải tăng thêm nhân thủ. Có điều bị Lý Tu Viễn gạt bỏ.
Chuyện Hắc Sơn Quân khiến đám thuộc hạ quá mức cẩn thận. Dù yêu ma quỷ quái ở thế giới này không ít, có điều chân chính số lượng mà uy hiếp được hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Không thể nào hắn vừa bước một bước liền gặp một con đại yêu ngàn năm được.
Chúng hộ vệ cũng không dám cãi đại thiếu gia. Họ nhanh chóng chọn ra hai người có thân thể khỏe mạnh và võ nghệ cao cường đi theo. Những người khác quay về phục mệnh.
- A, hẳn vị cô nương này là nội quyến của Lý huynh?
Chu Dục nhìn thoáng qua Tiểu Điệp vừa xuống xe ngựa thì ngạc nhiên nói.
Lý Tu Viễn đáp:
- Đúng vậy, có vấn đề gì sao?
Chu Dục cười nói:
- Thật có lỗi, để Lý huynh bị chê cười rồi. Chẳng qua ta cảm thấy nội quyến của Lý huynh có chút quen mặt. Có lẽ là tại hạ nhận lầm thôi.