Hồng đi rót nước. Lộc đi mặc quần áo chuẩn bị đi lấy thuốc. Trục ngồi một góc không dám đi, cũng không dám nói lời nào. Hoa ở trong toilet nôn mửa như điên.
...
Một tiếng mở cửa sổ gấp gáp vang lên, một tiếng trẻ thơ tuyệt vọng hét lên: "Mẹ, con yêu mẹ, tạm biệt mẹ! Con hận bố, con hận bố muốn chết... " sau đó là một bóng dáng nhỏ bé bay ra ngoài, bóng váy hoa hồng loáng lên bên cửa số. Hồng và Lộc kinh hãi lao tới, nhưng mà, tay họ, chỉ còn nắm được một mảnh hư không...
Lộc bị cách chức, Trục bị đuổi việc. Hồng bỏ đi tha hương.
Trục phát điên, cuối cùng đã phát điên.
Hoa phát điên, cuối cùng cũng phát điên.
Dường như cùng một thời gian, ở huyện Kiến Tân, hai người phụ nữ có thể coi là xinh đẹp đã phát điên rồi. Mọi người ở huyện Kiến Tân kể đi kể lại câu chuyện này suốt nửa năm trời. Lúc trà dư tửu hậu, Trục trở thành dâm phụ điển hình của huyện Kiến Tân. Hoa trở thành kẻ yếu chân chính được các mẹ và những người thiện lương quan tâm thương xót.
Hoa cả ngày chỉ cầm con dao giả kia, cả ngày ôm con búp bê vải, phát tiết ra những cảm xúc bản năng còn tồn tại trong chị - thù hận và tình mẫu tử.
Trục cả ngày trang điểm ăn diện, đi lang thang trong bệnh viện tâm thần, túm được ai cũng khóc than: "Ôi, tình yêu của cuộc đời tôi, ôi tình yêu, nỗi bi ai của cuộc đời tôi!"
Trục, là bệnh nhân đa sầu đa cảm thi sĩ nhất cái bệnh viện tâm thần này. Sau này, bác sĩ chịu trách nhiệm cho cô đã nói với phóng viên đến phỏng vấn như vậy.