Liêu Thần

Chương 157: Hắc ám xâm nhập




Khi nhìn trên màn hình, trong nháy mắt một trận nổ mạnh hất tung người cô, mọi người đều căng thẳng trong lòng.

Tư Ngang gắt gao nắm máy truyền tin trong tay, giọng trẻ con thanh thúy trở nên bén nhọn: „An An, chị không sao chứ? An An!“

Bên kia truyền đến tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, Trì An căn bản không nghe được giọng cậu, sau khi cô bị hất ngã xuống, ăn một miệng đất, rất nhanh bò dậy nhảy đi, nhanh chóng mà chạy đi về hướng xa. Ở phía sau cô, một ít dị hình may mắn không có bị cuốn vào trận nổ cũng chạy trốn theo, bị cô thuận tay chém một nhát, chết ngay tại chỗ.

Vốn đang lo lắng không thôi, nhưng khi Trần Bằng Oánh và Lộ Minh nhìn thấy một màn như vậy thì đều có chút không nói nên lời.

„Lái xe!“ Tư Ngang kêu lên.

Lộ Minh phục hồi tinh thần, chạy nhanh xe về phía căn cứ Ánh Sao.

Khi xe đến gần, đám dị hình đang chạy trốn về phía này chợt dừng chân, xoay người đổi hướng chạy trốn. Với loại tình huống này, nhóm người Lộ Minh cũng không thấy kỳ quái, đám dị hình sơ cấp luôn có bản năng tự nhiên sợ hãi đối với Tư Ngang, còn khi đã tiến hóa, vì không có đụng qua, cho nên bọn họ không có xác định thái độ của đám tiến hóa với Tư Ngang.

Đám tiến hóa đều có trí tuệ, giống như con người, trí tuệ con người có thể khiến họ khi đối mặt với sợ hãi của bản thân, vẫn có thể trấn định mà đối diện, sẽ không lập tức chạy trốn.

Rất nhanh họ nhìn thấy cô vội vàng chạy về phía họ.

Trì An chậm rãi dừng lại, đi đến chiếc xe đang dừng ven đường, nhìn người trong xe cười.

Lúc này hình tượng của cô rất không xong, mặt mày xám tro, trên người nơi nào cũng là vết bẩn, có máu của dị hình hòa lẫn với bùn đất và mồ hôi, tóc dính tro bụi, trên gương mặt xinh đẹp một mảng đen mảng vàng, giống như bà điên. Nhưng đôi mắt như diệu thạch của cô thật sáng ngời trong suốt, như ánh sao trời giữa đêm hè, xinh đẹp khiến người ta giật mình.

Trần Bằng Oánh và Lộ Minh đều không nhịn được mà ngơ ngẩn mà nhìn cô, tim đập nhanh.

Giờ khắc này, bọn họ cảm thấy cô này quá có mị lực, đặc biệt là nhớ đến vừa rồi cô chiến đấu cùng dị hình, ngay cả dị hình cấp B đáng sợ cũng không có cách nào với cô, làm người ta nhiệt huyết sôi trào, khi khắp nơi là dị hình, còn có thể lửa khói tung trời, tất cả đều trở thành nền cho cô, phảng phất chỉ cần thấy cô, trong lòng đều tràn ngập hy vọng.

Con người và dị hình đấu nhau, con người vẫn còn hy vọng.

Cửa sau xe mở ra, một thân ảnh nho nhỏ bay nhanh về phía cô, đôi tay gắt gao ôm eo.

Trì An duỗi tay vỗ vỗ lưng cô, cười nói: „Chị không có việc gì, không cần lo lắng!“

Tiểu thiếu gia cẩn thận mà kiểm tra cô, phát hiện cô trừ bỏ một ít vết thương ngoài da, không có vết thương nào khác, rốt cuộc cũng yên tâm, chạy nhanh đi tìm thuốc xức ngoài da.

Trần Bằng Oánh và Lộ Minh cũng đi lấy nước sạch và quần áo, để Trì An xử lý bản thân sạch sẽ.

Khi Trì An lau khô mặt, thay quần áo rách nát trên người xong, ngồi chờ tiểu thiếu gia thoa thuốc cho mình, người của căn cứ Ánh Sao cuối cùng cũng đến đây.

Người đến là Lưu Tướng quân.

„Ông nội Lưu!“ Tư Ngang cẩn thận kêu một tiếng.

Lưu Tướng quân vốn còn đang suy nghĩ xem người đến giải trừ nguy cơ cho căn cứ là thần thánh phương nào, sao có võ thuật lợi hại như vậy, có lẽ là đệ tử của gia tộc lánh đời nào đó, chờ khi phát hiện Tư Ngang ở chỗ này, ông giật mình mở to hai mắt, lại nhìn cô gái trẻ ngồi cạnh bên, xem như đã hiểu điều gì đó, khuông mặt cương nghị lộ ra nụ cười từ ái.

Lưu Tướng quân nhìn cậu, nói: „Tư Ngang, đã lâu không gặp.“

Tư Ngang lôi kéo Trì An từ trong xe ra, Lộ Minh và Trần Bằng Oánh cũng đi qua, sôi nổi cùng Lưu Tướng quân chào hỏi.

Sau khi giới thiệu lẫn nhau, Lưu Tướng quân đại biểu cho căn cứ Ánh Sao, cảm kích Trì An, „Vừa rồi ít nhiều nhờ Trì tiểu thư, nếu không có cô, chúng tôi cũng không biết thì ra dị hình công kích thành lần này là do một con cấp B lãnh đạo, cũng không biết khi nào mới có thể tiêu diệt được nhiều dị hình như vây, đến lúc đó lại không biết có bao nhiêu người thương vong...“

nói đến đây, ông có chút thương tâm.

Trì An cười nói: „Kỳ thật cũng không phải công lao một mình tôi, là do Tư Ngang thông qua máy theo dõi nhắc nhở tôi, mới có thể tiêu diệt thể tiến hóa kia.“

Trước không nói Tư Ngang ở phía sau màn chỉ huy Trì An chiến đấu, chỉ cần màn nổ mạnh cực uy lực trước đó, cũng không phải người thường có thể làm ra. Cho nên hiện tại nhìn thấy Tư Ngang, ông hiểu ra việc kíp nổ khiến thể tiến hóa nổ thành từng mảnh là như thế nào, mà tác dụng của Trì An, chính là nhân cơ hội đem quả bom có uy lực kinh người kia dính lên người của tiến hóa thể B kia, đảm bảo có thể trước tiên nổ chết nó.

Tiến hóa thể B quả thật quá mức cường hãn, đao thương bất nhập, đạn cũng khó lưu lại dấu vết trên người nó, trừ phi loại kíp nổ đặc thù có uy lực thật lớn như thế này, nếu không có rất ít vũ khí nhiệt mới có thể giết chết chúng nó.

Vì chỉ số thông minh của chúng nó đã rất cao, hiểu được lẩn tránh nguy hiểm, không phải con người muốn nổ chết nó là có thể làm, vạn nhất không cẩn thận, không nổ chết nó, ngược lại liên lụy đến căn cứ, coi như xong.

Lần này, Trì An phụ trách dẫn ra dị hình thể B kia, hơn nữa cố tình tạo tình huống giả, di dời lực chú ý của nó, nhân lúc nó không chú ý, đem kíp nổ nhỏ dính sau lưng nó, Tư Ngang ở phía sau phụ trách nhấn nút nổ.

Lưu Tướng quân rất nhanh đem tiền căn hậu quả cẩn thận suy ra.

Cùng Lưu Tướng quân hàn huyên vài câu, dưới lời mời của ông, mọi người cùng nhau đi vào căn cứ Ánh Sao.

Khi đi ngang qua chến trường, thì thấy binh lính đang làm công tác dọn dẹp.

Lúc trước bom nổ uy lực cực mạnh, nhưng phạm vi không quá lớn, vừa lúc đem một đám dị hình cùng tên tiến hóa thể B cùng nhau nổ chết, chung quanh rất nhiều dị hình bị liên lụy, mức độ bị thương không giống nhau, trong lúc nhất thời không thể đứng lên.

Nhóm lính từ trong thành đi ra, nhân cơ hội đem đám dị hình bị thương giết hết, đám dị hình khác vì không có dị hình cấp B chỉ huy, đã sớm đào thoát sau trận nổ mạnh.

Dị hình tuy dung mãnh không sợ chết, nhưng dưới uy lực cực mạnh của bom, chúng nó cũng sẽ không thật sự ngu ngốc mà đứng đó chờ nổ chết.

Trong không khí tỏa ra mùi vị cổ quái từ máu của dị hình cùng mùi khói lửa, hương vị vô cùng khó ngửi, đoàn người vội vàng đi qua chiến trường, đi đến cửa lớn của căn cứ Ánh Sao.

Khi sắp đến cửa lớn của căn cứ, Trì An nắm tay Tư Ngang đi bên cạnh Lưu Tướng quân, đột nhiên cô đem Lưu Tướng quân đẩy ra, ném kiếm trong tay ra.

Dưới ánh hoàng hôn một đường kiếm hoa mỹ vung lên, đem một con dị hình đang đánh tới giết chết.

Khi dị hình ngã ầm trên đất, mọi người mới phản ứng lại, hộ vệ bên người Lưu Tướng quân kinh nghi mà nhìn chung quanh, lo lắng lại có dị hình ẩn nấp ở xung quanh nhân cơ hội tập kích họ.

„Đám súc sinh này, trí tuệ ngày càng cao, giờ còn hiểu được đánh lén.“

một người nổi giận mắng, đi qua rút thanh kiếm trên người dị hình ra.

Vừa rồi con dị hình này trốn trong đám thi thể, vậy mà không có binh lính nào phát hiện.

Lưu Tướng quân nhìn con dị hình kia, thở dài nói: „Chúng nó cắn nuốt con người nhiều như vậy, thì sẽ tiến hóa.“

Mọi người đi qua xem, quả nhiên con dị hình kia có tứ chi phát sinh biến hóa, nếu nó cắn nuốt thêm mấy chục người, nó có thể tiến thành dị hình cấp T. Chỉ dị hình có trí tuệ, mới hiểu được chuyện đánh lén và ẩn nấp, khiến cho con người càng ngày càng lạnh.

Vì việc này, nên những binh lính rửa sạch chiến trường càng thêm cẩn thận.

Lưu Tướng quân mang theo nhóm người Trì An đi vào căn cứ, trên đường rất nhiều người nhìn qua.

Vừa rối Trì An chiến đấu giữa đám dị hình, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, sau đó kíp nổ có thể giết chết dị hình thể B kia, bọn họ biết đó là bút tích của Trì An, một người bình thường có thể làm đến trình độ này, trong mắt nhóm người này, quả thật giống như siêu nhân.

Cường giả vô luận là ở nơi nào, luôn sẽ nhận được kính ngưỡng từ mọi người.

Tư Ngang phát hiện những người đó liên tục nhìn Trì An, khuôn mặt nhỏ banh ra, vô cùng không cao hứng, tay nhỏ gắt gao nắm chặt tay cô, chỉ cần cô dám nhìn loạn mấy người đó, cậu sẽ dùng lực kéo một chút, mãi cho đến khi cô vô tội cúi đầu nhìn cậu, cậu mới vừa lòng một chút.

Lưu Tướng quân phát hiện cảm xúc của đứa nhỏ, liếc mắt nhìn cậu một chút, nhịn không được buồn cười.

Lưu Tướng quân mang Tư Ngang và Trì An đến văn phòng ông, phó quan pha một bình trà mang lên.

Sau khi phó quan rời đi, trong văn phòng chỉ còn ba người bọn họ.

Lưu Tướng quân nhìn một lớn một nhỏ nắm tay nhau ngồi trên sofa, nhịn không được cười rộ lên, hỏi: „Tư Ngang, sao cháu lại ở chỗ này? Ông nội cháu biết không?“

„Biết, con đã gửi tin qua cho ông ah.”

Trì An nhịn không được nhìn tiểu chính thái một cái, tiểu chính thái gửi tin cho ông nội cậu khi nào, cô căn bản không nhận ra được.

Tư Ngang bình tĩnh mà ngồi đó, tiếp tục cùng Lưu Tướng quân nói chuyện, đem chuyện Nam hạ nói với ông.

Sau khi Lưu Tướng quân biết được những chuyện cậu đã trải qua trong lần Nam hạ này, nhịn không được thổn thức nói: “không nghĩ tới những người đó vẫn không bỏ qua cho cháu. Căn cứ Tự Do là căn cứ thành lập sớm nhất sau mạt thế, căn cứ này… nói thật ra, nó thật sự kỳ quái, rất nhiều người nghĩ rằng hiểu rõ nó, nhưng đến bây giờ vẫn có điểm mơ hồ. Hơn nữa, cái vị tiểu thư Đào Lan Vi kia thật sự là…”

Lưu Tướng quân cũng không biết đánh giá thế nào với cô gái trẻ tên gọi Đào Vi Lan, rốt cuộc ông cũng chưa gặp qua người thật, chỉ là từ nơi khác nghe được phương thức hành sự của cô ta, chỉ biết khi mạt thế mới bắt đầu, bản thân cô ta thiếu chút nữa hố chết một đội quân đóng tại Tây Nam, Lưu Tướng quân lập tức không ủng hộ hành vi của cô ta.

Sau mạt thế, mạng người trở nên vô cùng quý giá, những người tùy tùy tiện tiện không đem mạng người để vào mắt, Lưu Tướng quân thật sự khó có thể gật bừa.

Loạn thế sinh ra anh hùng, thế đạo này đã rối loạn, người có năng lực sẽ đứng trên cao, chỉ cần có năng lực, chính mình thành lập căn cứ cũng không có gì, nhưng cũng không nên làm quá tuyệt, một cô gái tuổi còn trẻ, lại một thân sát khí, một lời không hợp thì lập tức giết người, thật sự khiến người rét lạnh tâm can, khi đó mới là mạt thế, trật tự không có hỗn loạn như hiện tại.

Hơn nữa, cô ta giống như thống hận quân đội, bằng không cũng sẽ không xuống tay mạnh bạo như vậy đối với Tư Ngang.

Vẻ mặt Tư Ngang không chút biểu tình nói: “Sớm hay muộn sẽ có một ngày, con đem tất cả những gì mình chịu, trả lại trên người cô ta!”

Lưu Tướng quân nghe được lời này, liếc mắt nhìn cậu một cái, nghĩ đến đứa nhỏ này đã từng là kiêu ngạo của không ít người, hiện tại bị hại thành như vậy, cậu hận người tên Đào Vi Lan cũng là bình thường.

Mấy người nói chuyện một hồi, thấy Lưu Tướng quân thật sự mỏi mệt, hai người thức thời mà đứng dậy rời đi.

“Hai đứa ở lại căn cứ Ánh Sao mấy ngày đi, đến lúc đó ngồi máy bay đi đến căn cứ Hy Vọng, đỡ phải tiếp tục ở trên đường lăn lộn.” Lưu Tướng quân nói.

Tư Ngang lập tức nói: “Cám ơn ông nội Lưu.”

Trì An: “…”

Tiểu chính thái này thật là một tâm cơ boy mà!

Lưu Tướng quân an bài chọ bọn họ một căn hộ chung cư ba phòng hai sảnh, Lộ Minh và Trần Bằng Oánh cũng đóng gói đến ở cùng.

Trần Bằng Oánh và Lộ Minh hiển nhiên có chút không được tự nhiên, bọn họ không nghĩ tới Tư gia và Lưu Tướng quân có giao tình, Tư Ngang đi vào căn cứ Ánh Sao, có Lưu Tướng quân bảo hộ, muốn giết chết hai người bọn họ dễ như trở bàn tay, hai người nhịn không được vừa lo lắng tính mạng khó lòng giữ được, vừa rối rắm không biết kế tiếp làm sao bây giờ.

Lấy địa vị của Tư Ngang, hai người bọn họ hiện tại là dư thừa, hơn nữa mục đích của họ lại không thuần, chỉ cần người có đầu óc sẽ không giữ hai người ở lại bên cạnh.

Tư Ngang mắt lạnh nhìn hai người đứng ngồi không yên, cái gì cũng chưa nói, lôi kéo Trì An vào phòng.

Bọn họ ở đương nhiên là phòng ngủ chính, phòng ngủ chính có cả phòng vệ sinh, trong căn cứ có thiết bị năng lượng mặt trời, mỗi ngày cung cấp điện 10 tiếng, đối với những người vẫn luôn lưu lạc bên ngoài như bọn họ, quả thật là thiên đường.

Trong phòng mở điều hòa, cuối cùng không cần dùng cây quạt nhỏ năng lượng mặt trời rồi, Trì An đi tắm rửa, sau khi đi ra không nhịn được mà sảng khoái thở dài, mang một bình nước tới rót ục ục hơn nửa bình.

Sau khi uống nước xong, Trì An thấy tiểu thiếu gia ngồi xếp bằng dưới đất., đem giường thành bàn, đang viết gì đó.

cô ngồi gần lại nhìn, sau đó phát hiện mình xem không hiểu.

Trì An: “…”

Mẹ nó, xuyên qua nhiều thế giới như vậy, trình độ văn hóa của cô vậy mà không bằng một tiểu chính thái!!!

Tư Ngang thấy cô tắm rửa xong, ném bút trong tay đi, cũng tìm quần áo đi vào tắm rửa, mấy trang giấy tràn ngập công thức cứ tùy tiện đặt ở đó, tùy tiện cho cô nhìn.

Trì An lại nhìn một lần nữa, phát hiện bản thân thật sự không hiểu, toàn là công thức hóa học, tách ra thì cô nhận ra, tổ hợp lại thì cô không nhận ra. Dĩ nhiên, đi qua nhiều thế giới như vậy, vì cơ hồ mỗi thế giới đều có mức độ nguy hiểm không giống nhau, cho nên cô đều cường điệu vũ lực, văn hóa gì đó, thật sự là không học được nhiều.

Hơn nữa, cô học chính là tài chính chuyên nghiệp, lúc đó cũng không học qua mấy thứ này.

Chờ sau khi tiểu thiếu gia tắm ra, Trì An thấy tóc cậu ướt nhẹp, đi lấy một cái khăn sạch lau tóc cho cậu, vừa lau vừa hỏi: “Nhóc có thù oán gì với Đào Vi Lan hả?”

“Uhm.” Cậu trầm mặt trả lời một tiếng.

“Thù gì? Nghiêm trọng lắm sao?”

“Đúng!” Cậu vẫn trầm mặt, không trả lời rõ là thù gì.

Trì An liếc qua nhìn thăm dò một cái, đối diện với đôi mắt cậu, nháy mắt gan run lên, cuối cùng xác nhận cô nàng Đào Vi Lan kia thật sự đụng tới vảy ngược của cậu, ở trong lòng cậu, đã đem Đào Vi Lan thành người chết mà đối đãi. Hoặc là giết chết cô ta vẫn không làm tiểu thiếu gia hả giận, ít nhất muốn đem cô ta lăn lộn đến muốn sống không được muốn chết không yên mới thôi.

Cơm chiều vẫn như cũ do Lộ Minh đứng bếp.

Phó quan của Lưu Tướng quân đi qua hỏi thăm, rất tri kỷ mà cho người đưa đến nhiều nguyên liệu nấu ăn, đều là do trong căn cứ tự sản xuất, số lượng cũng không nhiều, muốn ăn, cần phải dùng điểm tích lũy đến đổi, hơn nữa cũng chỉ có thể đổi trong mức hữu hạn.

Lần này Trì An trước mặt bao người, tựa như chúa cứu thế từ trên trời giáng xuống, giải quyết nguy cơ cho căn cứ, lập được công lớn, mỗi người trong căn cứ đều cảm kích cô, nguyên liệu mới mẻ này đều là lấy từ bọn họ.

Lộ Minh ra sức nấu ra mấy món sắc hương đầy đủ để lấy lòng tiểu thiếu gia.

Đáng tiếc tiểu thiếu gia lãnh lãnh đạm đạm, một bộ dáng ngạo kiều, căn bản không để ý đến bọn họ.

Sau khi ăn cơm xong, tiểu thiếu gia chăm chỉ trở về phòng viết tiếp công thức hóa học của cậu, Trì An nhân cơ hội tìm Trần Bằng Oánh và Lộ Minh tìm hiểu về sự tình căn cứ Tự Do, cường điệu tìm hiểu về người tên Đào Vi Lan.

Hai người đều biểu hiện không tồi, nói những gì bọn họ có thể nói, khi nói đến người phụ nữ tên Đào Vi Lan, hai người rõ ràng có chút không biết đánh giá cô ta ra sao.

“cô ta rất lợi hại!” Trần Bằng Oánh cẩn thận nói, “không có ai biết cực hạn của cô ta tới đâu, khi mạt thế bắt đầu một tháng, cô ta đã từng thiếu một chút nữa là đánh ngã một đội quân, lấy được quyền quản lý căn cứ Tự Do. Lúc mạt thế bắt đầu, cô ta đã thu nạp rất nhiều cuồng chiến sĩ lợi hại, những người đó vô cùng trung thành và tận tâm với cô ta, đặc biệt là mấy người tâm phúc đi theo cô ta, thực lực vô cùng mạnh, rất nhiều cuồng chiến sĩ đều không phải là đối thủ của họ, Bàng Thiến không phải là người có thực lực mạnh nhất, nhưng lại là người tàn nhẫn nhất, có thể đối với người khác tàn nhẫn, càng đối với mình tàn nhẫn hơn, hai người phải cẩn thận cô ta…”

Trì An càng nghe càng thấy không thích hơp, người tên Đào Vi Lan, tại sao lại cho cô cảm giác dường như cô ta sớm biết mạt thế sẽ đến, sau đó trước tiên làm chuẩn bị nghênh đón mạt thế, chờ mạt thế đến, thì bắt đầu thi triển quyền cước, cái gì cũng không cần cố kỵ.

Chờ Trần Bằng Oánh nói không sai biệt lắm, Lộ Minh đột nhiên nói: “Có phải cô cảm thấy có gì không thích hợp không?”

Trì An “uhm” một tiếng.

Lộ Minh nói: „Mai thiếu đã từng hoài nghi, Đào Vi Lan có thể biết trước được tương lai.“

Biết trước tương lai?

Trì An nhịn không được cười rộ lên, so với việc biết trước tương lai, cô càng xác định rõ, người này hẳn là một người trọng sinh.

Hơn nữa người này có thù oán sinh tử với Tư Ngang ở kiếp trước.