" Thượng..........Thượng Hạ phân chia?! Vậy có được không chị? Như vậy......"
Carol nghe xong, nhất thời hoảng hốt vội vàng nói. Ai chẳng biết giờ Ai Cập đã đang bị các nước lân bang nhăm nhe, nhất là Hitaito. Ngay lúc này nếu còn xích mích nội bộ, chắc chắn Ai Cập khó mà giữ vững.
Ta chỉ lặng gật đầu, trong lòng dù có đau xót nhưng vẫn kiên quyết.
Về đến tẩm cung, ta nhanh chóng cho tất cả quân lính lui hết ra ngoài, mình mình ngồi một mình chăm chú nhìn là thư trong tay. Dứt khoát một hồi lâu, ta đưa hai tay lên miệng huýt một hơi sáo dài. Một chú chim bồ câu nhanh nhẹn bay đến đậu vào tay ta, ngoan ngoãn để cho ta nhét lá thư vào cái ống nhỏ gắn trên chân nó. Xong việc, nó tự động bay đi về phía Hạ Ai Cập.
__________________
Lúc này ở Hạ Ai Cập mọi thứ đều rất ổn định trong sự quản lí của Kali. Chẳng là chuyển đến đây không lâu, chính Asisu đã phân quyền cho Kali để giúp nàng quản lí. Phải nói Kali thật có tài không kém Asisu, lại thêm xuất thân giúp nó rất hiểu ý của nhân dân. Cũng từ đó mà cách trị vì tuy hà khắc nhưng không hề phật lòng ai, Hạ Ai Cập cũng sống trong yên bình thịnh trị.
Mà cũng phải nói đã gần một năm, Kali giờ cũng đã lớn hơn rất nhiều. Do luôn phải đi thị sát khiến làn da kia rám nắng nhưng lại hợp với khuôn mặt kia. Khiến một cậu bé chỉ mới mười sáu nhưng đến các đại thần cũng phải có phần e dè. Nếu Asisu mà thấy được mọi chuyện lúc này, chắc chắn sẽ khóc đòi lại một Kali dễ thương ngày xưa.
" Kali! Có thư của chị Asisu!"
Một cố bé bước vào, khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh thuần cùng đôi mắt to tròn, có tia gấp gáp chạy thẳng vô một cung phòng mà nói. Kali đang ngồi bên mớ sổ sách nghe Lina nói cũng giật mình bật dậy.
" Thật sao?! Đâu?!"
Kali nhanh chóng đi về phía Lina nói, cô cũng nhanh đưa cho Kali một mẩu giấy nhỏ. Hơn nửa năm nay không thấy một chút tin tức nào của Asisu, cơ hồ Kali trong lòng đã luôn buồn bực.
" Đang gặp nạn, cần quân cứu giúp. Ba ngày nữa, mai phục tại cổng thành Bete!"
Kali nói ánh mắt ngạc nhiền, ngay cả Lina cũng không nhịn được mà giật lấy tờ giấy xem. Trầm một lát, cô e dè hỏi Kali.
" Giờ sao đây?"
" Chuẩn bị tập hợp quân lính, mai phục Bete!"
Kali không hề ngần ngại lên tiếng, bước nhanh ra cửa. Ánh mắt nó cơ hồ có chút lo lắng nhưng nhanh chóng hồi lại nét mặt bình tĩnh như cũ. Lina tất nhiên thấy được sự biến hoá nhanh chóng kia, nhưng chỉ nhắn mắt cười nhẹ.
" Xuất phát ngay hôm nay nhé Kali!"
Cô nói, Kali gật đầu nhưng không quay lại mà đi thẳng ra khỏi cửa.
________________________
Ta nằm trên giường, lặng lẽ nhìn ra phía xa xa. Ngắm nhìn lại lần cuối Thượng Ai Cập, nơi ta đã nuôi dưỡng ta từ khi còn bé, quê hương của ta. Tâm tình ta lúc này dường như rất khó chịu. Ta đã nhớ lại tất cả mọi thứ, thậm chí là cả những chuyện mà ta đã từng muốn quên hết đi. Nhưng chỉ duy nhất cái tên Izumi kia, những mảnh kí ức về hắn là vẫn còn mơ hồ. Thậm chí ta đã rất cố gắng những vẫn hoàn công cốc.
" Nữ hoàng!"
Ari nhẹ bước vào, trên mình một bộ phục đen tuyền khẽ gọi ta.
" Đến rồi! Ta muốn ngươi làm một vài việc, Ari!"
Ta nhẹ quay lại, trầm lặng nói. Có phải chăng do ánh trăng khiến nửa khuôn mặt ta sáng lên, trông ta lúc này chẳng khác gì một thiên thần sa ngã, độc ác.
Ari chỉ lẳng lặng nghe mệnh ta, rồi nhanh chóng lui xuống. Xong việc, ta cũng muốn tự mình dạo quanh một lát. Hơi sương lành lạnh cùng mùi sen khiến tâm tình ta đỡ phần nào, chỉ là màn đêm luôn khiến tâm tình ta suy nghĩ quá nhiều.
Ngồi bên ngự đình, ta nhẹ nhìn ra bên góc hồ xa xa. Ánh mắt xa xắm như muốn đem cả linh hồn này hoà quyện cùng thiên nhiên, muốn vứt bỏ hết những muộn phiền. Bỗng có tiếng động khiến ta khẽ giật mình, xa xa một bòng hình đang bất động nhìn ta.
" Ai?! Ra đây ngay!"
Tâm tình đột nhiên bị phá hỏng khiến ta đột nhiên tức giận, hét to về phía người kia. Ở đằng xa, người kia cũng im lặng ngập ngừng một lát rồi bước về phía này. Ta gần như chết lặng khi thấy người đó. Mái tóc xám bạc dài cùng ánh mắt điềm đạm giờ đây có chút ngỡ ngàng nhìn ta.
" Ngươi.....ngươi là ai?"
Ta chợt hỏi, khó biết tại sao trong tim xuất ra từng cơn đau nhói. Người kia thật sự rất quen, nhưng ta không tài nào nhớ ra. Mà đối diện với câu hỏi của ta, thiếu niên đó cũng chỉ im lặng, ánh mặt mang theo vài phần đau thương cực độ.
" Ta....ta....ta chỉ là một thân vương nhỏ bé. Được mời đến lễ cưới sắp diễn ra của nữ hoàng."
Hắn nói, ta cũng ngờ ngợ một lát rồi nhàn nhạt gật đầu. Phải biết Menfuisu vì chuẩn bị cho hôn lễ này, tất cả quý tộc cùng đại diện các nước lân bang đều được mời dự.
" Ta đã gặp qua ngươi ở đâu chưa? Nhìn ngươi rất quen!"
Ta vội hỏi, thiếu niên kia cũng chỉ cung kính trả lời lại.
" Có một lần, khi người đến đất nước nhỏ bé của ta."
" Quả nhiên! Nhìn ngươi rất quen. Vậy ngươi tên gì?"
Ta hỏi, câu hỏi khiến người kia im lặng một hồi lâu. Cuối cùng người đó cũng trả lời, giọng nói sao tự nhiên mang theo vài phần đau thương.
" Thần tự Izuma!"
" Izuma?"
Ta có chút ngạc nhiên với cái tên kia, nó có vài phần tương tự tên Izumi! Izuma khẽ gật đầu, ta cũng không muốn hỏi thêm nên đành bỏ qua.
" Gặp được đã coi như là có duyên, mong sau này giúp đỡ nhau!"
Ta nói, đến vỗ vai hắn rồi bước đi về phía tẩm cunh. Izuma cũng khẽ gật đầu cười rồi cúi tiễn ta. Bước chân ta vừa đi lại có chút vấn vương muốn ở lại khiến ta có chút khó hiểu, khó chịu bước về phòng.
Bên ngoài, thiếu niên tên Izuma kia vẫn một mặt lạnh lẽo nhìn xa xăm. Bỗng bước ra lần này là mái tóc vàng toả sáng dưới ánh trăng kia, Carol khẽ cười hỏi:
" Sao ngươi nói dối chị?"
" Tạm thời ta không muốn nàng có thêm rắc rối!"
Thiếu niên kia khẽ lắc đầu cười nói, Carol cũng không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn về phía ánh trăng sáng kia. Một hồi lâu.
" Ngươi tính thế nào?"
" Tất cả mọi thứ đã sẵn sàng, đã đến lúc ta đòi lại hết nợ cũ!"
Thiếu niên nói, giọng nói mang theo vài phần giận dữ, đến cả bàn tay cũng đã nắm chặt lại hiện lên cả gân xanh. Carol lúc này chỉ trầm ngâm, trong ánh mặt hiện lên tia rối loạn. Cuối cùng, nàng chỉ khẽ thở dài cười một tiếng.
" Izumi.....có thế giúp ta một việc.....đừng giết Menfuisu!"
Thiếu niên kia hay chính Izumi ngạc nhiên, quay lại nhìn cô gái đang trầm lặng nhìn về phía ánh trăng kia, nhẹ cười nói. Hắn chỉ im lặng một hồi, ánh mắt không hề biểu hiện một chút tâm tình gì. Cuối cùng là một nụ cười miễn cưỡng.
"Hoá ra vẫn là không hề thay đổi, vẫn là cô gái thanh thuần của ngày nào. Có thể, nếu trong trận chiến không có việc gì xảy ra, ta sẽ không giết hắn. Không phải vì cô đâu! Mà chính là...nếu ta giết hắn thì Asisu cũng sẽ đau khổ. Dù cho hắn đã làm tất cả khiến cho cô ấy đau lòng."
" Cả hai chúng ta thật giống nhau nhỉ? Đều là điên cuồng, ngốc nghếch vì tình!"
Carol chỉ nhẹ cười khi nghe câu trả lời của Izumi. Hắn cũng không nói gì. Cuối cùng, mỗi người một đường bước đi trong đêm lạnh, mang theo bên mình là những tâm tình khác nhau. Nhưng chung quy lại vẫn là vì một chữ TÌNH.