Mấy ngày sau, triều đình bắt đầu ổn định trở lại. Cuối cùng Menfuisu cũng đã chấp nhận kí kết, chấp nhận nối lại chiếc cầu hoà bình giữa hai nước Ai Cập và Hitaito. Tuy nhiên còn việc Izumi cầu thân với ta lại không được chấp nhận, bởi vì Menfuisu cần nói giữa hai nước phải có một tình hữu nghị lâu dài mới yên tâm giao phó nữ hoàng của Ai Cập cho Hitaito. Giờ đây Ai Cập lại trở về vẻ yên bình vốn có của nó.
Cũng cùng hôm đó, khi ta về tới tẩm cung thì đã thấy Kali nhăn mặt đứng đợi ta nhưng lại không thấy Carol đâu. Ta cũng không quan tâm mấy, mà chỉ đăm đăm nhìn Kali. Ta cố hỏi nó những lí do vì sao nó lại trở nên bất thường như vậy, nhưng nó không nói. Nó chỉ thỉng cầu ta cho nó về Hạ Ai Cập trước một thời gian. Nó chỉ nói nó muốn tránh ta một thời gian. Ta hoàn toàn ngạc nhiên nhưng cũng lặng lẽ chấp thuận, bởi giờ đây nhìn khuôn mặt của nó thật sự rất lạnh, nhưng lại là vẻ lạnh đến đáng buồn.
Cũng bởi vậy ta chấp nhận ở lại Thượng Ai Cập thêm một thời gian. Từ sau hôm đó ta hoàn toàn né tránh Menfuisu, lấy hết cớ này đến cớ khác để đi đây đi đó quanh Thượng Ai Cập. Lúc thì nàng ra thăm những vùng đang xảy ra thiên tai, hết lòng giúp họ ổn định cuộc sống. Lúc nàng lại lại đến thăm những chỗ ở của nô lệ, giúp họ có cuộc sống tốt hơn mà miễn làm rất nhiều các công trình xây tượng đài vô ích. Nhưng cũng có lúc nàng chỉ lại vui thú, đi đây đi đó ngắm cảnh đẹp quên hương. Bởi vậy, dân Thượng Ai Cập cũng đã bắt đầu quen với một Asisu dân giã gần gũi hơn là một vị nữ hoàng cao quý đáng sợ trước đây.
" Chị lại định đi đâu à?!"
Tiếng nói phát ra khiến ta giật mình, ngoảng mặt lại vẫn là Carol. Menfuisu dạo này cũng đã tránh ta hẳn, nhưng Carol thì lại năng đi tìm ta hơn. Ta cầm theo một ít hành lí, hướng ta về phí ngự đình gần đó rồi bước tới để đồ. Carol cũng nhẹ đi theo sau ta, không nói một lời nào. Ta lén nhìn, Carol ngày cành xuống sắc. Lúc trước đã gầy yếu xanh xao, nay lại càng gầy hơn và trông thiểu não cực kì. Ta không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, bởi ta cũng không còn ở trong cũng nhiều nữa.
" Có chuyện gì, nói đi!"
Ta để ít đồ xuống rồi nhẹ ngồi bên, ăn nhàn hỏi. Carol cũng vẫn đứng đấy, im lặng một hồi rồi tiến lại nắm tay ta khiến ta giật mình. Xong con bé bắt đầu nói, giọng yếu ớt nhưng lại không khóc, chỉ rưng rưng một cách ủy khuất.
" Chị! Em biết khi xưa là em sai, là em phá đám lễ cưới của chị, là em đã lấy Menfuisu khỏi tay chị. Nhưng giờ đây em đã thật lòng yêu chàng rồi,yêu rất nhiều. Chị! Em xin chị hãy buông tha cho chàng đi, em xin chị!"
Carol nói xong, nửa người như đã muốn quỳ xuống khiến ngạc nhiên. Ta.....ta đã làm gì? Sao lại xin ta buông tha cho Menfuisu?
" Buông tha?!"
Ta cố nhấn mạnh hai từ đó, vẻ mặt ngây ra. Ta suốt ngày buôn bà khắp nơi, hết chạy xuôi lội ngược. Vậy thì làm gì còn thời gian ở bên Menfuisu nữa, vả lại ta với nó từ lâu đã chẳng còn gì.
Carol cũng thấy rõ ta ngẩn người ra, ánh mắt phút chốc bỗng loé ra tia khó chịu xong lại biến mất. Giọng vẫn rất thành khẩn, thậm chí có chút ấm ức nói tiếp
" Hôm đó.......tại sao em lại thấy chị....chị và Menfuisu ôm nhau...rất thân mật. Em biết hai người là chị em, nhưng như vậy có phải quá thân thiết?"
" Vả lại Menfuisu giờ đây luôn.....luôn....luôn nói em phải cố gắng được như chị, thông minh và chu đáo. Em rất ghen tị với chị đấy!"
Hai câu nói của Carol khiến ta chỉ còn biết đứng lặng. Thái độ của Carol khi nói câu sau cũng cương quyết hơn, như thể đang lên giọng với ta hơn. Bản thân Carol giờ đã là Hoàng Phi Ai Cập, cũng như thể một nửa Ai Cập. Số sánh mà nói thì Carol gần như ngang hàng với ta. Nhưng đây là lần đầu tiên Carol lên giọng với ta, con nhỏ đã bắt ý thức được vị trí của mình.
" Lần đó ở điện là sự cố, không hề có gì xảy ra cả! Vả lại ta làm sao dám sánh với thần, với con gái của thần như ngươi!"
Ta có chút bực mình vì bị lên giọng thị uy, liền kiêu hãnh đáp trả lại. Ánh mắt sắc lên khiến Carol có chút run. Đúng! Con nhỏ ý thức được vị trí của mình để giúp Menfuisu là tốt, nhưng lại dám chọc vào ta quả không sợ trời. Nếu không giáo huấn ngay, chỉ sợ về sau sẽ khó kiểm soát.
Carol thấy ta ra thị uy cũng ý thức được, có mình lại ngoan ngoãn hơn. Thấy vậy, ta cũng gật đầu chào hỏi rồi nhanh chóng xuất phát, điểm đến lần này là gần biên giới Ai Cập, tại một khu làng nhỏ đang mắc bệnh dịch.
Asisu vừa đi khuất, Carol đã đứng bật dậy, mắt sắc lạng nhìn theo. Tay cô bỗng siết chặt lại đến nỗi gân xanh nổi lên.
Cô vẫn nhớ rất rõ, hôm ăn mừng khi hai nước đã khí giao hảo. Menfuisu say khướt bước vào phòng, đúng lúc cô đang mân mê với mớ tóc giả cô tự làm. Mái tóc giả ấy đen nhánh, mượt mà gần giống như chị Asisu. Nhưng cô không hiểu sao mọi khi Menfuisu lạnh nhạt với cô, hôm nay lại ôm chầm lấy cô. Cô chưa hết ngạc nhiên thì ta đã bị Menfuisu thô bạo ném lên giường. Sau đó lại nụ hôn thô bạo của Menfuisu khiến toàn thân cô như mềm nhũn. Cô không biết tại sao Menfuisu lại đột nhiên như vậy, nhưng cô rất vui vẻ khi đón nhận sự yêu thương cuồng nhiệt của Menfuisu. Nhưng Menfuisu bỗng kêu tên chị Asisu, vừa kêu vừa điên cuồng ôm lấy cô. Khi đó, tim cô gần như chết lặng.
Nước mắt của Carol lặng lẽ rơi xuống trên đôi mắt xưng húp của cô, tay siết chặt lại căm hận nhìn về phía Asisu. Trong đầu cô bỗng hiện ra một ý nghĩ " Nếu Asisu biến mất, chắc chắn Menfuisu sẽ trở lại như trước đây! Đúng! Nếu Asisu.......biến mất!"
________
Ta bỗng cảm thấy rùng mình, sương sống lạnh lại bất chợt cho dù thời tiết đang rất nóng. Vừa mới bắt đầu xuất hành, ta nắm chặt giây cương tiếp tục thúc ngựa chạy. Đi xe thì rất tốn thời gian, lại rườm rà nên từ lâu ta đã chuyển sang tập phi ngựa. Nhưng lâu lâu ta vẫn dùng xe để đi, bởi đi ngựa rất mệt. Chỉ lúc nào cấp bách lắm mới phải dùng phương tiện này.
Chỉ vẻn vẹn một ngày, ta đã có mặt ở nơi cần đến. Ngôi làng đang bị dịch này trông rất ảm đạm và lụp xụp, người dân thì thống khổ, tiếng kêu trời nghe mà ai oán. Hoá ra bệnh mà họ đang mắc phải là bệnh lây truyền, tuy không khó chữa nhưng rất khó phát hiện, để lâu lại rất nguy hiểm. May thay ta khi trước muốn theo nghè ý nên cũng tìm hiểu chút ít, trong đó có bệnh này.
Từ đó ta ở lại làng, lo điều chế thuốc giải và thuốc kháng thể. Công việc kéo dài hơn hai tháng, nhưng cuối cũng cũng xong. Sau đó ta lại mất thêm một tháng nữa để thử hiệu quả của thuốc và điều trị. Sau đó cũng nói họ cách phòng bệnh rồi thu dọn quay lại hoàng cung. Đây là lần đi dài nhất của ta, vì vậy ta cũng hơi nôn nóng chuẩn bị. Trước khi đi ta không quên cho họ ít bạc để họ trang trải lại cuộc sống. Chuyện như thế này ta làm cũng nhiều, nhưng phản ứng của ai cũng giống nhau. Lúc đầu thì họ sợ sệt, nhưng sau đó lại hạnh phúc cầm từng chút bạc mà nở những nụ cười trên khuôn mặt thống khổ của họ. Đó mới chính là điều ta muốn thấy nhất!
Và ta cũng không ngờ trong lộ trình này ta đã gặp lại Izumi. Lúc này hắn đang trở về sau một kí kết giao thông với một quốc gia nhỏ nào đó. Trông hắn giờ còn trưởng thành hơn trước, mang một vẻ đẹp trưởng thành mà lại ấm áp.