Liệu Pháp Khay Cát

Chương 36: C36: Chương 36




36.

Sau khi Mạnh Hà Xuyên xuất viện, hắn vẫn chưa chính thức quay lại đoàn phim.

Bởi vì Mạnh Hà Xuyên bị thương nên không thể lập tức trở lại quay phim, đoàn làm phim đang chấn chỉnh lại, phải kiểm tra kỹ tất cả trang thiết bị. Dù tai nạn là do đoàn phim gây ra nhưng Quan Quỳnh vẫn có ý định thay thế Mạnh Hà Xuyên, thế nhưng Từ Ưu Quỳ lại bất ngờ ký hợp đồng với Chúc Lan Nhân – chắc chắn Đàm Mộng Lư sẽ không thay thế Chúc Lan Nhân, mà mọi người đều biết Cừu Lộ Mang là học trò của Từ Ưu Quỳ. Ký hợp đồng với Từ Ưu Quỳ tại thời điểm này, chắc chắn cũng có nguyên nhân là điều kiện để Mạnh Hà Xuyên ở lại.

Đoàn phim vẫn đang thương lượng nhiều chuyện, sau khi Mạnh Hà Xuyên xuất viện, Cừu Lộ Mang nhờ trợ lý đưa Mạnh Hà Xuyên về nhà nghỉ ngơi hai ngày.

Trên đường trở về, trợ lý chọn điểm đến theo chỉ dẫn là nơi ở của Mạnh Hà Xuyên, Mạnh Hà Xuyên lại đột nhiên nói: "Tới bệnh viện An Định một chuyến đi."

Trợ lý tưởng hắn đi điều trị mất ngủ như lần trước, hỏi: "Dạo này anh Mạnh vẫn khó ngủ à?"

Mạnh Hà Xuyên hơi do dự, sau đó nói: "Ừ, đi... xem xem."

Trợ lý không hỏi thêm câu nào nữa, thay đổi điểm đến thành bệnh viện An Định.

Đến bệnh viện, Mạnh Hà Xuyên chống nạng bước xuống xe: "Tôi có vài việc hơi mất thời gian, cậu về trước đi."

Trợ lý bối rối: "Chị Cừu bảo em đưa anh về nhà..."

"Cậu cứ về đi." Mạnh Hà Xuyên nói thêm.

Trợ lý ngập ngừng: "Nhưng chân của anh..."

Mạnh Hà Xuyên đóng cửa xe lại: "Gần đến giờ hẹn với chuyên gia Tống rồi, tôi lên trước."

Lúc Mạnh Hà Xuyên đang chờ thang máy thì nhận được cuộc gọi của Cừu Lộ Mang.

"Nghe nói cậu lại tới bệnh viện An Định?" Giọng nói vô cảm của Cừu Lộ Mang vang lên từ đầu bên kia điện thoại.


"Ừ." Mạnh Hà Xuyên không phủ nhận, chắc chắn trợ lý vừa rời đi đã gọi điện cho Cừu Lộ Mang.

"Tôi biết cậu định làm gì, và tôi hy vọng cậu cũng biết tôi ký hợp đồng với cậu vì tôi thích sự đúng mực của cậu. Mặc dù có vài chuyện tôi không ngăn cản được, nhưng tôi mong cậu nhớ lại lý do mình đến Hoa Tinh."

Cửa thang máy "Tinh" một tiếng, Mạnh Hà Xuyên bước vào, "Tất nhiên là tôi nhớ... Nhưng chị Cừu à, thực ra tôi rất tham lam, những người theo đuổi danh lợi đều như thế này phải không? Luôn muôn rất nhiều thứ," Số tầng trên bảng điện tử ngày càng tăng, Mạnh Hà Xuyên nói. "Tôi phải đi khám, chị Cừu, tôi sẽ liên lạc với chị sau."

Mạnh Hà Xuyên thực sự tới chỗ Tống Thi Tâm một lúc.

"Tôi thấy tin của anh trên mạng, sao rồi? Thân thể có khỏe không?" Tống Thi Tâm nói.

"Cũng may," Mạnh Hà Xuyên chỉ vào chân mình, "Chỉ là giờ hơi khó cử động thôi."

"Gần đây chứng mất ngủ của anh đã đỡ hơn chưa?" Tống Thi Tâm hỏi hắn.

"Có lẽ do lịch quay phim thất thường nên tôi vẫn không thể ngủ ngon. Nhưng sau khi nhập viện lại thấy dễ chịu hơn chút. Không biết là do thuốc gây mê hay do chấn động não." Mạnh Hà Xuyên cười.

Tống Thi Tâm trò chuyện với hắn một lúc.

Sau khi xong việc, Mạnh Hà Xuyên hỏi Tống Thi Tâm: "Nghe nói... gần đây Diệp Thầm nhập viện An Định. Chuyên gia Tống có biết phòng bệnh của anh ấy ở đâu không?"

Tống Thi Tâm nhớ Diệp Thầm là ông chủ cũ của Mạnh Hà Xuyên, nhưng giữa ông chủ cũ và nhân viên cũ có mối quan hệ tốt đến mức đi thăm bệnh sao? Cô hỏi: "Bình thường người ta không muốn gặp ông chủ cũ chứ?"

Mạnh Hà Xuyên cười: "Tôi và anh ấy có quan hệ khác nữa."

Lần trước Tống Thi Tâm gặp hai người ở cửa phòng khám, quan hệ giữa bọn họ có vẻ tương đối hòa hợp, nên cô cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Thế để tôi dẫn anh đi."

"Dạo này anh ấy thế nào?" Trên đường đi tới phòng bệnh, Mạnh Hà Xuyên hỏi Tống Thi Tâm.


Vì bị thương nên Mạnh Hà Xuyên bước đi rất chậm, Tống Thi Tâm tinh tế duy trì khoảng cách với hắn, nhẹ nhàng bước cách hắn một hai bước chân, khi Mạnh Hà Xuyên hỏi, Tống Thi Tâm dừng lại một lát rồi nói: "Mấy hôm nay không tệ lắm, chuyên gia Tô nói nếu duy trì được tình trạng hiện tại thì hai ngày nữa có thể xuất viện."

Dạo này cứ khi nào rảnh là Tống Thi Tâm tới thăm Diệp Thầm.

Sau khi tham khảo ý kiến ​​của chuyên gia tâm lý và dùng thuốc, Diệp Thầm đã khá hơn rất nhiều, có thể trò chuyện với cô một lúc.

Mặc dù việc điều trị tâm lý quanh năm vẫn chưa hoàn toàn giúp anh khoát khỏi xiềng xích trong lòng, nhưng những thay đổi đó không đến mức không thể kiểm soát được như hồi còn trẻ, mặc dù sự mất khống chế lần này của Diệp Thầm là do tai nạn của Mạnh Hà Xuyên, nhưng cũng có phương pháp phù hợp để giúp anh ấy trở lại trạng thái ổn định trong cuộc sống hàng ngày.

"Anh thân với Diệp Thầm lắm sao?" Tống Thi Tâm hỏi hắn.

Mạnh Hà Xuyên không lên tiếng ngay, hắn không biết nên miêu tả mối quan hệ của hắn và Diệp Thầm như thế nào.

Trước đây mọi người đều ngầm hiểu mối quan hệ giữa Mạnh Hà Xuyên và Diệp Thầm là gì. Nhưng trước mặt Tống Thi Tâm, một người thực sự không biết chuyện, Mạnh Hà Xuyên chợt nhận ra mối quan hệ không thể nói bằng lời nhưng ai cũng biết này lại khó bộc lộ với người khác như vậy.

Tống Thi Tâm nhạy cảm nhận ra được có vài chuyện không thể hỏi nhiều hơn, cô hối hận bởi hình như mình đã hỏi những vấn đề không phù hợp, thang máy dừng trước mặt họ, cô cười cười, nói: "Vào thôi". Chủ đề bị tránh né một cách nhẹ nhàng. Cô dẫn Mạnh Hà Xuyên lên tầng VIP, đến phòng của Diệp Thầm.

Diệp Thầm đã tỉnh, lúc Tống Thi Tâm đưa Mạnh Hà Xuyên vào phòng bệnh, Diệp Thầm đang xem TV treo trên tường. Anh dựa vào giường, mặc bộ quần áo bệnh nhân rộng rãi, hơi ngẩng đầu lên, tư thể nhuốm vẻ mỏi mệt. Dương như anh đang rất nghiêm túc nhìn vào màn hình, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì, giống đang giết thời gian.

Nghe thấy tiếng động ở cửa, anh chỉ hơi nghiêng đầu. Thấy Tống Thi Tâm đi vào trước, anh lịch sự mỉm cười: "Thi Tâm, cô cứ làm việc của mình đi, không cần đến thăm tôi..."

Lời còn lại của anh biến mất vào khóe môi hơi cong.

Mạnh Hà Xuyên chống nạng đi ra từ phía sau lưng Tống Thi Tâm, quay đầu cảm ơn cô: "Cám ơn chuyên gia Tống đã đưa tôi đến đây."

TV đang chiếu tin tức giải trí, đó là đoạn phim ngắn được truyền thông quay mà Cừu Lộ Mang sắp xếp để phỏng vấn Mạnh Hà Xuyên, Mạnh Hà Xuyên nói trước ống kính rằng hắn sẽ nghỉ ngơi thật tốt, hồi phục nhanh để trở lại đoàn phim <<Hồng nhan nhất đao>>.


"Anh Mạnh nói muốn đến thăm anh, tôi nghĩ có người tới nói chuyện với anh cũng tốt." Tống Thi Tâm nói: "Vậy hai người trò chuyện đi, tôi có bệnh nhân đang đợi, về trước đây."

"Sao cậu lại tới?" Diệp Thầm vẫn mỉm cười nhìn Mạnh Hà Xuyên, "Giờ cậu đi đứng khó khăn, cần gì vất vả như vậy."

Mạnh Hà Xuyên bỏ nạng sang một bên, hơi gian nan ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh, vỗ vỗ vào chân, nhìn Diệp Thầm nói: "Xem ra dạo này chũng ta hơi đen, đều có duyên với bệnh viện."

Hắn nhìn Diệp Thầm, ánh mắt di chuyển từ khuôn mặt tái nhợt đến cần cổ thon dài, quần áo bệnh nhân rộng thùng thình không che nổi vòng eo nhỏ yếu cùng đôi bàn tay hằn rõ khớp xương.

Diệp Thầm lại gầy đi rất nhiều.

"Cậu hổi phục thế nào rồi?" Diệp Thầm nhìn chân hắn, "Có ảnh hưởng nhiều đến công việc không?"

"Bác sĩ nói tạm thời ngừng vận động mạnh, nhưng chuyện quay phim chị Cừu và công ty đã bàn bạc xong với bên làm phim rồi." Mạnh Hà Xuyên nói, "Anh thì sao? Hôm ấy sau khi anh rời đi tôi đã gọi cho anh, nhưng anh không bắt máy."

"Lúc đó anh tôi thu điện thoại của tôi, thế nên mới không nghe điện thoại được." Diệp Thầm xin lỗi, "Xin lỗi, lúc trước tôi đã quá thô lỗ trong phòng bệnh của cậu."

Đương nhiên Mạnh Hà Xuyên biết Diệp Thầm có bệnh tâm lý.

Chỉ là Diệp Thầm thường xuyên cư xử quá bình thường, công việc và cuộc sống không có vấn đề gì, khiến Mạnh Hà Xuyên sắp quên mất chuyện đó.

Quên hồ sơ bệnh án Diệp Thầm cất sâu trong ngăn kéo, quên những lọ thuốc có dòng chữ khó đọc, quên những cuộc hẹn với chuyên gia tâm lý thường xuyên được nhắc nhở trên điện thoại di động. Hắn phớt lờ những thứ kia, phớt lờ những thứ quá gần gũi với quá khứ của Diệp Thầm.

Làm thế quái nào họ có thể sống cùng nhau nhiều năm như vậy? Ngay cả sự tò mò cơ bản nhất của con người cũng mất đi, duy trì sự bình tĩnh thản nhiên kỳ lạ, mà sau khi sự bình tĩnh này đột nhiên bị phá vỡ, cả hai đều không biết phải làm gì.

Khi ở bên Diệp Thầm, Mạnh Hà Xuyên luôn nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ rời xa Diệp Thầm, đi đến một nơi cao hơn.

Nhưng không ngờ hắn lại rời đi thật.

Mạnh Hà Xuyên chưa bao giờ nghi ngờ những gì mình muốn.

Khi ở bên Dư Hảo, hắn muốn già đi cùng cô, sau khi đánh mất Dư Hảo, hắn muốn đứng ở vị trí cao hơn.

Hắn đã từng muốn tình yêu, sau đó lại muốn tiền.


Giờ thì sao?

Mạnh Hà Xuyên nhìn điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường của Diệp Thầm, hỏi: "Sau đó vì sao không trả lời?"

Nếu Mạnh Hà Xuyên biết điều hơn thì lẽ ra hắn không nên hỏi một câu hỏi khó trả lời như vậy, nhưng Mạnh Hà Xuyên vẫn hỏi, không hề giống Mạnh Hà Xuyên.

Mạnh Hà Xuyên cảm thấy có lẽ trong những năm qua mình đã quá biết điều.

Diệp Thầm phần nào cảm nhận được có gì đó đang sắp tuôn ra dưới giọng nói nghe vẻ bình tĩnh của Mạnh Hà Xuyên, anh chuyển ánh mắt trở lại màn hình TV, tin tức về Mạnh Hà Xuyên đã hết, bản tin giải trí cũng kết thúc, nữ phóng viên ăn mặc trang nghiêm bắt đầu dẫn chương trình tin tức xã hội, trên màn hình là tin quan chức vi phạm kỷ luật đang bị điều tra.

Dường như Diệp Thầm cực kỳ quan tâm đến tin kia, nghe rất nghiêm túc, giống như giờ mới nghe thấy câu hỏi của Mạnh Hà Xuyên, anh nói: "Vậy à? Chắc lúc ấy tôi đang điều trị... nên quên mất."

Mạnh Hà Xuyên nhìn gò má anh, không hỏi chuyện kia nữa mà nói: "Mấy ngày trước tôi gặp Dư Hảo."

Diệp Thầm biết Dư Hảo, nhưng chỉ có vậy thôi. Mặc dù anh biết Dư Hảo là mối tình đầu của Mạnh Hà Xuyên, nhưng đối với Diệp Thầm, người từng giữ chức vụ CEO của Mạn Thanh, thân phận quan trọng hơn của Dư Hảo là tổng biên tập tạp chí "Phong cách", là một nhân vật có tiếng nói mạnh mẽ trong giới thời trang. Ban đầu anh không thể từ chối buổi xem mắt với Tống Thi Tâm, thứ nhất là do Chủ tịch Lâm của Quang Hòa quá nhiệt tình trong việc mai mối, thứ hai là không thể không nể mặt chồng của Dư Hảo, tức là cha của Tống Thi Tâm. Tài nguyên thời trang của nghệ sĩ Mạn Thanh không quá tốt, Diệp Thầm cần duy trì những mối quan hệ này.

Mạnh Hà Xuyên chống tay vịn ghế đứng lên, hắn tựa vào mép giường bên cạnh Diệp Thầm, tiến tới gần Diệp Thầmn, dùng hơi thở và ánh mắt bao bọc anh, tạo thành vòng vây kín mít, buộc anh phải hướng ánh mắt về phía hắn.

"Dư Hảo nói với tôi, thứ chị ta muốn là giá trị chiếc nhẫn, còn thứ tôi muốn là người đeo nhẫn."

Diệp Thầm lùi về sau theo bản năng, cố gắng giữ khoảng cách.

Nhưng anh lùi một chút, Mạnh Hà Xuyên lại tiến lên một chút, "Diệp Thầm, anh tìm ra một gương mặt giống Châu Cẩn Ngôn, nhưng anh có biết dưới gương mặt này là người như thế nào không?" Hơi thở của hắn quấn quýt bên tai Diệp Thầm: "Dư Hảo sai rồi, giá trị của chiếc nhẫn đối với tôi cũng rất quan trọng."

"Nhưng Diệp Thầm à, tôi rất tham lam."

Khuôn mặt Mạnh Hà Xuyên gần đến mức như muốn hôn Diệp Thầm: "Tôi muốn tiền, tôi cũng muốn tình yêu."

Sống lưng Diệp Thầm chạm vào gối, không còn chỗ thối lui, Mạnh Hà Xuyên dựa ngày càng gần, thanh âm dần dần biến thành như thì thầm, dường như muốn Diệp Thầm nghe thấy, lại không muốn Diệp Thầm nghe rõ: "Anh sẽ cho tôi chứ?"

...