Liệu Pháp Khay Cát

Chương 33: C33: Chương 33




33.

"Nứt xương gót và xương bắp chân cộng thêm chấn động não nhẹ, bác sĩ bảo ít nhất hai đến ba tháng nữa không được tham gia các hoạt động cần dùng sức."

Sau khi biết tin, Cừu Lộ Mang vội vàng đến bệnh viện nơi Mạnh Hà Xuyên điều trị, chờ bác sĩ ra khỏi phòng, cô không đợi Mạnh Hà Xuyên nghỉ ngơi mà trực tiếp nói chuyện với hắn.

Mạnh Hà Xuyên dựa nửa người vào giường bệnh, lắng nghe lời cô.

"<<Hồng nhan nhất đao>> chưa quay được bao nhiêu, xét về mặt kinh phí, thay thế cậu còn bớt tốn kém hơn là chờ cậu bình phục." Cừu Lộ Mang nói.

<<Hồng nhan nhất đao>> là phim võ thuật có nhiều cảnh hành động, việc Mạnh Hà Xuyên không được tham gia các hoạt động cần dùng sức đồng nghĩa với việc hắn không thể hoàn thành rất nhiều cảnh quay. Mặc dù trung tâm của trong phim của Đàm Mộng Lư là nhân vật nữ chính, nhưng dù sao thì Mạnh Hà Xuyên cũng là nam chính, vai trò quan trọng, cho dù quay cảnh người khác trước để điều chỉnh thời gian thì ba tháng vẫn là quá dài.

<<Hồng nhan nhất đao>> là bộ phim đầu tiên của Mạnh Hà Xuyên sau khi đổi công ty quản lý, đối với hắn, Cừu Lộ Mang hay Hoa Tinh thì đều rất quan trọng. Nếu thực sự vì chấn thương mà bị thay thế, chắc chắn đó sẽ là một đòn nặng nề cho sự nghiệp của Mạnh Hà Xuyên.

Đây là điều Mạnh Hà Xuyên không muốn thấy, cũng là điều Cừu Lộ Mang không muốn thấy.

Ngoài áp lực thay người từ phía nhà sản xuất, nội bộ Hoa Tinh cũng có rất nhiều kẻ đang nhìn chằm chằm, nếu Mạnh Hà Xuyên không thể diễn thì trong Hoa Tinh vẫn có rất nhiều nghệ sĩ để lựa chọn, đặc biệt là Dương Hạnh Mai và Trần Kha sẽ cực kỳ tình nguyện đưa nghệ sĩ của mình lên bàn đấu lần hai.

Mà Mạnh Hà Xuyên cũng biết trừ phi Đàm Mộng Lư yêu cầu giữ lại, nếu không Điện ảnh Quang Hòa rất có khả năng sẽ tìm người thay hắn.

Nhưng hắn e rằng mình vẫn chưa đạt đến mức độ Đàm Mộng Lư không phải hắn thì không quay.

Mạnh Hà Xuyên nhìn Cừu Lộ Mang, Cừu Lộ Mang cũng không tỏ ra quá lo lắng, có lẽ là đã tìm được giải pháp hợp lý.


Quả nhiên, Cừu Lộ Mang nói: "Cô giáo đã quyết định ký hợp đồng với Chúc Lan Nhân."

Mạnh Hà Xuyên cảm thấy cơn chấn động não vẫn hơi ảnh hưởng đến đầu óc mình, phải một lúc sau hắn mới nhận ra "cô giáo" mà Cừu Lộ Mang đang nói đến chính là Từ Ưu Quỳ.

"Giám đốc Từ muốn ký hợp đồng với Chúc Lan Nhân?" Mạnh Hà Xuyên giật mình, nhưng lại không thấy lạ lắm, bỏi đúng là Chúc Lan Nhân có năng lực để Từ Ưu Quỳ lựa chọn.

Nhưng từ sau khi Tạ Giản Chu qua đời, Từ Ưu Quỳ chưa từng trực tiếp ký với nghệ sĩ nào, ngay cả khi Châu Mẫn Dung gây áp lực với Hoa Tinh, Từ Ưu Quỳ cũng không đồng ý tiếp quản Mạnh Hà Xuyên, nhưng giờ lại ký với nghệ sĩ mới.

"Dù đạo diễn Đàm có thể đổi cậu, nhưng anh ấy sẽ không đổi Chúc Lan Nhân," Cừu Lộ Mang nói. "Sau khi Tạ Giản Chu qua đời, cô cũng nhận ra không bao giờ cô có thể tạo ra một nghệ sĩ như vậy nữa, thế nên mặc dù cô đánh giá Chúc Lan Nhân rất cao, cô vẫn rất do dự có nên ký hợp đồng hay không, mà sự việc này chính là bàn đạp."

Chúc Lan Nhân trở thành nghệ sĩ của Từ Ưu Quỳ, Từ Ưu Quỳ và Cừu Lộ Mang có đòn bẩy để thương lượng với nhà sản xuất chuyện không thay thế Mạnh Hà Xuyên.

Sắc mặt Mạnh Hà Xuyên hơi phiêu, sau đó mới nói: "Cũng nhờ có chị Cừu và cô Từ."

"Sớm thôi bên Hoa Tinh sẽ thả tiếng gió, việc cô giáo quay lại công việc chắc chắn sẽ tạo thêm độ hot cho bộ phim. Mấy ngày này cậu cứ nghỉ ngơi trước đã, tôi sẽ hoàn tất quyết định với đoàn phim." Cừu Lộ Mang nói.

Trợ lý gõ cửa phòng bệnh, nhỏ giọng nói: "Chị Cừu, có người đến thăm."

"Không gặp nhà báo phóng viên."

Ngay khi Mạnh Hà Xuyên được chuyển tới bệnh viện, bên truyền thông thử mọi cách để thu thập thông tin và phỏng vấn. Để tránh phóng viên tới quấy rầy, Cừu Lộ Mang đã sử dụng các mối quan hệ để chuyển viện cho Mạnh Hà Xuyên, cho đến khi các vấn đề tiếp theo được giải quyết, cả việc ký kết của Chúc Lan Nhân hay những thay đổi trong đoàn đều được giữ bí mật nghiêm ngặt.

"Không phải ạ..." Trợ lý hơi khó xử, nói, "là tổng giám đốc của Mạn Thanh... cựu tổng giám đốc, giám đốc Diệp. Cả chủ tịch Diệp bên Tụ Tín nữa ạ."


Cừu Lộ Mang cau mày nhìn Mạnh Hà Xuyên.

Diệp Thầm? Đầu óc Mạnh Hà Xuyên vẫn còn hơi chậm chạp, phải một lúc sau hắn mới nhận ra Diệp Thầm đến tìm mình. Cừu Lộ Mang vẫn nhìn hắn, nói: "Dù tôi không muốn hai người gặp nhau, nhưng vì Chủ tịch Diệp cũng ở đây nên có vẻ không dễ từ chối." Cô thì thầm vài lời với trợ lý của mình. Trợ lý ra ngoài dẫn Diệp Thầm và Diệp Thận vào.

Diệp Thầm đi sau lưng Diệp Thận, Diệp Thận bước vào chào Cừu Lộ Mang, cũng lên tiếng chào Mạnh Hà Xuyên. Diệp Thầm bước vào rất nhẹ, không nói lời nào, đứng sau lưng Diệp Thận nhìn Mạnh Hà Xuyên, trong mắt không có chút cảm xúc, như thể người đến thăm bệnh là Diệp Thận chứ không phải anh.

"Cô Cừu, tôi muốn nói với cô vài chuyện, được không?" Diệp Thận nói với Cừu Lộ Mang.

Cừu Lộ Mang nhìn Diệp Thầm và Mạnh Hà Xuyên, cô cảm thấy Diệp Thầm và Mạnh Hà Xuyên không nên gặp riêng nhau, cho dù là mối quan hệ trong quá khứ cũng là mối nguy hiểm cho sự nghiệp của Mạnh Hà Xuyên, Cừu Lộ Mang rất không thích loại rắc rối không đáng có như vậy, huống chi bây giờ bọn họ còn mang dáng vẻ vẫn vương vấn tơ lòng, nếu có thể, Cừu Lộ Mang hoàn toàn không muốn bọn họ gặp riêng nhau.

Nhưng cô không thể từ chối yêu cầu "nói chuyện" của Diệp Thận. Cô không rõ giữa Diệp Thầm và Châu Mẫn Dung có xích mích gì, nhưng sự hợp tác giữa Truyền thông Vạn Phong và Tụ Tín vẫn rất chặt chẽ, tuy Diệp Thận hỏi với giọng điệu ôn tồn, nhưng cô biết mình chỉ được đưa ra một câu trả lời.

Cừu Lộ Mang đành phải nói: "Đương nhiên." Cô liếc nhìn Mạnh Hà Xuyên với ánh mắt cảnh cáo, sau đó mỉm cười với Diệp Thầm: "thế hai người cứ nói chuyện đi, tôi đi với ngài Diệp."

Sau khi Cừu Lộ Mang và Diệp Thận rời đi, chỉ còn lại Mạnh Hà Xuyên và Diệp Thầm trong phòng bệnh.

Mạnh Hà Xuyên gọi tên Diệp Thầm: "Diệp Thầm... Sao anh lại tới?"

"Tôi thấy tin tức trên mạng." Gường như bây giờ Diệp Thầm mới nhớ ra anh tới đây là để thăm bệnh nhân, anh bước tới, ngồi vào ghế bên cạnh Mạnh Hà Xuyên. Anh nhìn cái chân đang bó bột của Mạnh Hà Xuyên, hỏi: "Vết thương của cậu... thế nào rồi?"

Giọng anh rất bình tĩnh, như thể không phải anh đi cả đêm để đến thăm Mạnh Hà Xuyên mà chỉ vô tình ghé qua. Nhưng chỉ khi Mạnh Hà Xuyên nhìn thấy những ngón tay đang cuộn tròn trên ghế, thấy khớp xương trắng bệch, hắn mới có thể nhìn ra được cảm xúc của anh. Hắn chống người ngồi dậy, vờ cười thoải mái: "Cũng may trước đây tôi có chút kinh nghiệm đóng phim cảnh sát, lúc ngã xuống cũng theo bản năng làm ra tư thế tự bảo vệ, bác sĩ nói chỉ cần nghỉ ngơi nhiều là ổn."


Diệp Thầm không nói gì một hồi lâu, anh đặt tay lên mép giường bệnh, như thể muốn nắm lấy tay Mạnh Hà Xuyên, nhưng cuối cùng vẫn không làm, chỉ chậm chạp gọi tên Mạnh Hà Xuyên.

Giọng Diệp Thầm hơi khàn, như thể sắp khóc, nhưng anh không khóc, chẳng qua trong âm thanh lại nhuốm màu ẩm ướt, "Lúc thấy tin, tôi hơi sợ." Anh nhìn Mạnh Hà Xuyên: "Tôi thường mơ về ngày anh Ngôn qua đời."

Chủ đề của anh đột nhiên chuyển sang Châu Cẩn Ngôn.

Đây là lần đầu tiên Diệp Thầm chủ động, trực tiếp đề cập đến cái chết của Châu Cẩn Ngôn với Mạnh Hà Xuyên, anh nhìn Mạnh Hà Xuyên trong chốc lát, lại quay mặt đi.

Dường như nếu mặt đối mặt với Mạnh Hà Xuyên lúc này, Diệp Thầm không thể nào nói chuyện thẳng thắn, anh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ.

Tấm lưng thon gầy mảnh khảnh của anh hướng về phía Mạnh Hà Xuyên, hệt như cây khô sắp chết bị vùi dập trong mưa bão.

"Anh Ngôn chết vì rơi từ cao xuống."

"Người đáng chết là tôi, kẻ bắt cóc tìm tôi, anh ấy vì tôi mà gặp nguy hiểm, vì giúp tôi tránh bị tấn công mà đẩy tôi ra," Diệp Thầm nhìn ra ngoài cửa sổ, "Tôi nhìn anh ấy ngã xuống, nhưng không thể bắt được anh."

"Lúc ấy trời quá tối. Tôi không biết sau khi rơi xuống anh ấy trông như thế nào. Sau này, tôi xem rất nhiều bức ảnh chụp thi thể những người chết sau khi rơi xuống... Nhưng tôi vẫn không thể tưởng tượng được dáng vẻ của anh ấy. Lúc nằm mơ, tôi cũng chỉ mơ về khoảnh khắc anh ấy ngã xuống nhiều lần."

Diệp Thần đặt tay lên bệ cửa sổ, nhoài người ra ngoài ban công, trời đã tối, từ tầng cao của phòng VIP nhìn xuống chỉ thấy vài ánh đèn đường mờ ảo, giống như sao rơi trên mặt đất.

Lần đầu tiên Mạnh Hà Xuyên chạm tới bí mật quá khứ của Diệp Thầm.

Không phải hắn chưa từng tưởng tượng ra người đã chôn sâu trong tim Diệp Thầm, hắn đã tưởng tượng ra rất nhiều câu chuyện, rằng người có khuôn mặt giống hắn rời đi như thế nào mới khiến Diệp Thầm không thể quên được như vậy, để lại cho Diệp Thầm những vết sẹo – dù là ở tinh thần hay thân thể.

Nhưng đó chỉ là sự tò mò của con người, nếu Diệp Thầm thực sự muốn nói cho hắn biết, có lẽ Mạnh Hà Xuyên sẽ tránh không kịp.

Nếu là quá khứ, chắc chắn Mạnh Hà Xuyên sẽ không nghe tiếp.


Bí mật quá gần trái tim, biết bí mật đó sẽ giống như đến gần trái tim Diệp Thầm vậy.

Nhưng hiện tại, Mạnh Hà Xuyên đã nghe bí mật này.

"Tôi rất sợ," Diệp Thầm lặp lại lần nữa, vươn tay đặt lên bệ cửa sổ, "Tôi cũng không bắt được cậu."

Giọng nói của Diệp Thầm bị gió đêm thổi tan: "Mạnh Hà Xuyên, nếu hôm nay... cậu chết, tôi sẽ mơ thấy cậu, hay anh Ngôn?"

Nửa người Diệp Thầm đã vươn ra ngoài cửa sổ, giống như dưới lầu có thứ gì đó hấp dẫn anh tới xem.

Mạnh Hà Xuyên giật mình, nhịp tim nặng nề như trống, da đầu hắn tê dại, không khỏi hét lên: "Diệp Thầm!"

Nhưng tựa như Diệp Thầm không hề nghe thấy âm thanh của hắn, không quay đầu, cũng không trả lời.

"Diệp Thầm!" Mạnh Hách Xuyên lại hét lên, nhưng di chứng sau chấn động lại bắt đầu xuất hiện, cảm giác buồn nôn bắt đầu dâng lên trong dạ dày, mồ hôi lạnh chảy ra trên trán, hắn muốn nắm lấy tay Diệp Thầm, nhưng cơn choáng váng và đôi chân bó thạch cao lại ghìm lấy hắn, giống như xiềng xích.

Trong tai toàn là tiếng ong ong, cảm giác nôn mửa đã lên đến cổ họng khiến hắn không thể phát ra âm thanh. Hắn chống tay, dùng cái chân không bị thương vật lộn xuống giường bệnh, lê bàn chân còn lại tới chỗ Diệp Thầm.

Cơn đau ở chân truyền lên não, khiến đầu óc đang choáng váng của Mạnh Hà Xuyên tỉnh táo hơn chút, hắn nghiêng người nắm lấy cánh tay Diệp Thầm, đứng không vững mà ngã về phía sau. Diệp Thầm mất cân bằng ngã vào trong ngực hắn, bả vai run rẩy kịch liệt trong lòng bàn tay Mạnh Hà Xuyên.

Mạnh Hà Xuyên thở gấp, hắn không thấy biểu cảm của Diệp Thầm, nhưng nhịp tim vẫn đập ầm ĩ.

Hơi thở của Mạnh Hà Xuyên còn chưa bình ổn, cơn đau càng khiến chất giọng của hắn trở nên run rẩy.

"Diệp Thầm, anh không cần mơ thấy tôi, tôi ở ngay trước mặt anh."

...