“Ta rất kính nể các ngươi.” Nếu như lời trước khiến tâm bốn người ấm áp, vậy câu nói bây giờ lại xuất ra hiệu quả kinh sợ.
Túc Dạ Dực còn khá một chút, trạng thái lý trí tuyệt đối của hắn cơ bản đã hồi phục, mà bốn người khác ngẩng đầu lên kia, dùng tầm mắt kiểu ngươi đang nói đùa, kiểu khó có thể tin vô cùng thất lễ mà nhìn Kình Thương.
Người như bọn họ, có thể được đối xử không chút kỳ thị đã cực kỳ khó tin rồi, làm sao có khả năng nảy sinh tình tự kính nể với họ, đây sẽ không phải là thủ đoạn để thu nạp lòng người của vị Hiển vương này đi, như vậy là quá mức rồi, tâm bốn người vừa vui lại bị bịt kín bởi một tầng bóng tối.
Nét mặt bốn người bày ra vẻ không tin rõ ràng, chỉ cần là người có chút tâm nhãn cũng nhìn ra được, tầm nhìn như Kình Thương thế nào lại không nhìn ra.
Được rồi, còn cần giải thích, y không muốn để cho mấy người này hiểu lầm y có ý đồ riêng.
“Vì xuất thân các ngươi, các ngươi từng trải qua những gì, ta ước chừng cũng đoán được hai, ba phần thống khổ mà các ngươi chịu ta có thể tưởng tượng,” Thanh tuyến trầm lạnh nhàn nhạt mà rằng, vẫn không phải loại âm thanh cao thấp trầm bổng nhưng bất ngờ lại khiến tâm ấm lên một chút.
“Ta kính nể các ngươi là bởi, các ngươi đã chịu quá nhiều bất công, lại vẫn kiên trì một loại tia sáng như cũ, muốn thay đổi, mà không phải cứ thế hoàn toàn trầm luân.” Nếu là y, không có trí nhớ của kiếp trước, lại xuất thân ở ‘Lục địa kết tội’, chịu những đãi ngộ không công bằng kia, mỗi một lần phó giao lại không nhận được hồi báo, mỗi một lần chờ mong cuối cùng lại thành thất vọng đau đớn, y có thể như mấy người này không, còn giữ nguyên hy vọng, còn muốn thay đổi?
“Bất kỳ kẻ không khuất phục với vận mệnh, có can đảm thay đổi đều đáng được kính trọng, vì các ngươi có ý chí kiên cường, có linh hồn không khuất phục.”
Tâm đang run rẩy, vì những lời từ miệng người này nói ra, mà vẫn chưa hết, họ nghe người này tiếp tục nói.
“Ta tin tưởng ta sẽ thấy, các ngươi dùng tài năng của mình, dùng hành động của mình để nói cho thế nhân biết, ý nghĩ của bọn họ sai rồi.”
Không cách nào dằn được, nước mắt tuôn rơi, những con người trưởng thành lại như trẻ nhỏ mà bắt đầu khóc, Phong Dã và Đô Việt còn tốt, vẫn không lên tiếng, Quỷ Tử núp sau lưng mấy người, vô cùng đáng thương mà khóc thút thít, Ngọ Sa, người có vóc dáng cao lớn nhất khóc mới gọi là kinh thiên động địa.
Bọn họ khóc đúng là doạ sợ Kình Thương rồi, y lại làm sai điều gì sao? Hay là chạm trúng vết thương của họ. “Nếu ta có nói sai cái gì, ta xin lỗi.” Hoàn toàn không ý thức rằng vua chẳng cần xin lỗi về chuyện này.
Không nghĩ tới, bốn người kia khóc càng thêm kịch liệt.
“Ngô chủ, họ chỉ là cảm động.” Túc Dạ Dực nhìn quân vương gửi tới tầm mắt cầu viện, vì mấy người này mà giải thích, hắn cũng không nghĩ bản lãnh nói chuyện của quân vương hắn, có thể khiến mấy người này khóc thảm liệt như vậy. Thủ đoạn và tâm tính mấy người này, hắn biết rõ, không nghĩ tới cũng có một mặt yếu đuối như vậy.
Kình Thương có chút lý giải, không có ý kiến gì với những người đang gào khóc này, mà chờ bọn họ khóc xong. Bọn họ đã chịu quá nhiều thống khổ, dùng nước mắt để trút ra hết là chuyện tốt.
“Các ngươi đủ chưa.” Ngược lại là Túc Dạ Dực không chịu được mấy người này quỷ khóc thần gào, không vì mình, chỉ là tiếng khóc của cái tên Ngọ Sa kia thật khó nghe, là một loại dằn vặt với thính giác, quân vương hắn lỡ như bị thương tổn thì làm sao bây giờ.
Làm hạch tâm của bốn người Phong Dã là trầm tĩnh nhất, nghe lời cảnh cáo của Túc Dạ Dực, ngừng ngay việc gào khóc lại đầu tiên, sau đó cũng khiến ba người kia dừng lại, Đô Việt bắt đầu chỉnh trang, Quỷ Tử và Ngọ Sa vẫn còn khóc thút thít.
“Thật không phải,” Phong Dã lau khô nước mắt, thanh âm hàm chứa giọng mũi dày đặc, có điều vẫn vững vàng, “Chúng tôi thất lễ rồi.” Chính gã cũng không biết, mình lại mất khống chế như vậy, lộ ra tình cảm rõ ràng trước mặt người khác, nhưng, lời nói của vị Hiển vương này, không phải cảm động, mà là một loại được tán đồng, là vui sướng khi được người tôn kính, phá nát hết thảy phòng bị trong lòng, đem toàn bộ ủy khuất và bất công trút ra.
“Không quan trọng lắm.” Kình Thương thật không để ý, trái lại có chút áy náy khi khiến người khác khóc thành như vậy. Y cũng không biết lời nói của y lại có thể tạo thành sức ảnh hưởng đến thế.
“Vương,” Lần này Phong Dã trực tiếp gọi vương, gã thừa nhận Kình Thương là vương, không phải vì Hiển vương là đối tượng chủ nhân của gã tận trung, mà là gã muốn trở thành một thành viên của Hiển quốc, muốn vì vị vương này mà dốc sức, nếu như gặp được Hiển vương trước chủ nhân, gã sẽ tận trung cho vị Hiển vương này. Đáng tiếc, gã không thể đổi ý, sinh ra ở ‘Lục địa kết tội’, họ bởi phản bội mà gánh chịu khinh bỉ của thế nhân, gã sẽ không tái phạm cùng cái tội ấy, như vương nói, gã muốn chứng minh cho thế nhân, người sinh ra ở ‘Lục địa kết tội’ cũng có thể trung thành với chủ nhân cả đời, tuyệt không phản bội.
“Phong Dã có một thỉnh cầu.” Cúi đầu, mang theo khiêm tốn và cung thuận khẩn cầu.
“Ngươi nói đi.” Lễ lớn như vậy nhất định không phải việc nhỏ, Kình Thương nghiêm túc mà đối đãi.
“Xin vương ban họ cho chúng tôi.” Ngẩng đầu lên, đôi mắt màu chàm của Phong Dã nhìn Kình Thương, mang theo mong ngóng. Gã biết yêu cầu của gã quá đáng, là lòng tham không đáy, được người thừa nhận nên thấy đủ rồi, người nơi ‘Lục địa kết tội’ vẫn luôn hy vọng xa vời đến địa vị của Thị tộc, quá không thiết thực, nhưng, gã đã làm như vậy rồi, nếu là vị vương này, sẽ đáp ứng đi.
“Hửm.” Kình Thương tỏ ra nghi hoặc.
Lòng Phong Dã lạnh lẽo, quả nhiên được thừa nhận đã là kỳ tích, còn hy vọng xa vời địa vị cao hơn, mình là bị vui sướng làm đầu óc choáng váng à.
“Dực, ngươi không ban họ cho bọn hắn?” Kình Thương nhìn Túc Dạ Dực hỏi.
“Không có.” Túc Dạ Dực trả lời, hắn không cho là mình sai, người ở ‘Lục địa kết tội’ trở thành Thị tộc, này là việc không hợp lẽ thường, thậm chí hắn không hề nghĩ ngợi qua.
“Đối với nhân tài, ngoài sắp xếp vị trí thích hợp cho họ ra, ngươi phải biết họ muốn gì, chỉ khi ngươi biết, làm được, ngươi mới có thể lưu lại nhân tài. Mà ngươi không cho họ niềm tin, không cho họ tôn trọng đầy đủ, đây là sai lầm của ngươi.” Kình Thương bắt đầu giáo dục Túc Dạ Dực, tuy không nên lấy xuất thân mà luận người, nhưng đây là điều khó tránh khỏi ở thế giới này, nếu bốn người này đã tận trung cho Túc Dạ Dực, vậy Túc Dạ Dực nên cho bọn họ một địa vị, vừa vặn cũng có thể thoát khỏi xuất thân lúng túng của bốn người, mà Túc Dạ Dực lại không làm, khiến bốn người tiếp tục chịu thân phận thống khổ.
Lời này, khiến bốn người kinh hỉ lần nữa, dựa theo hàm nghĩa của vương mà nói, y thật sự sẽ cho bọn họ một dòng họ, để họ thành Thị tộc, đặc biệt là Phong Dã, vốn gã chỉ có chút chờ mong, trong lòng kỳ thực cũng không có bao nhiêu hy vọng, chỉ cứ vậy kích động nói ra, không nghĩ tới, vị Hiển vương này thật sự đồng ý.
“Vâng, Ngô chủ.” Túc Dạ Dực cúi đầu nhận sai, đối với Kình Thương trước cứ đồng ý y đã, sau thì, hắn không cho là mình làm sai. Với sự lớn mật của Phong Dã, âm thầm ghi nhớ, lại khiến vương trách cứ hắn.
Kình Thương cho đến bây giờ mới hiểu qua loa tính cách chân thực của Túc Dạ Dực được hơn hai, ba phần sự âm ngoan tàn độc của Túc Dạ Dực chưa từng gặp qua, thêm vào công phu ngoài mặt của Túc Dạ Dực rất khá, Túc Dạ Dực nhận sai, Kình Thương cũng tin.
“Lần này ta vượt quyền một chút, cho bọn Phong Dã một dòng họ.” Không phải chủ nhân trực tiếp, ban dòng họ cho kẻ tận trung của người khác, đó là một loại vượt quyền, “Dực, ngươi không ngại đi.” Muốn biết ý nghĩ của chủ nhân chính.
“Ngô chủ, ý nguyện của ngài là tất cả.” Quân vương của ta a, chỉ cần người muốn, bất luận là gì ta cũng sẽ hoàn thành vì người.
Nhận được đồng ý, Kình Thương gật gù, bắt đầu suy nghĩ.
Bốn người căng thẳng chờ đợi dòng họ của mình.
“Nghịch Mệnh, cứ gọi là Nghịch Mệnh đi,” Nghĩ một lúc, Kình Thương nói ra kết quả suy nghĩ của y, “Các ngươi muốn thay đổi vận mệnh bất công trên người các ngươi, vậy thì nghịch phản nó, đây là phản bội duy nhất của các ngươi, phản bội với vận mệnh.”
Phản bội vận mệnh. Vậy ta cũng có thể phản bội hay không đây, sau khi nghe lời Kình Thương, ánh mắt Túc Dạ Dực chợt hiện tia sáng lạnh lẽo và giãy dụa, dùng lý trí áp chế ý nghĩ rục rịch có thể bị Kình Thương căm ghét, có điều một hạt giống đã gieo xuống.
“Tạ vương ban họ.” Bốn người kích động nói, họ cũng có dòng họ, hỏng rồi, bọn họ lại muốn khóc.
Nghịch Mệnh, cái họ này từ nay về sau trở thành dòng họ duy nhất của người nơi ‘Lục địa kết tội’, nhưng họ này không phải ai cũng có thể có. Theo ước định ban đầu của Phong Dã, Đô Việt, Ngọ Sa và Quỷ Tử nhận được cái họ này, quyết định chỉ khi chết rồi mới mang họ này, theo lời Phong Dã, bọn họ sẽ chịu xuất thân ở nơi ‘Lục địa kết tội’ mà tận trung cho một người đến khi chết, để minh chứng cho thế nhân biết, một đời họ chưa từng phản bội, khi chết rồi mang cái họ này, ý nghĩa là ngươi làm được.
Đây là một loại phản kích của bốn người với sự khinh bỉ của thế nhân, là một loại phản kích những kẻ cười nhạo người phản bội kia, xem, từ ‘Lục địa kết tội’ nhưng một đời chúng ta chưa từng phản bội, mà các ngươi thì sao? Cũng là sự thoải mái của họ với sự thành công nghịch phản vận mệnh.
Dân nơi ‘Lục địa kết tội’ sau một đời không phản bội, mới có thể mang họ Nghịch Mệnh, đây chính là một loại truyền thống, hết thảy mọi người nơi ‘Lục địa kết tội’ đều ngóng trông cái họ này, đồng thời nỗ lực thực hiện, rất nhiều năm sau đó, cái danh Nghịch Mệnh này đều được mọi người tôn kính, nó tượng trưng cho một nhóm người không chịu khuất phục, đại diện cho một bộ tộc không phản bội, thậm chí còn đem cái họ Nghịch Mệnh này thành một biểu tượng trung thành, thậm chí sẽ nói với người mà bọn họ tận trung rằng, họ sẽ như bộ tộc Nghịch Mệnh mà tận trung cho chủ nhân của mình.
“Vương, chủ nhân, chúng ta cáo lui trước.” Vốn Phong Dã là người thực tế lại trầm tĩnh (chém), cũng không kiềm nén được mà tim phất phới, gã muốn tìm một nơi để cao giọng hét lên, nói ra hết sự vui sướng của gã.
Kình Thương không ngại, Túc Dạ Dực lại cảm thấy bốn người dư thừa, vì vậy bốn người thuận lợi rời đi, cửa sau khi được họ đóng lại, đã nghe thấy Ngọ Sa giọng to lớn nhất vui sướng gào thét, sau đó là tiếng bước chân chạy đi.
Bên trong còn lại hai người Kình Thương và Túc Dạ Dực. Kình Thương không cảm thấy có gì không tốt, ngược lại là Túc Dạ Dực có chút hoài niệm những người vừa mới rời đi, vì nỗi lòng của hắn lại bắt đầu không yên.
“Vậy nói cho ta nghe một chút, những hiểu biết ở bên ngoài của ngươi lần này đi.” Tiếp tục đề tài bị người quấy rối lúc trước.
“Vâng.” Túc Dạ Dực bắt đầu lựa chọn lời kể, những chuyện không nên để quân vương hắn biết, hắn tuyệt đối sẽ không nói, đúng rồi còn phải cảnh cáo bốn người bọn Phong Dã, có vài thứ tuyệt đối không thể để Ngô chủ biết, mà lý do, một số chuyện họ từng làm, quân vương hắn tuyệt đối không thích, bốn người kia tuyệt không liều lĩnh bị quân vương hắn căm ghét mà nguy hiểm nói ra, thật vất vả mới được một người thừa nhận, bốn người đó tuyệt đối sẽ không cho phép bị phá hỏng, tâm tình này hắn hiểu rất rõ.