Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 53




Thiếu niên mỹ lệ ngồi nơi phiêu song chính là Túc Dạ Dực đang du lịch khắp nơi, vốn đã trải qua chính sự từ sớm, lại qua sát trường, thêm vào kiến thức và tri thức Kình Thương đã dạy, khiến hắn ngày càng trưởng thành, vốn mười ba lại như mười lăm mười sáu tuổi vậy, không phải dạng thiếu niên lão thành, mà là thứ từng trải hiển lộ trên mặt trí tuệ và nền móng kinh nghiệm, không thuộc về lứa tuổi mười ba thế này.

Khi hắn rời khỏi Kình Thương mới hơn mười hai tuổi, cũng đang trong quá trình trưởng thành, vì hợp tác mấy năm với Cận Dũng Cận gia và Trì Uyên Trì gia qua tô giới, thêm vào chút chiêu đãi của các thương nhân và Bình Hâm Lũ, Túc Dạ Dực không phải không thông thế sự, vì đó, sau khi phát hiện một số biến hoá trên thân thể mình, Túc Dạ Dực dĩ nhiên không tự uỷ khuất bản thân mà tìm người thư giải.

Là một thiếu niên, cũng có mê muội với chuyện này, huống hồ còn là Túc Dạ Dực, hắn sẽ không làm khó chính mình, hưởng thụ chuyện lạc thú như vậy, cũng là sự tích hắn lưu luyến phố hoa. Nhưng hắn chưa từng buông lơi rèn luyện, ý chí của hắn sẽ không vì những chuyện này mà luân hãm, hắn hưởng thụ đến thế nhưng không mê muội, thuận tiện cũng lấy những nữ nhân này vận dụng làm thí nghiệm *** thần lực.

Tỷ như, dùng *** thần lực dẫn dắt những nữ nhân này lộ ra vài bí mật nho nhỏ, cũng thật không nghĩ tới, nơi phố hoa này có thể biết rất nhiều chuyện, quân vương hắn nói đúng, trước chữ sắc, rất nhiều người đều buông lỏng đề phòng, bại lộ rất nhiều thứ, mà phố hoa là nơi dễ chiếm được vài bí mật nhỏ nhất. Nếu nói phạm vi thu được tin báo lớn nhất là ở thương hội, vậy phố hoa sẽ là nơi kiếm được tin nhỏ lẻ mà tán loạn, hắn vậy mà biết không ít bí mật nhỏ của không ít gia tộc và các quan lại Hiển quốc.

Các tin quan trọng hắn đã được quân vương giáo dục qua nên biết, hắn sẽ không bỏ qua cho thứ này, cái tên Vị Đấu kia phụ trách một phần, tên này rất có năng khiếu.

Nghe được tiếng gọi của hoa khôi, Túc Dạ Dực quay đầu lại, trong lòng có chút không thích, hắn đang nhớ tới quân vương của hắn, đã một năm rồi, hắn chưa được nhìn thấy người, chỉ có thể nhớ nhung thế này, nhớ dáng vẻ của quân vương một năm trước, sau đó nghĩ quân vương có cao thêm hay không, có thêm thành thục không, có còn nhớ hắn không, có nghĩ tới hắn không?

Nữ nhân kia lại dám quấy rầy hắn lúc này, nhìn lại hoa khôi kia, có cùng mắt đen tóc đen như quân vương của hắn, lại lộ ra dáng vẻ thấp kém như thế, thực không dễ chịu, thật muốn giết chết nữ nhân này.

Cho dù lòng mang sát ý, khuôn mặt *** xảo của Túc Dạ Dực cũng không biểu hiện chút nào, nụ cười nhợt nhạt vẫn treo trên mặt, đẹp đến không chân thực, khiến hoa khôi ảm đạm phai mờ cùng tim đập ngày càng nhanh hơn.

Túc Dạ Dực đột nhiên phát hiện mình vậy mà lại so sánh nữ nhân thấp hèn này với quân vương của hắn, phản tỉnh sai lầm của mình, lại càng khó chịu với nữ nhân trước mắt. Đã quyết định muốn giải quyết nàng, thế mà lúc này lại cảm nhận được một luồng khí tức, là tên nguy hiểm kia.

“Ai cha, tiểu tử xinh đẹp nhà ngươi vẫn được hoan nghênh như thế a.” Âm thanh trêu tức không chút ẩn giấu ý tứ của mình.

Túc Dạ Dực xoay đầu về hướng nọ, dưới ánh trăng, phố hoa huyên náo đèn đuốc, khiến nam tử đứng bên nóc nhà đối diện không chút nghi ngờ đã lộ ra hết, mái tóc màu tím mang cảm giác yêu dã, màu da gần như trắng bệch, đôi mắt hoa đào màu kim lục khiêu khích, môi đỏ thẫm, một nam tử tuấn mỹ âm nhu.

Tên nam nhân này Túc Dạ Dực từng qua lại một lần, phương thức ẩn nấp quỷ dị kia, khiến người khó lòng phòng bị, nếu không phải hắn vẫn theo bản năng mà thả ra một phần *** thần lực của các nguyên tố kết nối, chuẩn bị cho tình huống bất ngờ, nếu không sẽ không phát hiện nam tử này.

Lần đầu tiên, họ có đấu một hồi, không thể không nói, nếu không phải năng lực của hắn có tính chất đặc thù, hắn sẽ chẳng làm gì được nam nhân này, mà người nọ cũng không nghiêm túc, cũng không biết gã thấy hứng thú với hắn ở đâu, theo hắn rất lâu, tựa hồ muốn hắn phát hiện hành tung, cũng cùng chiến đấu với hắn cho vui.

Thật không dễ dàng, nam nhân này quãng thời gian trước đã biến mất rồi, vốn là người không liên quan, hắn cũng không thèm để ý, có điều, nam nhân này quả thực là bàn đạp tốt, bọn họ đấu qua mấy lần, khiến hắn tiến bộ không ít, tiến bộ đến tên này sẽ chẳng tưởng nổi.

Không ngờ lúc này gã lại xuất hiện, vừa hay.

Nhìn thấy nam tử phiền chán này, Túc Dạ Dực tạo một đao gió quét qua, không chút nào để ý có thương tới người vô tội, đao gió mạnh mẽ thô bạo lật tung nóc nhà đối diện. Nam tử trên nóc nhà cũng không phải kẻ tốt lành, cũng không có ý nghĩ bảo vệ người vô tội, né được công kích của Túc Dạ Dực, để lưỡi đao gió thương hại đến mọi thứ trừ gã ra.

“Thật là quá đáng a.” Vị trí của Túc Dạ Dực là lầu cao nhất, nam tử nhảy lên, rơi xuống nóc nhà trên đầu Túc Dạ Dực, nhìn thảm trạng đối diện, nam tử tỏ thái độ chuyện này chẳng quan trọng.

Túc Dạ Dực cũng không rời khỏi gian phòng, chỉ một ý niệm, trên đầu nam tử hiện ra mấy quả cầu lửa.

Nam tử trên nóc nhà đích thị là Minh Thạch Tú – kẻ xuất phát từ Hiển quốc, nếu đã nhận uỷ thác của Hiển vương (chỗ này trong QT là Tiên vương), vậy gã sẽ dành chút thời gian tìm Túc Dạ Dực, dáng mạo của Túc Dạ Dực nổi bật như vậy, làm việc cũng không điệu thấp, rất nhanh đã hỏi thăm được.

Là một thần tử tận trung cho Hiển vương, tuy gã không để ý nhiều, tâm lý cũng có chút hoặc nhiều hoặc ít muốn làm quen kẻ đầu tiên tận trung cho Hiển vương. Túc Dạ Dực có tư cách để Hiển vương tin cậy ư, gã cực tò mò phong thư trên người, bên trong Hiển vương viết gì, liên quan tới gã không? Liên quan tới trò ‘Vô gian đạo’ không?

“Xài lửa à, lỡ huỷ phong thư này thì sao giờ?” Trên nóc nhà, Minh Thạch Tú lấy một phong thư từ trong lòng ra, cầm bằng hai ngón tay lắc lắc.

Thư? Mắc mớ gì đến hắn, Túc Dạ Dực không chút lay động vì thứ này, nhiệt độ của hoả diễm thêm cao.

“Xem ra chỉ có thể có lỗi với giao phó của Hiển vương rồi.” Lời nói trong miệng Minh Thạch Tú mang theo thở dài và vị tiếc nuối.

Minh Thạch Tú tiếc nuối và thở dài, Túc Dạ Dực không thèm để ý, vậy mà trong lời nói của Minh Thạch Tú lại xuất hiện một cái tên khiến hắn để tâm, hoả diễm đang lại gần Minh Thạch Tú dừng lại ở vị trí cách đó một thước.

“Ai da, thiếu chút nữa là đốt luôn thư của Hiển vương rồi.”

Mặc kệ lời Minh Thạch Tú nói là thật hay giả, Túc Dạ Dực đều không muốn đánh cược, nếu thư kia đúng là của quân vương hắn viết cho, vạn nhất sơ ý một chút thiêu huỷ luôn… Túc Dạ Dực nhớ tới hoả diễm mình phóng thích trên nóc nhà, nhanh chóng thu hồi lại, sau đó bước ra cửa sổ, tập kết nguyên tố gió, đưa hắn lên nóc nhà. Động tác dưới ánh trăng phiêu dật mà tao nhã, khiến người thở than, làm khán giả duy nhất quan sát, Minh Thạch Tú lại không biến sắc chút nào.

Không nhìn vẻ mặt trêu tức của Minh Thạch Tú, đôi mắt chằm chằm nhìn thư tín mà Minh Thạch Tú dùng hai ngón tay kẹp.

“Đưa thư cho ta.” Trong giọng nói lạnh nhạt còn mang theo chút cứng rắn không cho từ chối.

“Ai chà, không nghĩ tới ngươi cũng có vẻ mặt như thế.” Từ lần đầu tiên nhìn thấy Túc Dạ Dực, nụ cười trên mặt cái tên này khiến người ta chán ghét, lợi dụng mái tóc ánh bạc kia, khuôn mặt đẹp đẽ đến không chân thực, khiến cả người hắn như tắm trong một loại mộng ảo mỹ diễm nhu hoà. Nhưng kẻ dối trá như gã lại có thể nghe được mùi vị của đồng loại, là vị đạo của nguy hiểm, vô tình, tàn khốc.

Vị Hiển vương kia có biết Túc Dạ Dực nguy hiểm hay không? Hẳn phải biết đi, dù sao vị Hiển vương kia cũng nhìn thấu sự nguy hiểm của gã.

“Đưa thư cho ta.” Túc Dạ Dực đeo nụ cười nhạt che giấu lạnh lẽo. Đó là bản tính chưa từng biểu lộ ra trước mặt Kình Thương, không, phải nói, khi đối mặt với Kình Thương, Túc Dạ Dực thể hiện ra một loại bản tính khác.

Túc Dạ Dực không động thủ mà cướp, vì hắn không biết lúc đánh nhau có thể làm hư hao gì lá thư hay không, là thứ có liên quan đến quân vương của hắn, Túc Dạ Dực càng cẩn thận hơn.

Minh Thạch Tú cứ lắc lắc phong thư, “Ta vội vã tới, đứng mệt quá.”

“Vậy thì ngồi xuống nói chuyện.” Túc Dạ Dực treo lên nụ cười xán lạn, rực rỡ đến khiến người không thể tới gần, nhưng Minh Thạch Tú sẽ không lơ là nguy hiểm trong đó.

Túc Dạ Dực một lần nữa trở lại phòng, Minh Thạch Tú cũng theo sau, nguy hiểm thì làm sao, gã – Minh Thạch Tú thích nhất là mấy trò nguy hiểm.

“Đi ra ngoài.” Túc Dạ Dực ngắn gọn nói với người trong phòng, hoa khôi vì sức phá hoại mới nãy của Túc Dạ Dực sợ đến sắc mặt tái nhợt.

Hoa khôi lại nhìn Minh Thạch Tú vừa vào, ở phố Đông dĩ nhiên không phải đứa ngốc, kiểu đến hoa lâu xã giao hiệp đàm này, hoa khôi không chút xa lạ, tự nhiên biết nên làm thế nào. Hoa khôi nghe lời phân phó của Túc Dạ Dực liền lui ra ngoài, đóng cửa lại.

“Có thể giao thư cho ta chưa?” Thanh âm cực kỳ ôn hoà.

“Đây là đạo đãi khách của ngươi? Lần đầu gặp Hiển vương, y còn mời ta uống chén trà.” Minh Thạch Tú ghét bỏ mà nói.

Ánh mắt Túc Dạ Dực loé hàn quang, hắn sao lại không biết tật xấu của Minh Thạch Tú, gã nhất định là ẩn nấp bên người vương. Hành vi này chạm đến điểm mấu chốt của Túc Dạ Dực, chỉ cần nghĩ người này có khả năng tạo thành nguy hiểm cho quân vương hắn, Túc Dạ Dực liền không cách nào đè ép được sát ý của mình.

Sát ý mơ hồ kia, Minh Thạch Tú sao không cảm giác được, chỉ có điều không thèm để ý thôi, thực lực của Túc Dạ Dực ở độ tuổi này quả thật không tệ, nhưng muốn giết gã, vẫn còn kém một chút, năng lực chạy trốn của gã còn mạnh hơn lực chiến đấu của gã, bằng không cũng chẳng thể nhảy nhót tưng bừng như bây giờ.

Túc Dạ Dực tuỳ tiện cầm bình rượu trong phòng, đặt trước mặt Minh Thạch Tú.

Minh Thạch Tú cũng không trêu tức Túc Dạ Dực nữa, đưa thư cho hắn.

Nhận được thư, hắn lập tức mở ra, chữ viết quen thuộc rơi vào trong mắt, cái này không phải là giả, trên đời chỉ có quân vương của hắn mới có thể có chữ viết cứng cáp đĩnh bạt (cao và thẳng) mạnh mẽ nghiêm túc như thế.

Túc Dạ Dực hơi nhếch khoé môi, đó là nụ cười chân tâm khiến Minh Thạch Tú có chút bất ngờ, không nghĩ tới cái tên dối trá giống mình mà lại có nụ cười như thế, cảm thấy không dễ chịu, hắn dựa vào cái gì có thể lộ ra nụ cười như vậy.

Kình Thương đầu thư là chúc mừng sinh nhật trễ mười ba tuổi của Túc Dạ Dực, tiếp theo đó là mấy câu nói khích lệ ngắn gọn, sau đó cái gì mà dựa theo quy luật của người trưởng thành, có chút hành vi quá sớm sẽ có hại cho thân thể, cái gì mà y không can thiệp vào cuộc sống riêng của Túc Dạ Dực, có thể thấy lúc quân vương của hắn viết dáng vẻ rất buồn phiền, ngữ khí có chút hỗn loạn. Đến cùng là có chuyện gì, khiến quân vương của hắn buồn phiền như vậy, Túc Dạ Dực xem tiếp, mà câu nói sau cũng biết được đáp án.

“Nói chung, Dực, đừng miệt mài quá độ.”

“Ha ha ha ha.” Đây hiển nhiên là tiếng cười của Minh Thạch Tú, góc độ ngồi của gã đối diện một cái gương, chiếc gương vừa vặn phản chiếu một phần nội dung của bức thư, với nhãn lực của gã, dĩ nhiên có thể nhìn thấy phần nọ, đặc biệt là câu cuối cùng. Quá thú vị, không ngờ rằng vị Hiển vương kia cho mình đưa tin mà không nói là chuyện khẩn cấp gì, hoá ra là chuyện này.

Mặt Túc Dạ Dực vì phần cuối này mà đen lại, lúc viết thư cho quân vương, hắn đó giờ không viết đến việc ở phố hoa, làm sao hắn có thể để chuyện này làm bẩn mắt quân vương của hắn, vậy kẻ báo cho chỉ có thể là Minh Thạch Tú. Sát ý của Túc Dạ Dực càng lớn hơn.

Nghe được tiếng cười của Minh Thạch Tú, Túc Dạ Dực ngẩng đầu, theo tầm mắt của Minh Thạch Tú mà nhìn thấy cái gương kia, biết nội dung đã bị Minh Thạch Tú nhìn thấy. Không có sự lúng túng, chỉ là sát ý càng sâu thêm, đến nỗi muốn đem Minh Thạch Tú chém thành muôn mảnh vụn.

“Thư ta đã mang tới, giờ đi đây.” Đối với sát ý của Túc Dạ Dực, Minh Thạch Tú không chút sợ sệt, thong dong tao nhã cáo từ, gã còn muốn tiến hành trò chơi thú vị đây. “Đúng rồi, ngày mùng hai tháng hai Hiển vương cử hành hôn lễ, nhớ gửi hạ lễ tân hôn cho Hiển vương đó.” Minh Thạch Tú trước lúc rời đi có lòng tốt nhắc nhở, ở bên ngoài Túc Dạ Dực nhất định sẽ không biết, tin tức đại hôn của vương phải sau hôn lễ mới chính thức tuyên bố, mà ngày mùng hai tháng hai mới qua một ngày, muốn chuyển tới nơi còn cần một quãng thời gian đây.