Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 38




Có được đáp án rồi, Kình Thương mới tiếp tục chủ đề lúc nãy, “Ta không đồng ý.”

“Cái gì?” Bình Hâm Lũ đang trong giai đoạn say sưa, thời gian ngắn chưa kịp phản ứng, hỏi lại.

“Ngươi ra giá rất công bằng, nhưng ta không đồng ý.” Kình Thương nói tỉ mỉ thêm.

Bình Hâm Lũ không thể say sưa được nữa, cảm giác bồng bềnh ung dung của trà mang đến đã biến mất tăm, chỉ vì sự quyết tuyệt của Kình Thương.

“Hiển vương tôn quý nếu không hài lòng, tôi có thể tiếp tục tăng giá.” Bình Hâm Lũ rất kiên trì với lần giao dịch này, với ánh mắt của gã, gã biết tơ lụa và gốm sứ chắc chắn sẽ có lợi nhuận.

“Dù ngươi ra giá bao nhiêu, ta đều không đồng ý.” Kình Thương dường như muốn kết thúc đề tài. “Ngươi có thể trả giá vì hai thứ đồ này, hẳn là thương hội của ngươi cũng có khả năng thanh toán cao nhất đi.” Từ trong cự tuyệt của y, Bình Hâm Lũ hai mắt lóe hoang mang, nói tăng giá thì lại làm khó dễ, vậy có thể thấy đã gần tiếp cận được điểm mấu chốt rồi.

Bình Hâm Lũ rùng mình, gã phát hiện thì ra mình vẫn quá khinh thường vị vương này, sơ sẩy ở đâu chứ, là lúc tiến vào hoàng cung nhìn thấy đồ sứ mà tâm tình dao dộng, hay lúc nhìn thấy vị thiếu niên vương truyền kỳ này lại không có chút khí thế bình phàm nào, hoặc lúc uống chén thức uống kỳ quái mang lại cảm giác ung dung kia, hay do bản thân không thuần thục, hoặc đối phương quá mức cao minh, gã thật sự không biết, chỉ có thể tiếp tục lắng nghe đối phương nói.

“Có thể phát hiện ra hai món đồ này ẩn chứa cơ hội buôn bán, cũng rất quyết đoán hành động, ánh mắt cùng kiên quyết của ngươi ta rất thưởng thức, nhưng ngươi vẫn đánh giá thấp giá trị của hai thứ này, ngươi có thể nhìn bao quát những đồ sứ trong vương cung này, đó đều là những tác phẩm thô nhất, ta nói vậy, ngươi có cảm thấy giá cả của ngươi hợp lý không?” Kình Thương hỏi ngược lại.

“Không.” Sắc mặt của Bình Hâm Lũ vừa ngập tràn tự tin lại rõ ràng xuất hiện biến hóa. Dựa theo điều vị vương này vừa nói, công bằng đó mới chỉ là điều gã tự nhận thức, nhưng về mặt ý nghĩa giá trị chân chính của hai món này, thì gã đã dự tính sai, thế nhưng, “Dựa theo lời giải thích của vương, tại gia ra giá quả thực không hợp lý, nhưng, tại hạ có thể kết luận, hai món này chưa từng xuất hiện bao giờ, sao vương có thể khẳng định giá trị nó như vậy chứ?” Bình Hâm Lũ là thương nhân, cò kè mặc cả tất sẽ làm, nắm lấy sơ hở đó mà phản kích.

“Vì đó, giá ngươi đưa ra ta không đồng ý, chúng ta thay đổi phương thức giao dịch, được không?” Với sự phản kích của Bình Hâm Lũ, Kình Thương vẫn phản ứng bình thường như cũ, tựa như phản ứng của Bình Hâm Lũ nằm trong dự định của y.

“Thay đổi phương thức giao dịch?” Bình Hâm Lũ không hiểu, nhưng xem ra chuyện này có hy vọng, Bình Hâm Lũ không dự định sẽ từ bỏ, “Hiển vương mời nói.”

“Lấy bảng giá trước ngươi đưa ra là tiền đặt cọc, ta sẽ giao hàng hóa đầy đủ cho ngươi, sau khi ngươi bán xong, lợi nhuận ta muốn một nửa, nếu khi ngươi bán xong mà bị lỗ, vậy ta sẽ trả lại tiền cho ngươi, ngươi thấy thế nào?” Đây là đề nghị của Kình Thương.

“Hiển vương không cảm thấy người chào giá quá cao sao?” Một nửa lợi nhuận, việc này khiến người thật khó tiếp nhận.

“Không.” Sự kiên quyết của Kình Thương khiến người ta thật khó tiếp thu, “Ngươi muốn việc buôn bán này thành thì nhất định phải đáp ứng yêu cầu của ta, trên đời này, biết cách làm ra gốm sứ và tơ lụa chỉ có ta. Ngươi không đáp ứng cũng không sao, trên đời cũng không phải chỉ có mỗi thương hội của ngươi, tầm nhìn và sự *** mắt cũng không phải mỗi ngươi có.” Vì vậy, dù có Bình Hâm Lũ và Phiến Diệp thương hội hay không cũng không quan trọng, chỉ là Bình Hâm Lũ và Phiến Diệp thương hội vừa vặn xuất hiện trước mắt y mà thôi.

Bình Hâm Lũ đột nhiên cảm thấy thật khó lựa chọn.

“Nguy hiểm càng lớn, nghĩa là lợi nhuận càng cao, chỉ là còn xem ngươi có dũng khí mà nhận cuộc phiêu lưu này không thôi.” Kình Thương sau khi đả kích xong lại bắt đầu cổ động.

“Tại hạ không làm chủ được, phải về thương lượng trước đã.” Bình Hâm Lũ muốn mượn cớ mà trở về suy nghĩ cẩn thận, chuyện này quá to lớn, hắn không thể nào ra quyết định lập tức được.

“Ngươi thật không làm chủ được sao?” Con ngươi đen thâm thúy lạnh lùng của Kình Thương nhìn thẳng Bình Hâm Lũ, tỏa ra khí thế hiếm thấy.

“Tôi có thể.” Dưới uy thế mãnh liệt như thế, Bình Hâm Lũ không tự chủ được mà nói ra đáp án thật, dứt lời, đến chính gã cũng lấy làm kinh hãi. Gã quả thật quá sơ sẩy với vị vương này, gã đã gặp qua rất nhiều bậc đế vương rồi, nhưng chưa từng thấy qua ai lại chỉ cần một ánh mắt đã có thể khiến người chấn động mà hãi sợ, khiến người không khỏi phục tùng, đây mới là uy thế của một vị vương a.

“Ngươi có dã tâm,” Kình Thương cũng không để tâm đến sự dối lừa của Bình Hâm Lũ, thuận tiện giơ tay làm yên lòng gia chủ Trì gia vì Bình Hâm Lũ lừa gạt mà nghiêm mặt, còn muốn giáo huấn Túc Dạ Dực tên vô lực này nữa (???). “Ta cho ngươi cơ hội một mình thực hiện dã tâm này, ngươi có muốn bỏ qua cơ hội này không?” Kình Thương hỏi lại.

“Chỉ bằng tơ lụa và gốm sứ mà có thể thực hiện được dã tâm của tại hạ ư?” Dù không còn khinh thường với vị Hiển vương này nữa, nhưng chỉ với hai món đồ ấy mà có thể thực hiện được dã tâm của gã sao? Gã muốn, chính là thương hội có tài lực và sức ảnh hưởng đệ nhất, những thương hội đỉnh cấp có gốc gác cả ngàn năm không thể chỉ như vậy mà đã áp chế được.

“Chỉ bằng hai thứ này thôi cũng đủ rồi, nếu như ta chỉ cung cấp những thứ này cho ngươi.” Người không biết lịch sử của tơ lụa và gốm sứ, tuyệt đối sẽ không thể nào tưởng tượng nổi uy lực kinh khủng mà nó ẩn chứa.

“Ý của Hiển vương là?” Vì nửa câu sau của Kình Thương, Bình Hâm Lũ nhăn mày lại.

“Ngươi không cần lo lắng cái này, đó là việc của tương lai, tạm thời ta sẽ chỉ buôn bán thứ này với một mình ngươi, thời hạn tạm thời là một năm.”

“Vậy sao Hiển vương có thể thực hiện được hứa hẹn của người, đạt thành dã tâm của tại hạ?” Một năm, tuyệt đối không thể đạt thành dã tâm của gã, Bình Hâm Lũ hỏi.

“Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ là người hợp tác với ngươi, ngươi sẽ được hưởng đãi ngộ ưu tiên.” Hoạt động thương nghiệp, dù Kình Thương chưa từng tự mình tham gia, nhưng các loại thủ đoạn thương nghiệp vẫn có chút hiểu biết.

“Đãi ngộ ưu tiên?” Này là cái gì?

“Bất luận có loại sản phẩm mới nào, ta sẽ ưu tiên để Phiến Diệp thương hội tiêu thụ, còn là bao lâu thì, đến lúc đó chúng ta sẽ bàn lại sau.” Kình Thương đơn giản giải thích.

“Hiển vương, thứ tại hạ nói một câu bất kính, thương nghiệp không chỉ đơn giản như thế, không phải bất kỳ sản phẩm mới ra nào cũng có thể thu được lợi nhuận.” Kình Thương không đả động được Bình Hâm Lũ.

“Cái đó phải xem ánh mắt của chính ngươi, ta chỉ nói để ngươi biết thôi, còn quyết định hay không là của ngươi.”

“Ý của Hiện vương là tại hạ được ưu tiên lựa chọn sản phẩm mới, nếu vừa ý sẽ giao cho tại hạ, không vừa ý cũng không cưỡng ép.”

“Đúng thế.”

“Thứ gì tại hạ không hài lòng, Hiển vương sẽ tìm thương hội khác, ánh mắt mỗi người khác nhau, thứ tôi không hài lòng có lẽ có người khác thích, mặc kệ tại hạ có vừa ý hay không, Hiển vương cũng không thiệt thòi, so với tại hạ, Hiển vương còn thích hợp làm thương nhân hơn.” Với nhân vật như Kình Thương, Bình Hâm Lũ bắt đầu triển lộ sự khôn khéo của mình.

Dưới sự tán dương ẩn ý của Bình Hâm Lũ, Kình Thương không trả lời. nếu không trở thành vương của Hiển quốc, y thật chỉ muốn trở thành một kẻ lãng du, đi du lãm thế giới này một phen, nhưng y đã không còn cơ hội, khi trở thành vương, y cũng mất đi tư cách để du lãm thế giới này. Người gánh vác trách nhiệm lại muốn vứt bỏ nó, những kẻ lãng du lại muốn được gánh trách nhiệm, thứ không chiếm được đều là tốt nhất. Nhưng Kình Thương hiểu cần phải từ bỏ, y nắm giữ vương quyền vô thượng, cũng mất đi một phần tự do, Kình Thương không có tiếc nuối với điều này, lấy tâm bình thản mà cư xử.

“Ta biết ngươi vẫn nghi ngờ rằng ta không thể đạt thành dã tâm của ngươi, Dực, lấy mấy thứ đó ra đây.” Không rảnh mà đi nghiên cứu vấn đề này, đây là một vấn đề mâu thuẫn, vấn đề này cũng không ngoài hai loại giải đáp, quyền lực so với tự do cũng quan trọng, mà tự do so với quyền lực cũng trọng yếu, chỉ là xem ngươi lựa chọn gì mà thôi.

“Vâng, Ngô chủ.” Túc Dạ Dực cung kính dạ (1) một tiếng, sau đó dặn dò thị hầu đem đồ vật vào.

Mấy cái hộp được thị hầu mang vào bên trong, những thứ này rốt cục là gì, Túc Dạ Dực không biết, chỉ là lúc sáng sớm đứng dậy hầu hạ quân vương của mình, đã thấy chúng xuất hiện trong phòng, nhìn sắc mặt mệt mỏi của quân vương, hắn liền biết đó là kết quả một đêm bận rộn của người.

“Xem trước một chút đồ ta sẽ cung cấp cho ngươi, sau đó ngươi quyết định lại đi.”

Sau khi mấy cái hộp được chuyển vào, được đưa tới trước người Kình Thương, Túc Dạ Dực theo trình tự trước sau, mở ra hộp thứ nhất.

Đó là một mớ lá cây bị vo tròn, khô héo không chút hữu ích, xanh lục đến gần như đen lại, Túc Dạ Dực nhận ra, vì đó là thứ thức uống mà hắn đã rót cho quân vương của mình và kẻ quý tộc lưu lãng kia, ngửi thì thấy hương vị cũng không tồi, nhưng vào miệng có mùi vị gì hắn lại không biết, xem vẻ mặt của tên quý tộc lưu lãng kia, có lẽ là rất ngon.

“Đây là lá trà, một loại thức uống (2).” Kình Thương giới thiệu, hết cách rồi, trừ y ra thì không ai biết thứ này là gì, thời gian có hơi gấp nên cũng chẳng kịp chỉ ai, chỉ có thể tự mình lên sân mà giải thích.

Chưa từng nghe qua. Đây là phản ứng bình thản của Bình Hâm Lũ.

“Thứ ngươi vừa uống lúc nãy chính là dùng nó để pha ra nước trà.” Kình Thương nói.

Hai mắt Bình Hâm Lũ tỏa sáng, ánh mắt nhìn lá trà không còn bình thản nữa, mà hừng hực, chỉ với thị hiếu giản dị này của gã, cái thứ gọi là trà này nhất định sẽ được hoan nghênh, thứ tốt a.

Túc Dạ Dực mở ra hộp thứ hai, bên trong bày mấy loại vải vóc, dưới sự ra hiệu của Kình Thương, hộp được thị hầu mang tới trước mặt Bình Hâm Lũ.

Bên trong là một thứ mỏng đến trong suốt, chỉ là màu trắng đơn giản, nhưng tính chất trong suốt kia nếu làm thành áo khoác ngày hè, hoặc làm một tấm bình phong mờ, Bình Hâm Lũ dự kiến nó sẽ mang lại lợi nhuận.

Hộp thứ ba được Túc Dạ Dực mở ra, bên trong là giấy trắng.

Hộp được đưa tới trước mặt Bình Hâm Lũ, gã cầm lấy một tờ, nhìn quanh, cũng không khác gì với giấy bình thường, đưa tầm mắt nghi hoặc nhìn Kình Thương.

“Vẻ ngoài của cái này quả thực không khác gì giấy thường, tuy nhiên, nguyên liệu để làm ra nó lại hoàn toàn khác.”

Không giống cái gì chứ? Nghi vấn rõ ràng hiện trên mặt Bình Hâm Lũ.

“Giấy chúng ta thường dùng, một trăm tờ thành phẩm là một bạc tệ, nhưng loại này chỉ mất có bảy đồng thôi.”

Bình Hâm Lũ nghe xong, tầm mắt khiếp sợ nhìn giấy trên tay, không có gì khác nhau, sao giá cả lại chênh lệch đến thế?

(1): bản raw của tớ chỗ này là dấu ô vuông nên chém gió:)))

(2): nguyên văn là ẩm phẩm.