Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 154: Phiên ngoại 2




Túc Dạ Liêu và Kình Thương biết gần đây thế đạo xuất hiên mấy chư hầu có năng lực, nhưng điều này mắc mớ gì đến bọn họ, không tới thời khắc nguy cơ, Túc Dạ Liêu không muốn ra tay, cùng với quân vương hắn hạnh phúc dường nào, những việc vặt vãnh kia có thể không quản liền mặc kệ, còn Kình Thương, là một hoàng đế, cần tiếp thu tôi luyện, nếu không thể giải quyết nguy cơ, có tư cách gì ngồi trên vị trí này.

Cuộc sống yên tĩnh ngắm mây tụ mây tan, nhưng một mực, sự thực vẫn tìm đến hai người.

“Thánh Hoàng bệ hạ.” Là một trong thủ lĩnh cung điện, tổng quản cung điện đi tới nơi yên lặng thần thánh này, quỳ gối ngoài trúc lâu, chào hỏi người bên trong, “Thánh Vương điện hạ.” Tới nơi này lâu như vậy, lại được hai vị này coi trọng, ánh mắt và trí tuệ đều có, tự nhiên cũng phát hiện ám muội giữa hai vị truyền thuyết này, đại thể cũng đoán được nguyên nhân hai vị này ẩn cư, tiết lộ ra ngoài, hắn sao dám, thủ đoạn của Thánh Vương điện hạ gã làm sao không rõ, gã rất quý trọng cái mạng nhỏ của mình, không sợ chết cũng sợ sống không bằng chết.

“Chuyện gì?” Thanh tuyến lên tiếng mang theo sự lạnh trầm.

Tổng quản trong lòng vui mừng, là Thánh Hoàng thật tốt, nếu là Thánh Vương, thanh âm kia tuy rằng mềm nhẹ hòa hoãn, nhưng kẻ quấy rối thời gian riêng tư của hai người, Thánh Vương sẽ không bỏ qua, nói như vậy, không có ai sẽ tùy tiện tới nơi này, ừm, bản thân mình là người đáng thương bị hãm hại, mấy tên khác đều không đến, nói mình là đầu lĩnh, bọn họ thân phận thấp kém không đủ tư cách trực tiếp yết kiến, khốn khiếp, lúc mới đến không biết có bao nhiêu nhiệt tâm về nơi này, sau mấy lần biết lợi hại, liền đẩy mình ra. Hiện tại gã khá mừng, không cần đối mặt với âm thanh mềm nhẹ nhưng nguy hiểm kia của Thánh Vương, còn sau đó, mặc cho số phận.

“Người Hiểu đô đến cầu yết kiến.” Tổng quản không dám thất lễ, nhanh chóng trả lời. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Bên trong không hề đáp lại, tổng quản quỳ trên mặt đất không dám động chờ Thánh Hoàng quyết định.

Kình Thương nghĩ ý đồ người Hiểu đô đến, nhiều năm như vậy, có mệnh lệnh con mình không được tự tiện quấy rối, thêm vào thái độ bản thân không để ý thế sự, ngoại trừ đêm trước khi tân quân đăng vị, trên căn bản nơi này đều không có khách ghé thăm, cũng không phải sau này không có ai tới, chỉ là rất ít. Lần này đến là vì cái gì? So sánh với tin tức gần đây, Kình Thương cũng không khó phát hiện, có phiền phức.

“Để người lại đây.” Cuối cùng cũng coi như là dòng dõi của mình, chút cảm tình vẫn có.

Túc Dạ Liêu từ phòng bếp đi ra, cười híp mắt nhìn tổng quản đang muốn rời khỏi, khiến tổng quản sợ trốn chạy như bay, trong lòng khóc không ra nước mắt, xong, xong rồi. <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Ngô chủ, trước tiên dùng cơm đi.” Người bên ngoài là ai, vì chuyện gì, Túc Dạ Liêu không để ý, hắn quan tâm nhất vẫn là thân thể Kình Thương khỏe mạnh.

“Ừm.” Kình Thương đáp một tiếng, tốc độ ăn cơm của y vẫn khá nhanh, tổng quản rời khỏi nơi này đến lúc người tới đây cần tốn một quãng thời gian, y cơm nước xong xuôi vẫn còn dư.

Như Kình Thương dự liệu, sau khi cơm nước xong người tới mới xuất hiện nơi trúc lâu, người tới, Kình Thương đã từng thấy, tuy rằng qua thời gian đã thành thạo, dáng hình người tới cũng thành thục hơn nhiều, là thiên phú Quý tộc, thời gian trôi qua rất chậm, nên hình dáng người tới vẫn chưa thay đổi nhiều, vì lẽ đó Kình Thương nhận ra được, là một trong con cháu của y, huynh đệ hoàng đế đương nhiệm.

“Có chuyện gì?” Sau khi người tới vấn an, Kình Thương trực tiếp hỏi ý đồ đến.

Chuyện gì? Đương nhiên là hoàng tộc gặp phải phiền toái, muốn Kình Thương xuống núi, dùng uy tín của y dựng lại uy thế hoàng tộc một lần nữa.

“Ta đã giao thiên hạ cho các ngươi, liền không muốn can thiệp nữa.” Ý tứ chính là không muốn.

“Nhưng, Thánh Hoàng, những người kia thực sự quá kiêu ngạo, tôn nghiêm Ngự gia ta lẽ nào bị bọn họ giẫm xuống như vậy.” Người tới còn muốn khuyên.

“Ta và tổ tiên đắp nặn tôn nghiêm Ngự gia, các ngươi liền ngay cả giữ gìn cũng không làm được, vậy các ngươi có tư cách gì trở thành người Ngự gia.” Con cháu không hăng hái, Kình Thương vẫn bất mãn, lẽ nào sự tồn tại của chính mình trở thành chỗ dựa cho Ngự gia, để bọn họ mất đi tâm phấn đấu, chỉ muốn dựa vào mình.

Lời Kình Thương khá nặng, người tới nhanh chóng úp sấp xuống thỉnh tội.

“Ngô chủ,” Kình Thương tức giận con cháu mình không hăng hái, Túc Dạ Liêu lại rất lưu ý đến câu có người đem tôn nghiêm Ngự gia giẫm xuống trong lời của người tới, phải biết quân vương hắn là người Ngự gia, những kẻ dám mạo phạm tôn nghiêm Ngự gia không thể nghi ngờ cũng là đang mạo phạm tôn nghiêm của quân vương hắn, Túc Dạ Liêu trong lòng trầm lạnh một mảnh. “Chuyện này vẫn nên giải quyết cho thỏa đáng.” Đáy mắt Túc Dạ Liêu một mảnh lạnh lẽo.

Nhiều năm như vậy, Kình Thương cũng quen thuộc Túc Dạ Liêu, tự nhiên cũng biết dáng vẻ Túc Dạ Liêu như vậy tức trong lòng đã nổi lên sát cơ.

Nghe được lời của Thánh Vương, trong lòng người tới thở phào nhẹ nhõm, có Thánh Vương đứng ra cũng tốt rồi. Quan hệ giữa hai người là gì, kỳ thực người tới cũng không biết, chỉ là đối với việc Thánh Vương trung tâm với Thánh Hoàng, ẩn lui theo Thánh Hoàng, trong hoàng tộc vẫn được xem là hình mẫu, đây mới là trung thần a, không muốn quyền thế địa vị, chỉ trung tâm với một người, cam nguyện theo quân vương ẩn lui, thật trung thành a.

“Liêu, thiên hạ đã là của bọn họ.” Vì lẽ đó đừng ỷ vào chúng ta những người đã ẩn lui.

“Không, thiên hạ này vẫn là của người.” Đây là câu trả lời của Túc Dạ Liêu, thiên hạ này là của quân vương hắn, không ai có thể chia sẻ, dù kẻ ngồi ở vị trí kia không phải quân vương hắn, nhưng, ai có thể lơ là quân vương hắn, chỉ cần Ngự gia còn có người ngồi trên vị trí này, như vậy quân vương hắn chỉ cần xuất hiện chính là người nắm giữ thực quyền, nhưng thay đổi gia tộc, tuy vẫn kính nể quân vương hắn, nhưng quân vương hắn muốn danh chính ngôn thuận nắm quyền lại khá khó khăn.

“Ngươi về trước đi, đợi sau đó Ngô chủ và ta sẽ xuống núi.” Là Thánh Vương Túc Dạ Liêu có tư cách làm cao với bất kỳ thành viên hoàng tộc nào, ngay cả nói chuyện cũng mang theo mệnh lệnh, nhưng không thành viên hoàng tộc nào để ý, thực lực chính là tất cả, ngàn năm thời gian, hai người này đến cùng mạnh bao nhiêu, đã không phải bọn họ có thể tưởng tượng.

Tuy không có câu trả lời chắc chắn, nhưng lời Túc Dạ Liêu nói đã đủ khiến người tới mừng rỡ, chỉ cần hai vị hạ sơn, nhìn thấy những kẻ hống hách kia, nhất định sẽ tức giận, hai vị nhất định sẽ đứng ra chủ trì đại cục, đến lúc đó, còn ai dám coi thường hoàng gia.

Sau khi người đó rời đi, Kình Thương nhìn Túc Dạ Liêu.

“Ngô chủ không đành lòng nhìn thấy sinh linh đồ thán đi.” Túc Dạ Liêu rất rõ ràng nhược điểm của Kình Thương, nên vừa mở miệng đã đúng trọng điểm.

“Thế cuộc vẫn sẽ không phát triển đến bước đấy.” Đối với chính trị Kình Thương vẫn đơn thuần như cũ, nhưng đối với thế cuộc Kình Thương nắm vô cùng chuẩn xác, vẫn chưa tới tiến triển như lời Túc Dạ Liêu nói.

Xem tình báo trước mắt, những nhân vật có dã tâm kia chỉ là rất có hứng thú với thực quyền, muốn cũng là hoàng quyền không tưởng, nghĩa là hoàng gia trước mắt sẽ không gặp nguy hiểm, vì những người kia cần danh nghĩa hoàng gia, tương tự như giai đoạn đầu, bọn họ cũng không dám manh động.

“Thế nhưng sẽ phát triển đến bước đấy.” Túc Dạ Liêu cũng không thoái nhượng, nhìn thủ đoạn của kẻ ra tay, quá mức cấp thiết đạt được quyền lợi, lấy danh nghĩa hoàng gia mưu đoạt lợi ích của mình, thuận tiện tiêu diệt mấy kẻ đối địch, thiên hạ rung chuyển cũng không thể phòng ngừa.

Kình Thương trầm mặc, bởi vì sự tình nhất định sẽ là như vậy.

“Hơn nữa Ngô chủ, chúng ta rất lâu chưa ra ngoài, chuyến này chúng ta trở về Hiểu đô nhìn một chút đi.” Túc Dạ Liêu chỉ cần ở cùng Kình Thương đã đủ thỏa mãn, lần này chủ động đưa ra lời mời, phải biết trước đây đều là Kình Thương đề nghị ra ngoài.

Hiểu đô, trong mắt Kình Thương có hoài niệm, đó là thành thị tự tay y quy hoạch, ngàn năm thời gian đã thành thế nào. Đã hơn trăm năm chưa ra ngoài, không thể không nói, Kình Thương động lòng.

Cuối cùng Kình Thương thỏa hiệp.

Mấy ngày sau, hai người hai ngựa gọn nhẹ rời khỏi cung điện, một đường vẫn chưa vội đến Hiểu đô, mà là thật sự du sơn ngoạn thủy ngắm nhìn cảnh sắc khắp thiên hạ, hai người trải qua rất thích ý.

Ngay trên đường du sơn ngoạn thủy, có thể xem như vận mệnh tương phùng đi, Kình Thương và Túc Dạ Liêu gặp phải một người xuất sắc trong các chư hầu, một thanh niên có dã tâm tranh quyền vị, đối với Túc Dạ Liêu và Kình Thương mà nói, xác thực xem như là thanh niên.

Khách *** đều nghênh đón rất nhiều người, rất nhiều người gặp gỡ ở đây nhưng không quen biết, hôm sau lại biến mất trong đám người, đời này có lẽ sẽ không còn gặp lại lần thứ hai, khách *** mỗi ngày đều sẽ thấy rất nhiều người, các kiểu tính cách, hình dạng, thân phận, cũng luyện cho hầu bàn có một đôi hỏa nhãn kim ***, ai là khách quý có thể nhìn ra, khách nhân cấp bậc khác nhau nên ứng đối phục vụ thế nào, đó là bản lĩnh nhà nghề của hầu bàn khách ***.

Một vị quản gia của Túc Dạ gia chính là do Túc Dạ Liêu khai quật từ tửu lâu ra, chuyện gã làm khiến Túc Dạ Liêu rất hài lòng, đặc biệt bản lĩnh nhận biết người kia, làm Túc Dạ Liêu nảy sinh ý nghĩ cho các quản gia cần đến mấy nơi như khách sạn thế này để đào tạo chuyên sâu, sau đó cũng thực hiện như vậy, mỗi một tổng quản cung điện đều có loại kinh nghiệm này.

Hầu bàn khách *** nghe được tiếng vó ngựa, lưu loát tới cửa bắt chuyện, thuận tiện quan sát là khách nhân ra sao.

Chà, nói tới nghênh đón cũng đã làm nhiều rồi, kiến thức cũng rộng, nhưng lại chưa từng thấy tuấn mã như thế, ngựa màu đen, tứ chi mạnh mẽ, thân thể cường tráng, cao to khiến gã phải ngước nhìn một hồi.

Ngàn năm sau tàu bay và mạng lưới giao thông các nơi đều rất phát đạt, ngựa vẫn không bị đào thải, ở cự ly ngắn xe ngựa và ngựa vẫn là phương tiện giao thông chủ yếu, đặc biệt đi lại trong thành, kỵ binh là chủ lực chiến trường, nên ngựa cũng không bị thời đại đào thải, người yêu ngựa chỗ nào cũng có, cũng có người có tiền đồng ý trả giá cao để mình và ngựa được đi tàu bay hoặc các phương tiện giao thông khác, luôn đi theo bên người.

Hai người từ trên ngựa xuống, tuy rằng bị mũ sa che đi khuôn mặt, nhưng khí độ toàn thân kia, muốn nói thế nào, khí thế đầy mình, ngay cả nói chuyện cũng tự động trở nên cung kính cẩn thận một chút, không dám mạo phạm người này.

“Thương, nghỉ ngơi một chút đi.” Ra bên ngoài, gọi Ngô chủ thực sự quá gây chú ý, gọi Kình Thương, tục danh này cũng quá có tiếng, tuy sẽ không ai nghĩ tới Kình Thương này là Kình Thương kia, nhưng, tự tiện lấy tên Thánh Hoàng nhưng là vi chế, vẫn khiến người chú ý, còn có thể rước lấy phiền phức, vì lẽ đó Túc Dạ Liêu vô cùng ngọt ngào dùng xưng hô Thương.

“Ừm.” Thanh tuyến lạnh lùng của Kình Thương đáp lại một tiếng.

Giao ngựa cho hầu bàn khách ***, hầu bàn quát một tiếng trong nghề, ý là có khách quý, cố gắng chiêu đãi.

Trong khách sạn, đã có một nhóm người, nhìn thấy hai người đi vào, có chút đề phòng, bước chân Kình Thương và Túc Dạ Liêu hơi dừng một chút, sau đó không để ý lắm ngồi nơi chỗ trống.

Ra ngoài cũng không hi vọng có gì *** mỹ, cho khách *** đưa lên vài món ăn đặc sắc là được rồi.

Hai người bỏ xuống mũ sa, khuôn mặt xuất sắc và khí độ hơn người không cách nào không khiến người chú ý.