Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 122




Sinh mệnh quan trọng bao nhiêu, quý giá thế nào, lực lượng sinh mệnh được dâng hiến lại mạnh mẽ đến đâu, ở đây trừ Phù vương ra chúng vương còn lại đều tự mình cảm giác được.

Khi tiếng nói của nữ nhân vừa dứt, trừ Phù quốc Lệ vương, các vương còn lại đều cảm giác thân thể mình bị một loại sức mạnh cầm cố.

Tình huống như vậy, khiến bọn họ không để ý nữ nhân kia là nữ Thiên phú giả hiếm thấy, cũng không có tâm đi nghĩ nữ nhân ấy nắm giữ lực lượng thế nào, bọn họ lại làm sao trúng chiêu, cũng chẳng có tâm đi ngạc nhiên nữ nhân cười vừa quyến luyến lại hài lòng thỏa mãn rồi cả người bốc lên một ngọn lửa màu đen yêu dã, đốt cháy thân thể nàng, ẩn giấu đi mặt mũi nàng, chỉ chốc lát sau liền hóa thành bụi tro, chỉ còn váy áo đỏ tươi đẹp đẽ rơi trên mặt đất, là chứng cứ cho thấy từng có một người ở đó.

Lúc này, Kình Thương liền tạo kết giới, nhưng rất đáng tiếc, lực lượng của nữ nhân vẫn xuyên qua kết giới, lan đến người Kình Thương, kết giới trước người Kình Thương biến mất trong vô hình, mà Kình Thương cũng nhìn thấy kết cục cuối cùng của nữ nhân kia, có cảm giác gì, cảm tưởng gì, vào lúc này Kình Thương không suy nghĩ, Phù quốc đã lộ ra răng nanh, làm sao thoát khỏi mới là chuyện quan trọng nhất.

“Phù vương, ngươi có ý gì?” Một vị vương tính cách khá táo bạo đã bắt đầu rống lên.

Không ít vương cũng chất vấn sau lời này thô lỗ, lễ phép, mặc kệ là kiểu gì cũng muốn Phù vương đưa ra một lời giải thích, Phù quốc đến cùng là có ý gì, bọn họ không sử dụng được lực lượng của mình, là một vương, là một Thiên phú giả, có tình huống nào gay go hơn thế này nữa.

“Ngự vương, thế nào?” Cuồng đế sẽ không hỏi, đã biết dự mưu của Phù quốc, còn đi hỏi nữa, chuyện ngu xuẩn như thế, Cuồng đế làm sao sẽ hỏi, điều gã muốn làm hẳn là hỏi thăm tình hình Kình Thương – người sẽ cùng gã vượt qua cửa ải khó khăn này.

Bọn họ đều tính sai thủ đoạn Phù quốc, không nghĩ tới Phù quốc sẽ tàn nhẫn như vậy, phong ấn sức mạnh, bản thân mình vì năng lực đặc thù không chịu ảnh hưởng, nhưng còn Ngự vương? Lực lượng của Ngự vương rất thực dụng, trong kế hoạch lưu vong lần này cũng chiếm vị trí khá lớn, nếu Ngự vương mất đi lực lượng, vậy kế hoạch nhất định phải thay đổi lần nữa, hơn nữa nguy hiểm của họ sẽ tăng lên gấp bội.

Kình Thương không hề trả lời, mà là điều khiển lực lượng giống như trước, nhưng đáng tiếc, sức mạnh bị phong ấn, kết giới chưa từng xuất hiện, Kình Thương sầm mặt lại, sắc mặt Cuồng đế cũng trầm theo.

Theo thói quen vận chuyển kinh lạc theo quỹ tích, kinh hỉ phát hiện, lực lượng nơi này không bị phong ấn, thay đổi phương thức điều khiển lực lượng, một kết giới phóng ra.

Cuồng đế nhìn thấy, “Ngươi không bị phong ấn?” Bản thân mình là vì có năng lực đặc thù, vậy Ngự vương là sao?

“Không, chỉ là thay đổi phương thức điều khiển.” Lực lượng của y quả thật bị phong ấn, lượng lớn tri thức trong đầu để y nhanh chóng phân tích, phong ấn của nữ nhân dựa theo phương thức điều khiển lực lượng của mình làm căn cứ tạo ra hiệu quả, phương thức này cũng là phương thức tất cả mọi người trong thiên hạ điều khiển lực lượng.

Hiện tại y có thể điều khiển lực lượng là do công pháp, từ nhỏ đã bắt đầu tích lũy năng lượng vận chuyển trong thân thể, thay thế phương thức lấy *** thần làm đường dẫn cộng hưởng với ngoại giới, dùng những năng lượng *** khiết nhất này và năng lực thuộc tính của mình lần thứ hai sinh ra cộng hưởng, khiến năng lực thiên phú sử dụng được lần nữa, nhưng vì ở giữa có quá trình chuyển tiếp, khi sử dụng, cũng không đơn giản nhanh chóng như trước đây trực tiếp dùng ý niệm *** thần khu động, chênh lệch thời gian nhỏ bé, Kình Thương cảm giác được, hơn nữa phương thức sử dụng như vậy, năng lượng hao tổn tương đối lớn, gấp ba lần cách khu động bằng *** thần. Như vậy tính ra thực lực của y ít nhất phải giảm xuống một nửa.

“Ngươi thì sao?” Chính y không có chuyện gì, vậy minh hữu Cuồng đế là sao, tuy rằng từ trước tới nay, Cuồng đế chưa bao giờ nói năng lực của gã là gì, trong kế hoạch lưu vong lần này Cuồng đế cũng không tỏ ra sao, nhưng là một vị vương, mất đi năng lực không phải việc nhỏ.

“Năng lực của Thiên phú giả không có tác dụng với ta.” Cuồng đế cười đến đắc ý, Kình Thương vẫn có thể điều khiển lực lượng, vậy hệ số an toàn của bọn họ cũng theo đó mà gia tăng không ít, như gã trước đây nhìn thấy tư liệu về Kình Thương, trừ các loại tình huống bất ngờ, trí tuệ của Kình Thương là nền tảng cho thắng lợi, vì vậy lúc này Cuồng đế cũng thả lỏng, như bình thường, thậm chí không để ý nguy hiểm sẽ gặp.

Gã là Lục quốc chi vương, vương giả thích khiêu chiến, nguy hiểm đối với gã mà nói là một trò chơi thú vị, dù sinh mệnh gặp nguy hiểm, gã cũng không e ngại, nhưng điều này không có nghĩa là gã sẽ lỗ mãng đối với nguy hiểm, vì cái giá phải trả là cả mạng sống.

Kình Thương liếc nhìn Cuồng đế, y không hiểu ý tứ trong lời nói Cuồng đế.

Trừ hai bọn họ ra, các vương giả khác đều đang chất vấn Phù vương, vị Phù vương ngạo mạn kia chỉ cười nhạt nhìn chúng vương, trầm mặc, ánh mắt kia như thể bố thí nhân từ dành cho con mồi giãy dụa, kêu gào lúc sau cuối.

Cuồng đế nhìn thấy ánh mắt của Kình Thương, trả lời nghi vấn cho y: “Năng lực của ta là vô hiệu hóa, chỉ cần là năng lực Thiên phú giả thi triển, đều vô hiệu với ta.”

“Khả năng chữa trị cũng vô hiệu với ngươi?” Năng lực này Kình Thương vẫn chưa ngạc nhiên, năng lực ở thế giới này quá nhiều, Kình Thương đã học được không cần kinh ngạc vì năng lực của kẻ khác. Nghe đến năng lực của Cuồng đế nghĩ đến đầu tiên chính là điều này.

“Đúng, vô hiệu.” Cuồng đế trả lời, trong lòng lại là ấm áp, nghe được năng lực của mình, Kình Thương nghĩ đến không phải là có thể tiêu trừ phong ấn trên người y không, mà là trước tiên quan tâm mình liệu có thể tiếp thu trị liệu. Đối với Cuồng đế từ nhỏ đã bị phụ thân chán ghét, mẫu thân lợi dụng mà nói, sự quan tâm nơi Kình Thương khiến gã cảm thấy rất ấm áp, trong lòng sinh ra tâm tình cảm động.

Cho nên gã chủ động nói, “Năng lực của ta có thể tiêu trừ năng lực của những người khác, nhưng đối với năng lực đã tác dụng vào người, ta không thể tiêu trừ, vì vậy xin lỗi, không có cách nào mở ra phong ấn cho ngươi.” Bản thân Cuồng đế cũng rất bất ngờ, gã không phải kẻ sẽ nói lời xin lỗi, nhưng đối với Kình Thương, gã rất dễ dàng liền nói câu xin lỗi.

Kình Thương khẽ gật đầu, dù có chút tiếc nuối việc Cuồng đế không thể tiếp xúc năng lực của y, nhưng cũng không thất lạc tức giận.

Phù quốc Lệ vương vẫn trầm mặc rốt cục nói chuyện, cũng khơi lên mười hai ngàn phần *** thần của Kình Thương và Cuồng đế.

Tại sao hai người vừa mới bất động? Rất đơn giản, nếu như lúc nãy di chuyển, hết thảy lực lượng của Phù quốc nhất định sẽ phát động về phía hai người bọn họ, còn không bằng chờ Phù quốc động thủ, đem mục tiêu phân tán đến hết thảy vương, hạ thấp sự chú ý của mình, như vậy mới càng có khả năng chạy được.

Không cần nói bọn họ vô tình, ích kỷ họ không phải kẻ anh hùng (chém, nguyên văn là hoành viễn, không biết là cái chi宏远) cứu vớt thiên hạ, bọn họ là người, tư tưởng luôn là muốn bảo vệ tính mạng mình, Kình Thương có chút nhân từ, y muốn mang theo các cấm quân đi với y tới nơi này cùng trở lại Hiển quốc, cho nên y không thể cứ vậy mà chết ở đây, còn sống chết của những người khác, thật không tiện, y không phải kẻ bác ái, y chỉ quan tâm thứ y phải bảo vệ, vì muốn bảo vệ nó, y có thể hi sinh chính mình, như kiếp trước vậy.

Chỉ nghe vị Phù vương điên cuồng kia nói, “Làm gì à, đương nhiên là các ngươi phải để lại tính mạng nơi đây.” Sát khí bắt đầu hiển lộ, các binh sĩ mặc nhuệ giáp bắt đầu xuất hiện, vây quanh toàn bộ hội trường, Thiên phú giả Phù quốc cũng bắt đầu ngưng tụ sức mạnh, chuẩn bị một lưới bắt hết các vương trong hội trường.

“Ngươi không sợ thành thiên hạ cộng địch sao?” Đối mặt Phù quốc dữ tợn, vẫn có người hỏi câu này.

Người Phù quốc cười lớn, Cuồng đế cũng lộ ra nụ cười trào phúng, Kình Thương ở trong lòng thở dài.

Phù quốc cũng đã làm rồi, vậy còn sợ gì, dù hiện tại ngừng tay lại, những quốc gia khác sẽ bỏ qua cho Phù quốc sao? Như vậy còn không bằng làm cho triệt để.

“Giết các ngươi, ta còn sợ trở thành cộng địch sao, vào lúc ấy toàn bộ thiên hạ đều là của ta rồi.” Phù vương nói như vậy.

Kình Thương ở trong lòng nghĩ, thủ đoạn của Phù vương cũng khá, sao lại có ý nghĩ ngu ngốc như thế, dù bọn họ chết ở nơi này, lẽ nào quốc nội không có người thừa kế, Phù vương muốn thế cũng thôi, lẽ nào thủ hạ của hắn ta lại không có ai nhắc nhở một chút, hay là nói Phù quốc thật sự có năng lực đối kháng toàn thiên hạ. Loại khả năng sau này, Kình Thương không tin.

Phù vương khoe khoang mà nói về mục đích của hắn ta, cùng cuồng tưởng về tương lai, Kình Thương khi Cuồng đế không chú ý tới thì liếc nhìn Minh Thạch Tú đứng dưới vị trí Phù quốc Lệ vương mấy người, Minh Thạch Tú như thể cảm giác được, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường với Kình Thương.

Giờ phút này Kình Thương xác định, trong chuyện này tuyệt đối có Minh Thạch Tú xuất lực, tuy rằng không biết gã làm gì?

“Ha ha ha, các ngươi đều sẽ trở thành bệ đá đạp chân cho bá nghiệp của ta, muốn sống thì đầu hàng, trung thành với ta, bằng không liền chết ở chỗ này.” Phù quốc Lệ vương nói, hắn ta cảm giác mình rất nhân từ, cho những kẻ hẳn phải chết này một cơ hội lựa chọn.

Các vị vương không ai đáp lại, mặc kệ tính cách ra sao, họ đều có kiêu ngạo của kẻ làm vương.

Nhìn thấy sự nhân từ của mình không người đáp lại, Phù quốc chi vương tìm mục tiêu, “Hiển quốc Ngự vương.” Đây là mục tiêu của hắn ta.

Kình Thương nghĩ không ra sao mình lại bị vị Phù quốc Lệ vương này đem làm ví dụ, có điều y vẫn đưa ra đáp án, từ chỗ ngồi đứng dậy, đứng nơi hành lang uốn khúc, Cuồng đế theo sát phía sau.

“Đầu hàng cho ta thế nào?” Phù quốc Lệ vương nhìn thấy Kình Thương đi ra, nói, “Đối với việc ngươi kiến tạo Hiểu đô ta rất thưởng thức, còn có đồ ngươi chế tạo ta cũng rất thích, nếu như ngươi chết ở chỗ này ta sẽ rất khó chịu.” Phù quốc Lệ vương rất đau đầu về việc nên để Ngự vương chết hay không.

Rất nhiều thứ nơi Hiển quốc hắn ta đều khá ưa, rất hợp với sở thích của hắn, nếu như người chế tạo những thứ đồ này chết đi, sau đó chẳng phải sẽ không còn những thứ này nữa, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chỉ cần hắn có được Hiển quốc, những thợ thủ công Hiển quốc kia còn không phải của hắn ta, hắn muốn gì mà chẳng có. Cho nên, hắn ta cảm thấy có thể cho người như vậy một cơ hội, chỉ cần y đầu hàng, hắn có thể lưu lại tên của y, để y dốc sức cho mình.

“Rất nhiều năm trước, khi ta vẫn còn là thiếu chủ Hiển quốc có người muốn ta đầu hàng, ta hỏi từ một quân vương ra lệnh cho một quốc gia, lại trở thành bề tôi nghe lệnh người, ngươi cho rằng thân là thiếu chủ Hiển quốc ta sẽ đầu hàng sao? Hiện tại vấn đề này ta cũng đưa ra cho ngươi, từ quân vương hiệu lệnh một quốc gia, bị trở thành bề tôi nghe lệnh người khác, ngươi cho rằng là Hiển quốc chi vương ta sẽ đồng ý sao?”