Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

Quyển 4 - Chương 214: Phò mã Bắc thương quốc




Người trong gương, thân mặc trang phục cẩm phượng bạc màu đỏ, mái tóc đen nhánh được vấn thành búi dài thả lỏng, lông mi dài cong vút, tròng mắt sáng như vì sao tinh tú, làn da trắng mịn màng, bờ môi như cánh hoa đẹp lạ thường khẽ cười yếu ớt, giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ tao nhã cao quý. Đây là ta sao ? Một nụ cười, một cái nhăn mày đã hoàn toàn không còn mang theo vẻ thờ ơ như lúc trước, trên đầu lại đội vương miện của một đế vương. Là ta mà lại cũng không phải là ta.

Đây gọi là bất đắc dĩ khi sinh ra trong gia đình đế vương. Lúc ở Đông Hải quốc, ta đã nhìn thấy huynh đệ bọn họ lục đục với nhau là như thế nào, luôn nghĩ nếu mình chính cũng sinh ra trong hoàn cảnh đó, có phải hay không cũng sẽ tàn sát nhau như vậy.

Nhưng là giờ này, khắc này, ta lại hy vọng phụ vương và mẫu hậu không chỉ có một mình ta là con, ta đây có lẽ sẽ lại được trở về giang hồ, trải qua cuộc sống nhàn nhã. Nhưng là hy vọng cuối cùng cũng chỉ là hy vọng, không thể bắt nó trở thành sự thật được, cho nên con đường này, ta chỉ có thể đi chứ không thể từ bỏ được. “Công chúa, đã đến giờ đi đến yến hội rồi.”

Ngoài cửa truyền đến thanh âm thành kính của cung nhân, trong giọng nói tràn đầy cẩn thận. Ta đáp nhẹ một tiếng, vẫy tay cho những cung nhân lui xuống, sau đó xoay người đi ra cửa. Hôm nay là ngày mở tiệc chiêu đãi các sứ thần các nước, coi như đáp tạ bọn họ đã đến đây tham dự lễ ta đăng cơ. Một đường bước vào, không còn là vẻ lười nhác như đang đi dạo nữa, mà chính là bước đi chậm rãi tao nhã, làn váy rộng thùng thình uốn lượn phía sau, còn có một đoàn cung nhân dài cung kính đi theo phía sau, thể hiện hoàn hảo tư thế của một đế vương. Ta không còn là Liễu Lăng trên giang hồ, mà là Thu Tịnh Nguyệt – nữ vương của Nam Mạch quốc.

Giờ phút này, ta so với những lúc khác phải thật lý trí nhận rõ đây là sự thật không thể thay đổi được. Một đường suy nghĩ miên man, cho đến khi đi đến nơi diễn ra lễ hội. Ta từ cửa chính bước vào, tròng mắt nhìn thẳng vào chiếc ghế dựa ở chỗ cao nhất kia, đáy lòng giật mình một cái, nhưng ở mặt ngoài thì cũng lại là vô cùng tao nhã đi về phía đó. Chờ cho đến khi ta đã yên vị trên chiếc ghế cao cao tại thượng đó, lúc cúi đầu nhìn phía dưới, ta mới hiểu được cái gì gọi là ở nơi cao luôn cô đơn. Đứng ở trên đỉnh quyền vị, lại chỉ có một mình, cô đơn mà tịch mịch, không thể tiếp tục dựa vào bất luận người nào nữa, lại còn phải kiên cường để cho dân nước mình dựa vào. Ta thật sự không hiểu vì sao mọi người lại hứng thú với quyền lợi như thế? Tròng mắt rất nhanh đảo qua những người ngồi ở phía dưới, bên môi luôn phải thể hiện nụ cười yếu ớt, dáng vẻ muôn hình muôn vẻ nói những lời khách sáo “Hoan nghênh chư vị đã đến Nam Mạch quốc, bản cung cảm thấy thật sự vinh hạnh, trước tiên xin kính chư vị một ly, trò chuyện tỏ lòng biết ơn.”

Đây chính là cuộc sống về sau của ta sao? Mỗi khi để tay lên ngực tự hỏi, đáy lòng lại luôn mang theo vài phần mờ mịt, nhưng là lại giống như so với ai khác đều hiểu rõ đây chính là con đường mình không thể không đi. Cung nhân bên cạnh đã giúp ta rót đầy một chén rượu, cung kính đưa tới trên tay ta, ta đứng dậy, cười với những người ở phía dưới, sau đó nâng chén uống cạn. Hương rượu nồng đậm quấn quanh đầu lưỡi ta, mà rượu lại theo yết hầu chảy xuống, có vị hơi chát lại thuần mỹ vô cùng. Mọi người phía dưới cũng đều nâng chén, nói cũng là những lời khách sáo, giờ phút này ta mới chính thức thấy rõ ai là ai. Cơ Lưu Tiêu nhìn ta, ánh mắt cười bên trong mang theo nồng đậm tình nghĩa, ở bên cạnh hắn là Thủy Bất Nhàn, nàng nhìn ta cười nâng chén, ánh mắt mang theo tia chúc phúc, có cổ vũ, cũng có một tia chua xót không thể nhận ra. Tây Việt quốc bên kia ta không chỉ có thấy được Mị, mà còn thấy được Sở Ngọc, ba năm thời gian, hắn đã đã trưởng thành trở thành một thiếu niên tuấn tú, trên người dĩ nhiên mang theo vài phần khí chất vương giả, lúc nhìn thấy ta, không còn là vẻ khó chịu như lúc trước, mà là gượng gạo gật đầu, cũng là hướng ta cười hỏi thăm. Hắn, thật sự đã không còn là một thiếu niên của ba năm trước nữa, ba năm thời gian, ba năm tôi luyện, hắn đúng như là lời Mị đã nói, đủ để trở thành một vị vương giả. Tròng mắt xẹt qua hắn, lại nhìn đến Bắc Thương quốc bên kia, nhìn đến cũng là Cơ Lưu Ẩn cùng cô gái mà ta đã gặp ở chợ lần đó. Lòng ta rất kinh ngạc, nhưng là ở mặt ngoài lại chính là mỉm cười hướng bọn họ thăm hỏi. Ngay sau đó, ta nghiêng người hỏi người bên cạnh, ta đã biết được đáp án. Bắc Thương quốc lúc này đây phái tới sứ thần chính là công chúa Mạnh Y Nhiên cùng phò mã Liễu Ẩn. Mạnh Y Nhiên? Thì ra không phải là Nhiễm, là do ta hiểu lầm. Cơ Lưu Ẩn? Liễu ẩn? Xem ra người của Bắc Thương quốc cũng không biết thân phận chân thật của Cơ Lưu Ẩn. Ta không khỏi nhìn Thiết Ưng ở phía sau bọn họ, chỉ thấy hắn vẫn nghiêm khắc như trước, ta nghĩ chắc là hắn mang Cơ Lưu Ẩn đi đến Bắc Thương quốc. Lại không biết Cơ Lưu Ẩn trở thành phò mã của Bắc Thương Quốc như thế nào? Đối với thân phận này của hắn, ta quả nhiên là hoảng sợ. Chính là giờ này, khắc này, ta lại không biết mình có nên chúc phúc cho Cơ Lưu Ẩn cùng Mạch Y Nhiên hay không? Nếu chỉ là một nữ tử được sinh ra trong gia đình bình thường thì tốt biết bao, như vậy bọn họ nhất định sẽ rất hạnh phúc. Nhưng là nàng cố tình lại là công chúa của Bắc Thương quốc, ở gần trung tâm của quyền lợi nhất, đơn thuần như Cơ Lưu Ẩn thật sự có thể ứng phó sao? Ta thật sự không hiểu, Thiết Ưng vì sao không ngăn cản? Chẳng lẽ hắn cảm thấy đây mới là hạnh phúc nên có của Cơ Lưu Ẩn sao? Trên thế gian này, cuối cùng lại vẫn trùng hợp như vậy, quanh đi quẩn lại đã nhiều năm, chúng ta thế nhưng lại ở trong này gặp lại nhau. Nhưng là ta nhận ra hắn, mà hắn lại không biết ta.

Hắn vẫn đơn thuần như lúc ban đầu, mà ta lại sớm đã không còn là ta trước kia. Ta nhìn phía Cơ Lưu ẩn, đã thấy hắn vẻ mặt ý cười gắp thức ăn cho Mạnh Y Nhiên, trên mặt tràn đầy hạnh phúc. Có lẽ thế cũng tốt, mặc kệ như thế nào Thiết Ưng đều là vì bảo hộ hắn, mặc kệ nữ tử kia là ai, chỉ cần có thể làm cho hắn hạnh phúc là tốt rồi, ta cần gì phải ở trong này tính toán chi li. Ta không khỏi dời ánh mắt, lại ở trong lơ đãng nhìn xẹt qua thị nữ bên cạnh Thiết Ưng, đột nhiên giật mình cả kinh, thị nữ kia dĩ nhiên lại là Hạ Nguyệt Nhiễm. Hạ Nguyệt Nhiễm cải trang thành thị nữ của Bắc Thương quốc, nàng cùng Cơ Lưu Ẩn đã nhận nhau sao? Vậy còn Hạ Nguyệt Tiêu thì sao? Hắn nếu thích Hạ Nguyệt Nhiễm như vậy, vì sao không mang theo nàng rời đi? Là vì Hạ Nguyệt Nhiễm không thích hắn, cho nên hắn buông tay sao? Vốn là tâm đã sáng tỏ mọi thứ, nhưng lúc này lại cảm thấy mê mang, nhưng là vẫn không biểu lộ ra ngoài, vẫn tao nhã cười như cũ, hướng mỗi người ngồi phía dưới đều là gật đầu thăm hỏi. Chính là còn lại cũng chỉ là một vài tiểu quốc cùng bộ lạc, ta thậm chí ngay cả mặt cũng không nhớ rõ. Chờ mọi người uống cạn chén rượu, ta mới ngồi xuống, mở miệng nói: “Chư vị không cần câu nệ, ngày tốt cảnh đẹp, rượu ngon giai nhân, đúng là rất thích hợp để nâng chén ăn uống no say.”

Lúc này, ca múa vốn đã chuẩn bị tốt dĩ nhiên được tiến hành, người ở phía dưới cũng bắt đầu thân thiện hơn. Mà ta cũng là một ly lại tiếp một ly, đáy lòng có hàng vạn suy nghĩ, không để ý đến thanh âm bốn phía. Lúc này, ta là khẳng định không thể rời đi, cho nên cũng chỉ có uống rượu ngẩn người. Phía dưới đang diễn ra ca múa, ca nữ thanh lệ, vũ cơ yêu diễm, xác thật đủ để khiêu khích lòng người, nhưng ta cũng không phả là nam tử, khiêu khích như vậy có quan hệ gì đến ta đây? Trên địa vị cao cao tại thượng, một mình uống rượu, ở dưới rõ ràng là một mảnh náo nhiệt như thế, nhưng ta lại cảm thấy cô đơn tịch mịch trước nay chưa từng có. Náo nhiệt là bọn họ, vui vẻ cũng là bọn họ, cái gì cũng không phải là của ta. Có đôi khi ta thậm chí ti tiện nghĩ, Dục ca ca có phải vẫn còn hận ta hay không? Cho nên mới kiên quyết đem tất cả trả lại cho ta như thế. Chính là mặc kệ như thế nào, đây đều là sự lựa chọn của ta, trách nhiệm của ta, mặc dù có không vui như thế nào đi chăng nữa, ta cũng không thể từ bỏ được. “Cô nương, ta nhớ rõ ngươi.”

đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.

Trong nháy mắt phá tan một phần say sưa, tầm mắt của mọi người đều nhìn về phía phát ra thanh âm, ta cũng ngẩng đầu nhìn. Cơ Lưu Ẩn đột ngột từ trong bữa tiệc đứng lên, đôi con ngươi trong suốt có một phần ngạc nhiên mừng rỡ không chút nào che dấu nhìn ta, gọi ta cô nương, nói hắn nhớ rõ ta. Hắn nhớ rõ ta? Hắn thế nhưng nhớ rõ ta, giống như một lần trước kia vậy, chúng ta bất quá chỉ là gặp thoáng qua nhau một lần, hắn thế nhưng nhớ rõ ta. Mà Cơ Lưu Tiêu là ca ca ở chung với hắn đã nhiều năm, hắn lại không có chút ấn tượng nào. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Cơ Lưu Tiêu cũng sớm đã nhận ra hắn, nhưng là hắn cũng không có lấy một tia khác thường, đối với người mà Cơ Vô Nhai cực lực bảo hộ này, Cơ Lưu Tiêu hẳn nên là rất oán hận mới phải. Dù sao Cơ Vô Nhai từng nghĩ hy sinh bọn họ để giữ lại hắn. “Ừm, không biết Phò mã cùng công chúa có tìm ra được sợi dây đồng tâm cùng màu hay không?”

Giờ phút này ta không thể cười gọi hắn là Tiểu Ẩn Ẩn, cũng không thể biểu hiện vẻ khác thường ra bên ngoài, giống như vừa rồi, cười yếu ớt lạnh nhạt trả lời. Đối với những âm thanh bàn tán xung quanh, ta mắt điếc tai ngơ, ánh mắt xẹt qua Cơ Lưu Ẩn, nhìn Mạnh Y Nhiên ở bên cạnh hắn, mà nàng cũng không phụ sự mong đợi của ta, cười ngọt ngào nói: “Nhờ ơn của nữ vương, chúng tôi tìm được rồi.

Tối hôm qua chúng tôi còn thật là không biết đã gặp đúng nữ vương của Nam Mạch quốc.

Phò mã nhà tôi nhanh miệng thẳng trực, mong nữ vương chớ trách.”

Một câu như vậy đã chấn an được tâm của một số người. Chúng ta hiện nay, không phải là người thường, mà là đại biểu cho một quốc gia, chỉ cần một động tác nhỏ đều có thể làm cho người ta hiểu lầm. Cùng với để cho người khác tùy ý phán đoán, không bằng đi trước một bước xoa dịu tâm của bọn họ. “Công chúa chớ nói vậy, là do bản cung không phải, nếu có tiếp đón không được chu đáo mong rằng công chúa và Phò mã bỏ qua cho bản cung.”

Ta cũng cười trả lời. Vị công chúa của Bắc Thương quốc này, quả thật không giống vẻ ngoài thiên chân vô hại như vậy, từ nhỏ đã sống trong cung, nên cũng đã sớm quen với loại sự tình này. Chính là từ khoảng khắc lúc Cơ Lưu Ẩn nhận ra ta, ánh mắt sắc bén của Thiết Ưng liền nhìn về phía ta, giống như muốn nhìn thấu tất cả. Ta biết hắn lúc nào cũng chỉ muốn bảo hộ Cơ Lưu Ẩn, cho nên lúc trước cũng bất quá chỉ là chọc giận hắn, cũng sẽ không cảm thấy hắn có cái gì không đúng, nhưng là giờ phút này, ta lại cảm thấy ánh mắt của hắn làm cho ta thật sự không thoải mái. Hạ Nguyệt Nhiễm nếu đã cùng Cơ Lưu Ẩn nhận nhau, tất nhiên đã đem tất cả mọi chuyện nói cho Thiết Ưng biết, cho nên hắn mới có thể nhìn ta như thế. Cái loại ánh mắt này giống nhưu lúc trước, giống như ta là yêu nghiệt không bằng. Ta hướng tới bọn họ tao nhã cười, ánh mắt cũng mang theo vài phần khiêu khích nhìn Thiết Ưng, sau đó lại thu hồi tầm mắt, gia nhập vào bên trong các vị sứ giả đang tâm tình, chứ tuyệt đối không để ý đến biến cố vừa xảy ra. Dưới lòng mỗi người rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì, ta không biết, cũng không muốn biết, chính là đeo lên mặt chiếc mặt nạ nữ vương Nam Mạch quốc tao nhã, hoàn mỹ. Giờ phút này, chúng ta cùng gặp nhau tại chỗ này, nhưng là ai có thể cam đoan ngày khác chúng ta sẽ không xung đột vũ trang? Cho nên mặc kệ là như thế nào, giờ phút này ta đều phải lấy Nam Mạch quốc là trọng yếu nhất, cho nên ta mới đối với Cơ Lưu Ẩn không biểu hiện ra một chút thân thiết. Đến cuối cùng, ta dĩ nhiên nhớ không nổi bữa tiệc này đã diễn ra trong bao lâu, giống như chỉ nhớ rõ chính mình uống rất nhiều rượu, giống như chỉ nhớ rõ mình vẫn cười tao nhã…