Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

Quyển 3 - Chương 189: Vô tình như vậy




“Bệnh của Nữ vương đã khá hơn, chỉ cần nghỉ ngơi uống thuốc vài ngày nữa là có thể khỏe lại.”

Ta đứng trước giường Mật Nhi, thần sắc thản nhiên nhìn Vân Tế Du đang đứng cách đó không xa. Nửa tháng qua, ta đã dùng một loại độc khác để khắc chế chất độc trong cơ thể Mật Nhi, làm cho thân thể của nàng dần dần có chút khởi sắc, nhưng muốn trị tận gốc cũng cần phải có thời gian điều trị. Ta làm như vậy cũng có ý của mình, nếu có một ngày muốn khắc chế được Vân Tế Du, thì người có thể làm được chỉ có thể là Mật Nhi mà thôi. Khóe miệng hắn cũng kéo ra một nụ cười thản nhiên, hắn bước nhanh tới bên cạnh Mật Nhi, cầm tay nàng, ôn hòa nói: “Mật Nhi, không có việc gì, nghỉ ngơi cho thật tốt.

Ta có chuyện cần nói với Liễu Lăng.

Đợi lát nữa sẽ tới gặp muội.”

Mật nhi gật đầu, mà ta liền theo hắn đi ra khỏi Tuyền Phượng cung đi đến hoa viên. Nơi này người hầu không thể đến được, cho nên giờ phút này chỉ có duy nhất chúng ta ở đây. Không khí chung quanh có chút quỷ dị, ta thậm chí cảm thấy bốn phía xung quanh có cái gì đó khó có thể tả được. “Có chuyện gì sao?”

Ta mở miệng khinh thường hỏi, vẫn như trước không chút để ý. Người đối diện chỉ lẳng lặng nhìn ta, hồi lâu không mở miệng.

Ta ngẩng đầu, chống lại cặp mắt sâu sắc kia của hắn, nhưng không thấy đáp án ta muốn. Nhớ lại hết thảy, thời điểm đối mặt hắn lần nữa, tâm tình dĩ nhiên có chút bất đồng. Vô Tình công tử sao? Giờ phút này, ta cảm thấy danh hào ấy rất đúng, hắn đối với Thu gia chúng ta thực vô tình. “Nếu không có việc gì, Liễu Lăng xin cáo lui trước.”

Trong lòng luôn luôn có một cảm giác bất an, ta đột nhiên có ý định muốn thoát khỏi đây. Hắn nắm cổ tay ta kéo lại một phen, thản nhiên nói: “Ta có lẽ không thể thực hiện lời hứa.”

Lời hứa? Ta khó hiểu nhìn hắn, không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn. Hắn buông tay ta ra, từ bên hông lấy ra một chủy thủ ném về phía ta nói, “Muốn tự mình kết thúc, hay là muốn ta ra tay?”

Ta kinh ngạc nhìn chủy thủ trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn nhất thời quên phản ứng. Chẳng lẽ hắn biết thân phận của ta? Cho nên hối hận lúc trước không diệt cỏ tận gốc. “Vì cái gì?”

Ta không tự chủ được nói ra câu hỏi trong lòng. Ta nghĩ lời hứa kia chắc là hứa với Cơ Lưu Hiên sẽ không đụng đến ta. Hắn nhếch miệng, trên mặt là tươi cười nhưng lại có không ít tàn nhẫn, “Những đại phu xem bệnh cho Mật nhi đều đã chết.”

Ta giật mình ngẩn ra, cuối cùng ta cũng hiểu được ý của hắn. Trách sao lúc Mật nhi nhìn ta trong ánh mắt đó lại có một tia thương hại, thì ra nàng đã biết, biết rằng sau khi ta bước vào phòng của nàng nhất định sẽ mất mạng. Cho nên trước mặt ta bọn họ mới không cần kiêng kị như vậy? Nguyên lai là sớm đã tính không để cho ta sống sót, đúng là chỉ có người chết mới không tiết lộ được bí mật của bọn họ mà thôi. Mà ta lại ngây ngốc tự chui đầu vào lưới, vì chính ta nói sẽ xem bệnh cho nàng ta. “Ngươi sợ ta biết rằng nữ vương trong kia không phải nữ vương thật sự sao?”

Ta cười lạnh, không muốn ở trước mặt hắn tiếp tục ngụy trang. Hắn biến sắc, ánh mắt đầy sát khí thẳng tắp hướng về phía ta, “Ngươi quả thực đã phát hiện ra manh mối gì đó, cho nên ngươi không thể không chết.”

Hắn trước kia, mặc dù vốn có chút đạm mạc, nhưng sẽ không có loại ánh mắt giết người như thế, thực sự là cái gì cũng đều có thể thay đổi sao? Hay là do ta thực sự không hiểu gì về hắn? Vì bảo hộ Mật nhi, vì để nàng luôn luôn ngồi trên vị trí vốn thuộc về ta kia, hắn có thể không thèm quan tâm đến sinh mệnh của người khác như vậy sao? “Ngươi không nghĩ người khác sẽ cảm thấy kì quái sao, vì sao gọi nàng là Mật nhi, phải gọi nàng là Tịnh Nguyệt chứ?”

Hắn dựa vào cái gì mà có thể dễ dàng quyết định sinh mệnh của người khác như thế, hắn có tư cách sao? “Mật nhi chính là Mật nhi, không cần phải làm thế thân cho nữ nhân kia.”

Hắn lạnh lùng nói. Có lẽ vì ta là kẻ sắp chết nên hắn không sợ đem mọi chuyện nói cho minh bạch đi. Nữ nhân kia? Trong miệng hắn, ta lại thành ‘nữ nhân kia’, quả nhiên là ngay cả tên cũng không muốn nhớ ư? Hay là gọi tên của ta sẽ làm cho hắn cảm thấy áy náy, cho nên hắn tình nguyện dùng sự giết chóc này mà che dấu tất cả. Vân Tế Du a Vân Tế Du, ta thật sự thất vọng về ngươi.

Đây mới là con người thật của ngươi sao? Yếu đuối nhát gan như vậy sao? Ta nhìn hắn, cười lạnh. “Vậy ngươi cũng đừng quên, nàng đang ngồi trên vị trí của nữ nhân kia, trong mắt người khác, nàng chính là thế thân của nữ nhân kia, ngươi có bản lĩnh thì giết hết người trong thiên hạ a.

Ngươi có bản lĩnh thì quang minh chính đại làm cho mọi người biết, nói cho bọn họ thân phận thật sự của nàng.”

Ta trào phúng cười nói: “Nếu làm, vì sao lại không dám thừa nhận? Giả dối như vậy thì có ích gì?”

Hắn nhìn ta càng thêm sắc bén , “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Nguyên bản là muốn núp trong cung, từ từ tìm cách, nhưng đã đến nước này, thì những kế hoạch trước kia đã không thể dùng được nữa, vậy cho hắn biết thân phận của ta thì cũng có sao? Ta thực muốn biết lúc hắn nhìn thấy ta sẽ có biểu tình như thế nào? Lấy trong tay áo ra một viên thuốc, chậm rãi ăn vào, ta dỡ xuống khuôn mặt đã theo ta năm năm kia. Vong Chi Cổ không phải thuật dịch dung, mà giống như trọng sinh, cho nên lúc trước ta không thể nào tìm không ra cách khôi phục dung mạo, hóa ra chỉ cần tìm được cổ tâm, liền có thể khôi phục tất cả. “Ngươi đoán ta là ai?”

Ta cười đến sáng lạn, thập phần sáng lạn giống như trước kia. Sắc mặt hắn đột nhiên trở nên tái nhợt, nói không thành lời, “Ngươi… Ngươi… Thu Tịnh Nguyệt…”

“Ai nha, Dục ca ca, huynh với ta từ khi nào lại trở thành xa lạ như vậy, trước kia không phải huynh đều gọi ta là Liễu Lăng sao? Huynh quên sao?”

Ý cười trên mặt ta vẫn chưa sửa. Ta biết cười như vậy so với vẻ mặt oán hận càng làm cho hắn thêm rối loạn. Ta càng không để ý, càng tỏ ra không sao, hắn càng cảm thấy áy náy cùng sợ hãi. “Liễu Lăng?”

Hắn có chút mờ mịt. Quả thật là đã quên sao? Còn quên đi tất cả nữa chứ. “Đúng vậy, Dục ca ca, ta là Liễu Lăng của huynh nha, ta đã trở về.”

Thần sắc hắn càng khẩn trương, ta cười càng thêm sáng lạn, giống như muốn đem tươi cười sáng lạn này trút hết bỏ hết mọi chuyện. “Ngươi vì cái gì lại trở về?”

Hắn nhìn ta rống giận. Ta vô tội cười yếu ớt, “Là Dục ca ca, huynh dẫn ta trở về a, huynh đã quên sao?”

“Không được kêu ta là Dục ca ca, không được kêu.”

Hờ hững biến mất, hắn quát to: “Ta sẽ không cho ngươi cướp đi mọi thứ của Mật nhi.”

Mọi thứ của Mật nhi? Trong lòng ta không khỏi cười lạnh một trận, nhưng tươi cười trên mặt không biến mất chút nào, “Mọi thứ của nàng sao? Dục ca ca, huynh thật nhẫn tâm như thế sao, muốn đem tất cả của ta hoàn toàn trở thành của nàng sao?”

“Đúng, Mật nhi mới là quan trọng nhất.”

Hắn kiên định giống như năm đó vậy. Quả thật là vô tình a. Ta trầm tư. “Vân Tế Du, vậy ngươi cũng đừng quên, những lời ta từng nói.

Ta nói một khi ta nhớ lại mọi chuyện, ta sẽ lấy lại những gì ta đã mất.”

Thu lại tươi cười, ta vân đạm phong khinh nói, “Chẳng lẽ đối với ta, ngươi thật không có một chút áy náy gì sao?”

Ta từng bước tới gần, “Ngươi không từng hối hận sao? Hối hận chuyện của năm đó sao?”

“Đúng.

Ta hối hận.”

Hắn khôi phục bình tĩnh, nhìn ta nói: “Ta hối hận năm đó không diệt cỏ tận gốc.”

Ta cười ha hả, cười đến thê lương. Ta cuối cùng cũng hiểu được, năm đó mình quả thực vô cùng ngu xuẩn, vì một ngươi như vậy mà buông xuống hết thảy. Nay hắn ngay cả sám hối cũng không muốn cho ta. “Ngươi tự mình chọn đi.

Tự kết thúc, hay là chờ ta động thủ.”

Giờ lại trở về đề tài ban đầu, thân phận sáng tỏ thì thế nào, thấy hắn hoảng sợ thì thế nào, hắn vẫn như cũ, sẽ không bỏ qua ta. Nhưng muốn ta kết thúc sinh mệnh thế này, ta thật sự không làm được. “Ngươi thật sự muốn giết ta?”

Ta mong đợi nhìn hắn, trong ánh mắt chứa một sự bi ai sâu sắc. Hắn vứt bỏ tất cả, thản nhiên nói: “Đúng.”

Kiên định như vậy, không có một tia do dự. “Ta hiểu rồi, thật sự hiểu rồi.”

Ta thì thào nói, vươn tay âm thầm hạ độc lên người hắn. Hắn thấy hành động của ta, nhưng không động thủ, chỉ lạnh lùng nói: “Ta bách độc bất xâm.”

Bách độc bất xâm? Hắn sao lại bách độc bất xâm? Ông trời cũng muốn huỷ đi tia hy vọng cuối cùng của ta mà. Ta không khỏi sững sờ tại chỗ, mà hắn lại kiên định rút kiếm chỉ vào ta, hắn nói, chỉ chốc lát là xong rồi, sau đó tất cả đều được giải thoát, không cần phải hận ai, cũng không cần phải tiếp tục báo thù. “Dựa vào cái gì chứ?”

Ta sắc bén nhìn hắn, gằn từng tiếng nói: “Dựa vào cái gì mà bắt ta phải chết?”

Khóe miệng hắn giật giật, lẩm bẩm: “Thực xin lỗi.”

Thực xin lỗi, một câu thực xin lỗi là có thể xoá đi tất cả sao? Ta chưa bao giờ hận một người đến như thế, nhưng giờ hắn đã làm được. Ta nói rồi, nếu ta thật sự hận một người, thì ta sẵn sàng cùng hắn đồng quy vu tận. Nếu không phải do hắn vô tình như vậy, có lẽ ta sẽ không có đủ dũng khí để hận hắn đến thế. Nếu, giờ phút này hắn cảm thấy có lỗi với ta, có lẽ ta sẽ bỏ qua. Nhưng mà chẳng có gì cả, hắn ngay cả gạt ta cũng khinh thường không muốn, ta chỉ có thể nhận được… Một câu thực xin lỗi mà thôi. “Được nếu ta chết, Mật nhi cũng đừng hòng sống.”

Ta lạnh lùng nói. “Ngươi nói cái gì.”

Mũi kiếm chỉ còn cách ta một phân, chỉ thẳng yết hầu, “Ngươi gạt ta.”

“Ngươi cảm thấy thế sao? Nếu ta không nắm được lợi thế nào trong tay, ta sao có thể đấu cùng ngươi?”

Ta nhẹ nhàng dời mũi kiếm đang chỉa vào mình đi, thản nhiên nói: “Nếu ta không lừa ngươi, ngươi sẽ giết ta ngay lập tức.

Ngươi có tư cách dùng loại ánh mắt lên án này nhìn ta sao?”

Kiếm của hắn rốt cuộc cũng thả xuống, thỏa hiệp nói: “Ngươi trị hết bệnh cho Mật nhi, ta sẽ thả ngươi đi.”

“Ta còn có thể tin tưởng ngươi sao?”

Quả nhiên một khi đề cập đến Mật nhi, hắn không thể cường ngạnh được nữa. Mật Nhi là thứ uy hiếp hắn. “Ngươi không có lựa chọn nào khác.”

Hắn liếc ta một cái, bên trong ánh mắt ấy sớm khôi phục vẻ hờ hững. Đúng vậy, ta không có lựa chọn. Giờ phút này ta cái gì đều không có, ngay cả thân phận cũng bị người chiếm mất, hy vọng duy nhất của ta chính là rời khỏi hoàng cung.

Ta chỉ có rời đi nơi này, mới có cơ hội ngóc đầu trở lại. Lúc trước ta cũng không phải quá ngốc, khi rời khỏi Nam Mạch quốc còn mang theo ngọc tỷ, ngày khác nếu trở lại, cũng có thể danh chính ngôn thuận thu hồi địa vị. Đột nhiên xảy ra một lần ám sát như vậy, không có khả năng không ai biết, nhưng những người biết ấy chỉ có thể lựa chọn giả câm vờ điếc. “Được, thành giao.”

Giờ phút này chỉ còn cách thức thời bởi mạng của ta đang nằm trong tay hắn. Hắn không nói gì, xoay người bước đi, có lẽ là khẩn cấp muốn trở lại bên cạnh Mật nhi. “Dục ca ca…”

Ta kêu. Hắn dừng bước, nhưng không quay đầu. Mặc dù khôi phục trí nhớ, dung mạo hắn vẫn trở nên có chút mơ hồ, có lẽ mọi chuyện tới quá nhanh.

Ta thật sự không thể đem người trước mắt nhận thành người thiếu niên ôn hoà sủng nịnh ta trong trí nhớ.

Cho nên ta chỉ có thể lựa chọn chính mình quên đi con người ấy. “Đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi như thế.”

Nhìn bóng dáng hắn, ta thản nhiên nói. Lần lượt từng kí ức quay về, một màn đùa nghịch vui vẻ nhưng lại làm cho ta cảm thấy vô cùng mỉa mai. Thôi, tất cả đều đã qua. Ta không phải là Liễu Lăng của hắn, mà hắn cũng không còn là Dục ca ca của ta, ta với hắn bây giờ là địch nhân. Vì hận cũng được, vì trách nhiệm cũng thế, lúc này đây, ta không còn lý do gì để lùi bước. Trốn tránh một lần là đủ rồi, có một số việc không làm không được, bởi như thế sẽ vĩnh viễn không thể thoải mái. Nay ta thân là công chúa Nam Mạch quốc không thể bỏ bê trách nhiệm. Hắn không xoay người, cũng không đáp lời, chỉ bước nhanh rời đi. Chuyện của năm năm dài giờ đã được giải quyết, ta cũng xoay người trở về phòng mình. Lúc ta biết thân phận của mình, ta đã truyền tin về Kính Nguyệt cung cho Truy Phong cùng Tu La, ta tin tưởng bọn họ cũng sắp tới Mạch Vũ thành. Hơn nữa Cơ Lưu Hiên chắc hẳn cũng đã đến đây. Hơn nửa tháng nay, bọn họ cũng đã chuẩn bị không ít. Ban đêm, ta nằm ở trên giường, lẳng lặng nghĩ đến mọi việc, nghĩ đến con đường sau này ta phải đi. Trải qua sự việc này, Vân Tế Du tất nhiên sẽ phái rất nhiều người đến giám sát ta, cho nên Truy Phong cùng Tu La dù có đến đây, sợ cũng không thể dễ dàng tiếp cận. Khinh công của bọn họ tuy rằng cao cường, nhưng những người bí mật ẩn nắp chung quanh cũng không kém, cho nên phải lựa chọn biện pháp nào cho an toàn nhất. Mà đang lúc ta tập trung suy nghĩ, một đạo bóng đen lại đột nhiên xuất hiện trước mặt ta. “Ai?”

Ta nhẹ giọng hỏi. Nếu là bọn Truy Phong, thì đúng là tới rất đúng lúc. “Liễu Lăng, là ta.”

Nghe được thanh âm quen thuộc truyền đến, ta có cảm giác xúc động muốn rơi lệ. “Tiểu Hiên Hiên.”

Ta cúi đầu nói, giọng nói có chút nghẹn ngào. Hắn tiến lên, xoa xoa tóc ta, ôn hòa nói: “Không có việc gì.

Ta đến để đưa nàng rời đi.”

Ta có rất nhiều vấn đề thắc mắc muốn hỏi, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Hắn dường như biết ta muốn hỏi gì, nhẹ nhàng nói bên tai ta: “Ta cùng bọn người Truy Phong đã sắp xếp ổn thỏa, nàng cứ theo lộ tuyến ta đã sắp xếp để ra ngoài hội hợp cùng bọn người Truy Phong.”

“Vậy còn ngươi?”

Ta không khỏi thắc mắc. Hắn lại cười trêu tức nói: “Sao thế? Cảm thấy cảm động mà yêu thương ta rồi sao?”

“Còn lâu, lúc này mà còn nói giỡn.”

Ta khinh thường cười ra tiếng. “Liễu Lăng, đợi lát nữa ta sẽ dẫn dụ bọn chúng rời đi.”

Hắn nghiêm túc nói: “Sau khi mọi người ra ngoài lập tức rời khỏi Nam Mạch quốc, ta sẽ đuổi theo nàng sau.”

Ta không khỏi nắm chặt tay hắn, lắc đầu nói: “Không, đi thì phải đi cùng nhau đi.”

“Yên tâm đi.

Ta không sao.”

Thanh âm của hắn mang theo vài phần vui sướng.”

Thật sự! Ta đã sớm gửi thư cho Chiến Hậu.

Nếu đến lúc đó ta thật sự bị bắt, như vậy Tây Việt quốc sẽ ra mặt, Vân Tế Du cũng không thể làm gì ta.

Huống chi ta không dễ dàng bị bọn họ bắt đến như vậy.”

Ta vẫn lo lắng.

Ta cảm thấy nếu như lúc này ta buông tay, sẽ không thể nhìn thấy hắn được nữa. Đối với hắn, ta vẫn luôn có một loại cảm giác quen thuộc không hiểu nổi, nhưng khi ta khôi phục trí nhớ không hề có hình ảnh của hắn, có Cơ Lưu Tiêu, có Mị.

Có Vân Tế Du, có Mật nhi, có Phượng Loan, có rất nhiều rất nhiều người, lại duy nhất không có hắn. “Nghe lời, không thể cứ dây dưa như vậy, thời gian của chúng ta có hạn.”

Tay hắn cầm lại tay ta.”

Tin tưởng ta.”

Ta chung quy vẫn lựa chọn tin tưởng hắn, gật đầu nói: “Được, ngươi nhất định phải tới tìm ta.”

“Ha ha, lúc trước không biết là ai sống chết muốn đá rớt ta.”

Cơ Lưu Hiên cười khẽ, mang theo vài phần trêu tức. Ta không ba hoa với hắn như trước, chỉ cầm lấy vạt áo hắn, còn nghiêm túc nói: “Ta không bao giờ tìm cách ném ngươi lại nữa, cho nên ngươi nhất định phải tới tìm ta.

Chờ ta hoàn thành trách nhiệm của mình xong, chúng ta liền đi tiếu ngạo giang hồ.”

Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm qua hai má ta, ôn nhu lưu luyến, lưu luyến không rời, sau đó ta nghe thấy hắn khoan thai cười nói: “Được, không cho nàng đổi ý.”

“Ta tuyệt không đổi ý .

.”

Lần đầu tiên, thật sự muốn cùng thừa nhận người khác. Ta và hắn cùng nhau trải qua sinh tử, mặc dù giờ phút này, nhưng hình ảnh ở trong sơn động kia vẫn còn làm cho ta sợ hãi như cũ. Đầu ngón tay rời khỏi hai má ta, mang đi cả hơi ấm, sau đó hắn liền nói cho ta lộ tuyến ra ngoài. Chờ ta hiểu được hết, hắn mới cười nói: “Đi thôi, Liễu Lăng.”

Ta muốn nói, nhưng là lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ nói ra một câu, “Ta chờ ngươi.”

Hắn đáp nhẹ, sau đó cùng ta ra khỏi phòng, ta hướng đông, hắn hướng tây, đến đây mỗi người đi một ngả. Ta đi theo con đường hắn chỉ, thật cẩn thận.

Trên đường thật sự không gặp phải người nào, quả nhiên hắn đã an bài tốt tất cả. Cứ đi, thẳng tới bên tường thành, sau đó nhẹ nhàng điểm chân liền ra khỏi hoàng cung, tất cả đều thực thuận lợi. Ngoài tường thành, Truy Phong cùng Tu La quả nhiên đã chờ từ lúc nào, vừa thấy ta liền tiến lên đón, “Cung chủ, mau lên xe.”

Ta đáp nhẹ, cũng không nói gì nữa, trực tiếp lên xe ngựa. Sau đó một đường bình an ly khai hoàng cung Nam Mạch quốc. Chỉ là trong lòng lại luôn có một loại bất an, ta cảm thấy không nên rời đi như vậy, cuối cùng vẫn không nhịn được nói với Truy Phong: “Truy Phong, trở về.”

Ta không thể để Cơ Lưu Hiên ở lại một mình. “Cung chủ, lần này ta không thể nghe mệnh lệnh của người.”

Truy Phong quay đầu nói với ta nói: “Chúng ta đã đáp ứng với Liễm Vân công tử mặc kệ như thế nào cũng đều phải đưa người ra khỏi Nam Mạch quốc an toàn.

Hơn nữa, nếu lúc này quay lại, ngược lại sẽ làm hắn thêm vướng bận.”

“Nhưng mà…”

Ta muốn nói, nhưng lại không thể nói gì để phản bác. “Cung chủ, không phải người còn có chuyện trọng yếu phải làm sao?”

Truy Phong chân thật hỏi. Ta biết ý hắn nói là gì, đấy là trách nhiệm của ta, nay ta không thể không gánh vác trách nhiệm, vì sinh ra là con của quân vương nên định sẵn phải đối mặt với vận mệnh, vì là nữ nhi nên phải vâng lời phụ mẫu, và cũng phải vì gia tộc phải làm một việc. Ta giờ đây đã không còn là Liễu Lăng vô pháp vô thiên của ngày trước, cũng không thể tùy tâm sở dục như trước, có vài thứ đúng là đã thay đổi. Vì thế ta không nói gì thêm, tùy ý để xe ngựa đưa ta cách xa hoàng cung Nam Mạch quốc.