Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

Quyển 3 - Chương 186: Nam Mạch quốc công




Ta tà tà tựa vào nhuyễn tháp, quả nhiên vẫn dày dặn, mềm mại như trước, ngẫu nhiên nhắm mắt, ngẫu nhiên nhấc màn xe nhìn phong cảnh không ngừng biến hóa bên ngoài. Ta cực lực bỏ qua người bên trong xe, nhưng từ lúc bắt đầu lên xe, ánh mắt nàng ta vẫn chưa từng rời khỏi ta, đến cuối cùng, ta không nhịn được, miễn cưỡng mở miệng “Ta xinh đẹp như vậy sao? Sao lúc nào cũng nhìn chằm chằm ta vậy?…”

Âu Dương Thi Thi khẽ hừ một tiếng, “Chủ tử nói, ngươi có vấn đề gì sẽ hỏi ta, ta đương nhiên phải nhìn chằm chằm vào ngươi.

.

“ “Vậy ngươi cũng không cần dùng vẻ mặt như muốn giết ta như vậy.”

.

.

.

Ta có chút bất đắc dĩ hỏi: “Ta thực không nghĩ ra vì sao lại đắc tội ngươi nữa! Làm gì mà có vẻ thâm cừu đại hận với ta vậy.

.

.

.”

Nàng không để ý tới ta, thần thái vẫn ngạo mạn như trước, tuyệt không giống dáng vẻ người đàn bà chanh chua như lúc ở Danh Kiếm sơn trang! Nói thật, ta tình nguyện nàng là sư tử hà đông, cũng không muốn nàng âm dương quái khí như giờ. “Ngươi không nói ta cũng biết.”

Ta cố ý trào phúng nói: “Chắc ngươi bị người ta bội tình bạc nghĩa ? Cho nên nhìn thấy ta xinh đẹp như hoa liền nổi lên ganh tỵ?”

Nàng mạnh nhìn thẳng ta, lửa giận trong mắt càng thiêu đốt, “Loại người như ngươi, luôn yên tâm thoải mái hưởng thụ sự bảo hộ của người khác, chẳng lẽ lại không biết suy nghĩ vì họ? “ Ta ngẩn ra, không rõ ý nàng, nhưng cũng hiểu được mình vừa đâm trúng chỗ đau của nàng. Nàng quả thật là bị người ta bỏ rơi sao? Chỉ là nàng oán hận ta như thế, chẳng lẽ người kia là Truy Phong? Ta không quên lúc ở Danh Kiếm sơn trang, bọn họ đã ở chung một thời gian, vốn nghĩ tất cả cũng chỉ là do nàng ta gặp dịp thì chơi, không ngờ đều là thật sự! Nàng thật sự thích Truy Phong sao? “Truy Phong sao?”

Ta không khỏi thử hỏi. “Thì làm sao? ”

Nàng thản nhiên thừa nhận, cũng là một nữ tử dám làm dám chịu. Quả nhiên là Truy Phong sao? Chỉ là bọn họ trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì khiến nàng oán hận ta như thế, thậm chí muốn đuổi giết ta. “Truy Phong không thích ngươi.

Ngươi oán ta làm chi?”

Ta có chút khinh thường nói: “Tính tình ngươi như vậy.

Nhìn thế nào cũng không thấy xứng với Tiểu Phong Phong nhà ta.”

Ta cố ý kích thích nàng, nói vô cùng ám muội. “Ngươi… … …”

Nàng chỉa vào người ta, nửa ngày không nói được một lời. Ta nhướng mày, nói: “Ta làm sao vậy?”

! “Không có gì, ngươi thật sự có bản lĩnh.

Ta kém ngươi…”

Ta vốn định kích thích nàng, khiến cho nàng nói ra tất cả, nhưng nàng lại dừng đúng lúc, quay đi không để ý tới ta nữa. Lần trước, vì đánh lạc hướng Cơ Lưu Hiên, Truy Phong đã đánh một chiếc xe khác đi về hướng ngược lại.

Ta cũng đã nửa tháng không nhìn thấy hắn. Trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì mà ta không biết? Có lẽ nàng nói cũng đúng.

Ta đã quá yên tâm thoải mái hưởng thụ sự bảo hộ của Truy Phong cùng Tu La mà quên đi việc quan tâm tới bọn họ. Nữ nhân như ta, có lẽ thực sự nên bị đối xử như vậy. Ta không khỏi cười tự giễu, đưa mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, có lẽ ta thật sự nên để Truy Phong cùng Tu La rời đi.

Ở bên cạnh ta bọn họ sẽ mất đi hạnh phúc của mình. Ta cũng không muốn để chuyện đó xảy ra. Chỉ là… Âu Dương Thi Thi, ngươi thật sự có thể vì thích Truy Phong mà buông bỏ tất cả sao? Phản bội chủ nhân của ngươi sao? Nếu không thể buông bỏ tất cả, vậy ngươi có tư cách gì mà oán hận ta? Ở trong lòng ngươi, Truy Phong cũng không quan trọng bằng chủ nhân của ngươi? Chẳng lẽ Truy Phong nên giống như ngươi bây giờ, đuổi theo giết chủ nhân của ngươi sao? Ta lẳng lặng nhìn nàng một hồi, chung quy vẫn không nói ra miệng. Những lời này nếu là do ta nói, nàng ta tất nhiên sẽ không chịu nghe. Nói lại, nếu nàng thật sự nguyện ý vì Truy Phong buông bỏ tất cả, ta làm sao có thể ích kỷ trói buộc bước chân Truy Phong? Tựa đầu vào vách xe, chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng lại nhớ tới ánh mắt kia… Ánh mắt Cơ Lưu Hiên, loại ánh mắt ấy làm cho ta có phần sợ hãi. Hắn không có việc gì chứ? Trải qua một lần hoạn nạn kia, ta cảm thấy tựa hồ có vài thứ đã thay đổi. Trong lòng ta dần dần tiếp nhận hắn, vướng bận vì hắn, vướng bận đó không liên quan tới phong nguyệt, không liên quan tới tình yêu.

Chỉ là…lúc nào cũng nhớ trong lòng. Loại cảm giác này cũng không tốt lành gì, cho nên rất nhiều khi, ta cũng không muốn dễ dàng tới gần một người nào, sợ rằng tới khi mình bắt đầu để ý, lại phải chịu cảm giác ly biệt. Hành trình thật sự gấp, ngoại trừ ngẫu nhiên sẽ dừng lại nghỉ, đại đa số thời gian đều đi.

Thật giống như ở Mạch Vũ thành có cái gì quan trọng đang chờ y. Là nữ nhân sao? Xem qua những bức họa của Vô Tình công tử, ta cảm giác được đáy lòng y có một phần vướng bận cùng ưu sầu, nay lại sáng tỏ. Cho dù là người như thế nào, một khi đối mặt với thứ mình để ý, sẽ không còn có thể giữ được vẻ bình tĩnh như bình thường nữa. Cơ Lưu Tiêu như thế, Dạ Khuynh Thành như thế, Vô Tình công tử cũng như thế. Dọc theo đường đi, ta phá lệ phối hợp, ngoại trừ ăn rồi ngủ, cũng không có suy nghĩ muốn chạy trốn, bởi vì ta biết, đang ở trong tay y, ta không có cách nào chạy trốn. Nghĩ lại mình thực quá lười nhác, không chuyên tâm luyện võ, luôn nghĩ rằng, bằng vào một thân công phu hạ độc kia vẫn có thể độc bộ giang hồ, chỉ tới khi đụng phải cao thủ chân chính, mới phát hiện ngay cả chạy trốn cũng không có khả năng. Có lẽ từ giờ trở đi, ta nên cố gắng mà luyện tập võ nghệ, ít nhất ở thời khắc nguy hiểm cũng không cần liên lụy đến người khác. Nói là không muốn dựa dẫm vào người khác, nhưng lại không nghĩ rằng bất tri bất giác mình vẫn luôn dựa dẫm như vậy, quả thưc là châm chọc. Mười ngày sau, chúng ta liền tới Mạch Vũ thành. Vô Tình công tử cơ hồ là càng không ngừng dừng lại, đi thẳng về một nơi nào đó, cặp mâu gian đạm mạc kia dường như cũng mang theo vẻ lo lắng cùng vui sướng. Mà ta cùng người khác đi tới một đại trạch có chút hẻo lánh.

Mặc dù không quá hoa lệ, nhưng cũng to lớn đồ sộ, trên bức hoành có khắc ba chữ to rồng bay phượng múa: “Quốc Công Phủ”

. Phủ Quốc Công? Chẳng lẽ Vô Tình công tử chính là Thừa tướng Nam Mạch quốc Vân Tế Du? Nam Mạch quốc tiền nhiệm quốc quân cả đời chỉ lấy một người, cũng chỉ sanh ra một đứa con gái.

Đó là một trong hai đại tài nữ vang danh thiên hạ Thu Tịnh Nguyệt. Chỉ là, so với Thủy Bất Nhàn xông pha trận mạc, tay nắm binh quyền, Thu Tịnh Nguyệt thân thể suy nhược, quanh năm ở trong cung tĩnh dưỡng, mà có lời đồn, Vân Tế Du cùng Thu Tịnh Nguyệt là thanh mai trúc mã, cũng sớm đã có hôn ước. Nay Thu Tịnh Nguyệt là nữ vương Nam Mạch quốc, lại bởi vì sức khỏe yếu, rất nhiều chuyện quốc sự đều là do Vân Tế Du xử lý, cho nên các đại thần Nam Mạch quốc đều tôn hắn là quốc công. Xem ra, người Vô Tình công tử tâm tâm niệm niệm đó là Nam Mạch quốc quốc quân Thu Tịnh Nguyệt. Vậy u buồn là do bệnh của nàng? Ta ngừng ở cửa một hồi, mới theo bọn họ đi vào phủ quốc công. Chỉ là phủ quốc công to như vậy, lại chỉ có vài người hầu.

Đúng là vô cùng thanh lãnh. Ta không khỏi tò mò hỏi: “Không lẽ hắn không ở nơi này? .

.

.”

Lời vừa ra khỏi miệng, liền nhận ngay sự xem thường của Âu Dương Thi Thi, “Ngươi không nói cũng không ai bảo ngươi câm điếc…”

Dọc theo đường đi, địch ý của nàng đối với ta thủy chung vẫn không giảm, ta cũng coi như không phát hiện. “Không nói thì thôi, có gì to tát…”

Ta liếc mắt nhìn nàng ta một cái.”

Ta cũng không phải người mù.

Ta tự mình xem.”

Âu Dương Thi Thi đang muốn mở miệng, ta miễn cưỡng vươn người, cố ý cười nói: “Thi Thi a, ta mệt mỏi, nhanh đi an bài phòng cho ta.”

“Ngươi cho ta là cái gì? ”

Nàng hung hăng trừng mắt nhìn ta, vẻ mặt bất mãn. Ta vô tội nhún vai, “Ta đương nhiên là tìm ngươi! Không phải công tử nhà ngươi đã nói sao, nếu ta có việc gì, cứ hỏi ngươi.”

Nàng không thể phản bác, chỉ có thể hung hăng nói: “Đi theo ta.”

! Đi dạo một vòng, nhưng nàng lại cố ý đưa ta tới môitj gian phòng nhỏ hẻo lánh, “Muốn nghỉ ngơi thì vào đó… “ “Được, ta đây đi nghỉ.

Nhớ rõ đưa cơm đúng giờ cho ta.”

Ta cười nhìn gương mặt sắp bùng nổ của nàng ta.

“Cũng đừng quên, nếu ta có chuyện gì! Cứ hỏi ngươi!”

Không chờ nàng trả lời, ta liền đẩy cửa đi vào.

Trong khoảnh khắc cửa khép lại, một tiếng mắng chửi ở bên ngoài vang lên, ta lại cười đến sáng lạn. Trong phòng thực đơn sơ, có giường, có bàn, cùng một án thư, trên bàn còn có một cây cầm.

Rõ ràng nhìn qua là thấy đã rất lâu không có người ở, nhưng lại không nhiễm một hạt bụi, dường như thường xuyên có người quét tước. Chỉ là…phủ Quốc Công vì sao lại có một nơi như vậy? Hẳn là rất quan trọng đi, bằng không tại sao vẫn còn tồn tại, Âu Dương Thi Thi đưa ta tới đây lại có tính toán gì? Muốn ta xúc phạm điều cấm kỵ của Vân Tế Du, để hắn giết chết ta sao? Ta không khỏi nhìn quanh bốn phía, trừ bỏ thư sahs, ngoài ra không còn một thứ gì khác. Vì thế ta chậm rãi đi qua, tùy tay cầm lấy một bức họa trên án thư, mở bức họa ra, phía trên vẽ một cô gái, tài vẽ rất tinh xảo, người vẽ cũng thực dụng tâm! Có thể vẽ được gương mặt, nụ cười của cô gái kia rất sống động. Cô gái trong bức họa, da thịt như tuyết, mi như liễu, mắt như sao, tuyệt đại tao nhã, hấp dẫn nhất là nụ cười của nàng, cười đến vô ưu, sáng lạn, tựa hồ thế gian này không có chuyện gì phiền não cả. Cô gái như vậy, hẳn là được bảo hộ rất tốt. Mà cái tên đề trên bức họa, rõ ràng là Vô Tình công tử. Cô gái trong tranh là Thu Tịnh Nguyệt danh tiếng lẫy lừng sao? Ta nhìn nụ cười của nàng, trong nháy mắt lại cảm thấy hoảng hốt. Nàng thực may mắn, có cha mẹ kiêm điệp tình thâm, còn có một thanh mãi trúc mã trân trọng bảo hộ nàng. Chỉ là trời cao vẫn rất công bằng, ban ân nhiều như vậy, cho nên không cho nàng một thân thể khỏe mạnh. Ta không khỏi buông bức hoạ cuộn tròn trong tay xuống, lại cầm một bức khác lên xem.

Mỗi một bức họa ở đây đều là nàng, từng nét bút, nét họa đều tràn đầy tình yêu. Hắn hẳn là thực yêu nàng. Bất quá chung quy đây cũng là chuyện của bọn họ, không liên quan tới ta.

Đợi Cơ Lưu Hiên mang Băng Ngưng kiếm tới đây, ta sẽ rời khỏi Nam Mạch quốc, tất cả những chuyện này chung quy cũng chỉ là một khúc nhạc đệm mà thôi. Ta không tự giác cười cười, buông bức hoạ trong tay xuống, nhẹ nhàng chạm vào cây đàn. Cây đàn kia nhìn qua thực bình thường, chạm vào mới biết là một cây đàn tốt, vì thế không tự chủ được ngồi xuống, gảy lên. Lần đánh đàn trước đây dường như đã rất lâu rồi, mà giờ phút này ta lại có cảm giác hoảng hốt! Không khí như vậy, khúc nhạc như vậy…dường như rất lâu trước kia cũng đã từng có…lâu tới mức giống như đã là đời trước vậy. Lúc trước học đàn là Mị bắt buộc, cũng không phải ta muốn, chỉ là giờ phút này tựa hồ lại có thể hiểu được cảm giác gửi gắm tâm tình cho đàn…