Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

Quyển 2 - Chương 151: Ân oán khúc mắc




“Cảnh Tiêm Trần, hôm nay ta chắc chắn phải làm cho ngươi hối hận, hối hận vì đã từng đối đãi với ta như vậy.”

Cẩm Hoàng tiếng nói vừa dứt, vài người mặc hồng y liền dĩ nhiên ra tay, thân hình nhẹ nhàng, chiêu thức quỷ dị, lại cũng không phải là nghĩ muốn dồn hắn vào chỗ chết.

Cảnh Tiêm Trần nâng tay, muốn phản kích, lại ở trong nháy mắt đột nhiên lăng ngốc, giật mình đứng ở tại chỗ.

Ta biết, độc vô diệt mà ta hạ trên người hắn đã có tác dụng.

Vô diệt, cũng có thể làm cho một người tạm thời mất đi công lực, cũng không giống như thất hồn tán phát huy ngay công dụng khi bị hạ độc

Mà là tiềm tàng lâu ngày mới có thể chậm rãi phát huy được công dụng của nó

Cẩm Hoàng chung quy là biết thân phận của ta, cho nên nàng lại cùng ta làm một giao dịch.

Ta hạ độc cho Cảnh Tiêm Trần, sau khi sự việc thành công, nàng liền cho ta một khối lệnh bài.

Chỉ cần ta cầm khối lệnh bài này, mặc kệ là ta đi đến bất kỳ thành trấn nào, đều có thể đến ngân hàng tư nhân của Chí Tôn rút tiền.

Khi đó ta mới biết được tài phú của Cẩm Hoàng đã vượt quá xa so với tưởng tượng của ta.

Vốn tiền tài đối với ta mà nói, bất quá chỉ là vật ngoài thân, ta cũng không phải thực để ý đến nó, mặc dù không có tiền, ta cũng có biện pháp có được tiền trong tay, chính là giờ phút này ta còn đang phụ trách nuôi Sở Ngọc trưởng thành.

Mà hắn lại tựa hồ không thích ta đi làm hành vi trộm cắp

Chính vì vậy, lợi thế của Cẩm Hoàng thành ra lại hấp dẫn ta.

Cho nên, Cảnh Tiêm Trần giờ phút này không còn khí lực để nâng tay chống đỡ, đã bị mấy người mặc hồng y kia kề kiếm vào cổ.

Rốt cuộc là hắn xem nhẹ ta, hay là ta đã đánh giá hắn quá cao?

Ta cuối cùng cảm thấy nếu là Cảnh Tiêm Trần, tựa hồ sẽ không dễ dàng trúng chiêu như vậy.

Nhưng sự thật sớm xảy ra trước mắt, ta cũng không muốn lại đi suy nghĩ gì nhiều thêm, dù sao ở bên trong chuyện ân oán tình thù này, ta bất quá chỉ sắm vai nhân vật là một người khách qua đường mà thôi.

Ta cũng không nghĩ muốn tham gia quá nhiều

Sau ngày hôm nay, giao dịch giữa ta cùng Cẩm Hoàng sẽ kết thúc, ta cũng sẽ mang Sở Ngọc rời khỏi Đồ thành.

Chính là sự tình tựa hồ cũng không có đơn giản như ta nghĩ, ta đã đánh giá sai về Cẩm Hoàng.

Tại khi ta vẫn còn chưa có phản ứng gì, vài người mặc hồng y nhưng lại phi thân nhanh như chớp đến giữ chặt ta lại. mấy thanh kiếm cũng đã kề ngay tại cổ của ta

Nàng muốn giết người diệt khẩu sao?

Ta thế nhưng lại không biết hóa ra Cẩm Hoàng lại là loại người như vậy.

“Cảnh Tiêm Trần, nếu một trong hai người các ngươi chỉ được sống có một người, ngươi sẽ lựa chọn ai?” Cẩm Hoàng như trước là một thân y phục màu trắng, chậm rãi từ chỗ nấp bí ẩn bước ra, trong ánh mắt là sự lạnh lẽo sắc bén, thủy chung nhìn Cảnh Tiêm Trần.

Nhưng là vấn đề nàng hỏi là có ý tứ gì?

Ta cùng Cảnh Tiêm Trần bất quá chỉ là hai người xa lạ mới vừa quen biết nhau mà thôi, hắn tự nhiên sẽ không vì ta mà chọn lựa hy sinh bản thân mình.

“Ta đương nhiên chọn chính mình.” Cảnh Tiêm Trần trả lời giống hệt sự suy đoán của ta.

Không ai sẽ vì một người xa lạ muốn ám toán chính mình mà hy sinh, huống chi là đại ma đầu Cảnh Tiêm Trần

Nghe vậy, Cẩm Hoàng cũng là phá lên cười, cơ hồ có chút điên cuồng

Ta chưa bao giờ nhìn thấy Cẩm Hoàng cười như vậy, tràn đầy trào phúng, lại tràn đầy bi phẫn và hận thù

“Thì ra đây chính là tình yêu mà các ngươi đã nói hay sao, ta còn tưởng rằng các ngươi sẽ sống chết có nhau, lại không nghĩ rằng chỉ cần một khảo nghiệm nho nhỏ, là đã có thể làm cho các ngươi trở mặt thành thù.” Cẩm Hoàng cười, nói ra những lời ta nghe mà không hiểu

Ta cùng Cảnh Tiêm Trần làm sao lại có khả năng yêu nhau?

Cảnh Tiêm Trần nhưng cũng không nói gì, chính là lặng im nhìn Cẩm Hoàng, trong ánh mắt tất cả đều là phức tạp mà người ta không đoán được.

“Cảnh Tiêm Trần, thì ra tình yêu mà ngươi nói, cũng không thể vượt qua được sự sinh tử, ngươi nhưng lại có thể thoải mái lựa chọn chính mình như thế, còn người mà ngươi đã từng lựa chọn, lại có thể vì tiền tài mà xuống tay với ngươi. Buồn cười, thật sự là buồn cười.” Cẩm Hoàng gương mặt vốn luôn mang theo vẻ thanh cao, ngạo mạn giờ phút này lại tràn đầy sự trào phúng, mâu quang sắc bén từ trên người Cảnh Tiêm Trần chuyển đến trên người ta, cười khuẩy nói “Tình yêu của các ngươi thật đúng là giá rẻ.”

Ta không hiểu, ta thật sự nghe không hiểu.

Vì sao nàng lại đem ta cùng Cảnh Tiêm Trần liên lụy ở một chỗ?

“Cẩm Hoàng, ngươi có ý tứ gì?” Ta cuối cùng không còn giữ được kiên nhẫn, lên tiếng hỏi nàng “Có phải ngươi nói ra những lời dối trá đó, là hòng để phá vỡ giao dịch của chúng ta có đúng hay không?”

“Ta cùng Cảnh Tiêm Trần căn bản là không quen biết, tại sao lại nói là yêu nhau?” Gằn từng tiếng, ta nói ra những lời mà mình muốn nói.

Ta cũng không nghĩ muốn liên lụy ở bên trong ân oán tình thù, mãi không chấm dứt này của bọn họ.

“Không biết?” Cẩm Hoàng lại một lần nữa nhìn về phía Cảnh Tiêm Trần “Nàng nói không biết ngươi, nàng thế nhưng nói không biết ngươi”

“Cẩm Hoàng, nàng nhìn lại thật kỹ đi, nàng ta như thế nào lại có khả năng quen biết ta?” Cảnh Tiêm Trần rốt cục đã mở miệng.

Cẩm Hoàng mâu quang chợt tắt, nhẹ cười nói: “Cảnh Tiêm Trần, ngươi cho là ngươi làm như vậy ta liền sẽ bỏ qua cho nàng sao? Liễu Lăng, cung chủ của Kính Nguyệt cung, ta chẳng lẽ lại có khả năng nhận sai hay sao?”

Đúng vậy, ta là Liễu Lăng, ta cũng từng làm qua cung chủ của Kính Nguyệt cung, nhưng là ta có thể thề, ta thật sự không biết Cảnh Tiêm Trần. Cẩm Hoàng ngươi nghĩ muốn phá vỡ giao dịch, cũng không nên dùng đến cái cớ này đi, dưới đáy lòng ta không tiếng động hò hét.

Cảnh Tiêm Trần lại khe khẽ thở dài, lời nói ra mang theo vài phần bất đắc dĩ “Cẩm Hoàng, nàng tên là liễu Lăng, nhưng là nàng căn bản không phải là nàng ấy, nàng hẳn là hiểu được, tuy rằng đều là cung chủ của Kính Nguyệt cung, tuy rằng cùng tên Liễu Lăng, nhưng là dung mạo của các nàng lại khác xa nhau, hơn nữa nàng cũng biết rõ, ở ba năm trước nàng ấy đã mất tích.”

Cung chủ của Kính Nguyệt cung trước kia cũng gọi là Liễu Lăng?

Kính Nguyệt cung không phải là Mị ở ba năm trước đây một tay sáng lập ra hay sao?

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ tất cả những điều ta biết đều là giả hay sao?

Cảnh Tiêm Trần nói cung chủ của Kính Nguyệt cung ba năm trước đây mất tích, mà ta cũng là ở ba năm trước đây quên hết tất cả mọi việc, chẳng lẽ ta thật sự là Liễu Lăng trong miệng bọn họ hay sao?

Hồng lâu của Cẩm Hoàng nếu là tổ chức tình báo đứng đầu thiên hạ, như vậy nhất định là đã tra ra được cái gì rồi.

Giờ khắc này, trong lòng của ta chỉ có thể dùng sóng lớn vỗ mãnh liệt để hình dung.

“Cảnh Tiêm Trần, ta nếu đã nói như vậy, liền nhất định là có căn cứ.” Cẩm Hoàng nhìn ta liếc mắt một cái, hờ hững nói: “Ngươi không phải nói Liễu Lăng ở ba năm trước đây mất tích sao? Mà nàng cũng là ở ba năm trước đây mất đi trí nhớ, được Minh Nguyệt công tử Dạ Khuynh Thành cứu, mà Dạ Khuynh Thành sở dĩ đặt tên cho nàng là Nguyệt Liễu Lăng, hoàn toàn là vì trên quần áo của nàng có thêu hai chữ Liễu Lăng. Dung mạo không giống nhau thì sao chứ? Ngươi cũng đừng quên Liễu Lăng đã từng là cao thủ trong dịch dung.”

Hồng lâu xác thực rất lợi hại, thế nhưng lại đem thân thế của ta tra ra rõ ràng, thế nhưng ngay cả trên quần áo của ta có thêu chữ gì cũng biết rõ.

Chính là tất cả mọi việc chỉ là do trùng hợp thôi sao?

Hay là nói ta thật sự chính là Liễu Lăng?

Cho nên thời điểm ta cùng Mị học độc dược, mới có thể thuận buồm xuôi gió như thế sao?

Loạn, thực loạn… …

Vốn là tâm đã bình tĩnh được một chút, lại một lần nữa bị nhiễu loạn, bởi vì ta bị mất trí nhớ, bởi vì ta đã quên đi một đoạn ký ức.

Nếu ta thật sự là Liễu Lăng trong miệng của Cẩm Hoàng, như vậy ở bên trong đoạn ân oán tình thù dây dưa này, ta tựa hồ còn sắm vai nhân vật rất trọng yếu.

Cẩm Hoàng sở dĩ ngay từ đầu liền đã chú ý đến ta, giả vờ tín nhiệm ta như vậy, nguyên lai là vì ngày hôm nay hay sao?

Người nàng muốn trả thù không chỉ có Cảnh Tiêm Trần, mà còn có cả ta hay sao?

“Bốn năm trước, ngươi lựa chọn nàng mà bỏ qua ta. Hôm nay ngươi lại đúng là vẫn có thể bỏ qua nàng. Cảnh Tiêm Trần, ngươi là thật sự yêu nàng sao? Hay là nói ngươi căn bản chính là một người vô tâm.” Cẩm Hoàng một chút cũng không để ý tới phản ứng của chúng ta, chính là vẫn tiếp tục lên tiếng chất vấn.

Vốn tưởng rằng đây chỉ là ân oán tình thù, yêu hận giữa hai người bọn họ, lại không nghĩ được rằng lại là sự dây dưa giữa ba người.

Ta đột nhiên có điểm hận chính mình, vì sao lại mất đi một đoạn ký ức trọng yếu như vậy?

Nếu không có bị mất đi trí nhớ, ta có lẽ sẽ không gặp gỡ Dạ Khuynh Thành, cũng có lẽ căn bản sẽ không rơi vào tình trạng như ngày hôm nay.

Một cỗ xúc cảm lạnh như băng xuyên thấu qua da thịt, truyền vào trong nội tâm ta, ta nhịn không được rùng mình một cái.

“Ta không phải.” Ta gần như thì thào mà nói.

Mặc dù ta thật sự đúng là Liễu Lăng trong miệng bọn họ thì đã sao? Ta không cho phép mình lại một lần nữa bị người khác bài bố.

Chính là Cẩm Hoàng lại lựa chọn có tai như điếc, cố ý nhìn về phía Cảnh Tiêm Trần, muốn hắn cho nàng một đáp án. “Ngươi nói đi, có phải là ngươi đang hối hận đúng không? Hối hận vì đã từng lựa chọn nàng.”

Cảnh Tiêm Trần lại chính là hơi hơi nhếch khóe miệng, vẫn như cũ mang theo ý cười, phong thái thong dong, “Ta nói rồi, ta cũng chưa bao giờ hối hận với sự lựa chọn trước kia của mình. Cảnh Tiêm Trần cũng không bao giờ làm chuyện hối hận “

“Cho dù có chết ở dưới kiếm của ta, cũng không hối hận sao?” Cẩm Hoàng không tự chủ được lui về phía sau vài bước, thảm đạm hỏi

Giờ phút này, ta cuối cùng hiểu được, Quân Mạnh Nhiên nói rất đúng.

Cẩm Hoàng cho dù có thể phụ cả thiên hạ, chung quy cũng không có biện pháp phụ hắn

Mặc dù đến giờ phút này, nàng vẫn là đang hy vọng hắn có thể quay đầu lại.

Nếu Cảnh Tiêm Trần nói một câu hối hận, nếu Cảnh Tiêm Trần lựa chọn nàng, như vậy nàng tuyệt đối sẽ không giết Cảnh Tiêm Trần

Chính là nhiều năm qua trong lòng lúc nào cũng nghĩ muốn trả thù người, kết quả lại vẫn là nhận lấy một câu không hối hận của đối phương, liệu nàng có thể chấp nhận được kết quả này hay không?

Tình yêu, quả thật vẫn có trọng lực làm tổn thương con người ta.

“Không hối hận.” Cảnh Tiêm Trần lời nói thản nhiên, lại đủ để cứa nát trái tim của cẩm Hoàng.

Hắn như vậy hờ hững, tựa hồ căn bản chưa từng đem những việc Cẩm Hoàng đã làm vì hắn đặt ở trong đáy mắt.

Một người dùng hết tâm tư cho việc báo thù, mà một người khác lại chưa bao giờ từng để ý qua, không biết được ai so với ai tàn nhẫn hơn đây?

“Cẩm Hoàng, buông tay đi, ta sẽ không lựa chọn nàng, trước kia là thế, hiện tại cũng vậy, và tương lai cũng là thế.” Cảnh Tiêm Trần lại giống như muốn đoạn tuyệt tất cả ý niệm trong đầu nàng, vô tình nói “Nàng càng là hận ta, liền chứng minh nàng càng yêu ta, chỉ có buông tay, mới là sự giải thoát duy nhất của nàng”

“Ta hận ngươi, ta hận không thể uống máu của ngươi, ăn tim của ngươi.” Cẩm Hoàng thì thào tự nói “Ta làm sao lại có khả năng yêu ngươi chứ?”

“Cẩm Hoàng, nàng chắc chắn biết, nàng vẫn là yêu ta. Chính là Cẩm Hoàng, cả đời này, ta không thể yêu nàng. Mặc dù là chết, cũng tuyệt đối không hối hận.” Cảnh Tiêm Trần lại không buông tha nàng, cơ hồ tàn nhẫn lật tẩy tầng tầng ngụy trang của nàng, đem sự thật máu chảy đầm đìa đặt ở trước mặt nàng.

Một người thanh cao như Cẩm Hoàng, một tay có thể lay chuyển cả thiên hạ, nhưng là đối mặt với Cảnh Tiêm Trần chung quy đã mất tất cả không còn gì

Yêu sâu đậm như vậy, tại sao lại phải hận đến mức để chính mình bị dày vò, sống khổ sở như vậy?

Cảnh Tiêm Trần chẳng lẽ thật sự thờ ơ sao? Hay là nói hắn thật sự từng yêu nàng kia?

Ta xoay người, liếc mắt nhìn Cảnh Tiêm Trần một cái, cực lực muốn nhớ lại một chút ít gì đó, nhưng là trong đầu cũng không có xuất hiện hình ảnh của bọn họ.

Người trước mắt bất quá là một người xa lạ, ta có phải thật sự là Liễu Lăng trong miệng bọn họ hay không?

Trầm mặc, tại một khắc kia quấn quanh, như dây leo quấn quanh, làm cho ta không thở nổi.

Cẩm Hoàng cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, mắt lạnh nhìn phía Cảnh Tiêm Trần “Ta sẽ không buông tay, mặc dù là đồng quy vu tận (*), ta cũng sẽ không buông tay. Cảnh Tiêm Trần, đừng cho là ta sẽ tha thứ tất cả mọi chuyện ngươi đã làm với ta”

(*đồng quy vu tận:kéo nhau chết chùm)

Cảnh Tiêm Trần hơi hơi khép lại đôi mắt, che giấu hết thảy phức tạp, nhưng là ta lại nhìn thấy hết tất cả sự bất đắc dĩ trong mắt hắn, thật lâu sau sau, hắn mới sâu kín mở miệng “Cẩm Hoàng, nàng tại sao lại luôn bức ta phải lựa chọn như vậy?”.

Vừa nói người vừa động đậy, hắn liền dĩ nhiên đánh văng mấy người mặc hồng y, đang kề kiếm tại cổ của hắn ra xa

“Cẩm Hoàng, nàng biết rõ ta cùng Liễu Lăng có tình cảm sâu đậm, tại sao nàng lại muốn làm cho nàng ấy hạ độc ta?” Hắn nhẹ nhàng mà hít vào một hơi. “Ta làm sao lại không biết chứ.”

Cảnh Tiêm Trần quả thật vẫn là Cảnh Tiêm Trần, hắn sẽ không có dễ dàng bị người tính kế như vậy.

Chính là hắn nếu không thương Cẩm Hoàng, cần gì phải cố ý làm như vậy?

Ta còn chưa hiểu rõ mọi chuyện, thanh âm của Cẩm Hoàng đã sâu kín truyền đến “Cảnh Tiêm Trần, ngươi quả thực vẫn là người vô tình như vậy, luôn thích thiết kế bẫy, sau đó nhìn con mồi giãy giụa, đến cuối cùng mới đi ra cho một đòn trí mạng, ngươi rõ ràng sẽ không trúng độc, lại cố tình làm ra một bộ dáng bị trúng độc, ngươi nhất định ở dưới đáy lòng đang chê cười ta.”

“Cảnh Tiêm Trần, ngươi thật quá tàn nhẫn.”. Trong ánh mắt của Cẩm Hoàng lại tràn đầy trào phúng, cuối cùng mang theo một phần kiêu ngạo vốn có của nàng.

“Nàng vẫn biết như vậy mà, ta vẫn rất tàn nhẫn.” Cảnh Tiêm Trần vẫn như cũ cười cười, như vậy tao nhã, lại là như vậy chói mắt “Ta muốn nàng hiểu được, Cẩm Hoàng nàng cho dù có tiếp tục làm gì đi nữa, cũng đấu không lại Cảnh Tiêm Trần ta. Đừng cho là ta thật sự không biết mấy năm nay nàng rốt cuộc đang làm những gì, nàng tự cho là hồng lâu của nàng là tổ chức tình báo đứng đầu thiên hạ, lại đừng quên mọi chuyện của nàng ta đều biết rõ như lòng bàn tay. Cẩm Hoàng, nàng buông tay đi. Nàng đấu không lại ta đâu.”.

Cẩm Hoàng lại nghiêng người đi đến bên cạnh ta, tiếp nhận kiếm trên tay của một người mặc hồng y, cười nói: “Mặc dù đấu không lại ngươi thì đã sao, ta muốn giết nàng. Cho các ngươi âm dương cách biệt, cho ngươi mất đi thứ quan trọng nhất.”

Ở một khắc này, ta bỗng nhiên bất động, ta lại chính là mặc kệ Cẩm Hoàng muốn làm gì thì làm. Ta cái gì cũng không muốn làm, cái gì cũng không muốn nói.

“Cẩm Hoàng, nàng vẫn là không rõ sao?” Cảnh Tiêm Trần cười như không cười, bước về phía Cẩm Hoàng. Nhìn ta liếc mắt một cái, lại cuối cùng đem ánh mắt nhìn thật lâu ở trên người Cẩm Hoàng, tao nhã gạt vài sợi tóc phân tán ở trên vai của Cẩm Hoàng ra đằng sau, thản nhiên nói: ” Cảnh Tiêm Trần ta, vĩnh viễn chỉ xem trọng mình nhất, cho nên mặc kệ là ai. Ta cũng sẽ không quá mức để ý, lúc trước, ta có thể vì nàng bỏ qua ngươi. Hôm nay, ta cũng như vậy có thể bỏ qua nàng ấy, huống chi, người mà nàng kề kiếm trên cổ căn bản không phải là Liễu Lăng của ta, bất quá chỉ là một người xa lạ mới quen biết không lâu mà thôi.”

“Cẩm Hoàng, nàng có hiểu ra không? Ta không cần.” Cảnh Tiêm Trần biết cách làm như thế nào để hoàn toàn đả kích được một người.

Đúng vậy, ta nhìn thấy trong ánh mắt của Cảnh Tiêm Trần là sự vô tình, không thèm để ý đến sự sống còn của ta.

Cẩm Hoàng không rõ, ta cũng đã rõ ràng hiểu được, yêu thương một người như Cảnh Tiêm Trần, nhất định chính là một kiếp nạn của Cẩm Hoàng.

Nếu ta thật sự là Liễu Lăng trong miệng bọn họ, nếu lúc trước ta cũng như Cẩm Hoàng, yêu Cảnh Tiêm Trần, như vậy giờ phút này ta thậm chí nên cảm thấy may mắn, may mắn chính mình mất đi ký ức về hắn, cho nên giờ phút này có thể nghe những lời tàn nhẫn như vậy của hắn, cũng không có cảm giác gì.

Mà giờ phút này, Cẩm Hoàng lại là cười ha hả “Cảnh Tiêm Trần, ngươi đã đánh giá mình quá cao. Ngươi nghĩ rằng ta vẫn còn yêu ngươi sao? Ngươi nghĩ rằng ta vẫn còn là Cẩm Hoàng trước kia sao? Ngươi cho là biết rõ ta như lòng bàn tay hay sao?” .

Cẩm Hoàng buông ta ra, lại đi bước một đến trước mặt Cảnh Tiêm Trần “Đúng vậy, ta từng có yêu ngươi, cho nên ta thật hiểu biết ngươi! Biết phẩm tính của ngươi, tự nhiên cũng biết ngươi là người vô tình. Cho nên mọi việc đều là do ta cố ý, cố ý để cho ngươi biết hành tung những năm gần đây của ta, cũng là cố ý diễn trò ở trước mặt ngươi. Ta muốn ngươi nếm thử cảm giác bị người đùa bỡn ở lòng bàn tay.”

“Cảnh Tiêm Trần, ta nói rồi, hồng lâu của ta nếu muốn giết một người. Liền tuyệt đối ra tay sẽ không thất bại.”. Cẩm Hoàng cười, cười đến cao ngạo, như một nữ vương đầy ngạo nghễ cười cợt Cảnh Tiêm Trần.

Tất cả mọi việc vẫn nằm ngoài dự kiến của mọi người.

Cẩm Hoàng, chung quy không phải là một nữ tử tầm thường …