Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

Quyển 1 - Chương 12: Mới vào Minh Nguyệt(1)




“Nha đầu, muội như thế nào lại xuống xe?!” Hạ Nguyệt Sanh vừa thấy ta, đáy mắt liền hiện lên vài tia bất đắc dĩ. “Đại ca, nghe nói đối diện là đệ nhất mỹ nhân của Đông Hải quốc, muội tới giúp huynh mời nàng xuống để xem mặt nha?” ta nhìn hắn trêu nghẹo nói. Nghe thấy lời nói ngả ngớn của ta, người đối diện tất nhiên là không phục. Vài tên gia đinh liền muốn tiến lên, chính là trong giờ phút này từ phía trướng kiệu kia lại truyền đến một giọng nói uyển chuyển, kiều mị “Lui ra, không được vô lễ” Xem ra đệ nhất mỹ nhân của Đông Hải quốc ít nhất là ở mặt ngoài không giống như Phong Nhi đã nói, là người kiêu ngạo. Ta tiến lên vài bước, không nhìn tới ánh mắt tức tối của gia đinh. Đi tới trước kiệu của Khúc Nhược Vân “Mỹ nhân tỷ tỷ chớ trách, là tiểu muội nhanh mồm, chính là mỹ danh tỷ tỷ lan xa, nên tiểu muội muốn người trong phủ được ciêm ngưỡng dung nhan của đệ nhất mĩ nhân một lần” Lời này hơi ngả ngớn, chính là ta không phải là nam tử, mặc dù nếu nàng có tức giận cũng không phát tác. Trong tư liệu mà Mị đưa cho ta có nói, Hạ Nguyệt Nhiễm bị người cho là ác nhất trong thành Minh Nguyệt. Người bị nàng trêu cợt nhiều vô số, cùng xú danh trên giang hồ của ta cũng không phân cao thấp. Chính là ta lại rất ngạc nhiên, sinh ra trong nhà quan lại, là thiên kim tiểu thư nhưng lại cũng sẽ dưỡng thành tính cách như vậy. “Hạ tiểu thư quá khen” trong kiệu truyền đến giọng nói uyển chuyển của Khúc Nhược Vân, thản nhiên nhưng cũng mang theo xa cách. Ta tuy rằng nhìn không thấy được biểu tình của nàng, nhưng cũng không khó tưởng tượng. Vốn định muốn nhìn thấy phong thái của mỹ nhân, nhưng là nàng tựa hồ cũng không muốn lộ diện. Thôi có lẽ thấy còn không bằng không thấy, có đôi khi nghe lời đồn thì luôn qúa mức khuếch đại. Huống chi sắc đẹp như của chủ tử, ta đã thưởng thức qua, với tư cách tầm thường cũng không lọt được vào mắt của ta. Đối mặt với sự xa cách của nàng, ta cũng không muốn tự làm mất mặt mình. Xoay người nói với Nguyệt Sanh “Đại ca chúng ta nhường đi, bằng không có vẻ phủ thừa tướng chúng ta bị cho là không có giáo dục” Hạ Nguyệt Sanh mỉm cười, tất nhiên là hiểu được ý tứ trong lời nói của ta, vung tay lên đối với người phía dưới hạ lệnh “Nhường đường” Ta nghĩ Khúc Nhược Vân có phải hay không nhất định cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của ta, chính là giờ phút này, mặc kệ như thế nào nàng đều nhất định đã trở thành người không có giáo dục kia. Gia đinh thấy ta nhường đường, cứ nghĩ là vì bọn họ thắng, đắc ý dào dạt đi qua trước mắt chúng ta. Phong Nhi bất mãn oán hận nói “Tiểu thư sao lại nhường đường, để bọn họ cho rằng chúng ta sợ họ” Ta cười xoa đầu Phong Nhi nói “Người của phủ Tả thừa tướng ta ai cũng đều có giáo dục, không nên cùng với người không có giáo dục tính toán chi ly” Phong Nhi giờ phút này mới hiểu được ý tứ trong lời nói của ta, cười nói “Tiểu thư, em còn thật sự đã nghĩ rằng người chạy xuống là vì muốn xem mỹ nhân” Vốn đúng là muốn nhìn mỹ nhân, ta xác thực có chút thiên vị đối với đồ vật đẹp a~. Thoạt nhìn cảnh đẹp mà ý vui nha! “Mỹ nhân?” ta ra vẻ kinh ngạc nói “Bổn tiểu thư chỉ cần lấy gương chiếu vào mình là có thể nhìn thấy, có cần phải phí công tốn sức như vậy không?” Tất cả mọi người bị ta chọc cho cười, mà Hạ Nguyệt Sanh đứng ở một bên đáy mắt bất đắc dĩ lại càng sâu thêm vài phần. Hạ Nguyệt Nhiễm cùng ta giống nhau sao? Không, hoàn toàn không giống. Nàng có nhiều lắm người sủng nàng, mà ta đã có nhiều lắm người muốn giết ta. Mị cho ta nhiệm vụ này, với ta mà nói cũng không phải là không may mắn. Đêm hôm đó ở Trương phủ rõ ràng là Mị đại khai sát giới, nhưng là trên giang hồ lại nói là độc Mị yêu nữ Nguyệt Liễu Lăng giết hết người của Trương quý phủ. Giờ phút này những người tự xưng là chính đạo, toàn bộ đang lùng bắt ta, lập lời thề muốn giết ta, vì mọi người diệt họa. Cho nên thế này coi như là sự tránh né tốt nhất đối với ta. Ta cũng có nghĩ tới, Mị có phải hay không là cố ý giúp ta, nhưng là nghĩ đến những việc làm của hắn, ta lại lập tức phủ nhận suy nghĩ này. Mị như thế nào lại giúp ta, hết thảy bất quá là trùng hợp mà thôi. Đúng vậy, chính là trùng hợp. Huống chi hắn mới là đầu sỏ gây nên, vì sao mọi người lại đem tất cả tội danh đổ lên trên người ta. Nhất định là có người cố ý làm, người kia trừ bỏ hắn ra thì còn ai vào đây?