Sáng hôm sau nó vẫn đi học bình thường, bố mẹ đã đi về bên nội từ hôm qua, bây giờ nó sẽ phải sống một mình tại căn nhà nhỏ này. Hôm nay nó phải về sớm để qua công ty xem xét công việc. Nó đã lên nhận chức tổng giám đốc một cách nhẹ nhàng, ko báo chí, ko tin tức, thật hạnh phúc làm sao. Nó đang định dắt xe đạp điện ra cổng thì từ đằng sau có bốn chiếc môtô đi tới và dừng lại trước cửa nhà. -Làm bạn gái của Vũ rồi thì em cũng nên cho nó cơ hội trở em đi học chứ! -Thắng bỏ mũ bảo hiểm mỉm cười nhìn nó.
-Đúng đó! Nó nhớ em đến mức mà đêm qua mất ngủ đấy- Lâm đùa làm nó đỏ cả mặt
-Ngậm mồm nếu ko muốn chết!- Vũ quay ra chừng mắt nhìn mấy thằng bạn vô ơn kia.
-Thế rốt cuộc các anh đến đây để làm gì? Em ko rảnh để nghe các anh đùa nhau đâu, sắp muộn giờ học của em rồi. - Nó ngán ngẩm nhìn mấy ông anh.
-Lên đây anh trở đi học, coi như đền bù việc hôm qua em giúp anh, còn phải nhờ em dài dài.- Vũ nói với nó.
-Giúp người là chuyện đương nhiên thôi, anh ko phải khách sáo như vậy, trước sau gì cũng là người nhà cả.- Nó vẫy tay từ chối.
-Nhanh lên, em làm trễ giờ học của bọn anh nữa đấy.- Vũ kéo nó lên xe rồi đưa nó mũ bảo hiểm.
-Làm như mấy anh chăm lắm ý mà muộn!- Nó lẩm bẩm.
-Em nói gì đấy?- Thắng quay ra nhìn cô em gái lắm chiêu của mình.
-Em có nói gì đâu.- Nó lắc đầu biện minh, nói thế chứ trong đầu thì lại nghĩ :''Tai gì mà thính như chó ý.''
Trong lúc nó đang mải nghĩ ngợi lung tung thì anh ra rồ ga phóng xe về phía trước làm nó giật cả mình. Theo phản xạ, nó ôm chặt cứng eo của anh, đến lúc đình thần lại hành động của mình thì định rụt tay lại nhưng lại có một bàn tay khác giữ tay nó lại.
-Chỉ một chút thôi, cho anh như vậy một chút thôi. Ấm áp lắm.- Anh nói với nó.
Câu nói của anh thật ấm áp làm nó xấu hổ lắm, mặt cứ áp vào tấm lưng vững chắc của anh. Đến cổng trường, cả một đám con gái bu hết xung quanh để ngắm trai đẹp, dường như đây là truyện quá đỗi bình thường với ngôi trường này, nếu một ngày mà họ ko chứng kiến cảnh này là hôm đấy trời sập luôn. Bọn họ hét ầm ĩ lên một hồi im bặt, thay vào đó là những tiếng xì xầm to nhỏ.
''Sao lại có năm người nhỉ?''
''Lại là con gái nữa chứ.''
''Lạ thật! Ngoài chị Vi ra thì lài ai nhỉ. Chỉ có chị Vi mới đc ngồi lên đó nhưng chị ấy mất rồi...''vân vân và mây mây những lời bàn tán.
Và trong đầu họ đều có một suy nghĩ là người con gái may mắn kia là ai. Nó bước xuống và bỏ mũ bảo hiểm ra, cười nói với mấy người anh làm bọn con gái ghen tị, chỉ ước mình là nó, đc bốn hoàng tử vây quanh. Trời ơi, nghĩ đến cũng thấy sướng rồi!
-Chị Ly. Chẳng phải đứa con gái kia là em gái anh Thắng sao? - Con nhỏ đứng cạnh ả Ly lên tiếng. Họ cũng đang chứng kiến mấy người kia nói chuyện nhưng chỉ dám đứng ở xa nên lửa nổi phừng phừng nhìn nó.
-Ukm! Bây giờ chị phải lùi một bậc để lấy lòng nó, như thế mới đc anh Thắng để ý.- Ả Ly đanh mặt nhìn nó với ánh mắt như lúc đầu gặp mặt.
-Chị thông minh thật đó.- Con nhỏ kia lại nịnh bợ, nghe mà phát ớn nhưng có người lại thấy sướng mới đau.
Nó và mấy ông anh đang nói chuyện vui vẻ thì từ đâu có một cô gái chạy đến ôm chầm lấy nó làm nó hét ầm cả lên.
-Nhi ơi! Tao lo cho mày quá. Mày ở đâu cả ngày hôm trước mà ko đi học vậy hả?- Hạnh hét ầm vào tai nó.
-Hạnh ơi, chắc tao vào bệnh viện vì mày quá. Tao ko sao hết, chỉ ko thích học nên nghỉ thôi.- Nó quay ra mỉm cười nhìn con bạn. Nó đang cảm thấy hạnh phúc vì có một người bạn như vậy!
-Ơ. Nhi... Nhi... ơi, đây chả phải là bộ tứ hot boy sao?- Đến lúc này Hạnh mới để ý mình đang đứng trước thần tượng của mình.
Nhỏ đang ngượng vì những hành động vừa rồi và một phần là cô đang đứng trước người mà nhỏ đơn phương mấy năm qua, bây giờ nhỏ có thể nhìn anh ở cự li gần hơn.
-Haizz! Xin giới thiệu với mày đây là hai người anh của tao và đây là bạn của hai anh ấy.- Nó giới thiệu từng người cho Hạnh biết. Nó biết là Hạnh biết họ là ai nhưng muốn đính chính lại sự thật mà mình đã giấu Hạnh trong những thời gian qua.
-Anh trai sao? Họ là anh trai cậu sao?- Hạnh há hốc mồm nhìn nó.
-Phải!- Nó chán nản nhìn con bạn.
-Anh Lâm! Em chào anh! Em là Hạnh, bạn của Nhi.- Hạnh ngượng ngùng nhìn Lâm.
Cử chỉ của Hạnh đã đập vào mắt nó. ''Chả nhẽ con bạn của mình lại say nắng ông anh trai kia sao? Ko thể nào, chắc nó ko ngu đến mức đấy đâu. Hạnh ơi, sao mày cứ rước họa vào thân vậy, nhưng tao vẫn luôn ủng hộ mày!''
-Rất vui khi gặp em. -Lâm lịch sự chào lại.
-Thôi đến giờ học rồi, tụi em lên lớp đây.- Nó vẫy tay chào họ rồi kéo con bạn đang tận chín tầng mây của mình. Đến lúc Hạnh tỉnh lại thì nó cũng đã kéo về đến chỗ ngồi.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cuối cùng bốn tiết học đầy cực nhọc đã hết, học sinh nhìn mà nản, mặt đứa nào đứa đấy cứ nghệt cả ra như bị tự kỉ í. Nó chạy ra bàn của Hạnh rồi rủ nhỏ xuống căntin ăn trưa. Hai đứa tụi nó dắt tay nhau đi xuống căntin, vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ. Đến cổng căntin, khi nhìn thấy nó mọi người lại bắt đầu bàn tán trên trời dưới biển. Chắc lại là cái vụ buổi sáng hôm nay đây mà, mấy ông anh này giúp người chả thấy đâu mà chỉ thấy mang họa cho ng khác ko à. Nó mặc kệ mọi người nói gì, cùng Hạnh tìm cái bàn nào trong chỗ kín để mọi người ko để í. Nhưng nó đi đâu là mọi ng nhìn theo đó khiến nó khó chịu.
-Mày ơi, cứ thế này lần sau tao làm cơm rồi mang lên sân thượng ăn quá, vừa thoáng, vừa rộng, lại còn yên tĩnh nữa chứ.- Nó quay ra than thở với con bạn.
-Chắc vậy đi, ăn mà thế này tao ko nuốt nổi.- Hạnh cũng chán ko kém.
-Thôi hôm nay tao khao mày ăn, đồ nướng nhé.- Nó nhìn Hạnh mỉm cười.
-Tất nhiên rồi, ăn món khoái khẩu mà miễn phí thì có ngu mới ko ăn.- Hạnh reo lên sung sướng.
Thế là nó cùng Hạnh dẫn nhau ra quán thịt nướng ngồi ăn. Hai đứa vừa ăn vừa vui đùa khiến người ngoài nhìn vào cũng thấy vui.
-Ngày mai cái Phương Anh và chị Chi về Hà Nội đấy.- Nó thông báo cho Hạnh biết.
-Thật à, tao nhớ hai người họ quá! -Hạnh cũng vui mừng ko kém nó.
-Mai tao sẽ bảo bố tao xin cho hai đứa mình nghỉ học đi đón họ. Nhưng đặc biệt là phải giữ bí mật.
-Nhưng tại sao lại thế?- Hạnh khó hiểu nhìn nó.
-Ngày mai là sinh nhật anh Thắng, tao muốn tạo bất ngờ. Mai ta đón họ rồi nói cho họ kế hoạch rồi mới đi mua đồ nghề. Thời gian để anh Thắng biết là 8h tối mai, nên ta có rất nhiều thời gian để chuẩn bị. Chúng ta phải làm cho nó hoành tráng nhưng vẫn vui vẻ và ấm cúng.
-Vậy từ sáng sớm ta đã phải ra sân bay rồi sao, tao qua nhà mày ngủ tối nay nha?- Hạnh đề ra ý kiến.
-Thế thì tốt quá, bố mẹ tao về quê rồi nên ở nhà có một mình à, mày qua ngủ càng vui chứ sao, càng dễ bàn kế hoạch.
-Để tao về chuẩn bị đồ rồi qua nhà mày, tao lâu lắm ko ăn đồ mày nấu đấy, nhớ quá.
-Qua sớm đi tao đưa mày đi siêu thị, ăn gì tao chiều, đền cho mày 2 năm qua lun.
-Nhi ơi tao yêu mày quá cơ.
''I am a good boy'' Nhạc chuông điện thoại của nó vang lên, màn hình hiện lên cái bản mặt đáng gét của anh hai mà nó mới chụp làm ảnh danh bạ. Đúng là ám quẻ, đi đâu là ám đấy.
''Alô! Hai gọi gì em?''
''Cưng đang ở đâu mà anh lên lớp ko thấy?''
''Chiều tụi em ko có tiết nên đang đi ăn rồi đi chơi lun.''
''Đi chơi mà ko gọi anh, con bé này giỏi nhỉ.''
''Bổn cô nương ta đây giỏi từ bé, khoỉ cần nhà ngươi khen. Em đi chơi mà cũng phải rủ anh á. Mơ đi nha.''
''Ơ cái con này.''
Anh chưa kịp nói xong thì chỉ còn nghe thấy tiếng bíp bíp. Anh tức lắm nhưng chẳng làm gì đc cô em gái nghịch ngợm này. Nhưng anh lại hạnh phúc vì cô em gái của anh đã trở lại, ko còn trầm cảm như trước, phải làm mọi người lo lắng. Anh muốn rằng nó mãi như vậy kể cả có chọc giận anh anh cũng chịu. Anh sẽ làm tất cả để quá khứ đâu buồn kia ko quay lại một lần nữa, Nhi đã đau lòng rất nhiều, như thế là quá sức chịu đựng của con bé .
Hai đứa tụi nó ăn xong, dắt nhau đi dạo quanh bờ hồ rồi lại đi ăn kem. Lâu lắm rồi hai đứa mới trở về tuổi thơ, một thời trẻ trâu đầy kỉ niệm đẹp giữa tình bạn.
-Hạnh ơi, mày gọi chú Quân qua đón tụi mình đi, tao cũng muốn qua nhà mày một chuyến, tiện thể thăm hai bác luôn.
-Thế cũng đc, bố mẹ tao cứ nhắc mày suốt.
Bọn nó đi dạo một hồi chờ xe đến. Trên đường về nhà Hạnh, bọn nó cứ chí chóe làm chú Quân cũng phải bật cười vì cái tính trẻ con của hai tiểu thư. Nhìn chúng như vậy tại sao có thể ko yêu đc cơ chứ, chú luôn coi tụi nó như người con, đối sử với tụi nó rất tốt.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sau khi từ nhà Hạnh về, nó đưa Hạnh về nhà mình thay quần áo rồi hai đứa dẫn nhau đi siêu thị. Siêu thị có rất nhiều đồ khiến tụi nó ko biết mua gì mà cũng chả biết làm món gì. Cuối cùng bọn nó sẽ làm cơm như bình thường bởi vì trưa nay vừa mới ăn đồ nướng xong và mua nguyên liệu để làm bánh kem. Về đến nhà, hai đứa nó làm đồ ăn, nó thì làm đò ăn còn Hạnh làm bánh dâu. Một lúc sau, thức ăn đc bày biện ra bàn trông rất đẹp mắt, mọi thứ đc trang trí như đang ở nhà hàng. Bỗng từ cửa có bốn chàng trai bước vào.
-Hôm nay cho tụi anh qua đây mở tiệc nhá. Chúc mừng em gái anh lên chức tổng giám đốc.- Anh Thắng chạy vào bếp, trên tay cầm chai riệu vang.
-Mày ơi, thế là bữa tối yên tĩnh mà tao và mày tạo nên cũng bị phá tan tành chỉ vì mấy ông anh kì quái này.- Nó chán nản nản chỉ vào mấy người con trai đang ngồi tại mâm cơm như người nhà.
Đúng là khách ko mời mà đến, kế hoạch đành để tối nó nói với Hạnh sau vậy. Nó nói vật thôi chứ càng đông càng vui chứ sao, hôm nay nó nhận chức nhưng chỉ trong im lặng, chỉ cần qua một cú điện thoại là nó đã đc ngồi ghế của tổng giám đốc. Vì buổi chiều phải đưa cái con của nợ kia về nhà chuẩn bị mà nó ko đến công ti nhưng ba nó đã làm xong hết chỉ cần nó ngồi vào ghế và điều hành mọi người thôi.
-Mời cả nhà ăn cơm.- Cả đám đồng thanh.
Tối hôm đó, tại gian bếp này đã có một bữa tiệc nhỏ đầy ấm cúng và tràn ngập tiếng cười. Ăn xong, nó giao nhiệm vụ cho Hạnh và Lâm rửa bát, cái gì nó cũng có mục cái đích của nó, nó đang tạo điều kiện cho hai người này thành cặp. Chị Nhi nhà ta thành bà mai từ lúc nào vậy trời! Giao nhiệm vụ cho hai người đó xong nó chạy tọt ra vườn chăm cây cối. Như nó đã từng nói, cây cối như một con người và con người này ko thể thiếu trong cuộc sống của nó. Thấy nó chạy đi thì Vũ đuổi theo, tò mò xem nơi bí mật mà nó giấu mọi người đi ra hằng đêm là đâu. Dừng trước mặt anh là chiếc biển nhỏ ghi chữ ''Khu vườn bí mật''. Đường vào đc lát bằng đá, xung quanh đc trang trí bằng các bức tượng chú lùn ngộ nghĩnh, ở bên tay trái anh còn có cả khu đồi nhỏ, ở trên có để một chiếc xích đu trông rất lãng mạn. Anh mở cánh của gỗ dẫn đến nơi đc gọi là khu vườn bí mật. Vừa mở cửa ra, anh nghe thấy tiếng nhạc du dương và giọng hát trong trẻo. Anh nhìn bao quát khu vườn và dừng lại tại nơi có một người con gái bé bỏng đang vừa hát vừa chăm sóc những chậu hoa lan tím. Nhìn nó chăm sóc hoa mà anh cũng thấy ghen, ước gì mình là những bông hoa lan ấy, đc nó chăm sóc và nâng niu. Tiếng bước chân của anh làm nó chú ý.
-Tại sao anh vào đc đây? -Nó ngạc nhiên nhìn anh.
-Anh thấy chán nên đi theo em, cuối cùng là đến đc đây. Em hát hay lắm, hay để anh đàn cho em hát nhé?
-Anh biết đàn sao?
-Tất nhiên, còn hay nữa là đằng khác.
-Nhưng em ko có đàn ở đây, hay để dịp khác anh và em song ca nhá?
-Nhất định! Anh hứa với em luôn.
-Hìhì! Em mong đến ngày đó quá.
-Anh cũng vậy.
Thế là nó cùng anh ngồi trên chiếc xích đu ngắm sao đêm và nghe nhạc. Thật lãng mạn làm sao!!!