Liễu Bích Là Ta! Chính Ta!

Quyển 3 - Chương 56: Lục Sú biến mất




Sáng hôm sau, 3 mụ rồng cái kia rất thỏa mãn, lưu luyến rời khỏi địa lao. Yến tiệc ngày hôm qua, trong khi Liễu Bích đã ám chỉ trào phúng các nàng không đủ "quý tộc" nên sáng sớm hôm nay để bảo trì phong độ "quý tộc", ba tỷ muội không thể làm gì khác hơn là bỏ xuống sủng tình của mình, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.

Tự nhận là quý tộc trong long tộc, hết sức quý trọng thể diện của mình, họ muốn trong bữa sáng lấy lại thể diện mà buổi yến tiệc hôm qua đã mất.

“Hai vị muội muội, các ngươi đi gϊếŧ chết dị thú trong phạm vi trăm dặm! Thật chả biết cái thân hình kia của hắn sao lại dung nạp được nhiều thứ như vậy. Ngày hôm qua, hơn phân nửa yến tiệc tiêu chuẩn của cự long cũng bị hắn ăn hết, cũng là phần thức ăn đủ cho ba tỷ muội chúng ta ăn hai ngày! Hơn nữa có thể thấy rõ, hắn cũng thật sự chưa no. Nếu để cho người khác biết, chúng ta để cho khách nhân ăn không no, thật sự quá mất mặt.

“Đúng vậy, biểu đệ Henry quả nhiên không tầm thường.” Betty cùng Laura gật đầu, sau đó vội vã đi chuẩn bị thực phẩm. Bữa sáng vẫn ở đại sảnh tầng một của cổ tháp, nhìn các dạng thịt như tiểu sơn chất trên bàn, chắc chắn thí nghiệm sẽ hấp thụ nhanh chóng. Hà hà, khắc tinh của khoa học chính là sự mê muội.

Trong lòng nghĩ, Liễu Bích đột nhiên nhìn thức ăn đầy phòng mà bĩu môi, sau đó không ăn mà đặt dao dĩa trên bàn.

“Tiểu muội, nàng không hài lòng chuyện gì sao?” Betty sửng sốt, bởi vì trong lễ nghi quý tộc khi nhìn thấy nàng bỏ dao muỗng xuống nhưng lại không ăn uống gì, nghĩa là nàng đang rất không hài lòng với buổi yến tiệc này.

“Các tỷ tỷ, tất cả đều là người nhà, nên muội nói thật, nếu để người ngoài mà biết thì thật là mất mặt, buổi yến tiệc quý tộc này lại không có một hai người hầu, thật đáng trách làm sao.

Ba tỷ muội mặt đỏ lên, lại đắc ý nở nụ cười, hôm qua tỷ muội ta thật quên mất chuyện người hầu nên rất không đúng. “À hiện tại chỗ ta thiếu người hầu lắm, chỉ có hai người, một đang bị thương nặng không di chuyển được, còn người kia đang ở trong bếp.”

Shay tiếp lời cười nói: “Yên tâm, hắn lập tức tới phục vụ. Nào nào tiểu muội, mau mau nếm thử vài món do một tiểu thần tước chế biến đi?”

Mặt nàng lộ vẻ thỏa mãn.

“Hả? Là thần tước sao? Thật là tại thượng, trời ạ, mau mau dẫn hắn ra đây, muội cũng muốn thấy hắn.” Liễu Bích vẻ mặt hâm mộ nhìn ba vị tỷ muội. Ba tỷ muội vô cùng đắc ý, vì bản thân họ có được người thần tước là người hầu. Đại ti gọi lớn một tiếng.

Trời ạ, đây là Britany nho nhã lịch sự đây sao?

Liễu Bích nghĩ tới bắt đầu và kết cục, nhưng lại không nghĩ đến sự việc tiến triển, nhìn trên xuống dưới Britany vẫn giữ một lễ phục quý tộc người hầu, nhưng dáng đi thất thểu, người gầy yếu, tay chân đầy vết tích, còn có đôi mắt suy thần, hiện tại hắn đang trong thân phận người hầu kiêm sủng tình cho tam long công chúa.

"Kia" Britany vừa thấy Liễu Bích trong mắt có thêm vài phần thần thái, suýt nữa xông lên kể lể bất hạnh mà mình gặp phải, nhưng hắn lại cúi đầu nhìn trang phục người hầu cùng bộ dáng thất hồn lạc phách của mình, lập lức xoay người rời đi.

“Hừ!” Betty âm lãnh nhìn Britany, âm thanh lạnh lùng: “Làm gì? Muốn cho ta thất lễ trước mặt bằng hữu sao? Đáng chết, đêm nay chắc chắn ta sẽ thưởng thêm cho người vài lần nữa.”

“Không, ta, ta không dám… làm ơn ta không.” Chiếc lưỡi của Diện Phấn lè trên lè dưới. Liễu Bích một bên ngạc nhiên, một bên suy nghĩ, ta đây sẽ ngồi chờ ngươi gặp chuyện thú vị rồi mới ra tay tương cứu.

Shay hừ lạnh khiến Britany run run, chẳng biết hắn nghĩ tới chuyện kinh khủng gì, lập tức run rẩy xoay người cúc cung, thay đổi ngữ ngôn cùng ngữ khí: “Không, ba vị chủ nhân cường đại, người hầu trung thành của ngài Britany không dám cãi mệnh lệnh của ngài.”

Giờ khắc này, Britany tâm như tro tàn, ai, có lẽ chính mình hẳn là buông bỏ nghiệp lớn của tổ chức, tự vẫn quên đi thôi.

“Biết là tốt rồi! Tới, ra mắt tiểu muội của ta đi, Mercury chủ nhân.” Betty hô.

Britany hai chân như bị quán chú sức nặng vạn cân, gian nan đi tới trước mặt Liễu Bích, sau đó đau khổ, không cam lòng, xấu hổ nhìn Liễu Bích, còn Liễu Bích thì đang "ngạc nhiên vô cùng".

Hây da, không ngờ bộ dáng của mình lại làm Mercury nàng ta phát dại luôn rồi. Britany đau khổ cúi đầu: “Chúc ngài tốt lành, khách nhân tôn quý.”

Betty hài lòng gật đầu, cười với Liễu Bích: “Tiểu muội, có thấy ai ở tam lục địa này, vừa tôn quý, vừa anh tuấn làm người hầu cho chúng ta hay không.”

“Quả thật là không có…” Liễu Bích tiếp lời, sau đó, mím môi đứng dậy, nắm lấy tay Britany, cả kinh nói: “Trời ạ, Britany sao chàng lại…”

Liễu Bích suýt nữa đóng phim một cách sến bựa nhưng nàng "lại" vừa giận vừa tiếc, nhìn Britany than vắng: “Ông trời thật bất công, tại phố Mist ngài bị thiết tặc ăn trộm sạch tài sản, còn bị đem bán đi hết quần áo, kế đến lại bị bán vào nam kỹ? Bây giờ, lại…”

“Mercury, có thể gặp nàng…” Britany kích động nắm chặt tay Liễu Bích. Trời ạ, hắn rốt cục từ trong khiếp sợ hồi phục lại, bản thân có hi vọng được cứu rồi! Trong sự kích động, Britany ngay cả phương thức nói chuyện quý tộc đều quên hết, cầm lấy tay Liễu Bích la lớn: “Cầu nàng, cứu ta, một lần nữa giúp ta.”

Ba tỷ muội đột nhiên da đầu tê dại. Đáng chết, tại sao tất cả tù binh của ta đều là bằng hữu của nàng ta. Có khi nào? Trong cơn tức giận nàng ta một tay chém chết 3 chúng ta? Ba tỷ muội lặng lẽ đề phòng, chăm chú vào phản ứng của Liễu Bích.

Liễu Bích khó khăn nhìn trái nhìn phải, đột nhiên thở dài: “Ba vị tỷ tỷ, ta không nói nhiều, chúng ta là người một nhà…”

Betty la lên: “Đúng, đúng, là người một nhà.”

Shay lập tức nói: “Được rồi, Britany cùng bằng hữu của muội không giống nhau, bằng hữu của muội là do ta tự bắt đi, là do ta sai! Nhưng Britany chính mình xông vào lãnh địa của chúng ta, nàng biết đó. Chúng ta bắt hắn là theo quy củ làm việc của long tộc và là quy cũ của đỉnh Goob nhà ta.”

“Britany tiên sinh, là như thế sao?” Chờ Britany gật đầu. Liễu Bích "thở dài" gật đầu: “Nếu như vậy, ba vị tỷ tỷ không sai, quy củ của đỉnh Goob tam đại lục đều rõ, Britany tiên sinh xúc phạm vào quy củ của các người, nên đã bị trừng phạt.”

Hắn khẩn trương nhìn Liễu Bích, Liễu Bích lại nói: “Nhưng, ta tuyệt sẽ không mặc kệ bằng hữu, không bằng thế này, chúng ta dựa theo quy củ của quý tộc làm việc, ba vị tỷ tỷ ra giá, ta nguyện ý đưa ra giá để mua người hầu từ ba vị.”

Britany vô cùng khẩn trương, đưa mắt cảm kích nhìn về phía Liễu Bích, hảo mỹ tử. Ba tỷ muội ngạc nhiên.

Thật lâu sau đó, thương nghị một hồi, Shay nắm lấy tay hai vị tỷ muội, cướp lời nói trước: “Nói thật, người hầu cũng có thể tìm được, nhưng sỉ diện thật không thể mất, vả lại biểu đệ Henry của chúng ta lại là thần sủng của Mercury, chỉ cần một hồng xu tượng trưng là được.”

Nói xong, Betty đưa lên một ngón tay.

Cứ như vậy, Liễu Bích dùng một hồng xu để mua Britany, cùng tên Odin đang bị thương nặng kia, bất quá hắn ngay cả một bạch xu cũng không đáng giá, là tặng thêm.

Sau khi rời đi khá xa cổ bảo, ngực của Liễu Bích bắt đầu nhột nhột, chắc chắn biện pháp của nàng đã thành công, cứu đi vài mạng người này thật chí lý. Đóa thứ bảy đã nở, còn đóa thứ tám này cũng đang chớm nở. Tin tưởng không bao lâu, các lão bà bà bên trong hình xăm sẽ hoàn toàn chuyển hóa, lúc đó đại thiện cáo thành, chắc chắn sẽ nở hoàn toàn.

Liễu Bích lấy cớ để James một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người, sau đó trong lúc các học sinh chuẩn bị dựng trại, liền đi tới bên Britany. Britany thấy Liễu Bích tới, ngồi ở bên gốc cây, thở ra một hơi, nhìn lại phương hướng cổ bảo, buồn bã lắc lắc đầu.

“Britany, ngài mau chóng quên đi” Liễu Bích an ủi vài câu, lại hỏi: “Ta cùng các học sinh sắp đi trước, ngài kế tiếp có ý định gì không?”

“Ta không biết…” Britany mờ mịt, thật sự hắn không thể quên nỗi ám ảnh buổi đêm từ ba mụ long tộc kia.

Bất quá, Britany còn không quên nhiệm vụ của tổ chức, hắn nhìn qua Henry ở bên cạnh đang ăn cái gì đó. Thầm nghĩ, con vật này sao khí thế lại cường đại như vậy, trong tổ chức cũng chỉ có vài người có khí thế như vậy! Có nó tại đây, nhiệm vụ của mình khó rồi.

“Mercury thần nữ bá tước, tại sao nàng lại có một thần sủng cường đại thế kia? Lại trở thành bằng hữu của ba tỷ muội đó?”

“Thần sủng cường đại? Ngài quá lời!” Liễu Bích cười thần bí, nhẹ nhàng nói nhỏ: “Dụng thực mới dực được đạo.”

“Cái gì? Nàng nói giỡn sao? Ta thật không phải không tin nàng, nhưng…. thật không thể tưởng a.”

“Ngài không tin cũng bình thường, dù sao chuyện này có chút không thể tưởng tưởng nổi, nhưng nó là sự thật.”

Liễu Bích nhún vai: “Sáng nay trên bàn ngài cũng thấy, miệng của con này lớn thế nào! Ngày đó, chúng ta đang ăn thịt giữa rừng, Henry đột nhiên đến… quá trình này rất phức tạp, cũng rất thú vị, ngày sau ta kể lại cho ngài! Dù sao, cuối cùng Henry cam tâm tình nguyện đi theo ta… bởi vì ta nuôi được nó! Bởi trên tam đại lục này cũng chỉ có ta mới có thể nuôi được nó.”

Britany trợn mắt cứng lưỡi nhìn Liễu Bích, thầm nói, chẳng lẽ thật sự người tốt có báo đáp hậu hĩ sao! Mercury quá thiện lương, ngay cả các nữ thần may mắn đều dòm ngó nàng! Chẳng lẽ bởi vì mình có tâm xấu với Mercury thiện lương mà ông trời mới trừng phạt mình?

“Sau đó, ba tỷ muội hình như hiểu lầm cái gì đó, vừa thấy Henry đã nói nó là biểu đệ của các nàng, còn nói chắc rằng Henry là hậu duệ của Kurtizel cùng Sophia… mà chuyện này Henry đều nói không rõ! Bất quá, có thể khiến cho ta cùng ba vị tỷ muội nọ trở thành bằng hữu.”

Liễu Bích từ trong bao lấy ra một túi nhỏ, chân thành nói: “Britany các hạ, bằng hữu của ta! Theo ta thấy, Odin tiên sinh cũng bị trọng thương, ngài theo chúng ta về phố Mist, rồi trở về nhà.”

Hắn từ trong túi lấy ra hai khối hồn tinh, đặt vào tay Britany: “Về phần thọ lễ của tổ tiên ngài, đây là Buster hắn có gϊếŧ vài lục cấp dị thú và tìm thấy trên người chúng, đem đi viến phỏng chừng cũng giúp ngài an vui rồi."

“Mercury nàng…." Britany cả kinh “Chúng ta là bằng hữu, cho nên ta chân thành khuyên ngài, không nên tiếp tục mạo hiểm, vận may hôm nay của ngài không tốt… haiz”

“Điều này, điều này sao có thể, Mercury, ta thật không thể nhận quà của một nữ tử.”

“Xin thu lấy, chúng ta là bạn tốt, một khối ngài làm lộ phí, còn một khối ngài giữ mua phần thọ lễ tặng cho tổ tiên.” Liễu Bích ấn vào tay Britany, buộc hắn nhận hai khối hồn tinh, sau đó lại nhìn lại túi, bên trong còn rất nhiều cùng với "Lục Sú".

“Được rồi, vị khẩu của Henry rất thú vị! Hắn chẳng những ăn những thực vật bình thường, còn thích ăn những thứ rất đặc biệt”, trong túi của Liễu Bích lấy ra một vòng trang sức trân châu rất đẹp bỏ ngay vào miệng Henry. Hắn ngoàm một cái nuốt trôi, “Còn có thể ăn vài thứ khác thường nữa.”

Britany cả kinh: “Trời ạ, quá thần kỳ."

Ánh mắt hắn chăm chú nhìn "số 6".

“Đúng vậy, phì trư đích xác có thể ăn châu báu, vô cùng thần kỳ, nếu không sao có thể nói trên tam đại lục có mấy người có thể nuôi nổi nó.” Liễu Bích từng khối từng khối châu báu cho Henry ăn, cuối cùng, ngay cả "số 6" đều cho vào miệng Henry.

Đáng chết, Henry ăn mất số 6 rồi! Britany trong lòng mất mát. Xong hết rồi, chẳng lẽ chính mình phải mổ bụng con vật khủng bố kia sao ?

Liễu Bích cho tất cả những thứ có trong tay, cười cười: “Tốt lắm, rốt cục Henry đã no, phì trư này! Cái gì ngươi cũng tốt, nhưng duy chỉ có cái miệng háu ăn này, sẽ có một ngày ngươi bị người khác dụ dỗ ăn thức ăn ngon, mà rời xa ta.”

Britany nghe xong câu nói đùa này của Liễu Bích, ánh mắt bắt đầu sáng lên…

Đêm tại sâm lâm ……….

Mọi người đều đang ngủ, Hoán Cốt phụ trách tuần tra một phương, mà Henry lại nằm ở hướng ngược lại, dùng khí thế của nó gác đêm, thuận tiện dọa chết mấy con thỏ nhỏ để xỉa răng.

Hai thân ảnh lảo đảo đi ra khỏi trướng bồng, lặng lẽ tới bên Henry.

Britany trong lòng tiếc hận nghĩ thầm, Mercury ta quả thật rất có cảm tình với nàng, nhưng ta và nàng là địch nhân, thật tình ta không muốn như vậy, ta thật xin lỗi nàng.