“Chủ nhân khác? A a, chẳng lẽ tòa cổ tháp này còn có một đoạn lịch sử xa xưa khác sao?”
Liễu Bích cười cười, phất tay ý bảo mọi người an tâm: “Ta nghĩ, chúng ta trước tiên đi ăn cơm, đừng để mấy nữ quỷ nho nhỏ đó làm ảnh hưởng tới tâm tình của chúng ta, chúng ta đều là pháp sĩ, không phải sao?”
“Đúng vậy, chúng ta đều là đấu thần hay pháp thần tương lai chẳng lẽ còn e ngại mấy cái ám hệ nguyên tố phản quang hệ thấp kém đó sao?”
Lục Lạc vuốt vuốt ngực lép của ả nhanh chóng đi vào phòng ăn, nàng ngồi lên cái ghế mà quản gia đặc biệt chuẩn bị cho nàng. Ách, cái ghế được chuẩn bị cho nàng giống hệt của bối bối.
Mọi người nhìn Lục Lạc ngồi trên ghế không cao hơn bối bối bao nhiêu tự nhiên đều cười mãi không thôi, bất quá nếu cười ra mặt thì thật là không lịch sự, chuyện nhỏ này vô hình trung cũng làm tan bớt đi sự kinh hoảng đang tràn ngập trong lòng mọi người.
Đúng vậy, tất cả đều là đấu sĩ, bên người lại có hộ vệ Kim Đấu thần Buster và hộ thủ Mộc pháp thần Lucy (Tinh Diện tên bên ngoài của bả), chẳng lẽ còn phải e ngại mấy âm linh sao?
Vừa rồi thuyền trưởng Buster đã chứng minh, hắn hoàn toàn có thể thu thập được nữ âm linh kia.
Liễu Bích để cho James đứng phục vụ mọi người ăn cơm, sau đó để cho quản gia cổ tháp cùng ngồi trên bàn ăn. Hỏi qua mọi người mới biết, quản gia cổ tháp này tên là Nick.
“Tốt lắm, Nick lão sinh, hãy kể cho chúng ta nghe một chút về lịch sử tòa cổ tháp này đi!” Liễu Bích một mặt đút cơm cho Bối Bối, một mặt cười hỏi.
“Vâng, như ngài mong muốn, thưa chủ nhân!” Nick đứng lên, từ tay áo lão lấy ra một quyển sách đưa tới trước mặt Liễu Bích: “Nghe nói tên của tòa cổ tháp này là mệnh danh của vị chủ nhân thứ nhất, tên là Saphier cổ tháp, đã có đến hơn ngàn năm lịch sử. Chủ nhân đầu tiên của nó, nghe nói là một vị nữ tướng phi thường nổi tiếng của nhân lọai trong thời kỳ vãn thần (lúc chưa có thần) chiến ký.”
“Quoa, nguyên lai là nữ chiến thần Saphier tướng quân à!” Lục Lạc sợ hãi than lớn: “Sao? Mercury, ngươi nghe được tên Saphier mà không cảm thấy kinh ngạc sao?”
Liễu Bích rất mờ mịt, lại nhìn người khác, tựa hồ đều không rõ Lục Lạc nói cái gì.
Đột nhiên, Mari ngồi đối diện Liễu Bích mở miệng, nàng kinh ngạc nói: “Mercury bạn học, ngài Michael cùng Saphier tướng quân từng là chiến hữu thân thiết. Theo biến niên lục ghi chép lại, năm đó tổ tiên của ngươi, thần Michael, cùng thần Saphier từng tại đại thảo nguyên Jx.Rubick sóng vai tác chiến. Hơn nữa bọn họ cùng chết trận trong một chiến dịch.”
“Sao!” Ruby bên cạnh ho khan một tiếng: “Mari đáng chết, ngươi không biết quy củ, bây giờ chúng ta đang làm khách trong cổ tháp của Mercury, nhưng ngươi lại chuyên tâm nói đến tổ tiên nàng chết như thế nào, có kiểu nói chuyện như thế sao?”
Liễu Bích ngạc nhiên, nàng đối với trang viện gia tộc Kain không có cảm xúc tốt lành, tự nhiên đối với vị tổ tiên Michael cũng không hiểu rõ nhiều lắm, càng huống chi là cái thứ thân cận chiến hữu gì cái chi nữa.
“Ây da, Mari nói như vậy ta cũng muốn nghe tiếp.”
Mari gật đầu: “Saphier nữ chiến thần là một trong số những đấu thần cấp chín mà trong thánh giáo đấu thần lục có ghi tên và cung phụng trong đó. Mercury, thần mà thánh giáo cung phụng thật sự rất nhiều, ngươi quên một hai người rất là bình thường.”
Lục Lạc ôm miệng, ả muốn nói bản thân nghiên cứu thần tượng hỏa hệ Pháp sư Michael từng phát hiện ra quan hệ của Saphier cùng Michael hết sức thân mật, Mercury nếu đọc lịch sử gia tộc của mình tất nhiên sẽ biết nữ thần Saphier, nhưng ả lại thu về. Mặc dù ả là một kẻ lỗ mãng nhưng ả cũng sẽ không giống Mari nọ, muốn nói gì cũng được.
Chuyện nhỏ này nhanh chóng bị chúng nhân mồm năm miệng mười khỏa lấp mất. Liễu Bích trong lòng thầm ghi nhớ, tòa cổ tháp này thuộc về chiến hữu của tổ tiên mình, nữ chiến thần Saphier.
“Nick, ngươi tiếp tục câu chuyện đi!”
“Vâng, chủ nhân, ta mười năm làm người hầu ở Saphier tháp, đối với lịch sử trước kia của nó cũng hiểu chuyện không nhiều, chỉ biết Saphier cổ tháp từ ngày thành lập cho tới nay thì đã có truyền thuyết nữ quỷ. Hơn nữa các chủ nhân trước của nó đều không có kết cục tốt.”
Vẻ mặt cương thi của Nick không chút biến đổi, tựa hồ như chuyện đó rất tất nhiên.
“Từ khi ta tiến vào tòa cổ tháp này, Saphier cổ tháp đã nổi tiếng là quỷ tháp trong giới quý tộc, dù là quý tộc gì đi nữa cũng sẽ không lựa chọn tới ở nơi này! Trong đó cũng có mấy vị chủ nhân mời cao cấp đấu thần tới đây dò xét, nhưng các đấu thần này toàn bộ đều có đi mà không có về. Dần dần cũng không ai để ý tới tòa cổ tháp này nữa.”
Nick âm trầm nói: “Đến nửa năm trước, Unicorn tiên sinh thắng được tòa Saphier cổ tháp này từ tay đại công tước Central, bất quá sản nghiệp thật sự của hắn nhiều lắm, hắn căn bản là chưa có tới tòa cổ tháp này. Sau đó hắn thua tòa cổ tháp này cho người, chủ nhân Mercury tôn quý!”
Liễu Bích một mặt nghe hắn nói, một mặt mở sơ đồ cổ tháp trong tay: “Tòa cổ tháp này có hơn hai mươi phòng ốc, có ba tầng lầu cao… nhưng ta phát hiện ra, mỗi phòng đều có ít nhất một bức họa hình nữ nhân. Nick, ngươi biết chuyện gì xảy ra với người trong bức họa chứ?”
“Xác thực mà nói là tổng cộng có bốn mươi tám họa hình, nếu chủ nhân các hạ lưu tâm thì có thể phát hiện, những bức họa này hoặc cá nhân hoặc hợp ảnh, nhưng, chúng đều miêu tả những mỹ nữ tuổi còn rất trẻ, tổng cộng có một trăm hai mươi mốt nữ tử!”
“Hơn một trăm nữ tử?” Loran kinh ngạc ôm miệng, trong lòng không khỏi có chút liên tưởng kỳ quái.
Không biết quản gia cổ quái Nick kia có đúng là cố ý không, lão nhìn chằm chằm vào Liễu Bích một cách quái dị: “Không biết ngài có biết không. Có người đã nói rằng nếu có một vị mỹ nhân xinh đẹp tiến vào phòng chính của tòa tháp này, họ sẽ bị gϊếŧ chết, và linh hồn của họ sẽ bị lưu giữ vào những bức họa trên tường của tháp này!”
“Xin ngươi không nên nói đùa như vậy!” Loran sắc mặt khẽ biến, nắm chặt lấy tay của Liễu Bích, chẳng biết tại sao hắn cảm giác Liễu Bích sẽ biến mất, nhưng nếu biến mất thì Loran chính là muốn biến mất cùng nàng.
Mà sắc mặt của Mari ngồi đối diện với Liễu Bích cũng không dễ nhìn, bất quá mắt kính to của nàng đã che dấu đi. Trời ạ, hơn một trăm nữ tử… Liễu Bích hay chính mình nếu bỏ mạng tại nơi này, chắc hẳn là cũng sẽ…trở thành ra bộ dạng…
Nàng ta cố ý dùng đôi mắt ghen ghét nhìn đến Loran, có khi làm nam nhân có thể tốt, có thể trong lúc nguy hiểm đến bảo vệ một nữ nhân yếu ớt.
Liễu Bích nở nụ cười: “Được rồi, về chuyện cổ tháp ta đại khái rõ ràng rồi, xem ra ngươi cũng không biết nữ quỷ này vì sao lại xuất hiện.”
Nàng thu bản đồ trong tay, đột nhiên hỏi: “Vậy, ngươi biết có quỷ trong cổ tháp sao vẫn dám sống ở đây, hơn nữa hơn mười năm không gặp nguy hiểm?”
“Ai biết được? Kỳ thật ta còn từng gặp qua nữ quỷ vài lần, các nàng không có ý thương tổn ta, có lẽ các nàng cũng là một người hầu quét dọn tòa cổ tháp này. Dù sao nữ hài tử đều yêu sạch sẽ, cho dù là nữ quỷ cũng không ngoại lệ!” Nick nói.
Liễu Bích sờ lên má nhìn tên Nick một chút, quản gia có dung mạo âm trầm, nàng cười cười: “Được rồi, ta đã hỏi xong hết rồi!”
Người hầu này cùng Saphier cổ tháp giống nhau, đều lộ ra vẻ cổ quái.
“Các học sinh, chuyện thì mọi người đã rõ, có tính toán gì không? Rời đi để trở lại bến cảng, hay là…”
“Chúng ta muốn ở lại chỗ này! Hơn nữa ta yêu cầu tất cả đệ tử đều ở lại!”
Robin cùng lão thầy bói đã trở lại, Robin cầm lấy bình hồng tửu trên bàn tợp một ngụm, cười nói: “Ta đều đã nghe các ngươi nói, nếu thuyền trưởng Buster có thể bảo vệ chúng ta vậy tại sao chúng ta không thể biến sự kiện âm linh lần này thành một lần rèn luyện? Được rồi, ta tuyên bố, nếu ai tại cổ tháp này nguyện ý lưu lại một đêm, khóa âm hệ lưu học sẽ được qua toàn bộ! Ngược lại, nếu không nguyện ý thì xem như không hợp cách!”
“Toàn bộ, oa oa! Mercury, chúng ta ở lại cổ tháp một tối nha, ít nhất ta lựa chọn lưu lại!” Lục Lạc hét lớn.
Tất cả nữ sinh đều đã động tâm, Loran mặc dù thoạt nhìn rất gắn gỏi, nhưng hắn thấy Mercury lựa chọn ở lại cư nhiên cũng có một chút dự định xấu gì đó. Người cuối cùng do dự thật ra là Mari, bất quá tất cả mọi người đều lựa chọn lưu lại, ả không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ phải làm theo.
Sự tình cứ thế được quyết định như vậy, Robin lại nói: “Mặt khác, các ngươi từ ngày mai bắt đầu có một nhiệm vụ, là chuyện rèn luyện thực chiến sau này, ngày mai sẽ nói tiếp. Mercury, trước tiên an bài chỗ ở, đêm nay ngủ thế nào? À!”
Hắn dừng một chút: “Ta đề nghị, vì an toàn mọi người hãy lấy phòng của thuyền trưởng Buster làm đầu dãy phòng, Lucy nằm ở cuối dãy phòng ,những người còn lại ở giữa hai phòng bọn họ, đồng thời, không nên ngủ một mình, ít nhất hai người một phòng!”
Hai người một phòng? cái này… Loran bất an, làm sao bây giờ, nơi này chỉ có một mình mình là nam sinh.
Mari cũng gấp đến điên mất, trời ơi, chính mình sẽ ngủ cùng với ai đây.
Ngoại trừ hai người đó thì những người khác thật ra đều hiểu được đề nghị của Robin phi thường có đạo lý, Liễu Bích suy nghĩ một chút nói:
“Lục Lạc cùng Ruby ngủ một chỗ, đổ tử và thầy bói tự tìm một phòng, ta không quản! Sau đó… Loran cùng bối bối đi ngủ chung, phòng các ngươi cách vách với phòng của Buster và James, Lucy do đang tiến hành thực vật hệ thăng cấp nên không thể cùng người khác ngủ cùng nên ở một mình, như vậy an toàn nhất.”
Liễu Bích thầm nghĩ, bằng tinh thần lực của bối bối nhất định có thể sớm phát hiện ra nguy hiểm, nàng nói cho Hoán Cốt, như vậy nam sinh duy nhất tại đây cũng an toàn. Trong lòng nghĩ, Liễu Bích chuyển ánh mắt tới người vô dụng nhất trong mọi người Mari, trong lòng thở dài. Ai, tên vô dụng này là do chính mình bảo vệ, nói như thế nào ả cũng giống như muội muội của chính mình, chính mình hẳn phải chiếu cố ả một chút. Đã sớm biết là phải cho ả chút tiện nghi mà.
Trong con mắt ngây ngốc của Mari, Liễu Bích nói: “Mari, ngươi theo ta ngủ cùng một chỗ, ta sẽ không ngáy to đâu.”
Mari khóe mắt đỏ lên, vội nói: “Không, ta rất khó chịu, ta không thể ở cùng một ai khác …”
Phạch! Robin vỗ vai ả, an ủi: “Mari đồng học, Mercury đồng học an bài rất tốt! Phải biết rằng, các ngươi ngủ càng phân tán thì phạm vi bảo vệ của thuyền trưởng Buster và Lucy càng lớn, nguy hiểm của các ngươi càng nhiều. Cho nên…!”
Robin cười rất quái dị, rất mập mờ: “Đêm nay, ngươi ngủ cùng Mercury đồng học, trừ phi ngươi không muốn thông qua tất cả các mục khảo thí…không thì…”
Thầy đã nói một cách ti tiện như vậy Mari còn có cách cự tuyệt sao? Cơ bản là không thể từ chối. Sau khi ăn xong, Liễu Bích kéo tay Mari đi thẳng vào phòng ngủ.