Liễu Bích Là Ta! Chính Ta!

Quyển 3 - Chương 16: Quyền hạn mới




"Nhiệm vụ về Unicorn sao?"

Liễu Bích nhìn thoáng qua nữ nhi đang đi tập tễnh trên sàn thuyền, cười nói: "Câu đầu tiên của ngươi nói không nên nói là thánh giáo có nhiệm vụ "giao cho" ta, mà là thương lượng!"

"Tiểu mỹ nhân ngươi dám, ngươi tới cùng có cái bí mật gì vậy? Spartzow lão đại quá dung túng cho ngươi rồi!" Shin nhíu mày, nói rất nhỏ: "Ca ca nhận được tin, ba tháng sau Huyền vũ Đảo sẽ triển khai đấu thần hội, có rất nhiều cao nhân đến tham gia."

Tin tưởng rằng, nếu Spartzow lão đại tại đây nghe được Shin nói chuyện chắc sẽ bị dọa chết mất, dám cùng một siêu cấp cao nhân cao thâm khó lường nói chuyện như vậy, ngươi thật không muốn sống nữa sao?

"Việc này ta biết rồi, Severos đạo sư có nhắc qua, ông ta đang lo chuyện này."

Shin cười thần bí: "Đây là luân phiên hội nghị, hội nghị sẽ có nhiều cao cấp đấu thần tham gia, mà mục đích tổ chức hội nghị là trao đổi pháp khí cao cấp cùng đấu khí thuật."

Liễu Bích không kiên nhẫn nói: "Bớt nói nhảm đi! Mau nói vào chính sự, ta còn phải chơi với tiểu bối nhi!"

"Gì, tiểu nữu kia không có hứng thú!" Shin nhún vai: "Hội nghị lần này vốn rất bình thường, cứ cách mấy năm Huyền vũ Đảo đều tổ chức một lần đại hội này. Nhưng năm nay vì có Unicorn tham gia nên nó lại trở nên rất cổ quái!"

Trong lòng Liễu Bích cũng muốn biết nhiều tình báo về Unicorn nên tập trung chăm chú lắng nghe.

"Bình thường thì hội nghị lần này hẳn là do Severos viện trưởng tự mình chủ trì, cũng do thương vụ học viện đảm trách, nhưng Unicorn chủ động chịu chi trả tất cả phí dụng cho hội nghị lần này, cũng bỏ ra một khoản tài trợ lớn. Khoản tiền này trong mắt ca ca ngươi là một khoản lớn không cách nào tưởng tượng nổi! Có khoản tiền này, hội nghị lần này có thể trở thành hội nghị lớn nhất trong các lần đã tổ chức."

Liễu Bích gật đầu: "Unicorn không có khả năng cho không tiền, hắn dám chắc có yêu cầu!"

"Đúng vậy! Yêu cầu của Unicorn là quyết định nghị hội cuối cùng, chính là mời các cao cấp đấu thần hợp lực giúp hắn phá giải một món thánh khí, cứu ra một người bị nhốt ở bên trong. Hơn nữa hắn ra một giá cao khó có thể tưởng tượng nổi, hắn nói: Ai có thể phá giải thánh khí này sẽ có được một nửa tài sản của hắn! Đây là một số tiền khổng lồ cỡ nào?"

Shin chu miệng, than: "Bởi vì với mọi người "gia sản" thứ này ai chả muốn..."

Liễu Bích nhìn chằm chằm Shin: "Cho dù có một số cao cấp đấu thần khinh thường tiền bạc, nhưng chuyện phá giải thánh khí này lại đại biểu thực lực của một vị đấu thần, pháp thần thanh cao không vì lợi ích thì cũng vì danh mà tới."

"Đúng vậy, lần này danh lợi song trọng quá sức hấp dẫn. Kết quả hội nghị lần này đang từ một cái hội nghị trao đổi học thuật nho nhỏ đã biến thành một siêu cấp hội nghị của cao cấp đấu thần khắp các đại lục!"

Shin chỉ phía Hắc Bạch pha, nơi đó có phòng của Severos: "Severos viện trưởng sỡ dĩ đáp ứng thỉnh cầu này bởi vì hắn cũng muốn làm một đại thịnh hội học thuật hội nghị. Dù sao đối với xúc tiến phát triển thực lực của học viện này có chỗ tốt lớn lao, càng huống chi có thể giúp bằng hữu của hắn cứu người. Ngươi nghĩ có nguyên nhân khác không?"

Khóe miệng Liễu Bích mỉm cười, đối với nguyên nhân kia trong lòng hắn biết rõ ràng nhưng còn làm bộ không biết.

Shin cười duyên nói: "Lão ngoan cố bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi! Hì hì! Tại cảng Dan bị mất Lưu Vân Liên Đóa nên hắn đối với chuyện phá giải thánh khí đặc biệt mẫn cảm, nói không chừng thừa dịp lần này hắn có thể có được tin tức của Lưu Vân Liên Đóa."

Liễu Bích cười cười, gần nhất người bị cao thủ kíƈɦ ŧɦíƈɦ thì không chỉ có một Severos. Chỉ bất quá "Severos" là ra vẻ hồ đồ nhất.

"Tình huống ta hiểu rõ, nói một câu, thánh giáo muốn "thương lượng" với ta cái gì?"

Shin trợn mắt nhìn Liễu Bích: "Theo ta ngươi thật là ngốc! Không lâu trước Unicorn thua ngươi hơn một triệu pha lê cùng sản nghiệp, còn tuyên bố ba tháng sau sẽ cùng ngươi luận bàn đổ xúc xắc, cho nên, ngươi là người có cơ hội tiếp cận Unicorn lớn nhất!"

"Sau khi ta tiếp cận hắn thì sao?" Liễu Bích nhíu mày hỏi.

"Điều tra hết thảy! Người này quá thần bí. Mấy vị giáo phụ của thánh giáo cho rằng, lần này đấu thần đại hội nhìn mặt ngoài cũng không đơn giản như vậy, cho nên hiểu rõ càng nhiều càng tốt!"

Liễu Bích sờ sờ hai gò má: "Bây giờ Unicorn không có mặt ở Huyền vũ Đảo, nếu đợi ba tháng sau hắn trở lại ta mới có thể tiếp cận điều tra thì sợ rằng đấu thần đại hội đã bắt đầu rồi..."

"Tiểu mỹ nhân, ngươi lại làm ca ca nhức đầu rồi nha! Ca ca có được tin tức ngươi trở thành thân truyền đệ tử của Severos cái lão ngoan cố cũng là bằng hữu của Unicorn... Còn chờ ta nói sao? Từ Severos tra ra Unicorn đi!"

Một mặt nói, Shin một mặt căm tức Liễu Bích, bất quá sự phẫn nộ của hắn với Liễu Bích nhanh chóng chỉ còn một nửa.

Liễu Bích cười: "Tốt lắm, ta ghi nhớ, có tin tức gì sẽ thông tri cho ngươi."

Liễu Bích lại một lần chà lên hai gò má đỏ hồng: "Đến bây giờ, thánh giáo đã tra ra bao nhiêu chuyện về Unicorn rồi? Đều nói cho ta biết đi, ta không muốn lãng phí thời gian. Hơn nữa ngươi để cho ta làm việc thì phải nói cho ta biết mục tiêu kể lại tình huống."

Lão bản Liễu Bích ta bắt đầu rất có kỹ xảo "Phiếm thuật". (nói xàm )

Shin gật đầu: "Việc này đích xác phải nói cho ngươi, bất quá thật đáng tiếc, ca ca chỉ có thể nói cho ngươi vô cùng ít!"

Hắn vươn hai ngón tay: "Đầu tiên, Unicorn ba năm trước xuất hiện..."

"Hắn xuất hiện tại cảng Dan, sau lưng còn có một gia tộc cổ xưa." Liễu Bích cắt đứt Shin: "Chuyện ngoài lề tự nhiên không cần nói cho ta biết, nói điểm khiến ta cảm thấy hứng thú đi."

Shin liếc mắt gợϊ ȶìиɦ, lắc lắc đầu: "Tiếp theo sau... tiếp theo thì không có gì cả!"

Đáng chết, tên Unicorn này thật là thần bí, với mạng lưới tình báo của thánh giáo mà còn tra không ra! Liễu Bích đứng lên quay lưng lại, ý bảo mình đã biết, Shin có thể rời đi.

Không nghĩ Shin không có rời đi mà từ túi bên hông lấy ra một khối lệnh bài, thuận tay đưa vào túi áo Liễu Bích: "Sao vội vã đuổi ca ca đi vậy? Còn có chuyện khác mà!"

Hắn còn vỗ vỗ bài tử trên vạt áo Liễu Bích, nói: "Spartzow lão đại sai ta chuyển cho ngươi một câu, hắn nói tiểu nữu nhân ngươi tại Địa Cung Sơn đã làm rất tốt nên cho ngươi làm một chấp sự chủ giáo có điểm làm ngươi ngột ngạt. Bây giờ, ta xưng hô ngươi là Mercury giáo chủ!"

Liễu Bích cười lạnh trong lòng. Cái gì mà xem trọng mình, chẳng qua là biết về thế lực của Bác Bì, Hoán Cốt, Lư Mục, Tinh Diện Quân một lần nữa nâng cao giá trị lợi dụng bản thân, cho nên gia tăng thu phục mình.

Liễu Bích xuất ra khối bài tử nhìn một chút, bài tử dày bằng ngón giữa, dài bằng hai ngón tay, mặt trước có khắc hình dị thú có hai cánh, mà mặt sau còn có bốn dòng chữ nhỏ dùng ngôn ngữ thông dụng trên toàn đại lục - Giáo Chủ Pháp Điển.

Tiện tay cất bài tử vào trong ngực, Liễu Bích cười nói: "Giáo chủ ta có cấp bậc thế nào? Quyền hạn gì?"

Một mặt hỏi, Liễu Bích một mặt thầm buồn cười. Chính mình từ nhất đẳng giáo sĩ liên tục thăng ba cấp, hôm nay lại được làm giáo chủ còn chưa có lợi dụng quyền lợi của thánh giáo làm sự tình gì. Hôm nào phải tìm cơ hội thử một lần.

Shin bẹp môi, sau thở dài: "Bây giờ ngươi so với ca ca thấp hơn một bậc, giờ ngươi có nhiều tiền tiêu không hết, dám chắc không để ý tới kinh phí hàng năm được bao nhiêu. Vậy nói cho ngươi một chút , nhờ thứ này ngươi có thể tùy ý gϊếŧ chết một quý tộc tử tước cho đến tiểu quý tộc, điều động nhân viên chức vụ thấp hơn ngươi trong thánh giáo nhưng không bao gồm những người ở chấp pháp điện, hơn nữa mỗi lần không điều động quá ba trăm người!"

Cảm giác có quyền lợi thật tuyệt. Trong lòng Liễu Bích ngọt ngào, lại thuận miệng hỏi: "Nếu ta đi trộm đồ có thể được tha tội không?"

Shin nhìn Liễu Bích một cách quái dị, cười ngạo nghễ: "Tiểu nữu xinh đẹp ơi, đến bây giờ ngươi còn không biết quyền lực của chấp pháp đại thần sao? Việc làm của chấp pháp thần điện của chúng ta chính là pháp luật!"

Tiếp đó vài ngày, Liễu Bích một mặt tiếp tục lưu ý mấy người của Ruby, một mặt đắm chìm trong việc nghiên cứu ngự bút của Severos, thậm chí chuyện nghiên cứu di sản của Dyland đều gác qua một bên.

Bởi vì nàng đang trong quá trình thân cấp thành song kiếm pháp sĩ cùng đấu sĩ cấp ba, mà đến bậc này thì mỗi người đều lĩnh ngộ được một độc môn chiến kĩ làm trụ cột về sau, quan hệ đến phó thuộc tính đấu khí khi tấn thăng đệ tứ cấp, đến cấp sau thì phân chức nghiệp, thậm chí còn có thể cùng đấu thần cao cấp kết giao. Có thể nói đây là một bước trụ cột, nếu không làm ngày sau đừng nghĩ trở thành một đấu thần hay pháp thần giỏi.

Bởi vậy, cho dù Liễu Bích có Bách sắc thần công hỗ trợ nhưng cũng hết sức quan tâm tới lần tấn cấp này.

Sáng sớm, Liễu Bích theo thói quen lấy quyển ngự bút ra, nằm trên giường thích chí đọc ngự bút của Severos viện trưởng. Trong lúc này, "ầm ầm" cửa mở, bối bối cố sức đẩy cửa ra, cười cười đi đến gần, hai cái má lúm đồng tiền bên khóe miệng nàng khiến cho người ta yêu thích, trên đầu nàng còn có một cái bàn gỗ nhỏ.

Trên bàn gỗ có hai miếng thịt.

"Mụ mụ, ăn điểm tâm, bối bối làm đó!"

Liễu Bích bật mạnh khỏi giường, cảm giác hạnh phục vô cùng, cũng có vô tận nghi hoặc. Điều này... điều này sao có thể? Tiểu bối bối bây giờ mới hai ba tuổi, chỉ có thể tập tễnh đi đường, có đôi khi nói chuyện còn không rành, nàng... nàng sao lại có thể làm điểm tâm?

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Liễu Bích, tiểu bối bối đi tới trước giường, đặt tiểu bàn tử bên giường rồi thân thể nhỏ bé lại cố leo lên, nàng cười hì hì thân lên má Liễu Bích một cái: "Mụ mụ, mụ mụ yêu quý, thương thương!"

Nàng giơ bàn tử lên đưa tới bên miệng Liễu Bích, nâng cái bàn ăn lên quá đỉnh đầu, cái tay nhỏ lung lay hoảng hoảng: "Ăn nhanh, bối bối làm!"

"Ai, cám ơn bối nhi, mụ mụ... ngươi yên tâm, mụ mụ có no cũng muốn ăn!"

Liễu Bích thống khổ nhìn thoáng qua hai khối thịt có vẻ có tính đột phá, yết hầu nhúc nhích, từ khối thịt có thể thấy được bối bối làm thế nào.

Dám chắc là tùy tiện tìm hai miếng thịt, sau đó dùng lửa đã đốt lão cờ bạc cùng thầy bói để nướng, mặt trước đốt tùy ý, sau đó không cho thêm gia vị trực tiếp rắc lên mặt trước ít tiêu, mặt sau còn có máu đỏ, tiếp đó mang tới.

Ai, nói thế nào cũng là tâm ý của con gái, Liễu Bích cắn răng ăn khối thịt vào trong miệng, còn nói: "Hừm, ngon lắm!"

"Ngon lắm luôn à? Hi hi! Bối bối mỗi ngày làm cho mụ mụ ăn nha!"

Tiểu nữu kia lao vào lòng Liễu Bích, ngẩng đầu ngây thơ nhìn nàng: "Mụ mụ, bối bối đáng yêu không?"

"Đáng yêu, bối bối đáng yêu nhất!"

"Vậy mụ mụ nhất định không đánh bối bối, cũng sẽ không mắng bối bối chứ!"

"Đương nhiên sẽ không!"

"Tốt lắm, hắc hắc, mụ mụ, bối bối gây họa rồi!"

Liễu Bích đang nuốt miếng thịt xuống, nghe thấy thế cười khổ không thôi, nhìn lại tiểu nha đầu đang nằm co trong lòng, nữ nhi cười thật xấu xa...

Trong lúc này, ngoài cửa có người nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, James có thể tiến vào không?"

Chờ Liễu Bích thay nữ nhi trả lời, James mở cửa, mỉm cười tiến tới: "Chủ nhân, vừa rồi James cùng tiểu thư ra ngoài bờ sông chơi, tiểu thư nhất thời tinh nghịch... không, tiểu thư vô tâm!"

James không dám nhìn ánh mắt uy hiếp của bối bối, càng không dám tùy tiện nói, cúi đầu nói thẳng: "Tiểu thư đã mang một người sống từ đâu đó trở về, ngài đi xem!"