Liễu Bích Là Ta! Chính Ta!

Quyển 2 - Chương 31: Mercury, ngươi phải cứu ta




Lúc đám cự trùng bao vây thành còn có một vị cao cấp đấu thần ở đấy?

Liễu Bích kinh ngạc, chẳng lẽ không phải chính mình cứu cảng Dan sao? Nàng liền nói: “Nói cho ta nghe, bộ dạng của kẻ đó như thế nào?”

“Lúc ngài cứu ta, Ann đã không tấn công dù Severos đang trọng thương, nàng chỉ một mực chỉ là hù doạ lão.” Steven nói, liếc mắt nhìn Ann.

Max gật đầu nói: “Kì thật, lúc vợ ta đang dùng một đôi cự xà quần công đám lính bên dưới thì, có một âm thanh lạ truyền vào tai ta.”

Max có năng lực bắt chước tiếng nói rất cao nên dễ dàng thể hiện lại âm thanh người đó, thanh âm rất băng lãnh bá đạo: “Nghiệt chướng, ta mặc kệ ngươi với Severos có ân oán gì nhưng nếu ngươi dám gϊếŧ một bình dân tại cảng Dan, ta liền lột da, móc mắt ngươi!”

Liễu Bích giật mình cả kinh, tâm khảm chấn động mạnh.

Đáng chết, hèn gì sau khi cảng Dan được cứu Bách Hoa chỉ mới đến đóa thứ tư, hóa ra cảng Dan căn bản không phải do ta cứu.

Nghe như Max nói thì bình dân tại cảng Dan vốn không gặp nguy hiểm, mình chỉ cứu được một vài binh lính không kịp vào thành, cùng với Steven mà thôi. Cũng có thể đám cự xà bị lợi dụng cũng được tính vào.

Nghĩ đến đây Liễu Bích mỉm cười. Nói như thế, Bách Sắc Hoa Cung tịnh tiến khó khăn cũng không phải khoa trương, đóa thứ hai nở ra không phải do cứu được một tòa thành, nói vậy sau này không phải là không còn cơ hội.

Khó trách gần đây chỉ đưa một chút thuốc trị, bố thí cho ăn mày, chỉ chút việc nhỏ mà Sắc Hoa vẫn có cảm ứng, hóa ra chính mình hiểu lầm Bách Cung đang tịnh tiến khó khăn.

Tâm niệm vừa chuyển, Liễu Bích vừa nghĩ đến người Max đề cập đến: Chính là đấu thần bí ẩn.

Hóa ra là người bảo vệ của mình, Bác Bì, Lu Mục đã cứu cảng Dan.

Ann nhìn Max nói tiếp: “Lúc ấy ta chẳng những không thấy được hình dáng của hắn mà ngay cả hơi thở cũng không ngửi được, sau này khi hai thiếu chủ thoát hiểm chúng ta mới cùng suy nghĩ rằng hắn có thể là bằng hữu của ngài. Hiện nhìn ngài, ta cho rằng hắn với người không có quan hệ.”

Ấy, tin tức này không sai, đúng rồi. Vẫn ngồi trên ghế, Liễu Bích phẩy tay tiễn khách, nhàn nhạt nói: “Nhớ kĩ, chỉ có tư liệu của tầng mười chín mới có thể khiến ta giúp đỡ.”

“Ta hiểu được.” Hắn cùng Hera đứng lên, cười nói: “Ta cùng Max và Ann xin cáo từ!”

“Không tiễn!”

Liễu Bích cúi đầu, yên lặng tính toán các tin tức vừa thu được.

Lão già hôi Dyland này đã dùng mẫu thân của Mercury làm thí nghiệm phẩm, chính mình cũng đã rơi vào tay hắn, phải hành động vì sự an toàn của mình đã.

Mặc dù sau lưng có hai ba vị đấu thần chuyên lột da, móc mắt chống lưng, nhưng sự thật đã chứng minh người này cũng không phải là thần, hắn luôn ra tay khi chuyện đã xảy ra.

Tuyệt không thể kí thác cái mạng nhỏ này vào một hai người đấy. Tại thế giới này có thể tìm đâu ra người bảo vệ đây?

Được rồi, có một người. Sư phụ của Tio, Sophie!

Liễu Bích từ trên bước nhẹ nhàng xuống, lớn tiếng gọi: “James, giúp ta chuẩn bị lễ vật, ngày mai ta muốn đến thăm một vị tiên sinh cao quý.”

James hùng hộc đến, cười nịnh bợ: “Chủ nhân tôn quý, ngài phải xem tính tình của vị tiên sinh kia đã. Ông ta thích quà tặng như thế nào?”

Liễu Bích nhíu mày, nàng hoàn toàn không biết Sophie thích cái gì, suy nghĩ một chút Liễu Bích chỉ vào đầu mình, hỏi: “Mụ ta có hơi chút bất bình thường, người hơi khùng khùng thích cái gì?”

James nháy đôi mắt ti hí, nói khó: “Chủ nhân tôn quý, mệnh lệnh của ngài có chút khó khăn, xin ngài cho ta suy nghĩ một chút. Xin yên tâm, sáng sớm ngày mai khi xuất môn ngài nhất định hài lòng với lễ vật.”

Ngày tiếp theo, khi thấy lễ vật do James chuẩn bị, Liễu Bích dở khóc dở cười. Thấy Băng Tuyết Tộc chuẩn bị một bộ cờ thú (cờ vua hình đầu thú), có điều bàn cờ và quân cờ đều đúc từ hồng pha lê, quả là một món lễ vật trân quý đặc biệt.

Mang theo bàn cờ ra khỏi túc xá, Liễu Bích thấy phòng của bọn Steven ở bên cạnh đã đóng cửa, không phải nói cũng biết ma đầu kia đang nghĩ biện pháp điều tra bí mật ở tầng mười chín của phòng thí nghiệm.

Lúc này là giờ lên lớp nên đệ tử từ các túc xá đều hướng lớp đi đến, bất quá vẫn còn nhiều học sinh cấp trên đang lăn lóc trên giường, triết lí của các môn sinh này là: Có vào ắt có ra!

“Á!”

Liễu Bích đang dặn dò James tại cổng, đột nhiên tại bờ sông truyền đến tiếng hét chói tai của vô số nữ sinh, nàng theo tiếng hét nhìn lại, không nhịn được ngoác mồm ra, còn James cười đến mức bò ra mặt đất.

Trên con đường dọc bờ sông có một người đang đi bộ nhanh đến, hắn ngoại trừ mặc mỗi một cái khố (quần sịp :” > ) ra thì hoàn toàn không mặc gì cả. Trên người hắn đầy những vệt sáng, nhìn kĩ những vệt này hợp thành một bức vẽ khá đẹp, có chim, có thú, thậm chí có cả ảnh của viện trường Severos.

Đó chính là lão xúc sắc Robin giáo sư. Trời ạ, gọi hắn là lão có phần hơi quá, nhìn hắn trông chỉ mới hơn hai mươi mấy tuổi.

Robin không hề xấu hổ, vừa đi vừa phất tay với các đệ tử chào hỏi: “Thân ái các học sinh của ta, đây là sáng tạo mới của giáo thụ Robin của các ngươi, gọi là hội họa trên thân thể…”

Trong mắt các đệ tử, hắn thật quỷ dị, hoặc thật là sáng tạo. Hắn đi đến trước mặt Liễu Bích không nói gì, lấy tay nắm lấy Liễu Bích rồi tiến vào trong sân: “Băng Tuyết Tộc, canh cổng, không được cho kẻ nào tiến đến!”

“Vâng làm ngay ạ!” James cười cười nhìn Robin, nắm tay Liễu Bích.

Sau khi đóng cửa trước lại, vẻ tự đắc và nụ cười trên mặt của Robin biến mất, hắn nghiêm mặt nói: “Mercury học trò, lần này nữ thần nhất định phải cứu ta, ta thua bạc chỉ còn lại mỗi nội khố thôi.”

Liễu Bích cười không nổi, thua chỉ còn lại nội khố còn có thể nghĩ ra hội họa thân thể nhắm từ sòng bạc quang minh đi tới, thật ấn tượng với vị giáo sư này.

“Giáo sư, ta lần trước không phải đã giúp ngươi xóa nợ rồi sao?” Nhắc tới lần trước, Liễu Bích có vài phần hỏa khí: “Được rồi, giáo sư, ngài đi tắm rửa đi rồi đừng quay lại đây nữa.”

“Ồ, đừng nói đến lần trước nữa.” Robin hoảng hốt kêu lên: “Ta đã vì hội họa cơ thể mà hy sinh, ngươi là đệ tử của ta, không thể để sư phụ cứ tìm lại quan hệ với tự nhiên, tạo ra cảm hứng nghệ thuật chứ?”

Liễu Bích nhếch miệng cười: “Ta nghe không hiểu gì cả.”

“Đáng chết, nói như thế sao!” Hắn chỉ vào mũi mình: “Ta thua chẳng những chỉ còn mỗi nội khố mà phòng dành cho giáo viên tại túc xá cũng mất nốt rồi. Ngươi tuyệt đối không đành lòng nhìn sư phụ ngủ ở ngoài đường, đúng không?”

Vị giáo sư bệnh hoạn này!… Liễu Bích cảm thấy đau đầu vô cùng.

Đấu thần học viện bên trong kiểu gì cũng có, vị giáo sư Robin này kiếp trước phải là đồ sáp, từ cục đất mà tạo thành hình phải chăng.

Liễu Bích cười khổ nói: “Giáo sư người định làm gì?”

“Ta chính là muốn tá túc vài ngày tại đây.”