Liễu Bích Là Ta! Chính Ta!

Quyển 2 - Chương 29: Dị thú cấp chín - Ann và Max




Tại sao mụ lại đến, Tio hiện đang ở đâu?

Liễu Bích nghĩ đến mấy hôm trước Shin sư phụ đã cho nàng biết một thông tin tình báo – Cha của Steven và Hera chính là do Sophie bắt giữ.

Dựa theo quy củ của đầu thần thế giới thì tù binh là tài sản của người chiến thắng. Cho nên Dyland đã đàm phán với Sophie nhằm lấy cha của song ma làm thí nghiệm phẩm.

Tái liên tưởng đến thí nghiệm phẩm số một, lại còn có lời của Tommy là rất nguy hiểm, Liễu Bích trong lòng cười khổ. Như vậy cha của song ma này đã bị đưa đến làm thí nghiệm rồi.

Vừa bực vừa thương cảm thay cho hai tiểu đầu, cha ngươi đúng là xui xẻo.

Ngay sau khi thanh âm của Sophie vang lên, chỉ thoáng chốc mụ đã nhanh chóng rời khỏi phòng thí nghiệm của Dyland với tốc độ cực nhanh. Liễu Bích vừa tập trung suy nghĩ, vừa giả vờ như đang tiếp tục một thí nghiệm khác – thí nghiệm trên chính mình.

Tuy nhiên, lúc này Liễu Bích đang có rất nhiều điều trong đầu.

Nhân phẩm của Dyland như thế nào thì không ai biết cả, chỉ có điều theo như Tony nói hắn là nhà khoa học điên, hơn nữa lại dùng người sống làm thí nghiệm, điều này không thể sai được. Nếu Dyland là người tốt thì chẳng có gì đáng nói, nhưng nếu hắn lòng dạ bất lương thì sao?

Bây giờ nghĩ một chút, Dyland đã trăm phương nghìn cách ám chỉ, không phải là dẫn dụ chính mình gia nhập vào thí nghiệm của hắn sao? Nghĩ đến trường hợp xấu nhất, Dyland có thể đã tự thí nghiệm lên chính mình, kiểm tra các thông số về cơ thể mình trước, sau đó tiến hành các thí nghiệm bí mật nào đó?

Dựa trên các suy luận như vậy, Liễu Bích quyết định cần giảm tốc độ các thí nghiệm trên cơ thể mình.

Như vậy, ngày đầu tiên của việc làm luyện kim trợ thủ trôi qua, Liễu Bích đi dọc theo bờ sông để trở về nhà.

Bóng đêm buông xuống cạnh bờ sông đem lại phong cảnh thật tú lệ, mặc dù bây giờ đã hơn mười giờ nhưng bờ sông vẫn có rất nhiều người tản bộ, rất nhiều đôi tình lữ đang chàng chàng thiếp thiếp, trông thấy Liễu Bích lộ vẻ chán ghét.

Tại túc xá bên cạnh, Steven và Hera đang ngồi ở bờ sông nhìn lên bầu trời đầy sao, vẻ mặt lạnh lùng không biết đang nghĩ gì. Nhìn thấy Liễu Bích quay về, Hera liền kéo váy đứng lên rồi nhìn xuống Steven, đi đến trước mặt Liễu Bích mỉm cười.

“Mercury đồng học, hôm nay sao về khuya vậy?” Hera mỉm cười nhìn nàng.

“Điều này không có quan hệ với hai ngươi.” Liễu Bích cười nhạt hướng về phía túc xá số mười sáu, không nói với Steven và Hera lời nào nữa.

“Này, mấy hôm trước ta có kể một chuyện xưa cho ngươi, nay chuyện đó có thêm tình tiết mới, ngươi có muốn nghe không?” Steven nói với Liễu Bích.

Liễu Bích nhíu mày, quay người lại nhìn chằm chằm đôi trai gái, lạnh nhạt đáp: “Ta đã nói qua rồi, chuyện xưa ấy ta không có hứng thú, càng không muốn biết kết cục của nó, cũng không muốn biết nó có thêm diễn biến gì.”

Steven mở các ngón tay ra rồi đi đến trước mặt Liễu Bích, các ngón tay tiêu sái lãng tử của chàng xua xua trước mặt Liễu Bích: “Không, lần này không phải ta thỉnh cầu ngươi nữa, ta cũng sẽ không tái thỉnh cầu mà là muốn đưa ra điều kiện, ngài hiểu giao dịch chứ?”

Ma đầu đáng chết, lão nương đối với ngươi một chút hứng thú cũng không có, ngươi có cái gì dùng để giao dịch, chả lẽ các ngươi định làm sủng vật cho ta?

Không tốt chút nào, nói ra những điều này quả là dạng cứng đầu.

Liễu Bích vuốt mái tóc dài màu vàng, nhếch miệng cười rồi tiến vào túc xá của mình, bỏ mặc Steven và Hera ở ngoài.

Steven nhìn qua dáng eo của Liễu Bích, đột nhiên nở nụ cười: “Ta không muốn những cuộc dò xét vô nghĩa nữa, đấu thần miện hạ, đa tạ ngại đã cứu hai anh em của chúng ta.”

Cùng lúc đó Hera và Steven quỳ gối xuống.

Liễu Bích không ngừng bước, cũng không quay đầu lại, nói: “Ta không hiểu ngươi đang nói gì.”

Trong lòng nàng lúc này đang suy nghĩ ‘Chẳng lẽ bọn các ngươi đánh bài ngửa với ta?’

Hera cũng không ngăn trở Liễu Bích, nàng nhẹ giọng nói: “Vừa mới rồi tại thí nghiệm thất của Dyland, người đã gặp Tony?”

“Emily đồng học, ngươi nói vậy là có ý gì?” Liễu Bích giận dữ nói.

“Thỉnh ngài không nên tức giận, chúng ta chỉ là có việc cần nói rõ.” Steven trong lòng phát hoảng, người trước mặt dù sao cũng có khả năng giải phá phong ấn hộ khí của Severos, nếu chọc giận nàng hậu quả không thể nghĩ đến.

“Ngươi dám theo dõi ta?”

Liễu Bích xoay người lại, nàng tức giận nhìn chằm chằm vào mắt Steven nhưng trong lòng rất mất tự tin, lí do nàng dám to tiếng là do sự hiểu lầm của Steven. Nhưng nếu Steven một khi biết nàng là giả mạo, với tính cách của ma nhân còn không trực tiếp bắt nàng nói ra kĩ thuật giải phong ấn?

“Miện hạ tôn kính, ta tuyệt đối không có theo dõi người.” Steven nhẹ nhàng xin lỗi, đoạn nói: “Chúng ta có thể vào trong đàm đạo được không?”

Liễu Bích bĩu môi, không tình nguyện nói: “James, đến đây, ngươi đứng ngoài cổng đừng để kẻ nào quấy rầy ta.”

Đi vào phòng khách Liễu Bích ngồi vào ghế trên, đưa tay trước ngực ngồi xuống, hỏi: “Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

“Miện hạ gọi ta là Steven, như vậy người đã thừa nhận là người đã cứu ta.” Steven khẽ cười, hắn kéo tay áo, từ bên trong chui ra một con tru hồng *(nhện đỏ). Đồng thời, trong tay áo Hera cũng chui ra một con kim xà.

Hera hướng về đôi thú độc kêu lên ‘xì xì’ hai tiếng, nhện đỏ lắc lư thân thể quỷ dị biến thành một nữ nhân khoác một tấm áo lụa mỏng màu hồng cùng với một con kim xà hoá thành một nam nhân với trường bào vàng  trước mặt Liễu Bích: “Miện hạ tôn kính, ta là Max và vợ ta là Ann, chúng ta là thần thú cấp A, khí thánh thần thú cấp chín, kỹ năng của ta là khống chế tinh thần hệ còn vợ ta là trao đổi tinh thần hệ.”

Nói xong, hắn ta kêu lên ‘xà xà’ vài tiếng, trước mặt Liễu Bích bỗng xuất hiện vô số nhện và rắn chi chít, tất cả đều rất nhỏ, chúng xếp một cách trật tự như quân đội dưới chân Liễu Bích.

Liễu Bích bị làm cho hoảng sợ, vội hét lên: “Có chuyện gì với đám xà thù này?”

“Xin lỗi ngài, ta chỉ chứng minh cho ngài một việc.” Steven lệnh cho Ann thu hồi xà thù, nói tiếp: “Miện hạ tôn kính, ta không hề có ý nghĩ dò xét ngài, ta tin vào mắt mình là chính ngài đã cứu chúng ta.”

Hắn cúi người xin lỗi: “Đầu tiên, ta xin lỗi vì những phiền toái đã gây ra cho ngài trong thời gian qua. Tiếp theo, khi thấy các bằng hữu của ta chắc ngài đã hiểu giá trị của chúng.”

Đúng vậy, nếu bọn chúng sưu tập tin tức tình báo thì tại đại lục không có gì là bí mật. Nói đến đây, Liễu Bích nghiêm nghị nói: “Đáng chết, ngươi dám dùng đám tiểu trùng này để theo dõi ta!”

“Ta không dám, ta không dám ngu ngốc làm như vậy. Ta biết miện hạ nhất định rất ghét bị theo dõi, ta quả thực không dám chọc giận ngài.”

Liễu Bích thở phào nhẹ nhõm. Chính xác, nếu song ma này theo dõi nàng thì sẽ biết nàng là cao thủ ‘nửa mùa’, tất không cần phải hành động như hôm nay.

Nhưng Steven cũng đang suy nghĩ, nếu không phải ngươi thực lực siêu quần, có khả năng phát hiện ra các dấu hiệu nhỏ nhất thì ta đã để các bằng hữu sớm theo dõi ngươi rồi.

“Được rồi, ngươi có thể ngồi xuống cùng ta nói chuyện. Trước tiên, Steven ngươi làm sao biết ta là người đã cứu ngươi, dựa vào … cái này?” Liễu Bích dùng đôi tay ngọc chỉ chỉ lên đôi mắt.

Steven ngồi cẩn trọng trước mặt Liễu Bích, gật đầu cam chịu nói: “Bây giờ nói về điều này không có nghĩa lắm. Miện hạ tôn quý, các bằng hữu của ta tại phòng thí nghiệm của Dyland phát hiện ra ngài, cũng thấy ngài và Tony nói chuyện…”

Nhận ra ánh mắt phẫn nộ của Liễu Bích, nàng vội giải thích: “Mong ngài tha thứ, ta quả thật là theo dõi thí nghiệm thất của Dyland, không phải theo dõi ngài.”

“Quên điều đó đi.” Liễu Bích nhíu mày nói: “Vậy các ngươi chắc cũng đã biết cha ngươi đã bị đưa đi làm thí nghiệm phẩm chứ?”

“Chính vì thế, hôm nay ta mới hành động lỗ mãng như thế này, cha hai ta đã đến ranh giới sống chết nên ta không thể chờ lâu hơn. Hơn nữa, ta vốn không muốn quấy rầy ngài nhưng hôm nay bằng hữu của ta phát hiện ra chúng ta có thể hợp tác.” Steven, Hera liếc mắt đến Ann.

Ann tiếp lời: “Miện hạ tôn quý, hình như ngài nóng lòng muốn biết bí mật thí nghiệm thất của Dyland? Ta nghĩ với năng lực tình báo của vợ chồng có đủ để giao dịch cùng ngài.”