Liễu Bích Là Ta! Chính Ta!

Quyển 2 - Chương 22: Quá khứ bi thương - Hạ




Steven không đợi Liễu Bích suy nghĩ, tiếp tục nói: “Chuyện đó xảy ra trong một đêm, sau đó cha hắn mặc kệ thân thể trọng thương ôm hai đứa nhỏ chạy trốn khỏi cừu nhân đang truy sát. Cuộc chạy trốn này cứ diễn ra suốt bảy tám năm, mỗi một ngày trôi qua đó đều là vượt qua đuổi gϊếŧ cùng tìm kiếm sự sống, cha hắn vẫn tận tâm bảo vệ hai đứa con mình, không để cả hai phải chịu một điểm thương tổn. Đến một ngày, cha hắn mang theo cả hai chạy trốn đến một địa phương, địa phương này có rất nhiều cao thủ nhưng bọn họ vẫn phải tiếp tục chạy. Bất quá, vị thiếu niên kia phát hiện chỗ này có dược phẩm có thể trị thương cho cha hắn, vì vậy hắn tiện tay ăn trộm một ít…”

Steven cười cười, hình dáng rất bình thản: “Kết quả… thật là, sau đó vị thiếu niên kia mới biết được hắn đã trộm thứ không nên trộm khiến vài vị tuyệt đỉnh cao thủ truy gϊếŧ ba cha con họ hàng nghìn dặm. Một mặt chạy trốn, một mặt ứng phó cao thủ truy tới, cuối cùng tại một cảng hàng hải, cha hắn để cho hai con thánh thú bảo vệ hai đứa nhỏ đó rồi ông một mình đánh lạc hướng truy binh.”

Liễu Bích lẳng lặng nghe, trong lòng thầm suy nghĩ nếu Steven nói chính là chuyện xưa của gả, vậy trận động đất và thủy tai ở cảng Dan chính là do ba cha con hắn gây ra. Còn cái địa phương có rất nhiều cao thủ kia nhất định là Học viện Đấu Pháp.

Dược trị… Phòng thí nghiệm giả kim thuật của Dyland!

Tất cả dược phẩm của Huyền Vũ Đảo đều có xuất xứ ở đó.

Steven nói tiếp: “Tiếp đó cha hắn bị bắt, cặp song sinh kia cũng bị bắt, nhưng vị cao thủ truy bắt tiểu song sinh đó cũng gặp phiền toái – để tù nhân của hắn trốn thoát và mất cả Hộ khí bảo vệ. Mercury, bạn đoán mọi chuyện sẽ tiếp diễn thế nào?”

Liễu Bích thầm lắc đầu, trả lời: “Tiểu song sinh kia nhất định phải tìm mọi biện pháp để cứu cha nàng.”

Steven nở nụ cười: “Đúng vậy, mẫu thân bọn họ đã vì họ mà chết, nếu hắn không cứu cha thì hắn sẽ ân hận cả đời!”

Tên nhãi kia là vì cứu cha, vậy thì chuyện hắn gây ra cũng không quá đáng. Nếu đổi lại là ta vì mẫu thân mình sợ rằng ta còn làm ra chuyện kinh khủng hơn.

Ác ý của Liễu Bích với Steven đã hoàn toàn biến mất.

Nhưng cái này tuyệt đối không thể là lý do để giúp Steven, Liễu Bích vẫn chưa muốn tìm đến cửa địa ngục!

Ngẩng đầu nhìn trăng Steven thấp giọng nói: “Chuyện xưa này mình chỉ biết như vậy, Mercury, bạn có thể nói cho mình kết cục của câu chuyện này được không?”

Liễu Bích cười nhẹ, sau đó dùng ngữ khí băng lãnh nói: “Ta đối với cố sự này không có hứng thú, không muốn biết kết cục của nó.”

Nói xong, Liễu Bích tăng tốc tiến về phía trước.

Steven sững sờ đứng lại, cũng không đi theo Liễu Bích. Sau khi Liễu Bích đi được một đoạn thì một nhện màu đỏ bò ra từ ống tay áo của hắn, từ từ bò lên vai, nó dùng độc ngữ nói: “Thiếu chủ, câu nói cuối cùng của nàng ta có ý gì vậy?”

Steven cũng dùng độc ngữ đáp: “Ả nói, ả sẽ không giúp chúng ta cứu cha nhưng ả cũng sẽ không ngăn cản, tốt nhất từ giờ trở đi ta đừng có xuất hiện trước mặt ả!”

Con tri thủ màu đỏ phun ra độc ngữ: “Ngôn ngữ của loài người…. Chết tiệt! Loài nhện chúng ra nghe chả hiểu gì cả!”

Steven nhìn chằm chằm vào lưng Liễu Bích, nhăn mặt nói: “Ann, chúng ta thật sự phải tự lực cánh sinh rồi, hãy nói cho Max và đồng bào của ngươi chuẩn bị bắt đầu đi.”

Rời khỏi Steven, Liễu Bích cau mày đi lên Hắc bạch Pha, không ngừng cảm thán.

Nghe được ý tứ của Steven thì phụ tử các nàng vì ở giả kim thất của Dyland trộm cái gì đó nên mới bị truy gϊếŧ, nếu không thành phần lãnh đạo của Huyền Vũ Đảo sẽ mắt nhắm mắt mở với họ.

Cuối cùng thì gả trộm cái gì quan trọng của Dyland?

Còn có Maya, đấu thần bí ẩn, bí pháp tàng y, Tony…

Chết tiệt, hình như mọi chuyện gần đây đều liên quan đến giả kim thất của Dyland.

Đỉnh Hắc bạch Pha là hạch tâm của Học viện Đấu Pháp, ở trung ương có một suối nước nóng, xung quanh suối nước nóng, chia làm Hắc thuỷ pha và Bạch thuỷ pha, một dòng thác hắc bạch mỗi một bên, tập trung hầu hết các bộ môn trọng yếu của học viện, mà ở bên ngoài những công trình đó là một mảnh sân rộng.

Những người mới gia nhập sẽ gặp nhau tại phòng họp trong tòa nhà ba tầng của giáo viên. Khi Liễu Bích tới nơi này thì bên trong đã có rất nhiều người, nàng vừa vào cửa thì Ruby ụt ịt đã thân thiết ra đón.

“Mercury, tới đây nhanh nào, ta sẽ giới thiệu với bạn về Đệ Tử Viện.”

Ả dẫn Liễu Bích đến vị trí gần cửa nhất, vị trí của học sinh mới, rồi cười nói: “Vị này là chủ tịch của Đệ Tử Viện, Isabela. Vị này là… ai, đây là thủ lĩnh!”

Ả chỉ vào một thiếu niên tóc tím ngắn, cười nói: “Quên nói cho ngươi biết, chúng ta được phân tới giám sát bộ, đây là đội trưởng Lisa, trưởng nhóm của chúng ta.”

Nói xong Ruby cố ý đề cao thanh âm: “Nàng cũng chính là cháu của giám thị Odlins!”

“Ca ngợi Odlins đấu thần, sau này xin đội trưởng chiếu cố nhiều hơn.” Liễu Bích tiến lên tỏ ý muốn bắt tay với Lisa.

Lisa cũng rất ngạo nghễ gật đầu tựa hồ không thấy Liễu Bích tiến đến, ả đưa mu tay trái ra.

“Ngồi xuống đi, về sau đừng đem giám sát bộ ra dọa người nữa!” Nói xong ả quay đầu đi không hề để ý đến Liễu Bích.

Đồ rắm thối cuồng vọng!

Liễu Bích thu tay lại, ghé mắt đánh giá Lisa và nói chuyện với mọi người. Nha đầu Lisa này khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mái tóc màu tía, mặt trắng, thân mình là võ sĩ lục giáp cấp ba, nhìn qua có vẻ là nữ hiệp nhưng khí chất của ả làm người ta hết sức chán ghét.

Cao ngạo, mục hạ vô nhân* (nhìn nguời từ trên xuống).

Ruby cũng đồng dạng bị Lisa bỏ qua, bất quá ả vẫn mỉm cười như thường, ả giải thích khẽ với Liễu Bích: “Tính tình của Lisa bình thường vẫn vậy, ả là người ở Tiểu thủ Đảo, là nữ bá tước được công nhận trên cả toàn đại lục.”

Khó trách nha đầu này lại cao ngạo như thế, được ban tặng tước vị bá tước trên cả đại lục, ý nghĩa là mặt trời chiếu sáng ở đâu thì ả được hưởng độc quyền bá tước tại đó, bất kể người khác ra sao, trừ khi đối phương cũng được ban tặng tước vị.

Đơn giản mà nói, ả là quý tộc trong quý tộc. Trong mắt ả, Mercury là hậu duệ của thần nên thân phận tương đồng với ả, quý tộc bình thường và bình dân ngay cả tư cách nói chuyện với ả cũng không có.

Ở dưới một thượng cấp như vậy thật là đen đủi! Liễu Bích thấp giọng hỏi: “Ruby, giám sát bộ có nhiệm vụ làm gì vậy?”

“Nói đơn giản, tất cả đệ tử có ba phần, giống khảo thí lúc nhập học giống nhau, ngoài văn võ và thể trạng, còn có nhân phẩm, đấy là nhiệm vụ của chúng ta, giám sát nhân phẩm chúng đệ tử.” Ruby thì thầm bên tai Liễu Bích, cười hì hì rồi nói tiếp: “Quyền lợi lớn đấy chứ?”

“Hả? Thật à?” Liễu Bích cũng cười theo.

Không lâu sau Steven cũng tới hội trường, mọi người vui vẻ tiến hành lễ gặp mặt, sau đó các bộ trưởng mang theo tân sinh đến chỗ của mình.

Lisa liếc mắt nhìn mười mấy người, trong đó chú trọng đến Liễu Bích.

“Công tác thường này của chúng ta rất phức tạp, ta không muốn nói nhiều lời, bây giờ ta đưa các ngươi đi làm nhiệm vụ thứ nhất, các ngươi làm qua một lần sẽ biết!” Ánh mắt ả lại dừng lại trên người Liễu Bích: “Với người của giám sát bộ chúng ta điều quan trọng nhất phải nhớ là không được lạm dụng chức quyền. Nhớ kỹ điều này cho ta, nếu không ta sẽ không khách khí đâu!”

Ả nhìn mình làm cái quái gì thế? Liễu Bích nghi hoặc trong lòng.

Lúc này Lisa lại nói: “Severos viện trưởng quy định, đệ tử trên đảo tuyệt đối không được chơi bời và đánh bạc, nhưng ta vừa nhận được tin tức có vài học sinh mới tại Tịnh Hoả Cung trong ngày đầu tiên sau lễ khai học, cũng chính là ngày hôm nay, đã đến kỹ viện.”

Tịnh Hoả Cung… đến kỹ viện…ả Lisa nhìn mình chằm chằm.

Ặc, loại chuyện này chắc chắn là do Toya đại ca gây ra rồi!