Liễu Bích Là Ta! Chính Ta!

Quyển 2 - Chương 14: Thánh khí - Cuồng Trượng Thủ Phong




Liễu Bích ngồi bẹp trên nền đất thuận miệng cười nói: “Trên đường bụng ta không thoải mái cho lắm nên nghỉ ngơi hơi mất thời gian.”

“Thật sao?”

Steven nhìn… từ trên xuống dưới Liễu Bích, cười nói: “Vì sao trên đường ta lại không có gặp ngươi?”

“Ngươi không nghe rõ hả? Là bụng ta không thoải mái, đương nhiên phải đi tìm nơi bí mật rồi!” Liễu Bích nhìn ngược về phía hắn, trêu cười nói: “Hay là ta nói cho ngươi địa điểm của ta nghỉ ngơi nhé, để ngươi đi xem xét? ”

“Nàng!” Steven vén áo bào lên ngồi cạnh Liễu Bích.

“Uy, sao ngươi lại ngồi ở chỗ này?” Liễu Bích chỉ về hàng ghế dài ở phía trước nói: “Nơi đó có ghế kìa, nhanh đi chiếm vị trí thôi, chúng ta ở tại quảng trường này ba ngày cơ đấy.”

Steven không có đáp lời Liễu Bích, cứ lẳng lặng ngồi đó.

“Hảo, nếu ngươi thích nơi này ta sẽ nhường nó cho ngươi!” Liễu Bích đứng lên, sửa sang lại váy đầm một chút rồi đi về phía Toya.

Toya đang cùng người lùn Lục Lạc tụ lại một chỗ nhìn Liễu Bích. Thấy nàng tới, Toya nháy nháy mắt cười nói: “Muội nhi a~, tên nhãi kia hình như rất có ý tứ đối với muội nha!”

‘Thằng nhãi kia là có ý tứ với thuật mở khóa của ta đó mà!’ Liễu Bích trong lòng muốn trả lời Toya như vậy.

Sau khi ngồi cạnh Toya, nàng thấp giọng nói: “Đừng động đến hắn. Chạy hết cả ngày rồi, giờ nhanh đến nơi nào ăn một chút gì được không? Ta sắp chịu không được rồi!”

Bách hoa sắc nội công mặc dù có thể cung cấp thể lực, nhưng Liễu Bích vẫn chưa đạt đến cảnh giới ăn không khí để sống. Nàng hiện tại quả thực là rất đói rồi.

Lục Lạc nói: “Mercury hảo muội, ăn thế nào được, chung quanh chúng ta đều là sư phụ.”

Liễu Bích nhớ tới cái phương pháp của Băng Tuyết Tộc Jame, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Các ngươi theo ta là được.” Nàng hô lớn: “Sư phụ, chúng ta muốn vào nhà xí a~!”

“Trời ạ, không phải là….” Lục Lạc thống khổ nhắm mắt lại.

Các giáo công trên quảng trường dẫn bọn Liễu Bích tiến vào trong ‘nhà cầu’. Đương nhiên vị sư phụ này sẽ không nghiêm khắc đến nỗi cả chỗ giải sầu cũng đi theo, bọn họ đều ở bên ngoài.

Hoàn hảo, nhà vệ sinh của Huyền Vũ Đảo đúng là không tồi, hơn nữa lại có tách nơi rửa mặt riêng và nơi vệ sinh riêng. Trong gian phòng rửa mặt lúc này, Liễu Bích nói: “Hoàn cảnh cũng hơi kém một chút, bất quá còn đỡ là chết đói…”

Nói xong nàng lấy khối thịt bò thơm giấu ở lưng áo ra.

“Này, chờ một chút!” Lục Lạc ngăn Liễu Bích lại, nói: “Trong ba ngày huấn luyện này các ngươi mang ít thịt bò quá, ăn của ta trước đi, ta mang nhiều lắm!”

Nói xong Lục Lạc lấy một viên kim sắc kim loại, lật ngược thảy lên không trung, giống như là ảo thuật biến thành một cái nón to chứa đầy thịt bò.

“Trời sao cái nón này lại có thể trữ nhiều thịt bò thế chứ ?” Liễu Bích giật mình nhìn Lục Lạc.

“Hắc hắc! cái kim chủng này là ta dùng thánh khí biến thành. Trong lần huấn luyện trước thánh khí của ta đã được nâng cao, chỉ cần các vị đấu thần sư phụ không chú ý kỹ tuyệt đối sẽ không phát hiện được.”.

Lục Lạc vui vẻ cầm lấy một khối thịt bò bỏ vào miệng rồi cười nói: “Cảm giác này thật là quá mỹ diệu!”

Toya tiếp nhận kim quan của Lục Lạc rồi quan sát, nói:

“Đúng là vật hay, ngươi lại có thể biến hình thánh khí. Ha ha, từ nay về sau trong lúc huấn luyện phải nhờ ngươi rồi!”

“Chỉnh hình thánh khí được ư?”

Liễu Bích ngay lập tức dành lấy kim chủng (cái chuông = vàng), ngạc nhiên hỏi: “Thánh khí còn có thể thay đổi hình dạng sao?”

“Ách, vô cùng xin lỗi muội muội của ta, trước kia ta không nói qua cho ngươi biết việc này là bởi vì có rất ít thánh khí.” Steven tiếp tục giải thích “Mỗi loại thánh khí có thể biến thành nhiều loại hình thái, tuỳ vào cấp độ mà có thể có nhiều hình dạng, như kim chủng này có thể biến thành một cây thiết cung.”

Liễu Bích đang ăn miếng thịt bò trong miệng cũng dừng lại luôn.

Kết cấu của thánh khí theo lý thuyết mà nói là có thể thay đổi hình thái, chính là không biết ngoại trừ chỉnh hình thánh khí ra, thì không hiểu là có thể biến đổi hình thái cố định của thánh khí hay không?

Đấu thần pháp thần ơi, nếu có thể cải tạo hình thái cố định của thánh khí, vậy hai kiện tang vật thánh khí trong tay mình không phải có thể phi tang sao?

Nghĩ vậy, Liễu Bích đứng lên ra ngoài.

Bất quá nàng không có vội vàng. Sau khi ăn no, nàng cùng Toya và Lục Lạc về tới quảng trường, sau đó đến buổi chiều thì nàng một mình đi vào nhà xí.

Trốn trong nhà xí, Liễu Bích lấy Khai Ngưu Thần Phủ ra.

Cái thứ này là do nàng khai tỏa ra, đương nhiên đối với kết cấu của nó Liễu Bích đã rõ như lòng bàn tay. Cũng có thể nói Liễu Bích là một kỳ môn độn giáp gia cũng không quá đáng.

Hình thái thiết cầu của thánh khí thần phủ này có thể dụng Bách hoa sắc nội công mà biến đổi, không sợ bị các vị sư phụ bên ngoài phát hiện ra một chút pháp khí. Hơn nữa khi Liễu Bích dụng Bách hoa sắc nội công để sử dụng thánh khí, một chút dấu vết của đấu khí cũng không có.

Theo các đường hoa văn trên thần phủ (cây rìu), Liễu Bích đã mở được thánh khí.

“Oa, đúng là một kết cấu tinh mật! Bất quá đối với ta mà nói rất đơn giản!”

Liễu Bích cắn môi tiến đến vùng hạch tâm của thần phủ, đột nhiên nàng phát hiện, trong một kết cấu tổ hợp máy móc ở giữa có một vùng phát sáng màu vàng, khẳng định không thuộc bất kỳ một tổ hợp máy móc nào.

Dụng Bách hoa sắc nội công lên mỗi một bộ kiện, Liễu Bích suýt nữa đã kêu lên sợ hãi. ‘Hoá ra sức mạnh tạo ra phép thuật của cây phủ này chính là ở đây, một khi các linh kiện rời khỏi quang cầu thì chỉ là phế thiết mà thôi!’

“Rắm mà rắm mà, có cái thứ quái quỷ này thì bổn tiểu thư có thể tạo thánh khí cho chính mình rồi.” Liễu Bích hưng phấn nói nhỏ.

Gọi ra bốn đoá hoa, Liễu Bích chuẩn bị cải tạo các linh kiện máy móc…

Không lâu sau, một thủ đoàn trượng( giống loại gậy của pháp sư thường dùng) dài đã xuất hiện trong tay nàng. Liễu Bích nhìn chằm chằm quyền trượng trong tay, cười nói: “Ha ha, nếu còn có người nhận ra ngươi là khai ngưu phủ thì chắc bổn nương ta phải dùng gậy tự đập đầu mà chết quá! Từ hôm nay trở đi ngươi là Cuồng trượng thuỷ phong, biến trở về ngay!”

Liễu Bích thay đổi hình thái cấu trúc của thánh khí rồi nhét lại vào trong Nguyệt Quế, trong lòng mừng rỡ đi ra ngoài. Nàng không vội thử cải tạo Lưu Vân Liên Đoá bởi vì nó khá phức tạp, tuyệt không phải trong một hai ngày là có thể thành công được.

“Ngươi làm gì mà lâu thế hả?” Vị sư phụ bên ngoài không chờ được hỏi.

“Hì hì, ta thật sự rất đau bụng. Kỳ thật, bằng không hôm qua thành tích của ta đâu có tệ như vậy!” Liễu Bích nụ cười rạng rỡ sáng lạn. Nhìn vào khí chất hòa nhã của nàng nhất thời khiến hảo cảm của vị sư phụ đó đối với nàng tăng lên nhiều.

“Uhm, từ nay về sau nhớ chú ý thêm, ngươi đến trường huấn luyện đi, Shin giáo phụ đang tìm ngươi!”

Shin giáo phụ? Liễu Bích sững sờ, vị dâʍ đãиɠ nam nhân này định làm gì mình đây? Không phải là có nhiệm vụ đó chứ?

Vị sư phụ kia và Liễu Bích đi tới quảng trường, Shin giáo phụ đã đợi sẵn ở đó nhìn Liễu Bích cười nói: “Tiểu mỹ nhân, ta lần này tìm ngươi là có việc quan trọng!”

Hắn nói như vậy để ám chỉ Liễu Bích lần này không phải nhiệm vụ. Bất quá, người bên ngoài nghe qua thành ra có ý tứ khác – hôm nay Shin giáo phụ không có hứng thú câu dẫn tiểu nữu nhi này!

Liễu Bích nhìn ánh mắt mập mờ của mọi người đúng là dở mếu dở cười: “Vâng, lão sư, mời người nói tiếp!”

“Trong báo cáo lúc trước, thiên phú và thể trạng của ngươi đã làm cho các vị sư phụ của học viện rất khó hiểu. ‘Thiên Sứ Song Thân’ mà ngay cả một chiêu thức cũng không biết…, trong lịch sử học viện chưa từng xuất hiện qua tình huống này nên cũng không biết phải phân ngươi vào lớp nào.” Shin khi nói đến chính sự thì thần tình rất nghiêm túc, đúng như thần thái của một lão sư.

“Bất quá lớp thấp nhất của học viện cũng là nhằm tạo ra một đấu sĩ, không phải là một ma pháp sĩ như ngươi. Chúng ta sẽ phải thương lượng lại một chút. Tuy nhiên ngươi lại có tiềm lực Thiên Sứ Song Thân, vì vậy tu hành sơ cấp nhất định sẽ nhanh phi thường, cho nên trong một tháng cường hóa huấn luyện này sẽ có đạo sư chuyên môn để dạy cho ngươi một ít vấn đề cơ bản. Sau khi huấn luyện chấm dứt sẽ kiểm tra độ tiến bộ của ngươi để an bài các lớp tiếp theo.”

Liễu Bích gật đầu: “Đa tạ các sư phụ đã quan tâm tới ta, không biết vị… giáo thụ nào sẽ dạy ta vậy?”

Shin vươn ngón tay cường tráng, chỉ một vòng tròn lớn, rồi hướng tay về mũi của mình.