Liễu Bích Là Ta! Chính Ta!

Quyển 1 - Chương 46: Hồ Điệp Phi Toả




Ba bông hoa sau khi rời tay Liễu Bích đột ngột biến lớn, lúc Bạch Tường Vi đến gần bức tượng đã to bằng cái nồi nấu cháo.

Bạch Tường Vi, hóa thành một đám mây trắng, nhuỵ hồng, cánh hoa trông như cái khoan, cánh hoa rụng thành nhiều tảng, bay thẳng vào phiến đá.

Ầm!~ đùng, đùng đùng!

Tiếng nổ liên tục vang rền, tấm đá cạnh bức tượng bị đập thủng thành ba cái hố lớn, mỗi hố đều rộng cả mét, hơn nữa dưới bức tượng là địa lao, ba bông hoa đã đâm xuyên qua trần địa lao.

Dù gì phía dưới đã có thánh khí của Severos, Liễu Bích không sợ lỡ tay làm tổn thương đôi trai gái, vì thế lần này là toàn lực, nàng muốn xem thực lực chân chính của mình đến đâu.

Kết quả không tồi, nhìn từ xa, trần địa lao chỉ có hơn mét, nhưng bị đập thủng rồi, sức mạnh của Pháp bảo hoa tiên tương đương với ngàn binh.

Hơn nữa lúc này mọi người đều trú ẩn dưới hầm, Liễu Bích có đập thế nào, có gây ồn đến mấy, bọn họ cũng cho là viện trưởng Severos động thủ khai chiến rồi.

Liễu Bích chờ một lúc, bên trong địa lao không có phản ứng gì, nàng yên tâm, địa lao giam giữ ma chướng quả nhiên không có người canh.

Dù vậy không thể cứu người thế này được, tuy Bách Sắc Hoa cho biết ma chướng kia là người tốt, nhưng đó cũng là kẻ địch của viện trưởng, nếu như Liễu Bích để lộ việc cứu người chắc chắn sẽ phiền phức không yên, sợ là vị "đấu thần thần bí" sau lưng cũng phải đau đầu.

Vậy thôi, việc tốt này không thể lưu danh rồi.

Con bé kia thì không sao, nhưng còn thằng nhóc đó, nếu cứu nó xong, nó lại đeo bám thì làm sao?

Tuyệt đối không thể làm ra Alviss thứ hai rồi.

Liễu Bích vào một căn phòng gần đó tìm được một bộ trang phục màu đen mặc vào, rồi dùng vải đen che mặt, gom lọn tóc nhét kỹ vào áo luôn, đồng thời nhét vải vụn bên trong y phục để thay đổi dáng người. Nhìn kỹ lại, hóa ra đây mới chính là trang phục hành nghề của nàng - nó có tên gọi là dạ hành sáo trang.

Tới gần cửa động bị thủng, dùng Cẩm Chướng xem xét động tĩnh phía dưới, sau khi xác định không có nguy hiểm, Liễu Bích thu pháp bảo rồi vào địa lao: "Có việc tốt để làm rồi, hắc hắc, còn là chuyện ngăn cản đánh gϊếŧ lớn."

Vừa đặt bước xuống, Liễu Bích vội vàng đưa mắt nhìn bốn phía.

Đây là một căn phòng lớn, cực kỳ rộng, xem ra không kém cung Couz ở đế quốc P"Linding, bốn phía xung quanh, trên dưới đều là tường đá, có vẻ rất kiên cố.

Nhìn thấy thế, Liễu Bích lại càng đắc ý, hóa ra vừa rồi pháp bảo đánh xuyên không phải là đất bình thường, mà là đá. Chậc chậc, uy lực quả nhiên kinh người, không biết tương đương pháp sĩ cấp mấy.

Căn phòng tuy rất lớn, nhưng lại trống rỗng, chỉ có một tọa tế đài đặt chính giữa.

Mục tiêu của Liễu Bích ở trên tế đài, cặp song sinh thiếu niên thiếu nữ bị nhiều sợi xích trói lại, sợi xích cuốn rất nhiều vòng quanh bọn họ, hai đầu dây nằm ở sau lưng và gần chân, nhưng hai đầu dây đó không gắn vào đâu mà bồng bềnh giữa không trung, như loài đuôi của một con sứa.

Cặp thiếu niên thiếu nữ đó cũng lơ lửng giữa không trung, sợi xích quanh thân nàng ta còn có ánh bạc.

Một tòa thạch đài, một cặp ma nhân lơ lửng không trung, xem ra có phần quỷ dị.

Liễu Bích bước tới gần thạch đài, đối diện với đôi trai gái.

"Ngươi... tới đây làm gì?" Thiếu nữ đột ngột hỏi, đôi mắt màu hồng mở lớn, như hút hồn phách, liền đó, đôi mi cong tím khẽ rung.

"Ngươi... muốn gϊếŧ hai ta?" Thiếu niên với ánh mắt màu xanh da trời, đôi mi cũng màu tím, một cặp song sinh giống như hai giọt nước, tiếng nói lại rất hay khiến tim Liễu Bích rung rinh loạn nhịp.

Con bé này lúc nhắm mắt là tiên nữ, còn thằng con trai là thiên sứ, lúc mở mắt, cả hai lại là một cái gì đó thật xuất sắc hoàn mỹ không tì vết.

May mà lúc này Liễu Bích đã thoát thai hoán cốt, Bách sắc thần công vận chuyển khiến tâm nàng tĩnh như mặt nước, lập tức đưa tác phẩm nghệ thuật trước mắt trở về phổ thông bình dân.

Song nhân kinh ngạc, người tới che mặt rõ ràng là không muốn lộ mặt, vì vậy câu đầu tiên bọn họ hỏi Liễu Bích "ngươi tới đây làm gì?" "Ngươi là ai?", cùng lúc đôi mắt vận nhiếp hồn thuật bí truyền của gia tộc, cùng âm thuật thông thần truyền vào người lạ, nhưng người tới chỉ mê man trong chớp mắt, sau đó lại bình lặng như mặt nước.

Tuy bản thân đã bị phong ấn, nhưng công phu đôi mắt và cái miệng chưa hề mất, người này có thể đề kháng nhiếp hồn thuật, mê hồn thuật...

Cao thủ. Phải cẩn thận ứng phó.

Liễu Bích đánh giá thiếu niên thiếu nữ, giả giọng lạnh lẽo nói: "Nếu như ta cứu ngươi, ngươi có thể ngăn cản đám quái thúngoài kia công thành không?"

Hắn tới cứu mình? Không thể! Trên cả toàn đại lục mới có một bằng hữu, hơn nữa còn không phải nhân loại. Tuy vậy đám quái thú ngoài kia công thành có nghĩa là bằng hữu tới rồi. Cô gái không nói, Chàng trai khẽ hé miệng, bình tĩnh nói: "Vì sao ngươi cứu ta?"

"Cứu người cũng cần lý do à?" Liễu Bích nghĩ thầm, thằng oắt này cẩn thận thật.

"Không cần lý do sao? Làm việc gì cũng đều có mục đích đúng không? Ngươi cứu ta mục đích là gì?" Cả hai cúi đầu nhìn dây xích: "Có lẽ chúng ta chưa cần thảo luận việc này, điều chúng ta nên bàn là ngươi có cứu được chúng ta không?"

Liễu Bích cười, thằng này quả là thú vị. Đúng, trong hiểu biết của mọi người, phong ấn của Severos làm sao phá được.

Nghe thấy tiếng cười khùng khục của Liễu Bích sau lớp che mặt, thiếu nữ nhíu mày nói: "Đáng cười lắm à? Ngươi cười ta ngu xuẩn, hay là cười bản thân vô năng?"

"Hera! Im lặng." Thiếu niên hô to, chắc chắn thiếu niên chính là ca ca của thiếu nữ tên Hera này.

"Ta cười ngươi vô tri." Liễu Bích bước lên tế đài, nhìn dây xích trước mặt, dây xích này cùng loại với Khai ngưu thần phủ trong tay nàng, đều kết cấu từ các linh kiện kim loại, tuy thế trên bề mặt nó rất nhiều lỗ, nhìn sơ qua có tới bốn năm chục cái hơn.

Ổ khóa phức tạp thật.

Nhưng thế ta mới thích.

Ngón tay của Liễu Bích bất giác khẽ rung suиɠ sướиɠ.

"Ta vô tri thế nào?" Thiếu niên nhìn chằm chằm Liễu Bích đang bước tới gần mình, đôi mắt xanh lam phát ra một luồng sát ý lạnh gai óc. Không nghi ngờ gì, nếu hiện tại chàng ta có thể hoạt động, nhất định sẽ ra tay với Liễu Bích.

Liễu Bích không trả lời, rút công cụ ra kiểm tra kết cấu của ổ khóa.

Tám khe ngón tay giữ tám thanh sắt, sau khi kiểm tra xong nàng xác định, ổ khóa này là ổ khóa "Hồ Điệp cửu lục phi toả", cực kỳ phức tạp, nhưng nàng có thể mở được.

Chắc chắn rồi, Liễu Bích ngồi xuống bên cạnh tế đài, yên tâm nói với song sinh ma chướng: "Không kể ta vì sao nói ngươi vô tri nữa, cũng không nói ta có cách cứu ngươi hay không, một câu thôi, sau khi ngươi ra khỏi đây, có thể làm bọn quái thú rời đi không?"

"Trước tiên nói cho ta biết mục đích của ngươi, nếu không, dù cho ngươi mở được phong ấn, chúng ta cũng không đi."

"Ai, tính khí hai ngươi cũng bướng bỉnh đấy." Liễu Bích cười.

"Bọn ta tốt tính lắm, không cần ngươi phải quan tâm, nhưng mà, ngươi lai lịch không rõ, che mặt, lại đột nhiên nói muốn cứu ta. Hừm, người ngốc đến mấy cũng không thể tin ngươi không có mục đích."

A, thằng nhóc này không dễ đối phó. Liễu Bích nghĩ.

Song sinh ma nhân nghĩ, "người này quả là khó nắm bắt".