Liễu Bích Là Ta! Chính Ta!

Quyển 1 - Chương 32: Người đến cáo từ




Liễu Bích không nhịn được, sửng sốt hỏi: "Đấu thần học viện do thần thánh giáo mở ra cơ mà?"

"Đúng, là do thần thánh giáo mở ra nhưng viện trưởng đấu pháp trường học này có khả năng ngang ngửa tay đấu với giáo hoàng bệ hạ, bọn ta không thể cầm đầu được bọn chúng cho nên..." Spartzow đột nhiên hấp tấp ngậm miệng lại: "Ai, cũng tại ta mở mồm ra là nói thật, nha đầu, bây giờ ngươi còn chưa lấy được sự tín nhiệm hoàn toàn của ta, ta không thể nói cho ngươi nhiều bí mật được. Ta chỉ nói một câu, ngươi đến học viện thấy có sự việc gì cổ quái thì báo lại cho người của chúng ta là được. Ngươi đồng ý chứ?"

Cái này không phải là làm gián điệp sao?

Gián điệp là một công việc cực nguy hiểm... như tiền kiếp là làm cảnh sát hình sự có thể mất mạng như chơi a.

Liễu Bích còn đang suy nghĩ, Spartzow lại nói: "Nghe nói ngươi không có đấu khí? Vậy thì ta khẳng định là ngươi không thể vượt qua được các cuộc khảo thí bên trong học viện, chắc chắn là ngươi sẽ sớm bị đuổi học, chỉ cần ngươi giúp ta, ta sẽ giúp ngươi vượt qua các đợt khảo thí."

Liễu Bích suy nghĩ rồi hỏi lại: "Việc này có nguy hiểm không?"

"Học viện Đấu Pháp và thần giáo tuy không cùng địa chỉ nhưng đều là người một nhà, nếu họ định trừng phạt ngươi, chỉ cần ngươi không làm gì thái quá thì nhiều nhất chỉ bị đuổi học thôi!"

Làm gián điệp để được thông qua các đợt khảo thí.

Giao dịch này không có vấn đề: "Được, ta đáp ứng yêu cầu, công việc cụ thể như thế nào?"

Spartzow rút từ trong người ra một cuộn giấy màu xanh lam, nói: "Ngươi vào học viện sẽ có người của luật lệ bộ thần điện tìm ngươi, hiện tại chưa có việc gì, nếu sau này có việc lão tử sẽ tìm ngươi. Cái này để ghi thành tích khảo thí, ngươi muốn kết quả thế nào cứ ghi vào đây là được."

Liễu Bích tiện tay cầm lấy bút trên bàn, viết vào cuộn giấy, giao cho Spartzow rồi hỏi: "Từ nay về sau ta gọi ngươi là gì?"

"Cứ gọi ta là "Đầu xỏ" là được, nếu không thì xem ta là lão đại cũng được, người ở chấp pháp thần điện đều gọi ta như vậy."

Hai người thương lượng một lúc về việc cứu trợ hạn hán thiên tai rồi Liễu Bích ra khỏi giáo đường.

Bên ngoài rất nhiều thí sinh đã chờ lâu nhưng không ai bỏ về vì hiệu suất làm việc của thần thánh giáo rất cao, chỉ một lát nữa, thành tích khảo thí sẽ được công bố, bọn họ đều đang chờ kết quả của mình.

Toya cũng đang ở ngoài quảng trường cùng Tio, vừa thấy Liễu Bích đến, Toya đã hô: "Ê, Mercury, ở đây!"

"Khảo quan hỏi ngươi cái gì mà lâu vậy?" Toya thuận miệng hỏi.

Hắc, muội muội của ngươi đang là công an hình sự của thế giới này.

Những lời này Liễu Bích chỉ dám nghĩ trong lòng, vừa rồi Spartzow đã nói với nàng, luật hình thánh giáo là một phần hắc ám của giáo đình, các nhân viên đều phải giữ bí mật, không được tiết lộ thân phận, vì vậy Liễu Bích đành đánh trống lảng: "Nhị ca về chưa vậy?"

"Hắn đã đi từ sớm rồi, hắn nói nhất định sẽ đỗ, không cần phải ở lại xem điểm làm gì."

Liễu Bích cười cười, nhìn lên bầu trời, hơn mười ngày khảo thí liên tục cuối cùng cũng chấm dứt, nàng không nghĩ đến việc mình sẽ được khảo quan trợ giúp để thành công vào học viện.

Có thể bây giờ vị đấu thần bí ẩn kia cũng kinh ngạc về chính nàng. Hắn đưa cho nàng một cái hoa tai trái để bảo vệ cái mạng nhỏ của nàng, nhưng từ đầu đến cuối nàng không cần dùng đến.

Mặc kệ kết quả như thế nào, cuối cùng cũng có thể rời khỏi trang viện St. Michael, cuộc sống không cần phải nhìn thấy cái mặt lạnh lùng của Browny công tước, quả thật sảng khoái a!

Không lâu sau, phía trên giáo đường xuất hiện một cái bảng, chính là bảng công bố kết quả. Không cần nghĩ nhiều, Liễu Bích hai môn đều tốt cả, tổng điểm đạt 66, đứng thứ 37, nhất định đỗ.

Toya cũng nằm trong top 100, còn Carlos đứng đầu cuộc khảo thí ở khu vực P"Linding giáo khu.

Liễu Bích cảm thán, nhị ca cuồng vọng quả nhiên là có thực lực!

"Ngươi đỗ?"

Ở trước cổng St. Michael trang viện, Browny đang chờ kết quả khảo thí thành công của con cả, không ngờ sự sỉ nhục của gia tộc St. Michael cũng đỗ, quả thật rất choáng váng.

Mercury qua võ luận bằng vận khí thế nhưng lại có thể vào Học luận, hơn nữa thành tích còn tốt hơn cả Toya.

Liễu Bích hờ hững nhìn pho tượng Michael" Jeans nói: "Đúng vậy, không phải con dọa cha! Cha yêu quý, mấy hôm trước cha bảo con có thể ra ngoài tự lập, bây giờ con cho cha đáp án, con sẽ ra ngoài sống!"

Hừ, ả đỗ thì đã sao, không có đấu khí thì sớm muộn cũng bị đuổi học, khi đó ả sẽ nhận lại "danh hiệu" sự sỉ nhục của gia tộc St. Michael.

Browny lạnh nhạt nói: "Được, ngươi có thể rời khỏi nhà nhưng ta sẽ không trợ giúp ngươi bất cứ việc gì!"

"Cám ơn cha, con cũng không cần cha trợ giúp." Liễu Bích cười lạnh.

"Tổ tiên phù hộ, sao quan hệ của muội nhi và cha lại có thể trở nên không thể cứu vãn thế này a?" Toya đành thở dài, khuyên bảo: "Cha, tam muội thật ra là..."

"Đại ca, không cần phải nói gì cả!" Liễu Bích nói xong không giải thích gì thêm, tiến vào St. Michael trang viên.

Tiền thế, Liễu Bích là một cô nhi, nàng vốn định trải nghiệm một chút cảm giác gia đình, nhưng thật đáng tiếc, đã hai tháng nay nàng vẫn có cảm giác lạnh lẽo, thấu xương với tình cảm gia đình này, kiếp này thật quá tuyệt vời, Liễu bích tự cười trong lòng.

Sự lãnh đạm của cha, sự cuồng ngạo của nhị ca, sự coi thường của tứ muội, ánh mắt quái dị của người hầu... tốt nhất là mình bỏ chạy khỏi sự xem thường này!

Ai, chỉ có đại ca, Tio và hai vị lão nhân gia là thân thiết với mình.

Nửa tháng sau, đấu thần công bố kết quả khảo thí trên cả các khu vực, Liễu Bích xếp hạng hai trăm ba mươi, quả là làm người ta phải kinh ngạc.

Toya kết quả thấp hơn một chút nhưng hắn nói: "Cao thấp không quan trọng, đỗ là được."

Carlos xếp hạng hai làm hắn bực mình rất lâu, đứng đầu năm nay là một thằng nhóc chỉ mới mười lăm tuổi, hơn nữa còn đạt điểm tuyệt đối, điều này khiến Carlos bất bình. Hắn muốn sau khi vào học viện nhất định phải thử sức với tên kia một phen!

Trong thời gian này, Liễu Bích từ trên người bọn quý tộc "mượn tạm" một khoản tiền lớn để đến khu dân nghèo ở thành Nam xây một tòa biệt thự nhỏ, Tio và hai lão đầu đều theo nàng đến đó, đại ca Toya tranh thủ còn rảnh rỗi cũng đến chỗ của Liễu Bích thăm hỏi. Mặc dù hắn nói "đến thành Nam để săn gái" nhưng Liễu Bích hiều được đại ca đang lo lắng cho mình, dù sao thì mình cũng đã kết oán với cả nhà bộ luật đại thần Kalentine.

Quả là một trời một vực so với trang viện St. Michael, mỗi ngày mọi người đều nhiệt tình chào đón nữ huân tước của chúng ta, mở miệng ra là "sự tinh khiết", ngậm miệng lại là "cao quý", cảm giác này thật là sảng khoái muốn chết.

Đương nhiên quan trọng nhất là mỗi ngày Liễu Bích đều có việc thiện để làm. Bây giờ trên bộ ngực của nàng hạt hoa thứ hai đã chướm thành hình, sắp sửa hoàn thành Nhất Cung trong Cửu Cung Đồ của Bách Sắc Hoa. Liễu Bích vô cùng trông mong Nhất Cung luyện thành xem liệu sẽ có ích lợi gì.

Hiện tại, Liễu Bích vẫn đang chuẩn bị cho cuộc sống tại học viện.

Sáng sớm nàng đã bị Toya lôi đến bức tượng trước cửa trang viện St. Michael.

Browny đang ở đó, thấy hai đứa con đến tới thì lạnh lùng hỏi: "Toya, Mercury, hai người các ngươi đều đi sớm, không đợi để đi cùng Carlos à?"

"Đúng vậy cha à, thần thánh giáo cấp cho tam muội một khoản tiền lớn để tam muội đi cứu trợ nạn dân, không thể chờ nhị đệ được."

"À, ta cũng đã nghe qua, đức Cha Poder vinh diệu người cùng tồn tại với ta, Toya, ngươi đi trên đường nhớ tự bảo vệ khi gặp bọn tặc." Browny chúc Toya vài câu, từ đầu đến cuối không nhắc gì đến Liễu Bích.

Liễu Bích mặt lạnh, không để ý đến Browny.

Sau khi chào xong Browny đi vào trang viên.

Nhìn theo lưng lão, Liễu Bích bĩu môi: "Đại ca, đi thôi, chúng ta còn phải chuẩn bị xe ngựa để đi."

Toya không chuyển động mà nhìn Liễu Bích một cách kỳ lạ.

"Ai, đại ca, sao ngươi không đi vậy, có phải là không quên được các tiểu thư ở thành St. Lubin không vậy?"

Toya mỉm cười, lắc đầu nói: "Muội nhi thân mến, không phải ta không quên được mà là có người không quên được ngươi a, ngươi xem ai đến tiễn ngươi kìa!"

Liễu Bích quay đầu lại, hai mắt tối sầm.

Trời ạ, Alviss sao lại tới? Hơn nữa em gái hắn là Armie và còn... Thằng hoàng tử Couraven cũng đứng kế bên.