Liễu Bích Là Ta! Chính Ta!

Quyển 1 - Chương 30: Điểm tối đa




Cuối cùng kết quả điều tra đã rõ ràng, chứng cứ đầy đủ, là tùy tùng của Kat cho ả ăn thức ăn không sạch sẽ khiến ả ngã ngay trong trận đấu. Còn Liễu Bích và Tio cơ bản không hề rời khỏi trướng bồng, có mấy vị giáo sĩ canh đêm làm chứng.

Dựa vào uy tín chí cao vô thượng của thánh giáo, các thí sinh dễ dàng tin tưởng bản báo cáo điều tra.

Hơn nữa trong thực tế, đấu khí cấp hai còn chưa có tác dụng bách bệnh bất xâm, võ đấu sĩ xuất hiện việc ngộ độc cũng chẳng phải chưa từng có.

Đương nhiên, cũng có người không tin như phụ thân của Kat, Kalentine bản thân là một trong những vị chủ khảo, nhưng khi hắn muốn lật lại hồ sơ vụ án thì Poder trừng mắt: "Kalentine, ngươi nghi ngờ uy tín của thánh giáo ư?"

Bộ luật đại thần ngoan ngoãn ngậm miệng, chức chủ khảo này cũng chẳng có quyền gì, trong lúc khảo thí thì giúp đỡ thánh giáo, còn những sự việc khác không thể quyết.

Đáng thương là con mụ Kat, vừa mới vòng đầu đã gặp tai ương, hơn nữa do ả trúng độc hơi nặng nên đành rút lui, chờ năm sau thi lại.

Liễu Bích thành công vào vòng hai.

Trận đấu thứ hai tiến hành vào hôm sau, đối thủ của nàng là ai cũng không quan trọng, Liễu Bích cũng chẳng nhớ tên đối thủ, bởi vì tên tiểu tử đó đã bị thánh giáo mua rồi, sẽ tự động nhận thua.

Hắn từng bộc bạch rằng: "Ta là người tu luyện đấu khí hệ hỏa, Michael" Jeans là tín ngưỡng của ta, ta tuyệt đối không đối đầu với hậu duệ của ngài."

Vòng thứ ba, đối thủ của Liễu Bích trong lượt đấu trước bị đánh thành tàn phế, chống nạng lết lên lôi đài, Mercury tiểu thư không hề khách khí, chạy lại giựt cái nạng của đối thủ, sau đó thắng trận.

Vòng thứ tư, đối thủ là một tên nam nhân hơi có vấn đề ở thành St. Lubin, sau khi Liễu Bích cười với gả, gả liền nhảy xuống khỏi lôi đài thét lớn: "Mercury cười với ta rồi, trời ạ, dung phẩm của ta có thể ngang ngửa với điện hạ Raven."

Nhìn phía sau gả ta, Liễu Bích buồn bã không thốt nên lời, tuy đó là trò mà Poder an bài, nhưng hình như... ảo quá thì phải?

Còn may, sau đó Liễu Bích cũng nghe được là tên điên đó bình thường ở nhà cũng thế, nổi tiếng lâu rồi. Vì thế các thí sinh biết gả ta không hề có dị nghị với việc Liễu Bích vượt ải.

Vòng thứ sáu, đối thủ nhà có đám giỗ, lập tức rút lui, Liễu Bích vượt qua.

Vòng thứ tám, vòng này là Liễu Bích được miễn vì không có đối thủ.

Đến vòng thứ mười bốn, Liễu Bích trúng độc rồi, nguyên nhân là do Tio cho nàng ăn đồ ăn không vệ sinh, nhưng nàng cũng không thảm như Kat, sau khi tổ này đấu xong hết cũng đã khỏi.

Lần trúng độc này là Liễu Bích bố trí, dù gì nàng cũng có danh tiếng phế vật, nếu như đạt được hạng nhất, sợ là các thí sinh đều phản đối. Hơn nữa qua liên tục mấy vòng đấu cũng khoa trương lắm rồi, nếu dùng loại thủ đoạn này cho Liễu Bích lên hạng nhất... kẻ có đầu óc tuyệt đối không làm việc này.

Cuối cùng, đứng đầu tổ này là Thất minh tộc - Lục Lạc, khảo thí tiến hành tới ngày thứ mười, hắn và những người đứng đầu mười chín tổ khác tranh chức quán quân, không may bị thua. Người đánh bại hắn là nhị ca của Liễu Bích, Carlos.

Ngày tiếp theo, tất cả thí sinh lại tụ tập trước quảng trường St. Hoen, trường cung Couz, nghe giám khảo đọc điểm, và những người được chọn vào đại giáo đường St. Lubin.

So với lúc trước, số lượng thí sinh ít đi mấy trăm người, hơn nữa đa số đều bị thương nặng.

Số còn lại khoảng hơn ba nghìn người, đứng dày đặc trên quảng trường St. Hoen.

Liễu Bích được Tio ẵm, chăm chú tìm cho được đại ca, lau mồ hôi trên trán hỏi: "Đại ca, lần này ngươi có cố ý thua mỹ nữ không?"

"Ồ, muội muội đáng thương của ta, ngươi chưa chết, đúng là hay quá rồi!" Toya ôm Liễu Bích, hỏi: "Xem ra ngươi nhận thua rồi, đừng có sợ, về nhà ta giúp ngươi chống đỡ sự tức giận của cha."

Liễu Bích cười.

Toya lại nói: "Ài, đúng là tiếc, ta không gặp mỹ nữ, toàn là đàn ông, hắc hắc, thế nên ta không hạ thủ lưu tình, ta đứng thứ hai tổ sáu."

Nói xong, hắn lo lắng: "Nhưng mà năm nay thi văn khó, sợ là thụt lùi."

"Khó lắm à?" Liễu Bích không thấy thế.

"Sao lại không khó? Trong phòng thi của ta, hơn hai chục người chưa làm hết. Lại nói đề bài, nó tự nhiên lại hỏi năm trăm năm trước giáo hoàng Zero kế vị lúc nào, tùy tùng là ai? Mẹ nó, sao không hỏi qυầи иɦỏ của giáo hoàng màu gì luôn cho rồi?"

Lúc đó, cửa cung Couz mở ra, Kalentine nghiêm mặt bước ra, tay giơ lên một quyển sách.

"Phát thành tích rồi, thôi không nói nữa." Toya khẩn trương nhìn Kalentine.

Lúc Toya nghe thấy mình được bẩy mươi lăm điểm, hào hứng hét lớn: "Được rồi, ta nhất định qua rồi."

Hắn bế Liễu Bích, không ngừng chạy đông chạy tây phát tiết cảm xúc.

"Mercury St. Michael" Jeans, một trăm điểm."

Ồ!

Toya quá kinh ngạc, không cẩn thận thả Liễu Bích ngã xuống đất: "Tổ tiên à, Muội nhi, ngươi... không ngờ ngươi lại được điểm tối đa."

Liễu Bích ngây thơ đứng bật dậy, phủi bụi trên người, nói: "Chẳng có cách nào, đề thi dễ quá."

Đúng thế, đề thi toàn bộ đều có đáp án, nhớ được là xong, trí nhớ của Liễu Bích hiện tại phi thường cực đại.

Toya ngây người nhìn nàng, lúc Kalentine báo Carlos chín mươi điểm cũng không thấy lạ nữa.

"Đại ca, bình tĩnh, muội muội ta kiến nghị ngươi nên bình tĩnh, vì ngươi sẽ còn kinh ngạc nữa." Liễu Bích nói.

"Vì sao?"

"Ừm, ta thi Võ Pháp qua được mười vòng, tuy đều là thắng không dùng võ, nhưng cộng vào cũng được bốn mươi hai điểm, thêm vào thi văn được điểm tuyệt đối, và giáo phụ ban phúc, ta... à, chắc là một trăm bảy mươi hai điểm." Nàng đưa vận may của mình nói một lượt, cuối cùng cười: "Tới vòng mười, ta không tin vận may còn tiếp tục, vì thế giả bệnh rút lui."

"Ai!" Toya thở dài một hơi: "Muội nhi, ngươi chắc là người đầu tiên trong lịch sử không có đấu khí, nhưng lại được vào Học Viện Đấu Pháp."

"Không phải còn một vòng cuối cùng sao? Bên trong đại giáo đường thành St. Lubin còn có lần thi cuối, ta cũng chưa chắc đã đủ điểm."

"Vòng cuối cùng không kiểm tra vũ lực, vòng đó chủ yếu kiểm tra phẩm hạnh, muội muội a, đại ca lưu manh của ngươi còn tin chắc sẽ qua, ngươi sợ cái gì?"

Không ngoài dự đoán, ba huynh đệ gia tộc St. Michael đều vào đại giáo đường thành St. Lubin.

Các thí sinh khác tiến hành kiểm tra như thế nào Liễu Bích không rõ, lúc nàng tiến vào một căn phòng nhỏ, bên trong có mười giáo sĩ, còn có hai võ sĩ mặc giáp nặng, Poder cũng ở đó.

Bọn họ ngồi quanh một cái bàn tròn, nhàn nhã nói chuyện.

Poder gọi Liễu Bích vào ngồi rồi nói: "Các vị, đây là cô bé được vị bằng hữu thần bí bảo hộ, trừ không thể tu luyện đấu khí, tất các các thứ khác đều hoàn hảo."

"Không tồi. Da trắng thật, nhìn cũng có vẻ mịn màng." Một vị râu dê ngồi cạnh Poder đánh giá Liễu Bích.

Poder giới thiệu: "Đây là đấu sư Spartzow tới từ giáo đình, là đầu mục trong thập quan tứ thánh dưới trướng của giáo hoàng, chức quyền ngang bằng với ta."

Vậy là chó săn của giáo hoàng rồi, Liễu Bích nghĩ: "Đấu sư Spartzow tôn kính, rất vinh dự được gặp ngài."

"Ừm, nàng đừng khách khí." Tính khí của Spartzow giống như dung mạo hắn, rất hào sảng và cứng cỏi: "Mercury, ta có một chuyện nói với ngươi đó."

Liễu Bích vội vàng, thánh giáo không tiếc lực giúp nàng, cho nàng rất nhiều lợi, đã đến lúc đền đáp rồi đây.