Liệt Tâm

Chương 5




Thế gian vạn vật tương sinh tựơng khắc, có thể thần mộc không tầm thường trong cấm địa chính là khắc tinh của người cao cao tại thượng đứng đầu thiên giới.

Mộ Diệp nghĩ tới đây, không khỏi rùng mình một cái, ngăn cản bản thân suy nghĩ sâu xa hơn.

Mộ Diệp quả thực đối với Lâu Sâm vì yêu sinh hận, nhưng có thể xuống tay giết được y hay không cũng rất khó nói? Có lẽ, hắn chỉ là muốn độc chiếm người kia mà thôi, mặc dù phải dùng phương thức tử vong này.

Hắn cắn chặt răng, ngực không thể áp chế từng cơn đau đớn cứ dâng lên.

Thân thể bị thương trong nháy mắt có thể trị hết, nhưng tâm bị tổn thương thì phải làm sao? Sợ rằng nếu chờ đến mười năm hoặc trăm năm mới có thể khép lại một chút. Nhưng quá khứ đã qua, hắn phải ép buộc mình quên đi đau đớn này.

Mộ Diệp lấy lại bình tĩnh, một lần nữa ngồi xuống dưới gốc cây đại thụ, tận lực suy nghĩ đến chuyện đã qua của hắn. Tỷ như hắn hôm nay chịu tội trở lại thiên giới tuyệt đối không có khả năng nhưng nếu muốn chạy trốn đến nhân giới cũng sẽ gặp trắc trở không nhỏ. Việc cấp bách là trước tiên phải ở chỗ này tu luyện để khôi phục pháp lực mới được.

Hắn không muốn đối đầu với Lâu Sâm tự tìm cái chết nên sẽ không rời khỏi nơi đây … Đã qua rồi một thời nông nổi cuồng dại.

Mộ diệp tâm ý đã quyết, bắt đầu dưới tàng cây tu luyện. Chỉ là hắn vốn pháp lực thấp, lúc này vừa trọng thương mới khỏi, tiến triển thập phần chậm chạp chân khí ở trong cơ thể vận chuyển một vài vòng mới tiêu thất khí tụ ở trong ngực.

Ở cấm địa cũng có mặt trời mọc mặt trời lặn. Sắc trời chậm rãi chuyển dần về ban đêm nhưng cũng không thấy khắp bầu trời đầy sao, chỉ có trên cây đại thụ hạ xuống một chút ánh sáng chiếu rọi xuống dòng suối làm lóe lên một màu sắc động nhân.

Mộ Diệp nhìn thấy tia sáng đó nhịn không được vươn tay ra đón lấy, ánh sáng màu trắng tản ra chiếu sáng nhu hòa rơi xuống tay hắn nhưng không lập tức tiêu thất, trái lại ở trên đầu ngón tay hắn toát ra sức sống như là có sinh mệnh rất linh động khả ái, cách một hồi lâu mới chậm rãi biến mất ở lòng bàn tay hắn, Mộ Diệp có cảm giác một trận thần thanh khí sảng, tay chân trở nên ấm áp dào dạt tràn đầy năng lượng.

Hắn suy đoán những tia sáng này nhất định là tinh phách của thần mộc chống đỡ nơi cấm địa giữ cho vạn vật sinh trưởng, lúc trước những thương tích của hắn cũng như vậy mà được trị hết.

Vì vậy những tia sáng này cũng có thể trợ giúp tu hành. Phương pháp này quả nhiên hữu hiệu, tới chạng vạng ngày thứ hai hắn đã có khả năng sử dụng vài tiểu pháp thuật thông thường.

Ban đêm lúc những tia sáng rơi xuống hắn theo thường lệ tiếp nhận ở trong tay, nhưng lúc này lại sảy ra trạng huống khác lạ những tia sáng trên tay hắn không cẩn thận dung hợp lại với nhau.

Những tia sáng hòa hợp nhất thể rồi tự biến lớn hơn một vòng ở trong tay hắn lung lay lắc lắc chuyển động, hình như tùy thời có thể rơi xuống.

Mộ Diệp cảm thấy thú vị không đành lòng để nó biến mất liền thẳng thắn làm một tiểu pháp thuật, lưu lại đoàn ánh sáng bên người đổi tới đổi lui.

Hắn vẫn chuyên tâm tu luyện, rất nhanh quên việc nhỏ này ra sau đầu, không ngờ một ngày đêm trôi qua tới buổi tối sắc trời dần tối thì đoàn ánh sáng không ngờ lại xuất hiện, chỉ khác là nó lớn hơn một chút, có ý thức kích động tiến lên trong tay hắn, lần thứ hai vây lấy hắn chuyển động tới lui.

Mộ Diệp mới bắt đầu chỉ cười một cái, cũng không để ở trong lòng. Nhưng không biết là có phải vì liên quan đến pháp thuật của hắn hay không mà đoàn ánh sáng này hàng đêm xuất hiện ở bên người hắn, khác với những tia sáng khác khi rơi xuống trên mặt đất sẽ không tiêu thất.

Như vậy qua vài ngày đến một buổi sáng nọ khi Mộ Diệp tỉnh lại thì nghe bên tai có làn gió nhẹ ấm áp phất quá, quay đầu nhìn thấy quả nhiên là đoàn ánh sáng kia chạy tới chạy lui khắp trên thân thể mình.

Mộ Diệp cũng vừa mới tỉnh giấc còn hơi hồ đồ lấy tay sờ sờ một chút, cười hỏi: “Ngươi gần đây có phải là béo lên phải không?”

Nói xong cũng hiểu được buồn cười, mình một người một chỗ lâu lắm rồi thế nên mới tự lẩm bẩm đi? Nhưng đoàn ánh sáng kia giống như xấu hổ rụt lui, bay lộn vòng quanh hắn thình lình đánh vào cái trán của hắn.

Mộ diệp “A” kêu một tiếng, còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ thấy đoàn ánh sáng hình như tỏ ra đắc ý nhanh chóng bay trở về trốn vào những lá cây.

Hắn nhìn đoàn ánh sáng biến mất thực sự vừa bực mình vừa buồn cười, nghĩ thầm lẽ nào một đoàn ánh sáng cũng sợ bị người nói là béo? Tới ban đêm đoàn ánh sáng đó lại xuất hiện bay tới bay lui ở bên người hắn chơi đùa.

Mộ diệp đùa với nó một hồi mới nhắm hai mắt lại chăm chú tu luyện. Hắn chuyên tâm tu hành lâu như vậy thì hôm nay cũng đại công cáo thành, một thân linh lực cuối cùng cũng khôi phục.

Chỉ là sau khi hắn mở hai mắt thì nhìn thấy một cảnh tượng kỳ dị. Nguyên lai đoàn ánh sáng kia không có rơi xuống đất, trái lại truy đuổi những tia sáng khác, khi cả hai chạm nhau cũng chầm chậm dung hợp cùng một chỗ, trở nên càng sáng sủa chói mắt.

Lẽ nào… đoàn ánh sáng trở nên biến lớn là như thế này? Trách không được thời gian gần đây đoàn ánh sáng xuất hiện càng ngày càng dài, động tác cũng càng ngày càng linh hoạt.

Mộ Diệp chớp chớp hai mắt, mơ hồ biết được ý nghĩa của việc này. Thần mộc là thân gỗ có linh tính, hôm nay tinh phách tụ hợp, sợ rằng không lâu sau sẽ có biến hóa tiếp theo.

Mà hết thảy những chuyện này có thể đều là bởi vì hắn. Hắn đánh vỡ sự cân đối vốn có của cấm địa sẽ tạo thành hậu quả gì? Mộ Diệp không dám suy nghĩ nhiều, nhưng ngày đêm đều nằm mơ cùng một giấc mộng, trong mộng hắn rốt cục dùng thần mộc rèn ra binh khí, hung hăng đâm vào tim Lâu Sâm.

Máu chảy khắp mặt đất. Lâu Sâm khuôn mặt tái nhợt hấp hối, nhưng vẫn ôn hòa mỉm cười. Lúc y cười rộ lên nhãn thần trong suốt, ánh mắt nhu hòa, ai ngờ một người tao nhã như vậy lại không có tâm? Trong đáy mắt y không có thân ảnh của hắn.

Mặc dù chết ở trong tay của hắn vẫn như cũ cũng không yêu hắn.

Mộ Diệp là bị ánh sáng chiếu vào mắt giật mình tỉnh giấc, sau khi tỉnh lại mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, dường như hồn phách bị câu dẫn.

Từ đó về sau cả ngày mang nặng tâm sự cũng không còn tâm trí tu luyện. Ngược lại đoàn ánh sáng càng ngày càng lớn ra lúc nào mới cũng dính ở bên người hắn, giống như làm nũng ở trên người hắn cọ qua cọ lại.

Có lúc bị hắn đẩy ra thì quay về trên những tán lá cây, cách một hồi lại len lén lộ ra lay động trên tàng cây.

Ban đêm nó tiếp tục đuổi theo các tia sáng khác kết hợp lại, sau ăn no lại lớn hơn một vòng tròn vo nhảy lên nhảy xuống, thoạt nhìn rất khoái hoạt.

Mộ Diệp tuy có nó giải buồn, nhưng dù sao trong lòng cũng có khúc mắc nan giải, do dự vài ngày sau cuối cùng quyết định ly khai cấm địa.

Hắn không muốn tiếp tục ngốc ở đây chung quy nhịn không được muốn đi tìm Lâu Sâm, cho dù là đồng quy vu tận cũng tốt, hắn chỉ cần trong ánh mắt của người kia có hắn nhìn thấy hắn! Ý niệm trong đầu như vậy thật đáng sợ, hắn không bỏ qua cơ hội nào để biết được có thể có khả năng này hay không.

Về phần phương pháp ly khai cấm địa cũng không cần phải hao tổn tâm trí, hắn trong nước bơi lên trên để tới đây thì cứ nhảy xuống theo dòng suối nhảy hẳn là tìm được đường ra.

Hắn vốn một thân một mình cũng không cần phải thu thập đông tây, trực tiếp nhảy vào trong nước là xong.

Ai biết mới vừa đi đến bờ suối, còn chưa bước xuống thì đoàn ánh sáng to lớn cũng đã bay đến trước mặt, tới lui ngăn cản lối đi của hắn.

Rõ ràng chỉ là một đoàn ánh sáng không có khả năng thể hiện biểu tình, nhưng Mộ Diệp lại nhìn ra được hình dáng nó thở phì phì, làm ra thái độ bá đạo nhất định không cho hắn ly khai.

Ở chung lâu như vậy, Mộ Diệp đối với nó cũng có chút cảm tình, liền phất phất tay rốt cuộc nói lời từ biệt, nhấc chân bước vào trong nước.

Đoàn ánh sáng kia biết cứng rắn không được, lập tức lại trở nên mềm yếu lấy lòng ở bên cạnh hắn cọ a cọ, ánh sáng chợt lóe chợt lóe trông rất điềm đạm đáng yêu tới cực hạn.

Mộ Diệp không khỏi bật cười, nhưng cũng không thể thay đổi chủ ý, tiện tay thi triển pháp thuật làm ra một kết giới ngăn chặn nó ở bên ngoài sau đó bước đi vào trong dòng suối.

Nước suối lạnh lẽo bắt đầu thấm ướt nửa thân thể thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng “Đông”, “Đông” vang vọng.

Mộ Diệp quay đầu nhìn lại nguyên lai là do đoàn ánh sáng liều mạng phá kết giới, một chút rồi một chút, vừa kịch liệt vừa vội vàng nhìn thấy đều làm cho người ta yêu thương.

Sau khi dùng hết khí lực, rốt cục đứng ở giữa không trung ánh sáng bắt đầu tứ tán ra.

Tiếng “Ông —— ” Đinh tai nhức óc chợt vang lên, dưới chân mặt đất cũng theo đó mà rung động không ngớt, trong lúc nhất thời cuồng phong gào thét, lá cây bị thổi rung động.

Mà đoàn ánh sáng càng trở nên sáng sủa không gì sánh được, trung gian từ từ xuất hiện một cái bóng không rõ ràng.

Mộ Diệp trong lòng khẽ động, biết là đoàn ánh sáng muốn biến hóa, nhưng lúc này tinh phách không được đầy đủ nếu mạnh mẽ biến ảo chỉ sợ thất bại trong gang tấc.

Hắn cũng không đành lòng vội từ trong nước đứng lên, thi pháp trợ giúp cho nó cố định hồn phách.

Việc này thật là hao tâm tốn sức, Mộ Diệp tĩnh dưỡng lâu như vậy sức lực chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ.

Chỉ thấy đoàn ánh sáng trở nên cực kì chói mắt sáng đến mức tận cùng thì bỗng nhiên phát ra một tiếng nổ.

Thoáng chốc không gian đều biến sắc. Đợi tiếng vang kết thúc tất cả an tĩnh lại, đoàn ánh sáng trở nên ảm đạm xuống, chậm rãi hiện ra một đạo nhân ảnh