Liệt Húc Thanh Hà

Chương 58




Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt cậu ta u ám và thâm trầm, nụ cười hư vô phảng phất như cơn gió nổi lên giữa đêm hè.

Người này không phải là Chu Kỳ Hạo mà cô quen.

Mặc dù ở nhà họ Chu, hai chị em khá thân thiết nhưng vì ai cũng bận rộn việc riêng của mình nên trong ấn tượng của cô, Chu Kỳ Hạo chỉ là một đứa trẻ lớn xác ấm áp, ngoan ngoãn như ánh mặt trời. Mặc dù cũng có những cảm xúc tiêu cực và sự kiêu ngạo, nhưng tuyệt đối không phải là cảm giác này.

Gió đêm thổi bay tóc Dương Thanh Hà, cô nheo mắt lại: “Chu Kỳ Hạo?”

Là nghi ngờ cũng là cảnh cáo.

Chu Kỳ Hạo nhìn cô chằm chằm, chợt giãn ra rồi mếu máo: “Em đùa chị thôi mà.”

Dương Thanh Hà nhíu mày.

Chu Kỳ Hạo nhún vai nói: “Chị, em biết sai rồi.”

“Rốt cuộc em đến quán bar làm gì? Coi như là em đến đó chơi nhạc thì sao lại đánh người ta? Đây không phải là cố ý gây sự sao?”

Chu Kỳ Hạo giật giật hai bên má, ngồi xuống phiến đá cẩm thạch bên cạnh bồn hoa, lí nhí hỏi: “Chị, chị có biết vì sao em muốn đến cùng mẹ không?”

“Tại sao chứ?” Dương Thanh Hà xoay người, khoanh tay trước ngực.

“Trong kỳ nghỉ này em có làm một dự án thực nghiệm, chị biết chứ?”

“Chị biết, sau đó thì sao?”

Chu Kỳ Hạo ngẩng đầu: “Em không được lòng thầy cô nên không được vào vòng hai, suất cuối cùng được dành cho người khác.”

“Thật sao? Nhưng chị nhớ là…”

“Em không được vào vòng trong.” Cậu nhấn mạnh.

Ánh mắt Dương Thanh Hà dịu dần: “Việc này có liên quan gì đến việc đi quán bar đánh nhau?”

Chu Kỳ Hạo lại cúi đầu: “Em không muốn sống cuộc sống như thế này nữa. Em muốn thử thay đổi một chút, không cần tuân theo quy tắc gì,  điên cuồng cũng được, không được ủng hộ cũng không sao. Em muốn trải nghiệm những điều khác biệt.”

Dương Thanh Hà chỉ có thể nhìn thấy vành mũ lưỡi trai của cậu, đôi mắt bị giấu sau vành mũ. Mỗi câu mỗi chữ của cậu đều thể hiện rõ khát vọng với một cuộc sống hoàn toàn mới.

Có lẽ đây chính là giai đoạn dậy thì, thời kỳ nổi loạn. Dương Thanh Hà suy nghĩ cẩn thận, xuất hiện cách nghĩ này cũng là bình thường. Những hoàn cảnh khác nhau, cuộc sống khác nhau sẽ sinh ra những khát vọng khác nhau, ai cũng sẽ có một giai đoạn như vậy.

Cô nói: “Trước đây chị đã từng nói với em rồi, em muốn làm gì thì cứ làm. Em muốn trải nghiệm một cuộc sống hoàn toàn khác, cái này không sao nhưng không phải là làm ra những hành động ấu trĩ hoặc là vi phạm pháp luật. Em đến quán bar xả tức để được cái gì? Nếu như hôm nay người em chọc phải là một đám xã hội đen thì sao?”

Đôi tay Chu Kỳ Hạo nhét trong áo hoodie, không nói lời nào.

“Đi thôi.”

Dương Thanh Hà xoay người đi vào quán bar.

Trên đường, Chu Kỳ Hạo lười biếng bước vài bước. Bỗng nhiên cậu quay đầu lại nhìn về hướng cô đi, khóe môi nhếch lên một cái, không bao lâu bóng dáng đã biến mất trong màn đêm.



Từ Duệ Hàng dựa trên ghế lô hút thuốc, nói chuyện cùng người bạn tóc vàng, có vẻ bọn họ muốn ra về. Cô gái dựa trong lòng anh bạn tóc vàng chỉ chỉ miệng vết thương của Từ Duệ Hàng, vẻ mặt áy náy.

Khi Dương Thanh Hà đi đến, đám người Từ Duệ Hàng cũng đúng lúc đi ngang qua cô.

Từ Duệ Hàng miết điếu thuốc, nhìn cô, đôi mắt lạnh nhạt, trên người đầy mùi rượu.

“Còn có việc gì sao?”

Dương Thanh Hà: “Xin lỗi cậu, em trai tôi nó…”

“Cậu ta là em trai cô?”

“Đúng.”

Từ Duệ Hàng dựa vào tường: “Tính cậu ta còn rất tự đại.”

Dương Thanh Hà: “Nó đang ở tuổi dậy thì, tôi không thể nào giải thích nhiều với cậu được nhưng quả thật nó đã làm sai, lúc nãy thực sự cảm ơn cậu. Hôm nào có thời gian tôi sẽ bảo nó chính thức đến xin lỗi, còn cô gái kia, mong cậu chuyển lời đến cô ấy giúp tôi.”

Từ Duệ Hàng dập điếu thuốc đang hút: “Cô có thuốc lá không?”

“Tôi không hút thuốc.”

Từ Duệ Hàng ngửa đầu dựa vào tường, nhíu mày và trả lời: “Chỉ là chuyện nhỏ, cô không cần để tâm.”

Dương Thanh Hà hiểu rõ ý của cậu ta: “Vậy thì cảm ơn cậu.”

Từ Duệ Hàng đứng thẳng dậy muốn đi nhưng bỗng nhiên hai chân mềm oặt, hơi lảo đảo. Dương Thanh Hà nhanh tay nhanh mắt đỡ cậu ta, cậu ta chống tường, trước mắt hơi choáng váng.

Dương Thanh Hà: “Có cần tôi gọi giúp cậu một chiếc xe không hay tôi gọi bạn cậu quay lại? Không thì để tôi gọi điện thoại cho Tô Cấm nhé?”

Nhìn cậu ta có vẻ say khướt. Nhưng nếu uống say thì sao khi nãy ánh mắt lại tỉnh táo, suy nghĩ rõ ràng như vậy chứ?

Từ Duệ Hàng cau mày: “Lấy giúp tôi cốc nước lọc, cảm ơn.”

“Được.” Chắc chắn cậu ta sẽ không ngã rồi, Dương Thanh Hà đi đến quầy bar.

Trong ánh đèn xanh đỏ cách đó không xa có một cô gái ăn mặc kỳ lạ nhìn cậu ta chằm chằm.

Từ Duệ Hàng căng mắt một lúc mới thấy rõ, là Tô Cấm. Dáng vẻ của cô ấy luôn dễ dàng nhận ra, luôn là một mái tóc buộc đuôi ngựa, cặp mắt kính đơn giản, dưới kính là một đôi mắt nai to tròn.

Tô Cấm nắm chặt di động trong tay, màn hình còn đang sáng, dòng tin nhắn trên màn hình thực sự sáng chói mắt.

Dương Thanh Hà lấy nước về, nhìn theo ánh mắt của Từ Duệ Hàng thì thấy Tô Cấm đang đứng sau hai ba đám người. Cô cắn môi, không biết nên làm thế nào.

Nhìn nhau một hồi, Tô Cấm bước tới.

Từ Duệ Hàng xoa mặt cô ấy, ngã nhoài lên người Tô Cấm.

Dương Thanh Hà cười cười: “Hình như cậu ta say rồi, cậu muốn đưa cậu ta về không? Để tớ gọi xe cho nhé?”

Tô Cấm nhìn cô vài lần, muốn nói lại thôi, cuối cùng lắc đầu, nhỏ giọng đáp: “Đợi anh ấy tỉnh một chút rồi bọn mình đi.”

“Hai người ở chỗ này, có phải quá…”

Tô Cấm ngắt lời cô: “Không sao đâu, mình xử lý được mà.”

Tô Cấm đỡ Tô Duệ Hàng vào ghế lô. Dương Thanh Hà định nói gì đó nhưng Cố Dung gọi điện hỏi cô khi nào về nhà. Trời cũng nhá nhem rồi, gần đây xảy ra nhiều việc đáng lo.

Dương Thanh Hà cúp điện thoại: “Cậu thật sự muốn ở lại đây chờ một lát mới về sao? Ý tớ là cậu ta say rồi, một mình cậu ở lại cùng không an toàn. Cậu đưa cậu ta về trường hoặc khách sạn nào đó đều tốt hơn là ở đây.”

Tô Cấm quả quyết: “Không sao đâu, đợi một lát là ổn thôi.”

Dương Thanh Hà không còn cách nào khác: “Vậy hai người đi về, lúc nào về đến nhà thì nhắn tin cho tớ nhé.”

Tô Cấm vỗ nhẹ lên gương mặt Từ Duệ Hàng, đáp ừ. Mấy giây sau, cô ấy bỗng nhiên gọi cô: “Thanh Hà!”

“Sao vậy?”

Tô Cấm há miệng: “Không có gì, cậu đi về cẩn thận, về đến nơi cũng gửi tin nhắn cho tớ.”

“Được, tớ đi đây.”

“Ừ.”

Cửa ghế lô khép lại, chỉ còn mấy cái đèn nhỏ thắp sáng nơi này. Trên chiếc sofa đỏ rực rải rác mấy bình rượu đổ, bàn trà đã vỡ thành mấy mảnh, trên tường giấy cũng có dấu vết bị v4t cứng phá hoại.

Cậu ấy đánh nhau với ai sao? Trên mặt cậu ấy toàn là vết thương.

Sao Thanh Hà lại ở đây?

Tô Cấm nhìn dòng tin nhắn trên điện thoại: Bạn trai cô uống say, đang ở quán bar Đồng Uy, mau mau đến đó.

Trong tin nhắn còn có một link web liên kết. Lúc nãy Tô Cấm không dám nhấn vào vì sợ virus hoặc tin nhắn lừa đảo.

Nhưng giờ Tô Cấm đã tin rồi.

Cô ấy nhìn người trong lòng, ấn mở link. Hình ảnh chuyển đến trang đầu bản tin, chính là vụ án mạng một thi thể nữ ở công viên gây náo động gần đây.

Tô Cấm không hiểu.

Đây là có ý gì.

Người gửi tin nhắn cho cô ấy là ai? Là bạn cùng uống rượu với anh sao? Nhưng sao người đó không gặp mặt cô?

Những nghi vấn này đều không quan trọng bằng một vấn đề. Duệ Hàng và Thanh Hà có vẻ rất thân quen nhưng hai người họ không phải chỉ mới gặp nhau một lần sao?

Loại cảm giác bị bạn trai và bạn thân cho đứng ngoài rìa thật sự khó chịu.



Trong lúc miên man suy nghĩ, chàng trai trong lòng cô ấy đã gượng mở mắt. Tô Cấm cũng không biết đã qua bao lâu, cánh tay cô tê rần, không thể cử động giống hệt lần trước.

Từ Duệ Hàng xoa thái dương, cảm giác choáng váng này không giống như say rượu. Cậu ta nhìn thoáng qua bên cạnh, Tô Cấm đang cẩn thận xoa cánh tay tê mỏi, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó.

Từ Duệ Hàng cầm cánh tay cô ấy, nhẹ nhàng mát-xa: “Mấy giờ rồi?”

Tô Cấm lấy điện thoại ra nhìn: “10 giờ hơn.”

Cậu ta đã ngủ hơn 2 tiếng.

Từ Duệ Hàng: “Anh đưa em về, vẫn còn tàu điện ngầm đấy.”

Tô Cấm nhìn dáng vẻ chăm chú của cậu ta, gật đầu: “Ừ.”

Nhà Tô Cấm ở cạnh tuyến xe số 2, đi vào khu chung cư vắng vẻ không người, thỉnh thoảng mới có xe đi ngang qua.

Hai người đều im lặng không nói. Cậu ta không hề giải thích cho Tô Cấm sao mặt lại bị thương, sao lại uống rượu, sao lại ở cùng Thanh Hà, như thể mọi thứ chỉ là những điều vụn vặt không đáng để tâm.

Đến dưới chung cư, Từ Duệ Hàng xoay khớp cổ: “Em đi lên đi.”

Tô Cấm đứng bất động.

Từ Duệ Hàng: “Em không vui à?”

“Anh thấy sao?” Giọng mềm mại pha lẫn chút tủi thân.

“Sao lại không vui?” Giọng cậu ta khàn khàn, trông có vẻ lạnh nhạt nhưng đối với cô ấy đã là nhẹ nhàng, kiên nhẫn lắm rồi.

Điểm khác biệt này trong lòng Tô Cấm hiểu rõ, mỗi lần đều thấy rất cảm động.

Tô Cấm không muốn giữa họ có bất cứ hiểu lầm gì cũ rích, anh không nói tôi không hỏi.

Đôi tay cô ấy nắm nhẹ: “Anh và Thanh Hà thân nhau à?”

“Chỉ tình cờ quen biết thôi.”

Cậu ta thản nhiên giải thích, nhưng thế nào gọi là tình cờ quen nhau chứ.

Tô Cấm: “Vậy gần đây anh làm sao thế? Sao suốt ngày uống rượu vậy? Tiết học trên lớp, thầy giáo giao cho anh luận văn anh đều không làm phải không? Rốt cuộc anh làm sao vậy?”

Từ Duệ Hàng hơi cụp mắt, suy nghĩ nửa ngày, lại nhìn về phía cô ấy, nặng nề đáp: “Chỉ là tâm trạng anh không tốt thôi.”

“Sao chuyện gì anh cũng không kể cho em biết?” Lần đầu tiên ánh mắt Tô Cấm rõ ràng như vậy.

Cô ấy lại nói: “Em thật sự thích anh, nhưng em không biết gì về anh cả.”

Từ Duệ Hàng cũng không cho cô ấy cơ hội tìm hiểu về anh.

Từ Duệ Hàng lạnh lùng nhìn cô, có thể trông thấy chút yếu ớt nào đó bị giấu nhẹm đi trong con ngươi đen như mực.

Cậu ta hỏi: “Thế nên?”

Hai mắt Tô Cấm đỏ hoe: “Thế nên, anh có thích em không?”

Gia cảnh cậu ta giàu có, thành tích học tập tốt, lại đẹp trai. Trong hai năm đại học không hề thiếu những cô gái mến mộ và theo đuổi, không ngờ lại ở bên Tô Cấm. Tô Cấm là một cô gái bình thường, bình thường đến mức chẳng tìm được điểm nổi bật nào trên người cô ấy.

Khi mới ở bên nhau, Tô Cấm rất vui, song dần dần cảm giác tự ti dần cắn nuốt con người cô ấy. Từ Duệ Hàng không hề thể hiện toàn bộ bản thân trước mặt Tô Cấm, điều này càng khiến cô ấy lo được lo mất, đến cả việc đơn giản nhất là an ủi cô ấy cũng không làm được.

Trong miệng Từ Duệ Hàng khô khốc, cậu ta sờ túi tìm thuốc lá nhưng không thấy. Cậu ta mấp máy môi, nhàn nhạt hỏi: “Em không tin anh?”

Trong lòng Tô Cấm hoài mong câu “anh cũng thích em” bao nhiêu thì càng mất mát bấy nhiêu.

Tô Cấm khẽ lắc đầu: “Em đi lên đây. Anh về cẩn thận, hôm nay đừng uống rượu nữa.”

Từ Duệ Hàng không nói thêm gì nữa, ánh mắt dõi theo cô gái lên tầng.

Cậu ta lái xe trở về nơi gọi là nhà, lạnh lẽo mà tăm tối, sau khi bật đèn lại càng trống trải.

Bức ảnh gia đình phía trên lò sưởi có 17 người. Nguyễn Lệ Chi ăn mặc đơn giản, mộc mạc đứng bên cạnh cậu ta. Khi đó cậu ta mới 5,6 tuổi.

Từ Duệ Hàng nhìn bức ảnh gia đình một lúc rồi lên tầng đi tắm. Bên ngoài trời lại nổi gió, dường như mưa sắp về.

Từ Duệ Hàng mở máy tính ở trên bàn sách, theo thói quen muốn mở một bản nhạc thì bỗng nhiên trên màn hình nhảy ra một email.

HẾT CHƯƠNG 58

___________

- -----oOo------