Liệt Hỏa Như Ca

Quyển 2 - Chương 10




Phẩm Hoa Lầu.

Thiên hạ đệ nhất lầu.

Như Ca từng nhiều lần hỏi Tuyết vì sao nhất định lại phải đến Phẩm Hoa Lầu. Nhưng đáp lại, y chỉ luôn mỉm cười và nói nơi đây nàng có thể trông thấy một người, cũng chỉ có nơi đây nàng mới gặp được y. Đến khi nàng hỏi phải chăng người ấy là Ngọc Tự Hàn thì Tuyết lại bắt đầu đánh trống lảng.

Đến Phẩm Hoa Lầu, Như Ca và Hoa đại nương cùng các tỷ muội ngày trước gặp lại nhau, khung cảnh vô cùng náo nhiệt. Trong lúc nói cười nàng mới hay Phong Tế Tế đã “hoàn lương”, được gã cho một thương nhân làm vợ lẽ, nghe nói cuôc sống trôi qua cũng được xem là hài lòng. Phượng Hoàng cô nương cũng được gả đi, làm thiếp thứ chín của Trịnh đại tướng quân, chỉ là sau khi nàng xuất giá vẫn chưa có thai, mấy bà vợ lớn ghen tị, Tướng quân lại là người có mới nới cũ, cuộc sống không được như ý.

Như đã trải qua mấy kiếp.

Dưới ánh trăng mờ ảo, Như Ca tựa lưng vào bức vách chạm hình hoa mộc lan ở khu vườn sau, khe khẽ thở dài.

Còn nhớ thuở mới đặt chân vào Phẩm Hoa Lầu, khi ấy nàng hãy còn ngây thơ và hồn nhiên lắm, vì mong giữ lại trái tim của Chiến Phong mà nàng muốn biết các danh hoa đã dùng những loại tuyệt kỹ gì để chiếm được sự yêu thích của đàn ông trên thế gian. Ở nơi này, nàng gặp được Ngọc Tự Hàn từ xa tìm đến, gặp được Tuyết vô cùng tài hoa…

Nhưng rồi chỉ mới nửa năm trôi qua, cảnh thì vẫn còn đây mà người thì đã chia xa mất rồi.

Trải qua nhiếu biến cố như vậy, nàng đã không còn là tiểu nha đầu khi đó trong lòng chỉ có Chiến Phong nữa.

Bầu trời trăng sáng, sao thưa.

Làn gió đêm trong hoa viên dịu dàng lay động mái tóc Như Ca, bố áo đỏ của nàng được ánh trăng ôn hòa như nước chiếu rọi, đôi tròng mắt đen láy ngời sáng, nàng ngẩn đầu trông ánh trăng non, đáy mắt vừa kiên nghị vừa hờ hững.

Bóng trăng sáng trong.

Nụ cười nơi khóe môi nàng cũng trong sáng.

Cho dù có bao nhiêu mây đen, cho dù có bao nhiêu mưa gió mãnh liệt, ánh trăng vẫn soi rọi khắp nhân gian. Vậy nên, còn điều gì có thể khiến cho nàng ngã gục nữa chứ?

Mặc cho gần đây nàng có nghe được một số chuyện linh tinh vô cùng kỳ lạ..

Trong khoảng thời gian nàng và Tuyết ẩn cư nơi sơn thôn, chốn giang hồ truyền đi một lời đồn đáng sợ!

Truyền rằng, Liệt Minh Kính không phải Giang Nam Phích Lịch môn ám sát, mà là bị Chiến Phong, đại đệ tử thân truyền của mình, thừa dịp ông luyện công không đề phòng, từ phía sau đâm một đao dẫn đến thiệt mạng! Chiến Phong vì che giấu tiếng ác giết thầy nên đã đem tất cả tai họa đẩy sang cho Giang Nam Phích Lịch môn. Nhưng con gái của Liệt Minh Kính là Liệt Như Ca lại không tin tưởng Chiến Phong, một lòng muốn điều tra rõ chân tướng cái chết của cha, cũng vì việc này mà giữa đêm khuya nàng đã trốn khỏi Liệt Hỏa sơn trang vốn bị Chiến Phong khống chế. Trên đường rời trang, Liệt Như Ca lại bị Chiến Phong ám sát mà bỏ mạng.

Tin đồn này khiến cả võ lâm kinh hãi.

Quần hào giang hồ thi nhau đổ dồn về Liệt Hỏa sơn trang để làm rõ tính xác thực của nguồn tin.

Nhưng thái độ của Liệt Hỏa sơn trang lại vô cùng mập mờ ám muội. Chỉ tuyên bố rằng Chiến Phong không có mặt ở trong trang, còn việc y có sát hại cha con Liệt Minh Kính hay không thì vẫn đang xác minh. Đồng thời Liệt Hỏa sơn trang còn treo thưởng khắp thiên hạ, ai có thể “mời” Chiến Phong hồi trang sẽ được thưởng ngàn lượng hoàng kim.

Nhất thời, cả thiên hạ náo động!

Tiếng đàn thanh nhã, uyển chuyển từ trong phòng của Tuyết truyền ra, trong màn đêm hệt như một mùi hương hoa nhàn nhạt, thấm đượm nét dịu dàng từ ánh trăng, quấn quyện nơi đáy lòng Như Ca.

“Nha đầu, ánh trăng có gì đẹp, làm sao sánh được với khúc đàn tuyệt diệu của ta chứ? Mau vào đây, nghe thử khúc nhạc ta mới sáng tác nào.”

Như Ca vẫn ngẩng đầu ngắm ánh trăng hình lưỡi liềm trên trời cao.

Chiến Phong…

Nếu thực sự là Chiến Phong…

Ánh mắt của nàng thật điềm tĩnh, đôi môi khép lại, khuôn mặt dần trở nên nghiêm nghị.

Có điều, kẻ khiến cho nàng đau đớn, vấn vương nhất không phải là Chiến Phong.

Mà chính là Ngọc Tự Hàn.

Phút giây ly biệt ở bìa rừng ấy, nàng biến mất trước mắt y như vậy…

Còn bóng người màu đỏ thẫm trong khu rừng đó nữa, nàng vẫn luôn cảm thấy bất an, không biết bóng người ấy có phải là Ám Dạ La hay không, nếu quả thực là Ám Dạ La, liệu y có làm hại đến Ngọc Tự Hàn đang trong cơn yếu thế không…

Nghĩ đến đây trái tim nàng lại nhói đau.

Sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

Một bàn tay trắng trẻo vỗ lên vai nàng, tiếng cười khẽ. “Này, dám không để ý đến ta à, coi chừng ta tức giận cũng phớt lờ nàng bây giờ.”

Như Ca nhìn Tuyết, hỏi y lần thứ hai mươi bảy: “Vì sao chúng ta phải ở lại Phẩm Hoa Lầu chứ?”

“Bời vì chỉ có ở đây nàng mới có thể gặp được người nàng nên gặp.” Y trả lời giống hệt hai mươi sáu lần trước.

“Gặp ai chứ?”

“Ha ha, gặp rồi nàng sẽ biết.”

“Nhưng mà, ta đã đợi ở đây mười hai ngày rồi, mười hai ngày đó có thể làm được rất nhiều việc.”

“Nha đầu ngốc, tin ta đi, ta là tiên mà.”

Như Ca trừng mắt nhìn y.

Tuyết cười vẻ vô tội.

“Ở lại đây nhiều nhất là ba ngày nữa thôi, rồi ta sẽ phải rời khỏi Phẩm Hoa Lầu”, nàng nói với y.

Tuyết nhẹ nhàng bấm đốt ngón tay một chút rồi cười nói: “Được, sau ba ngày, bất kể nàng muốn đi đâu ta cũng sẽ theo nàng”.

Như Ca không buồn nói nữa.

Tuyết ôm lấy bả vai nàng, nhìn ánh trăng chiếu rọi khắp khu vườn, vẻ mặt tươi cười như hoa. “Mùa xuân sắp đến rồi đấy, gió đêm không còn mang hơi lạnh thấu xương nữa. A, nàng nhìn kìa…” Ngón tay y chỉ vào một góc yên tĩnh trong hoa viên, trên nhánh cây uể oải đểm tô một đóa hoa màu vàng nhạt. “Đóa hoa đón xuân đã nở rồi.”

“Mùa xuân…” Như Ca ngơ ngẩn nhìn đóa hoa đang lặng lẽ hé nở, có lẽ mùa xuân đến rồi, mùa đông này quả là dai dẳng, giá lạnh thấu xương. Khi trăm hoa trổ khắp mặt đất, hy vọng rằng mọi thứ sẽ lại sáng sủa, dạt dào sứa sống trở lại.

Tuyết nghiêng đầu nhìn Như Ca đang thất thần, đột nhiên hỏi: “Mùa xuân đến rồi, nàng có dự tính gì không?”

Nàng ngẫm nghĩ chốc lát rồi lắc đầu. Nàng muốn tìm Ngọc Tự Hàn, muốn báo thù cho cha, muốn trùng hưng Liệt Hỏa sơn trang, thế nhưng những thứ này đều chẳng liên quan gì đến mùa xuân cả.

“Thật sự không có dự tính gì sao?”

“Không có.”

“Nàng suy nghĩ kỹ lại xem.”

“…Không có mà.”

“Nha đầu xấu xa, nàng quên mất đã từng hứa với ta thế nào ư?” Tuyết vờ giận hỏi.

Như Ca nghi hoặc nhìn y.

Dưới bóng trăng, tà áo trắng của Tuyết như lấp lánh ánh hoa, khuôn mặt tuyệt mỹ của y có chút giận dỗi, khóe mắt long lanh những giọt lệ.

Như Ca hỏi: “Sao thế?”

Nước mắt của Tuyết sáng như ánh sao. “Nàng quên rồi ư? Nàng đã từng hứa với ta, nếu như ta không chết, nàng sẽ…”



Y trong suốt đến độ một đầu ngón tay cũng có thể xuyên qua.

Nụ cười của y ảo diệu như hoa tuyết.

Ngàn vạn tia sáng vàng rực rỡ…

Xuyên thấu qua thân thể của y…



“Nếu ta yêu ngươi, mà ngươi lại muốn ra đi, thế thì ta chẳng thà chưa bao giờ yêu ngươi.”



“Ta hứa với ngươi, nếu ngươi không chết, ta sẽ cố hết sứa yêu thương ngươi.”



Tuyết có vẻ đã thiếp đi trong lòng Như Ca, lặng im thin thít như một đứa trẻ.

Đầu của y gối lên cánh tay nàng.

Người y nhẹ bẫng, nàng ôm y hệt như đang ôm một vầng sáng vậy.



Ánh trăng nhạt nhòa như sương.

Sao trời lấp lánh trên cao.

Như Ca lặng lẽ nhìn Tuyết. “Ta không hề quên, ta sẽ cố thử yêu thưong ngươi.”

Tuyết nín thở, từng giọt lệ trong vắt rơi xuống thấm ướt khuôn mặt hạnh phúc của y. “Sẽ cố gắng như thế nào?”

“Sẽ cố gắng, thật cố gắng.”

“Lỡ như nàng có cố gắng như thế nào cũng không thể yêu thương ta thì sao?” Nỗi bi thương làm cõi lòng Tuyết nhói đau.

Như Ca mỉm cười nói: “Mùa xuân là mùa chan chứa hy vọng. Vào mùa xuân, trăm hoa đua nở, vạn vật hồi sinh, có chuyện gì là tuyệt đối không thể chứ?”

Trời đêm trăng sáng, sao thưa.

Tại một góc yên tĩnh của hoa viên, một đóa hoa màu vàng nhạt đã nở rộ đón xuân về.

Tiếng đàn sáo rộn rã từ đại sảnh vọng đến.

Hương rượu.

Mùi thức ăn.

Mùi thơm của mỹ nhân.

Giờ phút này, Phẩm Hoa Lầu quả thực là chốn thiên giới không biết đến nỗi ưu sầu của thế gian.

Tuyết và Như Ca đứng sóng vai bên nhau dưới mái hiên chạm hoa, một người áo trắng như tuyết, một người áo đỏ như lửa, chăm chú nhìn nhau, ánh mắt giao nhau. Dưới ánh trăng lung linh, trông họ như một đôitiên đồng trong tranh vẽ.

Chẳng biết đã qua bao lâu.

Dần dần, trong vườn hoa xuất hiện thêm dăm ba vị khách, họ cùng các cô nương nói ười nô giỡn bên các tiểu đình, non bộ. Hẳn là tiết mục ca múa trong sảnh đường đã tàn rồi.

Trên hành lang.

Tuyết năm lấy bả vai Như Ca, nàng giục: “Chúng ta vào trong thôi, nơi này ồn quá”.

Như Ca “ừm” một tiếng, xoay người chuẩn bị theo y vào nhà…

Bất chợt…

Thoáng qua ánh mắt…

Nàng dường như trông thấy…

Một bóng người với màu áo xanh như ngọc!

Nàng vội vã quay đầu lại!

Dưới mái hiên, bên non bộ, cạnh hồ nước, trong tiểu đình, đèn lồng rực rỡ, các cô nương mỹ miều, đám khách thần hồn điên đảo, tiếng đàn sáo huyên náo…

Nhưng mà bóng người áo xanh đó ở đâu?!

Như Ca nhìn ngó khắp nơi, gấp gáp đến nỗi mồ hôi túa ra đầy trán.

Cuối cùng nàg cũng tìm ra!

Chỉ thấy tà áo xanh ấy lóe lên rồi biến mất nơi cửa sau của hoa viên.

Như Ca khẽ hô lên, phi thân về hường người áo xanh đang biến mất ấy. trên hành lang.

Chỉ còn trơ lại mỗi mình Tuyết.

Y ngơ ngác nhìn về hướng mà Như Ca biến mất, làn da trong suốt như thể lúc nào cũng có thể tan đi, áo trăng chói mắt nhưng lại toát ra một vẻ yếu đuối và tuyệt vọng.

Rời khỏi Phẩm Hoa Lầu.

Đường phố vắng tanh, nhà nhà cửa cửa đóng im ỉm, so với khung cảnh ca múa thái bình vừa rồi quả thực như hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Vài tên ăn xin áo quần tả tơi lây lất bên góc đường, trong cái bát nhỏ sứt mẻ của họ chỉ có một hai đồng tiền bố thí. Tiếng chó sủa từ sau một bức tường dày nơi ngã rẽ văng vẳng truyền lại làm cho cảnh đêm càng thêm hoang tịch.

Như Ca nhìn ngó quanh quẩn trên khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Dường như bóng người áo xanh kia đã đột nhiên biến mất, giữa đất trời rộng lớn mênh mông, nàng chạy khắp nơi, qua hết khu ngõ này đến con hẻm nọ, mà bóng người ấy lại như sương đêm, bốc hơi trong ánh trăng mờ ảo.

Nàng không tìm thấy người áo xanh…

Tựa người lên vách tường lạnh buốt, nàng dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán.

Lòng lại chợt nhói đau.

Nước mắt lăn dài hai bên má.

Nàng cắn môi, khuôn mặt trắng bệch, bờ môi cũng đã mằn mặn vì nước mắt. “Là sư huynh sao? Nếu đúng là sư huynh, vì sao lại không đến tìm nàng, vì sao lại không chờ đợi nàng, chẳng lẽ sư huynh không biết rằng nàng đang lo lắng cho sư huynh lắm hay sao? Còn nếu không phải sư huynh, vậy bây giờ huynh đang ở đâu, có gặp nguy hiểm không, sư huynh đinh ninh rằng nàng đã chết ư?”

Lau khô nước mắt bằng ống tay, Như Ca cố gắng đứng thẳng người.

Nàng muốn đi tìm Ngọc Tự Hàn.

Ba ngày sau, cho dù là chân trời góc bể, nàng cũng phải đi tìm sư huynh.

Đột nhiên, có tiếng chân nhè nhẹ vang lên từ phía xa.

Như Ca nghiêng tai lắng nghe, thân thể khẽ rung rẩy. Nàng siết chặt ngón tay, trống ngực ngừng đập mấy nhịp, thi triển khinh công đuổi theo.

Trên con ngõ nhỏ dài tít tắp.

Ánh trăng như hoa.

Áo xanh như ngọc.

Như Ca đưổi đến sau lưng người nọ, tay phải giơ ra như muốn chạm vào bả vai y.

Bàn tay khựng lại giữa trời…

Đột nhiên…

Nàng đờ người…

Môi nở một nụ cười cổ quái.

Nàng cười đến nỗi hai vệt nước mắt trên má như buốt đau, nàng cười như thể mình là một kẻ ngốc nhất trên đời này.

Ôi, nàng có thể nhớ ra Ngọc Tự Hàn không nghe được, sau lại quên khuấy việc y không thể đi lại cơ chứ?

Tiếng cười đau đớn trong màn đêm giá lạnh tan đi.

Người mặc áo xanh xoay người lại, vẻ mặt hoảng sợ, hai mắt ngơ ngác nhìn Như Ca. “Ta…Ta không có tiền.”

“Đi đi” Như Ca nhắm mắt lại.

Người kia sợ đến mức hai chân mềm nhũn, run lẩy bẩy.

“Cút! Có nghe thấy không! Cút mau!” Như Ca nhịn không được hét lớn. “Cút mau! Nếu không ta giết ngươi đấy!!”

Người nọ sợ hãi bỏ chạy thục mạng.

Như Ca trong lòng buồn bã. Sau khi cha mất, đã rất lâu rồi nàng chưa được nép người lên đầu gối ấm áp của Ngọc Tự Hàn. Chỉ cần ở bên cạnh y, cho dù chẳng nói câu gì, chỉ cần y nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, nàng nhất định sẽ không cảm thấy trống trải như lúc này.

Ánh trăng kéo bóng nàng đổ dài trên mặt đất.

Ngõ vắng im lìm.

Nàng cũng lặng thinh.

Nàng chậm rãi bước đi, nhất thời chẳng có phương hướng, chỉ nhấc chân một cách vô định.

Đêm càng lúc càng về khuya.

Như Ca trong bộ áo đỏ, chậm rãi bước đi trên con đường nhỏ.

Mãi cho đến khi một mùi maú tanh nồng bị gió cuốn đến xộc vào mũi nàng.

Mùi máu tanh khiến người ta phải kinh hãi.

Trong gió đêm còn xen lẫn tiếng gào thét thảm thương trước khi chết!

Hương rượu nồng nặc!

Tiếng nôn mửa mệt nhọc!

Thoáng chốc, thần trí Như Ca cũng tỉnh táo trở lại, trong con hẻm phía trước nhất định vừa diễn ra một trận ác chiến, hơn nửa số người bỏ mạng cũng không ít. Nàng ưỡn thẳng lưng, nhẹ bước rẽ vào ngõ hẽm

o0o

Vầng trăng non hình lưỡi liềm lạnh lẽo treo giữa bầu trời đêm thăm thẳm, trên ấy lác đác vài ánh sao thưa, chiếu rọi xuống con ngõ nhỏ bỗng chốc hoá thành địa ngục. Mùi máu tươi theo gió đêm thổi đến khiến người ta nghẹn thở, tiếng rên rĩ, tiếng hổn hển trước khi chết, tiếng máu tươi chầm chậm chảy trên mặt đất.

Muời ba người trong con hẻm ấy.

Chín kẻ đã chết, thân thể hãy còn ấm.

Ba kẻ nằm trên mặt đất, vẫn chưa thôi giãy giụa, ngón tay bấu chặt nền đất lạnh lẽo, đôi mắt trợn to. Khi Như Ca rẽ vào ngõ hẻm ấy trông thấy bọn họ, ba kẻ này cũng bvừa kịp trút hơi thở cuối cùng.

Mười hai người đều bị một đao chặt đứt yết hầu.

Con hẻm nhỏ nồng nặc mùi máu tanh.

“Ọe…” tíêng nôn mửa phát ra.

Mùi rượu xộc đến hang mũi, trên lớp vải lam là vô số những thứ nhơ nhớp cùng vết máu tanh hôi, người nọ yếu ớt dựa vào tường, thanh Thiên Mệnh đao nhiễu nhợt máu tươi, ánh trăng nhạt soi lên khuôn mặt trắng bệch của y, viên bảo thạch màu lam bên tai phải u ám nặng nề.

“Ọe…”

Y đau đớn nôn mửa, thân thể gập lại như tôm, run rẩy, co giật. Y đã uống Thiêu Đao Tử suốt mười ngày mười đêm, là loại rượu mạnh nhất, hả hê nhất, uống đến một đồng cũng không còn, bị gã hầu bàn của khách điếm, tay đấm chân đá đuổi ra ngoài đường.

Dạ dày y nhói buốt như bị ngàn vạn mũi kim nóng đỏ châm.

Những kẻ đó vì sao không trở lại giết y? đến đây, giết chết y rồi y sẽ không đau như vậy nữa.

Chết rồi sẽ vĩnh viễn không còn đau đớn. Y nôn mửa, dựa người vào vách tường rồi từ từ trượt xuống, mồ hôi lạnh khiến cho y run rẩy từng cơn, cuối cùng, y té nhào vào vũng máu, tà áo lam bị máu tươi, thấm đẫm, trở thành một màu kỳ lạ.

Cổ họng tắc nghẹn của y mơ hồ cất tiếng gọi.

Như lời rên xiết.

Tựa tiếng nấc đau thương.

Hay giống như một cái tên mà chỉ trong giấc mộng ngập trời hoa sen, lá đơm xanh biếc ấy, y mới dám khe khẽ gọi.

“Chiến Phong.”

Bất chợt, y dường như sa chân vào một giấc mơ hoang đường nhất, trong giấc mơ ấy, y không ngờ được nghe thấy…

Nàng đang gọi tên y.



“Chiến Phong, Chiến Phong.”

Cô bé vui vẻ gọi tên cậu, ánh tà dương chiếu sắc hoa nở rộ khắp hồ, còn sáng lạn hơn cả ráng chiều nơi chân trời, đôi má cô trắng ửng hồng, nụ cười thật dịu dàng, trongsáng.

Khi đó, cô bé mới chín tuổi.

Tiểu Như Ca suốt ngày lẽo đẽo theo sau cậu bé Chiến Phong. Cô mặc xiêm y đỏ tươi, đôi mắt to tròn long lanh nhìn cậu, klhuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như quả táo.

“Đừng gọi ta là Chiến Phong.”

Cậu bé xị mặt, ngắt một đóa sen mới nở.

“Vì sao chứ?” Cô bé Như Ca vén tà áo đỏ, nhẹ nhàng hứng lấy đài sen xanh sậm ấy.

“Muội phải gọi ta là sư huynh.”

“Nhưng mà, muội đã có rất nhiều sư huynh rồi, Ngọc sư huynh cũng là sư huynh, Cơ sư huynh cũng là sư huynh. Tất cả đều gọi là sư huynh thì làm sao phân biệt đươc.”

“Ta là đại sư huynh.”

“Hi hi” Cô nở nụ cười ngây thơ. “Trong ba sư huynh, huynh rõ ràng là nhỏ nhất, sao làm đại sư huynh được chứ?”

“Chiến sư huynh”

Cô lè lè chiếc lưỡi hồng của mình ra cười bảo: “Không được, không được, Chiến sư huynh, khó nghe chết đi được, Ca Nhi muốn huynh sống thật lâu, thật lâu, sống đến lúc râu tóc đều bạc trắng để còn chơi với Ca Nhi nữa chứ. Không cho huynh chết trận đâu!”.

Đúng là nói vớ vẩn mà.

Tiểu Chiến Phong khó hiểu nhìn tiểu Như Ca đang cười to.

“Chiến Phong, Chiến Phong…”

Giữa ồ sen tiếng trẻ con í ới gọi nhau, hương hoa thoang thoảng đón cơn gió đầu hè, thổi đưa những gợn sóng vàng nhấp nhô trên mặt nước.



Trong con hẻm nhỏ, nhìn Chiến Phong nhếch nhác ngã vật xuống vũng máu cùng bãi nôn mửa bầy nhầy, cả người hôi thối dơ bẩn, lòng Như Ca như bị một lưỡi đao sắc cứa vào.

Nàng nhắm mắt lại. Ngón tay bấu chặt đến nhói đau.

Đến khi nàng mở mắt ra, Chiến Phong đang dùng ánh mắt lờ đờ say mà nhìn nàng, y chìa tay trái ra, dưới ánh trăng, những ngón tay ấy trắng nhợt run run.

“Ca…Nhi…”

Người vận áo đỏ ấy tươi đẹp như một ngọn lửa, đôi tròng mắt đen láy ngời sáng, có thể thiêu đốt trái tim y. Hơi rượi khiến cho thân thể y lảo đảo, y cố hết sức để đứng dậy nhưng vừa rướn lên đã lại ngã nhào ra vũng máu dơ bẩn kia.

Như Ca cắn môi, không hề nhúc nhích.

Chiến Phong nằm trên mặt đất nhuốm đầy máu mà ngẩn đầu lên. Ngốc ngếch mỉm cười, khóe mắt lấp lánh ánh lệ. “Ca…Nhi… cuối cùng nàng cũng dến đón ta rồi…”

Căn phòng tối om.

Như Ca bó gối ngồi một góc dưới đất, đã hai canh giờ trôi qua, nàng vẫn không hề cử động. Tuyết lẳng lặng thiếp đi bên cạnh nàng, hơi thở đều đều, đầu tựa vào bả vai nàng.

Chiến Phong nằm trên giường như đang gặp ác mộng, sắc mặt tái nhợt, mi mắt nhíu chặt, hệt như bị ai đó siết lấy cổ họng, tiếng rên vừa trầm thấp vừa run rẩy.

Không khí như bao trùm mùi vị của đau khổ.

Chẳng biết đã trải qua bao lâu, Tuyết khoan thai tỉnh lại , ngáp dài một cái rồi vỗ vỗ Như Ca nói: “Nàng ngủ một chút đi, ta sẽ trông chừng hắn”.

Như Ca lắc đầu

“Nha đầu ngốc, nàng thật là cố chấp mà.”

Như Ca nhìn Chiến Phong vẫn còn say mèm chưa tỉnh lại, nàng không muốn ngủ, nàng có chuyện muốn hỏi y.

“Này, vì sao lúc buồn bực nàng lại hay ngồi dưới đất chứ?” Tuyết đột nhiên hỏi.

Như Ca ngẩng ra suy nghĩ. “Bởi vì dưới đất rất lạnh.”

“…?”

“Ngồi dưới nền đất lạnh rồi, sự khó chịu trong lòng cũng sẽ bị đông cứng lại.”

“Nhưng nếu bị đông đến phát bệnh thì làm sao?” Tuyết tức giận nói.

“Sẽ không như thế đâu.”

“Nha đầu ngốc, nàng…”

“Trước khi làm xong mọi chuyện, ta sẽ không để mình ngã bệnh mà chết đâu.”

Bờ vai nàng mỏng manh như tờ giấy, nhưng khuôn mặt lại bình tĩnh dứt khoát, một vẻ đẹp tuyệt diệu dường như từ bên trong cơ thể nàng thấm truyền ra ngoài.

Tuyết giữ lấy bả vai Như Ca, từng luồng hơi ấm dịu dàng truyền vào bên trong cơ thể nàng. Y mỉm cười như hoa. “Không được nhắc đến chết chóc nữa, có ta ở cạnh nàng, nàng có muốn chết cũng không được.”

Bên kia.

Chiến Phong đột nhiên ngồi bật dậy!

Cả người y mồ hôi đầm đìa, hơi thở hổn hển, tròng mắt hằn những tia máu, viên bảo thạch màu lam bên tai phải phát ra thứ ánh sáng thê lương, tăm tối.

Y siết chặt đao, dần tỉnh lại sau cơn ác mộng.

Đến khi hai mắt trở về màu băng lam tĩnh lặng, y giật tung tấm chăn gấm nhưng lại phát hiện trên người đã được thay một bộ áo lam sạch sẽ, không một vệt máu cũng không chút ô uế.

Trong phòng tối đen.

Nhưng Chiến Phong vẫn cảm giác được nơi góc phòng có hai người.

“Ai?” Giọng của y lạnh lẽo như đao.

Tuyết khẽ búng ngón tay, ngọn đèn trên bàn chợt sáng lên, ánh đèn như hạt đậu lập lòe lay động giữa tà áo lam của Chiến Phong và màu áo đỏ của Như Ca. Tuyết ngồi trên ghế trầm hương, khêu giỡn bất đèn, phong thái thanh nhã xuất trần.

Trong góc phòng, một bóng người áo đỏ đang đứng đó, y phục otả ra hào quang chói mắt, tươi sáng như tia sáng đầu tiên lúc tinh sương. Nàng nhìn y, gương mặt trong sáng, thần sắc trầm tĩnh.

Keng…

Thiên Mệnh đao chấn động vang lên một tiếng ngân lớn.

Thân thể Chiến Phong rung động kịch liệt!

“Cô!”

Mái tóc xoăn màu xanh xẫm tung bay, y trừng mắt nhìn nàng, giờ phút này dù thế giới có đổ sụp y cũng sẽ không hề chớp mắt.

Bởi vì, y lo sợ.

Sợ rằng chỉ một cái chớp mắt thôi, nàng cũng sẽ biến mất.

“Ta không chết.” Như Ca chăm chú nhìn y, ngữ khí bình tĩnh.

Đáy mắt Chiến Phong dần dần biến thành màu lam thăm thẵm, tay y chầm chậm buông lỏng thanh đao, ngón tay run run như thể đang cố sức kìm nén ước nguyện muốn được ôm người đó vào lòng.

“Lúc ngươi say, ta vốn có hàng trăm cơ hội để giết chết ngươi.” Như Ca điềm tĩnh nhìn y. “Nhưng, ta muốn được nghe chính miệng ngươi nói.”

Máu huyết đã đông cứng lại thành băng.

Chiến Phong lúc này mới hiểu rõ, y cứ ngỡ mình đã tỉnh lại từ cơn ác mộng, nhưng chẳng qua là rơi từ cơn ác mộng này sang cơn ác mộng khác mà thôi.

“Cha ta có phải do ngươi giết không?” Như Ca hỏi Chiến Phong.

Ngọn lửa leo lét.

Ánh sáng lờ mờ khiến hai bóng hình nghiêng nghiêng trên nền đất.

“Nếu quả đúng là ta…”

Như Ca lắng nghe.

“…Cô sẽ giết ta sao?”

“Sẽ giết ngươi.”

“Sẽ giết ta như thế nào?”

“Ngươi giết cha ta như thế nào?”

“Ta một đao đâm xuyên qua ngực ông ấy.”

Như Ca nhắm mắt lại.

“Vì sao ngươi lại giết cha ta?”

“Vì ông ta đã giết chết cha mẹ ta.”

“Làm sao ngươi biết chứ?”

“Chính Liệt Minh Kính đã thừa nhận.”

“Cha ta sao lại thừa nhận được, nếu như người có thật sự giết cha mẹ ngươi đi chăng nữa thì tại sao lại thừa nhận với ngươi chứ?” Như Ca tức giận nói.

Chiến Phong trầm mặc.

Như Ca hít vào một hơi.

“Võ công của ngươi có thể giết được cha ta sao?”

“Ông ấy không phòng bị”

Như Ca cố kiềm chế hơi thở hỗn loạn trong ngực mình, xương ngón tay răng rắc vang lên. “Vì sao bây giờ lại nói cho ta nghe, ngươi không phải đã lừa ta rất lâu rồi sao?”

Chiến Phong nhìn nàng.

Ánh mắt của y màu xanh thẫm, đôi môi nở một nụ cười cổ quái. “Sống, so với chết còn đau khổ hơn.”

“Đau khổ? Ngươi báo được “thù” rồi, chẳng phải nên vui mừng khôn xiết hay sao?” Tà áo đỏ của Như Ca nổi giận tung bay phần phật.

Chiến Phong đưa đao cho nàng.

“Ngực, nơi trái tim.” Y chăm chú nhìn nàng. “Ta không hận cô đâu, giết ta rồi, không cần phải đau khổ nữa.”

Như Ca siết lấy đao.

“Hứa với ta một điều.” Giọng của Chiến Phong thật thấp.

“Nói.”

“Mang thi thể của ta chôn trong ao sen ấy.”

“…Được.”

“Ra tay đi.”

Như Ca giơ đao lên.

Mũi đao ánh lên sắc xanh lạnh lẽo, nhắm ngay vào ngực Chiến Phong.

Chiến Phong vẫn nhìn nàng.

Ngay cả khi muốn giết y, nàng vẫn đẹp như vậy. Hai má của nàng phớt hồng như đóa sen, sóng mắt dịu dàng như giọt sương sớm vương đọnh trên lá, tà áo đỏ tung bay, như mảng ráng chiều bên ao sen sau mỗi ngày luyện công.

Căn phòng bỗng tối sầm lại, ánh lửa lay lắt in lên tường, phản chiếu bóng đao lờ mờ, Tuyết vọc khơi bấc đèn, trên trán dường như thấp thoáng nỗi bi thương.

“Đừng giết hắn.” Giọng nói buồn thương như tuyết bay lúc nửa đêm.

Đao, bàn tay của Như Ca vẫn đang siết chặt lấy nó.

Nàng nghe được lời Tuyết nói, nàng thấy được vẻ thống khổ trong mắt của Chiến Phong, cõi lòng nàng như trăm ngàn thanh Thiên Mệnh đao bầm nát!

Thế nhưng…

Nàng phải giết Chiến Phong.

Cho dù sau này, ngày đêm có phải chịu sự dày vò, nàng cũng phải giết y cho bằng được!!

Nàng hận y!

Y đã sát hại người nàng yêu thương nhất trên cõi đời này.

“Đừng giết hắn.”

Bộ áo trắng của Tuyết dưới ánh lửa mập mờ tựa như một đóa hoa trắng đang thở dài trong gió.

Đao như sóng cồn!

Tà áo đỏ tung bay phần phật. Như Ca, mặt đầy phẫn nộ, một đao vung về phía ngực Chiến Phong.

Một đao này.

Nàng dốc hết khí lực.

Chiến Phong vẫn đứng thẳng lưng, thân thể cao ngạo không chút cao ngạo không chút run rẩy, vào thời khắc nàng vung đao đến, khóe môi tái nhợt của y khẽ nở một nụ cười cay đắng.

Máu tươi bắn ra!

Đao cắm phập vào máu thịt, tạo nên âm thanh rợn người, một dòng máu tươi trào ra, vấy đẫm cả vách.

Máu, chậm rãi chảy xuống dọc theo vách tường.

Thanh âm tí tách nhẹ vang, dưới mặt đất nở rộ từng đóa hoa máu nho nhỏ.

“Đừng giết hắn.”

Tuyết giữ chặt lấy lưỡi đao màu xanh sẫm, máu tươi ào ạt tuôn ra khiến cho cánh tay phải trắng ngần xinh đẹp của y trở nên thê thảm đến mức đáng sợ.

Như Ca hoảng hốt la lên: “Ngươi làm gì vậy!!!?”

Tuyết cười thật dịu dàng. “Nha đầu, khoan hãy giết y. Nghe ta nói một lần đi có được không?”