Liệt Hỏa Kiêu Sầu

Chương 63




Edit: Yển

Beta: Phong Lưu Quân

Trong miêu tả của Tri Xuân thật ra không có quá nhiều cảm xúc, không trôi chảy, biểu đạt cũng lộn xộn, nhưng kỳ lạ là Tuyên Cơ lại nghe vào trong lòng.

Thần hồn điên đảo, bị toàn thế giới bài xích, trong mắt chỉ còn một người không nhìn thấy mình, trong lòng chỉ còn một chấp niệm mơ hồ không rõ, móc lấy một tia tàn hồn này như xương hóc trong cổ, chưa phải là chết, cũng không thể coi là còn sống. Nỗi đau này nếu nói cho người không hiểu nghe, có nói ra hoa, người khác đại để cũng chỉ sụt sùi, rất khó sinh lòng đồng cảm; kẻ hiểu được, thì một ánh mắt bình tĩnh và tuyệt vọng là đủ rồi.

Thay mình vào đó, nếu thiên ma kiếm linh không nơi nương tựa năm ấy cũng có một cơ hội như vậy, liệu có làm chuyện giống thế hay không?

Tuyên Cơ tự hỏi lòng mình, biết nhân tính của mình không chịu được thử thách, bởi vậy cũng sẵn lòng khoan dung sự yếu đuối của người khác, ôn hòa hỏi: “Khi trúng hải độc của thận đảo, anh đã chạy một lần, còn nhớ chứ? Tôi nghĩ Cục sẽ không thiếu cẩn thận như vậy, lúc ấy hẳn là có người cố tình sắp đặt. Âm trầm tế văn chắc chắn cũng sẽ không vô duyên vô cớ nằm trong đầu anh, có phải là có người nhân lúc thần trí anh không tỉnh táo…”

“Không cần lắm lời chuyện lý do.” Lúc này, Thịnh Linh Uyên bên cạnh ngắt lời hắn một cách khác thường, hỏi Tri Xuân, “Ngươi viết âm trầm tế văn, hiến một trăm khí thân của mình cho việc triệu hồi cao sơn vương, có phải không?”

Tri Xuân không thể trốn tránh, “Phải, tôi xin lỗi…”

Hắn còn chưa dứt lời, một bóng trắng lướt qua trước mắt, Thịnh Linh Uyên đã đạp nước biển lao tới trước mặt hắn. Vùng nước biển hắn đặt chân kết băng mỏng, vây Tri Xuân bên trong, Thịnh Linh Uyên ra tay như điện, bóp cổ Tri Xuân.

“Dừng tay!”

“Linh Uyên!”

Vương Trạch và Tuyên Cơ đồng thời ra tiếng, năm ngón tay Yên Thu Sơn bấu vào sàn thuyền.

Tri Xuân thoạt đầu ngửa ra sau theo bản năng, lập tức định thần lại. Có lẽ cảm thấy mình bị trừng phạt đúng tội, hắn không né không tránh, ngẩng đầu lên, im lặng nhìn vào đôi mắt vừa lạnh lẽo vừa đa tình của nhân hoàng, chờ đợi vận mệnh của mình.

Thịnh Linh Uyên chạm tới ánh mắt hắn, không rõ vì nguyên nhân gì mà bỗng nhiên khựng lại, các ngón tay đang bóp chặt buông lỏng ra.

“Cũng phải, âm trầm tế thành, nước đổ khó hốt, giết ngươi cũng vô dụng.” Thịnh Linh Uyên thở dài, ngón tay vốn đang bóp cổ Tri Xuân nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên, “Vi Vân dốc hết chút tâm huyết cuối cùng, chỉ thành một đao linh như ngươi, thật là kém cỏi.”

Tri Xuân trước đó không cảm thấy thế nào, nghe câu này, biểu cảm bình tĩnh nháy mắt lại sụp đổ, hắn run rẩy trong nước biển lạnh lẽo.

Thịnh Linh Uyên không để ý tới hắn nữa, liếc thấy đám xác chết trẻ con bắt đầu chia làm hai đường – một nhóm lớn đang tụ tập xung quanh ca nô, bày ra tư thế chiến đấu đến cùng; bốn phía lại có bảy, tám xác chết trẻ con lén lút lặn xuống nước, định nhân lúc loạn chạy trốn.

Loại bại tướng dưới tay như Vi Dục vương, Thịnh Linh Uyên nhìn lướt qua là biết lão đang nghĩ gì.

Thông qua âm trầm tế, Vi Dục vương “chết đi sống lại”, nghĩ đến quá khứ mình có thể khống chế cả trăm thanh thần binh lợi khí, tự cho là lợi hại vô cùng, ai biết vừa mới trồi lên nhân gian đã gặp ngay bọn họ, đặc biệt là tiểu yêu hệ hỏa kia, trời sinh trừ tà, vốn là khắc tinh của tà ma.

Lần đánh giáp lá cà ban nãy, Vi Dục vương chắc đã bị hắn đốt tỉnh táo, ý thức được rằng mình quá tham lam. Cả trăm thanh thần binh này là vũ khí, cũng là vật cản tay, trông thì người, nhưng thật ra khi gặp phải đối thủ lợi hại, sức mạnh của lão tương đương với bị phân tán, bia ngắm còn lớn, dễ bị tấn công. Xem ra lão định giảm phụ trọng cho mình – vứt bỏ phần lớn xác chết trẻ con giữ chân bọn Thịnh Linh Uyên, chọn lựa kỹ càng mấy xác hợp ý nhất để đào tẩu.

Nơi này là biển, đông tây không bờ, nam bắc không bến, trên cũng không có nắp, lọt một xác chết trẻ con, Vi Dục vương sẽ chạy trốn vào nơi con người tụ tập. Nếu thế gian này đúng như tiểu yêu kia nói, có bao nhiêu… mấy tỷ nhân khẩu, thì không hay lắm.

Bởi vì đám nhân ma hoặc điên cuồng hoặc mất trí, nhưng phần lớn còn đều thuộc về “pháp luật không thể tha, tình cảm có thể thứ”, nhưng Vi Dục vương là một kẻ rất đặc biệt trong đó, lão chính là một kẻ xấu xa đơn thuần.

Nếu trên đời có thần chuyên quản “tham lam”, vậy Vi Dục vương chính là dáng vẻ của “thần tham” hạ phàm.

Càng bất hạnh hơn là, loại người này còn sinh ra trong loạn thế. Khi Cửu Châu hỗn chiến, kẻ phàm tục còn huyết khí dâng trào, huống chi là loại “thuồng luồng” không gió cũng nổi sóng như Vi Dục vương.

Vi Dục vương khi còn sống cực kỳ xa xỉ, dâm dục, có một tòa Bạch Ngọc cung ở Đông Hải, danh xưng ‘phong vũ bất nhập, hàn thử bất xâm’. Bởi vì lão không biết mắc chứng gì mà không thích đi giày, cho nên trong Bạch Ngọc cung, phàm là nơi có thể đặt chân, nhất định phải không dính một hạt bụi, đỉnh đầu nhất định phải có trần nhà. Nhằm không để Bạch Ngọc cung gần ngàn mẫu biến thành “nhà tối Bạch Ngọc”, lão tìm những người thợ giỏi có tài nhất trong tộc, chế tạo cho Bạch Ngọc cung một “bầu trời” nhân tạo – khảm đầy “bích hải châu” trong thạch anh khối lớn.

Loại minh châu biển sâu này vô cùng quý giá, Thịnh Linh Uyên là nhân hoàng cao quý, bấm ngón tay tính, cả đời cũng chỉ được thấy một trăm ngàn lẻ một viên – trong đó một viên khảm trên mũ đội đầu của lễ phục đăng cơ, là vật gia truyền nhà họ, trăm ngàn viên còn lại đều ở trong Bạch Ngọc cung của Vi Dục vương.

Xung quanh bích hải châu là chụp đèn bằng thạch anh, treo đèn giao nhân, vị trí đều qua tính toán chính xác, ánh sáng trắng như tuyết của đèn giao nhân khúc xạ qua vô số bích hải châu, vừa hay có thể làm cho nóc Bạch Ngọc cung hiện lên một màu xanh thẳm giống y như thật.

Đèn giao nhân quanh năm không tắt, vì thế trong Bạch Ngọc cung không phân biệt được ngày đêm.

Tộc giao nhân, rành rành là bị tòa cung điện này đốt hết.

Chỉ bởi vì một người không muốn làm bẩn tất trên đôi chân thối của lão.

Vi Dục vương là người hễ có một chút cơ hội là muốn nuốt tất cả vào bụng mình, tham lam tột đỉnh, còn muốn trường sinh bất lão, cuối cùng bị nhân hoàng dẫn binh vây thành, lại vì sợ chết mà nhập ma. Lão không giống với tên ngốc A Lạc Tân kia, nếu mặc cho lão trốn vào nhân gian, tham dục của mấy tỷ người đều sẽ biến thành chất dinh dưỡng của lão, đến lúc đó sẽ không thể xử lý.

Trừ phi…

Thịnh Linh Uyên ẩn ý nhìn Tri Xuân một cái – người viết tế văn này bằng lòng chịu tám mươi mốt đạo lôi hình, làm trái lời thề của âm trầm tế, thu hồi các khí thân của mình.

Để yểm hộ chân thân của Vi Dục vương, đám xác chết bắt đầu điên cuồng lao đến ca nô và Thịnh Linh Uyên trên mặt nước.

Thịnh Linh Uyên lạnh lùng nói: “Cao sơn vương Vi Dục, trẫm cho phép ngươi cáo lui rồi sao?”

Hắn chưa dứt lời, lấy hắn làm trung tâm, nước biển dưới chân lại bắt đầu kết băng trong sóng biển liên miên không dứt. Trên mặt biển, nhiệt đới và á nhiệt đới giao hội, một ngọn núi băng đột ngột nổi lên.

Ca nô cách đó không xa bị tầng băng đẩy lên mắc cạn.

Tầng băng ấy không ngừng kéo dài ra bên ngoài, truy sát phía sau mấy xác chết trẻ con đang cố đào thoát. Nước biển ấm áp quả thực bị hắn khuấy hỗn độn, không ngừng cọ rửa băng trôi trong nước, từng luồng hắc khí rỉ ra từ nơi băng và nước giao hội… Dây chun buộc tóc của Thịnh Linh Uyên đứt lìa, mái tóc dài tung bay giữa trời.

Thiên ma ba ngàn năm trước lộ ra nanh vuốt, mưa gió sấm sét đều bị kinh động, nhất thời, trên mặt biển sấm rền chớp giật dường như bắt đầu ấp ủ một trận gió lốc rợn người.

Tên mù treo ở bên ca nô nửa người bị “đông lạnh nhanh” vào trong núi băng, mất một lúc để phản ứng, thét lên thảm thiết.

Mọi người trên ca nô há hốc miệng nhìn, Trương Chiêu lẩm bẩm: “Hắn… hắn thật sự là một kiếm linh?”

Đám xác chết vây quanh ca nô lập tức muốn thoát vây, âm trầm tế văn nhanh chóng tuôn ra, những xác chết trẻ con đó hóa thành đao kiếm xoay tròn tại chỗ, muốn dùi thủng băng quanh thân.

Mấy xác chết trẻ con đóng băng mỏng hơn thoát vây trước một bước, gào thét lao đến Thịnh Linh Uyên trên mặt biển. Tuyên Cơ lập tức cầm đao bảo vệ bên cạnh hắn, chặn đao kiếm giúp hắn. Nhưng vị bệ hạ kia không cảm kích chút nào.

“Tiểu quỷ hệ hỏa, mau tránh ra,” Thịnh Linh Uyên nói, “đừng phá rối thêm.”

Hai chữ “tiểu quỷ” khiến mặt mày Tuyên Cơ thoáng qua bóng tối.

“Ngươi còn muốn đóng băng cả Thái Bình Dương à? Chắc chắn không được, nhiệt độ nước biển quá cao, tốc độ kết băng không đuổi kịp bọn chúng!”

Bệ hạ là người từng thống trị vương triều phong kiến, phẩm chất nghề nghiệp khá tốt, vui vẻ nghe can gián.

“Thái Bình Dương, cái tên rất may mắn đấy.” Thịnh Linh Uyên cười, “Có lý.”

Dứt lời, từng chuỗi tiếng giao nhân bay ra từ miệng hắn.

Trình độ tiếng giao nhân của Thịnh Linh Uyên hơn xa trình độ “ba câu rưỡi” của Tuyên Cơ. Bởi vì thủy hỏa bất dung, Tuyên Cơ có trở ngại trời sinh, hắn học tiếng giao nhân chỉ có thể học âm, hiệu quả thường là làm nhiều thành quả ít, dần dà chính hắn cũng chẳng thèm chăm chỉ.

Nhưng nghe vẫn có thể hiểu đại khái.

Trong phút chốc, Tuyên Cơ nổi hết da gà, tiếng giao nhân Thịnh Linh Uyên nói đại ý là: Trời hóa áo quan, biển hóa mộ phần, huyết hải thâm thù ở phía trước, trăm vạn oán linh liệt trận.

Nếu ma đầu cũng có thuộc tính, như vậy tội của Vi Dục vương là tham lam, tội của Thịnh Tiêu chính là sát nghiệt.

Tộc giao nhân tuyệt chủng từ ba ngàn năm trước dường như bị hắn cưỡng chế đánh thức, trên mặt biển, mây đen dày đặc vần vũ, chốc chốc xuất hiện cái bóng đầu người thân cá bơi vút qua, lại lần nữa chìm vào biển mây cuồn cuộn.

Tất cả những kẻ chết thảm, đều bị hắn khuấy tung không được ngủ yên.

Tiếng giao nhân độc địa nhất truyền đến tứ phương, lại tạo thành tiếng vọng, giống như có vô số giao nhân biển sâu hòa theo.

Một xác chết bơi nhanh nhất đột nhiên phóng lên mặt nước, nhảy cao mấy chục mét. Nước biển dưới thân xác chết ấy như sống, nước biển đen kịt ngưng tụ ra hình dạng một giao nhân, bay lên theo như sóng thần, cắn cổ nó. Xác chết trẻ con ra sức giãy giụa, cổ bị nước biển cắn đứt một nửa.

Ngay sau đó, mây đen bao phủ đến, bóng giao nhân bên trong mỗi kẻ một phát, nhai nát xác chết trẻ con kia.

Biển rộng dường như đã bị tà thuật nghịch thiên này chọc giận, núi băng nổi trên mặt biển run bần bật, thiên lôi đánh thẳng xuống ma đầu kiêu ngạo này.

Tuyên Cơ không chút nghĩ ngợi, ôm lấy Thịnh Linh Uyên, xòe cánh kéo cả người hắn vào, loan đao trong tay bọc lưu hỏa bay lên trời, chặn phát sấm ấy tại nơi cách mặt đất không đến hai mươi mét.

Sấm và lửa va chạm, khiến mắt người mù tạm thời.

Tuyên Cơ bị áp lực cực lớn ép quỳ xuống, đầu gối đập nát một tảng băng nổi. Sấm sét lác đác lọt qua bị cánh của hắn cản, lông vũ đỏ rực như lửa bay lên, như một cây kim đâm vào tầm nhìn của Thịnh Linh Uyên. Thần kinh nhảy nhót lộn xộn trong đầu hắn xoắn lại, đau đến mức trước mắt tối sầm.

Cánh tay Tuyên Cơ gần khảm vào ngực bụng hắn, suýt chút nữa không thở được: “… Định cho mình cai internet hay gì?”

Vi Dục vương gầm lên giận dữ, rất nhiều xác chết trẻ con bị đóng băng xung quanh ca nô đã dùi xuyên tầng băng, hóa thành vạn ngàn đao kiếm, phóng tới Thịnh Linh Uyên, bất cần mạng sống.

Đạo thiên lôi thứ hai đã bắt đầu chuẩn bị.

Thịnh Linh Uyên hầu như không thấy rõ khuôn mặt gần trong gang tấc của Tuyên Cơ, đầu quá đau, đau đến sắp mù. Có thể là vì vậy mà hắn không nhìn thấy ánh chớp và ánh kiếm, cũng có thể đã nhìn thấy nhưng hoàn toàn không để ý, khuôn mặt nhân hoàng dường như cũng bị đóng băng cùng nước biển, cứng đờ và lạnh lẽo, không hợp lẽ thường.

Hắn nắm cổ tay Tuyên Cơ, trực tiếp hất xuống, “Ngoan ngoãn né xa ra, đừng nhiều chuyện.”

“Thịnh, Linh, Uyên!” Đồ đằng hình ngọn lửa trên trán Tuyên Cơ như sắp đâm xuyên da.

Đương khi đám đao kiếm đó sắp hạ xuống, chúng đột nhiên đứng lại giữa không trung, không nhúc nhích gì nữa.

Tuyên Cơ ban đầu tưởng là Trương Chiêu ấn “tạm dừng một giây”, nhưng gần như đồng thời, một luồng sáng cực mạnh lại cắt ngang tầm nhìn của hắn.

Sấm…

Không đúng, thời gian không dừng, không phải Trương Chiêu ấn!

Tuyên Cơ đã hiểu ra điều gì đó, chợt quay đầu đi. Tia chớp giáng xuống lóa không mở nổi mắt, hắn không khỏi dùng tay che.

Phát sấm ấy đánh lên người Tri Xuân.

Dưới cơn giận lôi đình, tất cả những con người nhỏ bé đều bị nuốt chửng, cùng nhau biệt tung biệt tích.

Đám sương đen bị xua tan, núi băng nhân tạo trên biển cũng khó có thể duy trì, nứt ra từng tấc, ca nô mắc cạn một lần nữa trượt xuống nước, nước biển lạnh buốt tạt mọi người ướt như chuột lột.

Xác chết trẻ con còn chưa kịp thoát vây và đao kiếm giữa không trung cùng dừng lại, những cơ thể nho nhỏ chưa kịp lớn lên đã bị vây chết trong trậm độc đó trợn mắt nhìn trân trân, dường như là hoang mang, lại dường như vẫn ôm nỗi nghi hoặc khi còn sống.

Tri Xuân đã làm trái lời thề!

Âm trầm tế văn cuồn cuộn trên mặt biển bị sấm sét đánh nứt thành từng mảng, sấm sét đánh xuyên không khí, bắn hết các sinh vật xung quanh ra, không phân biệt là thần hay ma.

Ca nô nhanh chóng lật úp, nước biển ngập đầu che mất tầm mắt đã không nhìn thấy gì của Yên Thu Sơn. Mảnh vỡ kim loại trước ngực hắn bay lên, lập tức lại phát ra ánh sáng yếu ớt, hình thành một chiếc ô mỏng, khẽ khàng bao bọc hắn.

Giống như giao nhân ngu xuẩn mấy ngàn năm trước trân trọng ngậm một viên minh châu vào miệng.

Tám mươi mốt đạo thiên lôi, đến hóa thân của thiên ma còn có thể đánh tan thành tro bụi, một đao linh nho nhỏ, có lẽ ngay cả thiên đao vạn quả đi kèm với đó cũng được bớt đi.

Không biết qua bao lâu, hết thảy mới yên bình trở lại.

Các mảnh gãy của đao kiếm và ca nô lẳng lặng trôi, mây đen và gió lốc tan đi, lộ ra ngân hà khắp trời.

Trên mặt biển, không còn âm trầm tế, cũng không còn Tri Xuân.