Liệt Hỏa Kiêu Sầu

Chương 30




Edit: Yển

Beta: Phong Lưu Quân

Tại sao?

Hiển nhiên Thịnh Linh Uyên không có triệu chứng tuổi già lẩn thẩn, tất cả chi tiết ký ức đều rất rõ nét, khuôn mặt, hành vi cử chỉ của mỗi người đều hết sức rõ ràng. Tính đến lúc này, thị vệ bên cạnh thiếu niên thiên tử, quan lại và tướng sĩ quan trọng, thậm chí những vu nhân tương đối nổi bật ở chỗ A Lạc Tân, Tuyên Cơ đều quen mắt cả đám.

Nhưng tại sao trong đây không có Đan Ly?

Theo như cách nói của vị bệ hạ này, Đan Ly phải rất thân cận với hắn và A Lạc Tân mới đúng.

Lúc ấy lại không có mạng internet, không ở gần nhau thì làm sao thân?

Trong đầu Tuyên Cơ đột nhiên hiện lên khả năng nào đó, khiến hắn hơi giật mình. Hắn cho tay vào túi quần, thản nhiên hỏi: “Cựu tộc trưởng chết rồi, A Lạc Tân kế nhiệm, lần này triệt để thù sâu như biển với yêu tộc, cho nên tộc vu nhân chính thức nghiêng về phía các ngươi. Đây là chuyện năm nào?”

Thịnh Linh Uyên trả lời: “Bình Đế năm thứ ba mươi mốt.”

Vũ Đế sau khi phục quốc mới chính thức đăng cơ, thay đàn đổi dây, thiết lập niên hiệu, trước đó nhân tộc vẫn tiếp tục sử dụng lịch tiền triều.

Tuyên Cơ nhớ rõ, “Bình Đế năm thứ ba mươi mốt” là một năm rất quan trọng. Dựa theo tư liệu lịch sử ghi lại, năm này, thiếu niên thiên tử mười tám tuổi thu phục các tộc, các bộ lạc đến quy thuận, nhân tộc vốn rải rác như cát tụ lại dưới trướng vương giả mới. Đây là bước ngoặt quan trọng đảo ngược cục diện hỗn chiến Cửu Châu.

Tư liệu lịch sử chỉ ghi lại đã xảy ra chuyện gì, không nói xảy ra như thế nào, Tuyên Cơ trước kia khi xem đến đoạn này cứ nghĩ mãi không tài nào hiểu nổi, tại niên đại không có quảng cáo và truyền thông đó, một thanh niên mười tám tuổi làm sao kéo hết đầu người về một mối như vậy – phàm phu tục tử đương đại ngay cả gom đủ người chơi một ván ma sói còn khó.

Lúc này, Tuyên Cơ mới choàng tỉnh ngộ, thì ra trong đây có sự góp mặt tộc vu nhân.

Tộc vu nhân thần bí, hùng mạnh, luôn lánh đời, họ đột nhiên tuyên bố gia nhập trận doanh nhân tộc, tương đương với một mũi tên chỉ hướng gió. Các bộ tộc khác nhìn thấy, cho rằng đám vu nhân này có tin tức nội bộ gì, vội vàng noi theo như ong vỡ tổ, chỉ sợ mình chậm hơn người ta một bước thì không được chia phần.

Nếu đây đều là một tay Đan Ly bày ra, thế ông anh này quả thật là một đại IP đáng giá!

“Sau khi A Lạc Tân kế nhiệm thì thế nào, sao lại từ đồng tâm hiệp lực biến thành gà nhà bôi mặt đá nhau?”

Thịnh Linh Uyên nghe hỏi ngẩng đầu lên, nhìn về phía chân trời xa xôi. Một ngôi sao băng nơi chân trời thô lỗ xé toạc bầu trời đêm, đập xuống đường chân trời, cảnh tượng phía sau hai người lại lần nữa vỡ nát.

Người không thể thuận lợi mãi, hoa không thể nở hoài không tàn.

Khi cùng đường bí lối là huynh đệ hoạn nạn, lớn mạnh rồi, đương nhiên phải chia ra ba bảy loại, đây là quy luật tự nhiên.

Chú thuật của tộc vu nhân quỷ thần khó lường, khiến người ta sợ hãi, A Lạc Tân lại là kẻ tính tình khó chịu, không ép uổng mình, không chịu thiệt thòi, tuy rằng không câu nệ tiểu tiết, nhưng nhận ra người khác phòng gã, đương nhiên sẽ không chủ động sán tới.

Gã từ nhỏ đã bị tộc nhân chiều hư, thoáng cái gánh vác thâm thù và toàn tộc, suýt nữa bị áp lực lớn như núi đè còng lưng. Thế mà gã còn rất quật cường, không muốn để người khác nhìn ra mình không thoải mái, mỗi ngày cố giữ thể diện, dần dà trở nên có chút u ám gàn dở, càng khó sống chung hơn.

Về phần nhân tộc, ngoại trừ ăn uống tiểu tiện, thiên phú độc nhất có lẽ chính là mách tội và nội đấu.

Có cáo trạng ngầm dò ý bề trên, đâm vào chỗ hiểm ác nhất; có cáo trạng áp đặt đạo đức, khóc lóc ỉ ôi, hận không thể đập đầu chết dưới chân Hoàng thượng. Thậm chí có những kẻ còn “kéo bè kéo cánh, hè nhau ùa lên” tụng kinh – dốc hết sức tụng chai cả tai quân chủ trẻ tuổi, về sau nhắc tới “A Lạc Tân”, trong đầu hắn tự động nhảy ra mười tội trạng lớn.

“Bệ hạ, tộc vu nhân là chư hầu của ta, tộc trưởng A Lạc Tân kia không biết tôn ti, gọi thẳng họ tên ngài, không ra thể thống gì!”

Thịnh Linh Uyên từ nhỏ chính là một con hổ mặt cười, chẳng qua khi đó còn chưa biết thu lại sự sắc sảo, diễn xuất rất gượng, nghe tố cáo cố tình gây sự kiểu này, cười tủm tỉm mà bày tỏ, tên trẫm không phải là Chó Mửa, xem như không đến nỗi nào, nếu người khác muốn gọi, trẫm cũng sẽ thưa.

“Tộc trưởng tộc vu nhân mê rượu háo sắc, rượu vào nói năng vô lễ, mạo phạm công thần!”

Mê rượu thì thôi, còn háo sắc? Thiếu niên thiên tử nghe mà khóe mắt giật giật, bấm ngón tay tính, cũng không biết trong “công thần” nhà mình ai có cái thứ “sắc” này, đành phải khéo léo bày tỏ, “Bị oan ức thì trẫm động viên, nhưng các ngươi đừng nhân lúc A Lạc Tân quá chén mà sàm sỡ gã.”

“Có một thiếu niên vu nhân dùng yêu chú làm bị thương con trai Trịnh đại phu, tộc trưởng A Lạc Tân kia chẳng những không đứng ra xử lý, còn nói năng vô lễ!”

Thịnh Linh Uyên bày tỏ sẽ xử lý nghiêm túc việc này, sau đó tóm cả nhãi con gây rắc rối lẫn A Lạc Tân – đầu lĩnh của bọn nhãi con, đánh tay mỗi kẻ mười phát.

“Bệ hạ, A Lạc Tân kia không phục quân lệnh, khăng khăng đồ thành! Địch đã đầu hàng, hành vi này chẳng những ảnh hưởng thiên hòa, để lại danh tiếng như vậy, ngày sau tái chiến, đối phương tất cá chết lưới rách với ta, sẽ uổng mạng bao nhiêu tướng sĩ thưa bệ hạ!”

Thịnh Linh Uyên nghe thấy hai chữ “đồ thành”, rốt cuộc ngẩng đầu lên khỏi thư từ, nhìn tướng lĩnh nhân tộc quỳ mọp trước bàn không dậy. Hắn trầm tư hồi lâu, “Gọi A Lạc Tân trở về.”

Tướng lĩnh nhân tộc cho rằng lần này, thiếu chủ bị vu nhân che mắt rốt cuộc đã tỉnh táo lại, lòng đầy hi vọng mà ngẩng đầu lên.

Lại nghe Thịnh Linh Uyên nói tiếp: “Đừng làm lớn chuyện, cứ nói… cứ nói với bên ngoài là yêu tộc thủ thành kia gian dối, dự mưu làm loạn, bị A Lạc Tân phát hiện răn đe.”

Tướng lĩnh nhân tộc tái mặt.

“Còn có bán yêu đến quy hàng,” thiếu niên thiên tử tâm sự nặng nề, nói, “trẫm đã nhận lời che chở bọn họ, nhưng… cho dù bọn họ không được yêu tộc chấp nhận, dẫu sao cũng có huyết mạch bên kia, nếu bọn họ tới thì nhớ tránh đi, đặc biệt đừng để tộc vu nhân nhìn thấy.”

Tướng lĩnh tố cáo giậm chân đấm ngực, cảm thấy thiếu chủ bị vu chú làm mờ tâm trí rồi, tức phồng thành một quả cầu mà lăn đi.

Thịnh Linh Uyên từ nhỏ kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, đều phải dựa vào chính mình mở một con đường máu, cứng rắn quen rồi, trước nay bản thân muốn thế nào thì làm như thế, bởi vậy ban đầu hắn không hề phát hiện sự thiên vị tùy hứng của mình sẽ dẫn đến bật ngược, đến khi hắn ý thức được thì đã muộn rồi.

“Đan Ly đã cảnh cáo ta hai lần.” Thịnh Linh Uyên nhìn bản thân non nớt, hơi thất thần. “Lần đầu tiên, ông ta nói ta cho tộc vu nhân quá nhiều rồi, ta không nghe. Lần thứ hai, ông ta nói A Lạc Tân quá mức cực đoan với yêu tộc, thời chiến có lẽ còn tốt, tương lai chiến sự bình định, tất có mầm họa; ta nghĩ, thù giết cha làm sao có thể bình tĩnh hòa nhã, vẫn không nghe.”

“Thế nhưng yêu tộc thật ra không phải là một tộc,” Tuyên Cơ rất thấu hiểu mà gật đầu, “mà vốn có chim bay, có thú chạy. Trong đây có kẻ sẵn lòng theo yêu vương đi đánh trận; có kẻ ngay từ đầu đã phản đối; có kẻ năm dài tháng rộng đánh mệt rồi, muốn trở về núi thẳm rừng già tĩnh dưỡng; còn có bán yêu mang hai dòng máu, căn bản không được yêu tộc chấp nhận. Cho nên đánh đến cuối cùng, lại sẽ có rất nhiều yêu tộc và bán yêu ngả về phía nhân tộc. Những sự ủng hộ này đều là các ngươi cầu còn không được, nhưng A Lạc Tân không chịu nổi nhỉ.”

A Lạc Tân mãi không lớn lên, thế giới của gã không đen thì trắng.

“Để cho bán yêu hỗn huyết quy hàng một vị trí, ta hạ lệnh lập Ty Thập tam – cũng chính là tiền thân của Ty Thanh bình, việc này là giấu A Lạc Tân. Thế nhưng, những người trông mong gã không được chết yên lành quá nhiều, hôm sau liền có người tiết lộ tin tức ra ngoài. A Lạc Tân nghe nói, lại tự tiện rời cương vị ở tiền tuyến, chạy về cãi nhau với ta.”

“Huynh đã hứa gì với ta! Huynh đã hứa gì với ta! Huynh đã nói sẽ giúp ta báo thù, bây giờ lại nâng chén nói cười với đám súc sinh này? Đồ lừa đảo!” A Lạc Tân quả thật đã bị chiều hư, luôn coi nhân hoàng là tiểu ca ca lớn lên cùng mình, cho dù miệng kêu “bệ hạ” theo người khác, cũng đều là tâm thái tương tự trò nhập vai của trẻ con, trong lòng chưa từng coi là thật. Hò hét đối với huynh trưởng, cùng lắm bị tát hai cái, nhưng nói năng không lựa lời với nhân hoàng thống lĩnh vạn tộc, đó chính là đại nghịch bất đạo.

Thịnh Linh Uyên dẫu rằng chẳng tức giận gì với gã, nhưng hắn có quá nhiều việc phải đắn đo, thời khắc quan trọng này, tôn nghiêm của nhân hoàng không thể bị ảnh hưởng, bằng không về sau không thể dẫn dắt đội ngũ nữa. Hắn đành lập tức bắt A Lạc Tân lại, nhốt vào phòng tối, định đợi đến khi đêm khuya vắng vẻ, hắn có thể trốn khỏi khôi giáp “bệ hạ” một lúc ngắn ngủi, trở về thành Linh Uyên thì dỗ dành sau.

Lúc này, một giọng nói từ sau màn vang lên: “Bệ hạ yên tâm, khi tộc trưởng A Lạc Tân xông vào, ta đã cho tất cả lui hết.”

Nghe giọng nói này, Tuyên Cơ hơi giật mình. Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hắn cảm thấy trong âm thanh này có thứ… tử khí u ám quen thuộc.

Sắc mặt thiếu niên thiên tử tái xanh, hắn thu lại sự uy nghiêm gắng gượng trên mặt, lộ ra sự mệt mỏi bất đắc dĩ, kêu khẽ một tiếng: “Đan Ly.”

Kẻ đó ẩn sau màn, vẫn không thấy người, chỉ lộ ra một cái bóng tối om, chậm rãi nói với Thịnh Linh Uyên: “Sự thù hằn của tộc trưởng A Lạc Tân đối với yêu tộc tất thành ẩn hoạn, bệ hạ, lời này lúc trước ta đã nói với ngài.”

“Trẫm… ta biết,” Thịnh Linh Uyên trẻ tuổi mù mờ thở dài, “nhưng cựu tộc trưởng… Lão sư, ngài làm gì vậy?”

Cái bóng sau màn quỳ xuống, đầu rạp xuống đất, “Bệ hạ, còn một việc, có lẽ ngài không biết.”

Tuyên Cơ và Thịnh Linh Uyên niên thiếu trong ký ức cùng nhau đi tới tấm màn, thiếu niên thiên tử là vì đỡ lão sư của mình dậy, Tuyên Cơ thì là ngứa ngáy khó chịu, muốn nhìn xem mặt mũi Đan Ly này rốt cuộc ra sao.

Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng rên đau đớn, cảnh tượng trong ký ức đột nhiên vỡ nát.

Dường như thật sự chạm đến chỗ đau, Thịnh Linh Uyên xòe tay ra, ấn chặt huyệt thái dương hai bên, lảo đảo nửa bước, như cố ý như vô tình đập lên người Tuyên Cơ.

Tuyên Cơ vô thức đỡ lấy hắn, giật nảy mình – mồ hôi lạnh đầm đìa trên người Thịnh Linh Uyên đã làm ướt áo bào bện bằng cỏ khô. “Ngài sao vậy?”

“Cô hồn dã quỷ, không quen khoác da người… ưm… có gì hay ho?” Thịnh Linh Uyên trầy trật nói ra mấy chữ, chống cánh tay Tuyên Cơ, muốn tự mình đứng vững, các ngón tay thế mà đang run rẩy.

Tuyên Cơ đột nhiên nhớ tới nghiên cứu trong một quyển dã sử, nói Vũ Đế thuở thiếu thời kinh thiên vĩ địa, giai đoạn sau lại tàn bạo triền miên, hình tượng thay đổi hẳn, điều này không bình thường lắm, cho nên rất có thể là bởi vì có bệnh – triệu chứng hẳn không khác suy nhược thần kinh là mấy, bao gồm khó ngủ, ù tai kéo dài, cùng với chứng đau nửa đầu sẽ phát tác bất cứ lúc nào…

Quyển sách ấy viết chẳng có chút căn cứ nào, Tuyên Cơ chỉ xem như tiểu thuyết, không ngờ lại là thật!

Có lẽ do cơn đau đầu bất ngờ, ký ức của Thịnh Linh Uyên không rõ lắm, rất nhiều thứ trở nên hỗn loạn, mọi người đến rồi đi, kêu la, gào khóc, tranh chấp…

“Bệ hạ!” Một âm thanh từ rất xa truyền đến, Thịnh Linh Uyên trong lòng Tuyên Cơ vô thức nghiêng đầu, như thể bị âm thanh ấy làm đau đớn. “Tộc trưởng A Lạc Tân vượt ngục chạy rồi!”

“Uỳnh” một cái, chân Tuyên Cơ lại rơi xuống đất bằng, cảnh tượng ký ức đã đổi mới, xung quanh lại tối om om, cảnh vật vô cùng quen mắt.

Đúng rồi, hai người đã trở về mộ vu nhân xương trắng khắp nơi.

Lúc này, “mộ vu nhân” còn chỉ là một sơn động, chưa phủ kín xác chết. Tiếng hít thở khổ sở mà kìm nén của Thịnh Linh Uyên truyền đến bên tai Tuyên Cơ, tiếp đó, trong tay hắn trống không, Thịnh Linh Uyên vùng thoát khỏi hắn, lảo đảo đứng vững lại.

“Thế vừa rồi, Đan Ly đã nói gì với ngươi?”

Thịnh Linh Uyên lặng yên một lúc lâu, “Chân tướng cái chết của tộc trưởng tộc vu nhân.”

“Chân tướng là…”

“Tín sứ của A Lạc Tân là do Đan Ly phái đi, tộc phi thử không hề có thật, bản thân ‘tín sứ’ kia chính là một con rối da người. Đan Ly nói, khi đó chúng ta không còn biện pháp khác, không hạ được tộc vu nhân, thì cả nhân tộc chỉ có một con đường chết, hắn đành phải…”

Trong lòng bàn tay Tuyên Cơ dường như còn vương lại nhiệt độ lạnh lẽo vừa rồi của người kia, hắn nghe xong ngớ ra một lúc, hồi lâu sau mới nắm chặt bàn tay mình.

Kể từ lúc tộc vu nhân cứu tiểu hoàng tử thương tích khắp người kia, đã bị kéo vào âm mưu này từng bước một.

Nhưng từ đầu đến cuối, họ đã làm gì sai?

Nếu phải nói, có lẽ chính là vào thời điểm thiên hạ phân tranh, không nên vẫn ôm mộng tưởng hão huyền trong chốn đào nguyên, mãi không chịu tỉnh.

Tuyên Cơ: “Bệ hạ, đám vĩ nhân các ngươi, tay thật lạnh, tim thật bẩn mà. A Lạc Tân biết chuyện này à?”

“Lúc chạy thì vẫn chưa,” Thịnh Linh Uyên thấp giọng nói, “hẳn chỉ là giận dỗi ta. Gã quá tùy hứng, trực tiếp rút hết đại quân vu nhân tiền tuyến, tức giận chạy về Đông Xuyên, phá pháp trận vu nhân trên chiến trường. Yêu tộc vốn đang liều chết phản kháng bắt lấy cơ hội, điên cuồng phản công, chúng ta buộc phải lui sáu mươi dặm liền, thương vong nặng nề.

“Mọi người cảm xúc kích động, đều ép ta xử trí A Lạc Tân, tộc vu nhân nhất thời trở thành kẻ phản nghịch của nhân tộc, bị ta mạnh mẽ ngăn chặn. Ta chạy tới Đông Xuyên ngay trong đêm, nhưng rốt cuộc đã chậm một bước.

“Bán yêu, nhân tộc bất mãn A Lạc Tân đã lâu bao vây Đông Xuyên, rất nhiều trận pháp và chú thuật của tộc vu nhân đã bị hiến ra từ lúc A Lạc Tân quy thuận, chiếc ô bảo hộ của Đông Xuyên không chịu nổi một kích trong mắt ‘người một nhà’. Bọn họ nhanh chóng công phá rào chắn Đông Xuyên, lại có một nhánh yêu tộc thừa nước đục thả câu…”