Chỉ cần ngươi còn gọi ta Viêm nhi, ta sẽ vẫn là Viêm nhi của ngươi!”
Nước mắt cùng khuất nhục, không thể xóa nhòa nỗi đau tê tâm liệt phế. Đã lừa gạt ta mười sáu năm, vì sao ngươi không tiếp tục? Vì thành nghiệp lớn của bản thân, ngươi có thể dễ dàng đẩy ta vào sa mạc liên miên bão cát sao?
“Dù là Địa ngục chăng nữa, ta cũng sẽ cùng ngươi đọa lạc!”
Nam nhân là sinh vật vì tôn nghiêm cùng quyền lợi mà sống. Tình yêu, có thể chiếm mấy phần sức nặng đây?
Cho nên, khi ta đã cướp đi hết thảy mộng đế vương của hắn… Ta muốn đổ.
Bình luận truyện