Liệp Quang

Chương 72




"Hai chóp mũi ướt đẫm mồ hôi lạnh khẽ ma sát vào nhau, sự thân mật và vỗ về không cần ai nói cũng rõ."

Trong nháy mắt, tiếng kêu ong ong như kim thép này đâm thẳng vào màng tai của Leon và Ian rồi ghìm chặt cổ của họ lại.

Máy trị liệu đã bị Raphael đá ngã lăn trên đất, đai điều trị thần kinh rớt khỏi người của Hoàng đế. Leon không kịp đỡ lấy cái máy, chỉ giơ một tay tóm lấy máy sốc tim rồi ấn lên ngực Hoàng đế.

Cơ thể của Felix thân thể chợt cứng còng, sau đó ông lại ngã về trên giường.

Điện tâm đồ vẫn là một đường thẳng.

Leon vẫn kiên quyết nhấn máy sốc tim xuống.

Công tước Oran và "Hoàng hậu Iris" chạy vào phòng ngủ nhưng chỉ thấy Hoàng đế đang bị giật điện trên giường.

"Con đang làm gì đó?" Công tước hét lớn.

Leon buông lỏng tay ra.

Hoàng đế nằm lại trên giường.

Một giây sau, cuối cùng máy đo nhịp tim cũng vang lên tiếng tít tít đều đặn. Tiếng cảnh báo ong ong cũng dừng hẳn.

Leon vứt đi máy sốc tim trong tay và nhìn về phía Ian đang đứng bên cạnh mình.

Ánh mắt của anh trông cực kỳ đáng sợ, là ánh mắt mà xưa nay Ian chưa từng thấy bao giờ. Cảm xúc sợ hãi đến nỗi kinh hồn bạt vía, muốn biết chân tướng nhưng lại không dám đi tìm chứng cứ, điều đó cùng với sự khiếp đảm vì hiển nhiên không chịu nổi tin dữ bọc lấy cả người Ian như một mạng lưới toàn là gai nhọn, vừa quấn lại mà cả người hắn thoáng cái đã rỉ đầy máu tươi rồi.

"Ta không sao đâu!" Ian bước dài một bước tới và tóm lấy cánh tay đang không thể kiềm nén được tia run rẩy của Leon, "Quang Kỷ nói hệ thốn có thể quay ngược thời gian. Đến lúc đó, chúng ta sẽ chưa từng đi tới bước này. Miếng dán cũng chưa từng hoạt động nữa!"

Leon không nói lời nào mà ôm Ian thật chặt trong khuỷu tay của mình. Xương sọ trên người anh đều đang vang lên tiếng kêu ken két, như thể muốn hòa tan người này vào trong cơ thể của mình và sau này sẽ không bao giờ tách khỏi nhau nữa vậy.

"Xảy ra chuyện gì thế hả?" Công tước Oran vừa trầm giọng hỏi vừa đi tới trước giường để kiểm tra tình hình của Hoàng đế.

Thần trí của Felix đã không còn rõ ràng, hơi thở cũng trập trùng, nhịp tim rất không ổn định. Nhưng hiển nhiên ông vẫn còn sống. Vẫn là một miếng thịt còn thở được, xụi lơ và xấu xí kia. Vậy mà vẫn còn sống được.

Leon giải thích qua loa tình huống cho Ian một chút rồi nói: "Felix vẫn chưa thể chết được, ít nhất là tạm thời không thể để cho ổng chết đi! Chúng ta cần phải bảo đảm an toàn cho sinh mạng của Ian trước đã!"

"Hoàng hậu Iris" đeo thiết bị hô hấp lên cho Hoàng đế rồi nói với công tước: "Hiển nhiên Felix đã nghi ngờ ngài từ lâu nên mới lấy cha xứ ra làm lá bài bảo mệnh đấy. Chiêu này thật sự khiến cho ta phải vỗ tay cho ổng rồi. Nếu ngài giết chết ổng một cách tùy ý, cha xứ cũng sẽ bị chôn cùng. Mà tất nhiên, hai cha con ngài sẽ bắt đầu xa cách nhau, phe chúng ta cũng sẽ xuất hiện một nhân tố bất ổn."

Leon cảm thấy cơ thể của Ian trong khuỷu tay mình khẽ cứng lại.

Ánh mắt của Ian di chuyển từ Thái tử Raphael đang nằm hôn mê bất tỉnh ở góc tường tới vẻ mặt nghiêm nghị của công tước và "Hoàng hậu", trong nháy mắt đó, hắn cũng hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.

Công tước Oran cũng không hề vẽ ra hết toàn bộ kế hoạch của mình cho Ian xem. Ian chỉ biết đại khái là ông sẽ lợi dụng chuyện Hoàng đế gặp bệnh để khiến hai vị hoàng tử vốn đã không hợp rơ trở mặt với nhau, nhằm tạo nên một khung cảnh tranh quyền thừa kế, còn mình thì thu lợi ở chính giữa.

Ian cũng đoán là công tước Oran đã có đủ chứng cứ năm đó Felix IV đã ám sát anh cả Adam như thế nào, vào lúc thời cơ đúng chuẩn, ông sẽ yêu cầu xem xét quyết định quyền thừa kế hoặc sẽ trực tiếp tuyên bố luôn là quyền thừa kế thuộc về mình.

Nhưng Ian lại không nghĩ rằng kế hoạch thật sự lại càng cực đoan và tàn nhẫn hơn nhiều so với trong tưởng tượng của mình.

Công tước trả thù Felix không chỉ bằng mỗi cách là để người người biết được tội ác của ông ta và đuổi ông ta xuống khỏi ngôi vị Hoàng đế thôi mà là để ông ta chết trong tay con trai mình!

Từ xưa tới nay, một kẻ đa mưu túc trí như Felix IV cũng chưa từng tin tưởng gì công tước Oran cả, nhưng bệnh tật biến nhanh, ông đã trở nên già yếu, sức mạnh của ông cũng dần tan rã. Ông đã không còn sức để đi xác nhận, thậm chí ông còn chẳng tin vào chuyện hai đứa con trai của mình sẽ bảo vệ ông nữa cơ mà.

Vậy nên ông mới chộp lấy Ian, một kẻ vừa then chốt vừa tầm tường nhất trong vòng xoáy quan hệ này, như một xác chết đang cố ghì chặt lấy một khúc gỗ trôi sông.

Giống như lời của "Hoàng hậu". Thoạt nhìn Ian chẳng mấy quan trọng, dù sao thì hắn cũng chỉ là một tiểu cha xứ chẳng mấy nổi tiếng thôi. Nhưng cái chết của hắn sẽ mang đến một sự tổn thất không lường trước được đối với hành động báo thù của công tước Oran. Leon sẽ oán giận ông vì chuyện này, thậm chí còn sẽ căm thù đối với quyết định báo thù cực đoan này của cha, đây quả là một điều hiển nhiên rồi.

Cha con không hợp lòng sẽ là một vết rách không thể bù đắp được bên phe của họ!

"Gã chết mới khiến ta thấy mắc ói ấy!" Công tước chửi ầm lên bằng giọng địa phương Friel quê mùa như một con gấu đang bị nhốt trong lồng chim.

"Ông ta có chết hay không gì cũng chả thành vấn đề." "Hoàng hậu" nói bằng giọng bình tĩnh, "Thái tử đã cố giết cha, nhược điểm của gã đã nằm trong tay ngài. Mấy vị trưởng lão cũng sắp tới rồi. Vở kịch này vẫn chưa kết thúc đâu."

Như thể để xác nhận lời nói của bà, giọng nói của đội trưởng đội cấm vệ truyền vào từ trong máy truyền tin bên cửa: "Hoàng hậu bệ hạ, Thái tử điện hạ, thủ lĩnh đại thẩm phán, tể tướng và công tước Kidd đã tới hết rồi ạ, các ngài có muốn mời họ vào không ạ?"

Công tước và "Hoàng hậu" trao đổi với nhau một ánh mắt quả quyết ác liệt rồi lập tức hành động ngay.

"Chờ chút đã." Giọng nói của "Hoàng hậu" xoay một vòng trở về cái điệu khàn khàn uể oải, "Bệ hạ phải sửa sang chút dung nhan lại đã. Mời các vị các hạ tới phòng sinh hoạt trước đi."

Công tước túm Thái tử đang té ngồi trên sàn nhà lên, trở tay cho gã một bạt tay rồi lắc người gã dữ dội.

"Ngươi làm gì thế hả, Raphael! Ngươi điên rồi hả? Ông ta là cha của ngươi cơ mà!"

Raphael yếu ớt tỉnh lại, thần trí vẫn còn xoay mòng mòng trên đầu và chưa trở lại vị trí cũ, mắt vừa nhìn thấy Hoàng hậu, Leon và cha xứ đang đi lòng vòng khắp phòng và dọn dẹp đống bừa bãi trên đất.

"Mấy vị trưởng lão đang ở bên ngoài hết rồi kìa!" Cong tước Oran nhìn gã với một vẻ mặt vô cùng đau đớn, tràn ngập sự thất vọng và tức giận đối với gã, "Xém chút nữa ngươi đã để cho bọn họ nhìn thấy cảnh ngươi mưu sát cha mình rồi đấy! Đây là suy nghĩ của ngươi sao hả?"

"Ta..." Đầu của Raphael đau đến nỗi sắp nứt ra, gã ngỡ ngàng và kinh hoảng, "Ta không ngờ... Chỉ là ta thấy tức quá thôi... Ổng không nên đối xử với ta như vậy chứ..."

"Bây giờ không phải là lúc nên nói về chuyện này." Công tước đáp, "Ngươi phải lên tinh thần lại cho ta, Raphael. Lewis đã trốn mất, chúng ta còn chẳng biết được hắn sẽ làm gì đâu. Mấy vị trưởng lão đã ở ngay ngoài cửa rồi. Thời gian đang gấp lắm, chắc ngươi vẫn chưa quên kế hoạch mà ta vừa nói với ngươi chứ?"

"Chưa quên!" Raphael dần tỉnh lại rồi nhìn Hoàng đế đang nằm chẳng biết mô tê gì trên giường, "Ôi trời ơi, ta vừa làm gì thế này? Hồi nãy ta đã..."

"Đợi chút nữa rồi hẵng thảo luận về chuyện này!" Công tước vỗ lên mặt Raphael mấy cái, "Ngươi nghe kỹ vào cho ta, Raphael. Bây giờ ta muốn ngươi bày ra dáng vẻ Thái tử một lần nữa. Đợi lát nữa mấy vị trưởng lão vào yết kiến, chúng ta phải để bọn họ thấy rõ bộ dáng này của Hoàng đế, chúng ta cũng cần phải có một vị bác sĩ chứng thực với họ rằng bệnh của Hoàng đế đã không còn trị được nữa..."

Leon và "Hoàng hậu" nhìn nhau, trán người nào cũng có treo một giọt mồ hôi cả.

Bác sĩ Hassan thì không mấy kiên nhẫn, mà Leon lại ra tay quá ác dưới tình huống gấp gáp như vừa rồi. Ngay cả não của Hassan cũng đang rung lắc dữ dội rồi, có thể tình lại bằng sức mạnh của mình thì đúng là kỳ tích luôn, hiển nhiên không thể dùng tới hắn vào lúc này đây.

"Để ta gọi bác sĩ đến cho." "Hoàng hậu" liếc sang một cái rồi dặn dò Leon, "Mặc quần áo vào đi chàng trai trẻ, ta cần con dẫn ta đi ra ngoài đấy. Còn cha xứ thì..."

Ian đã tự giác mang một chiếc ghế qua, ngồi trước giường bệnh của lão Hoàng đế và bắt đầu mở kinh thư đọc kinh rồi.

Bài hắn niệm vẫn là <Kinh Sống Mãi>, đây là một bài kinh chuyện dùng để cầu xin thần linh phù hộ cho người đang lâm chung.

Raphael chợt đổ mấy giọt mồ hôi lạnh, phân nửa thần trí cuối cùng cũng trở lại vị trí cũ.

Gã thấy cơ thể trông như xác chết di động của cha mà dã tâm đang cháy bỏng bị thay thế bởi cảm giác sợ hãi và hổ thẹn.

Đúng vậy, gã sẽ làm được mà!

Một khi đạn đã bắn ra khỏi nòng súng thì đã chẳng còn đường để quay đầu nữa rồi!

*

Leon đỡ "Hoàng hậu Iris" "bi thương tới mức không còn đứng vững nữa" ra khỏi phòng ngủ của Hoàng đế.

Ba vị thủ lĩnh trong giới chính trị đang chờ ở ngoài cửa lập tức đi tới và chào hỏi thân thiết.

Một người trong bọn họ là thủ lĩnh đại thẩm phán cấp cao nhất của tòa án, một người là thủ lĩnh của quần thần, người còn lại là tộc lão đại biểu cho thế lực của tôn thất Coleman. Bọn họ là ba vị trưởng lão có địa vị nhất trong hệ thống thống trị của đế quốc Byron.

Suốt mấy phút đứng chờ được vào phòng ngủ và yết kiến Felix IV này, ba vị thủ lĩnh đã trao đổi sơ sơ với nhau những quan điểm của mình.

Cái nhìn của bọn họ cũng rất nhất trí với nhau: E rằng Hoàng đế không qua khỏi thật rồi.

Dựa theo pháp luật, sau khi Hoàng đế bị bệnh nặng, Thái tử có thể tự động nắm quyền làm nhiếp chính. Nhưng trước lúc đó vẫn cần ba vị trưởng lão tự mình xác nhận là Hoàng đế đã mất đi năng lực hành động thật đã.

Không cần phải nói, ba vị thủ lĩnh cũng cảm thấy rất kích động và căng thẳng.

Mặc dù bệnh của Hoàng đế tới rất đột ngột, nhưng đám nhà chính trị có nghe nói về tin đồn Hoàng đế luôn che giấu bệnh tình của mình từ lâu vẫn tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng đã lường trước, đối với tình huống của tối nay. Đây chẳng khác gì một lời chứng nhận rằng Hoàng đế có bị bệnh nặng như trong lời đồn thật, thêm nữa, bọn họ cũng cảm thấy sảng khoái như khi đoán trúng cảnh hồi hộp trong phim kinh dị vậy —— nhưng nói gì thì nói, cảm giác này vẫn có chút bất kính đối với Hoàng đế đấy.

"Tình huống của Bệ hạ không được tốt cho lắm ạ." "Hoàng hậu Iris" tựa lên bả vai của Leon và vùi đầu gạt đi nước mắt, "Ngài ấy có tỉnh lại một lần, hạ lệnh triệu kiến chư vị rồi lại rơi vào cơn hôn mê rồi. Bác sĩ cũng nói hi vọng ngài ấy sẽ tỉnh lại lần nữa sẽ rất xa vời ạ..."

"Thánh chủ ơi!" Ba vị thủ lĩnh tỏ vẻ kinh ngạc, "Rốt cuộc Bệ hạ bị bệnh gì thế?"

"Đợi chút nữa bác sĩ sẽ giải thích rõ với các vị thôi ạ." Leon đáp, "Ba vị đại nhân có thể vào thăm Bệ hạ rồi. Hoàng hậu phải đi nghỉ ngơi chút ạ."

Ba vị thủ lĩnh đi vào trong phòng ngủ với một tâm trạng nơm nớp lo sợ, cảnh tượng bên trong khiến trái tim của bọn họ chìm thẳng xuống hết.

Một cha xứ đang ngồi bên giường của Hoàng đế và thấp giọng niệm Kinh Sống Mãi. Công tước Oran đang lẳng lặng ngồi trên ghế sô pha cạnh tường với một vẻ mặt nghiêm túc. Mà Thái tử lại tới đón và cười khổ với bọn họ bằng đôi mắt đỏ chót cùng với khuôn mặt đau buồn.

"Các vị tiên sinh, trụ cột của cả đế quốc này, ba người bạn mà cha ta đã luôn tin tưởng và coi trọng. Cha đã có tính toán từ trước nên mới mời ba vị tới đây. Ngài ấy hi vọng có thể nhìn thấy chúng ta đoàn kết với nhau, gộp chung sức mạnh để cùng vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt này ạ."

Mấy phút sau, Leon dẫn "bác sĩ Hassan" vào lại phòng ngủ.

"Bệ hạ vốn đã khổ sở với chứng hoại tử thần kinh cơ rồi, bệnh tình phát triển ngày càng nghiêm trọng hơn, vụ ngã lộn mèo một cái hôm nay đã khiến ngài ấy bị trúng gió đột ngột rồi ạ. Đầu óc của ngài ấy cũng đang nhanh chóng suy yếu nữa..."

Để bày tỏ sự lễ phép, mọi người đứng bên cửa sổ cách xa giường bệnh và thấp giọng thảo luận về bệnh tình của Hoàng đế. Mặc dù ai cũng biết rằng bây giờ Hoàng đế đang chìm sâu vào cơn hôn mê và chẳng nghe được bất cứ điều gì cả.

"Lewis đâu?" Tộc lão có chút bất mãn, "Hắn phải canh giữ bên cạnh cha mình vào lúc như vầy đây mới đúng chứ."

Thái tử nghẹn lời, công tước Oran tàng tàng mở miệng: "Hồi nãy hắn có xuất cung. Hình như là đi đón vợ con tới thăm cha đấy ạ. Ta tin rằng hắn sẽ không chạy loạn vào ngay thời khắc then chốt như vầy đâu."

"Xác suất Bệ hạ sẽ tỉnh lại lần nữa..."

"Cực kỳ bé nhỏ ạ!" "Bác sĩ Hassan" nói như đinh chém sắt, "Bây giờ Bệ hạ vẫn đang tiếp tục hô hấp bằng máy duy trì sự sống thôi đó ạ."

Cùng lúc đó, Ian đang lật sang một trang mới trong cuốn kinh thư, nhưng tai trái lại bắt được mấy tiếng lẩm bẩm khó thể nghe thấy.

Hoàng đế dĩ nhiên đã tỉnh lại rồi!

*

Quả thực khát vọng cầu sinh ương ngạnh của ông già này khiến Ian nhìn mà than thở luôn. Ông ta bị bệnh nặng, được cứu trễ, bị người thân phản bội, thậm chí xém chút nữa đã bị con trai bóp cổ chết mất tiêu, nhưng ông ta vẫn không chịu nhắm luôn mắt mình lại.

Tròng mắt của ông đang chuyển động, cố hết sức để nhìn về phía đám người đứng ở góc phòng. Ông đã không thể di chuyển cơ thể nữa, nhưng Ian có thể cảm nhận được tay của ông đang khẽ run rẩy một cách gấp gáp.

Hoàng đế không chỉ đã tỉnh lại mà ông còn đang thử nói chuyện nữa. Tiếng lầm bầm trong họng của ông ngày càng lớn lên.

Ian không cần đoán cũng biết Hoàng đế đang muốn nói gì nữa.

Đám người đứng ở góc phòng đang thảo luận rất chăm chú nên vẫn chưa để ý tới tình huống khác thường ở bên này. Nhưng bọn họ sẽ nhanh chóng đưa ra quyết định và cùng đi lại trước giường bệnh.

Hoàng đế lại dời tầm mắt lại trên mặt Ian. Ánh mắt kia vừa mang theo vẻ cầu xin khẩn thiết vừa là một sự uy hiếp.

Ian vẫn có thể cảm nhận được miếng thuốc dán lạnh lẽo trên gáy mình, trong khóe mắt là bóng dáng đang trầm tĩnh đứng thẳng bên cạnh đám người của Leon.

"Quang Kỷ," Ian nói trong óc, "Ngươi có thể khống chế máy trị liệu của Hoàng đế phải không?"

"Đúng vậy." Quang Kỷ nói.

"Tiêm thuốc an thần vào để ông ta hôn mê thêm lần nữa đi."

"Tôi đề nghị cậu không nên làm như vậy đâu nhé." Quang Kỷ nói, "Liều lượng thuốc an thần có thể làm cho ông ta mê man cũng có thể khiến cho trái tim của ông ta suy yếu. Nếu cứ như vậy thì sẽ kích hoạt thiết bị trên người cậu để nó phóng thích ra chất độc đấy. Điều này ngược lãi sẽ đẩy cậu vào trong tình huống cực kỳ nguy hiểm thôi."

Ian vội la lên: "Ông ta muốn nói thật với mấy vị trưởng lão rồi kìa. Một khi ông ta có cơ hội này thì mọi thứ bọn ta làm sẽ mất toi hết đấy!"

"Là mọi thứ mà công tước Oran đã làm thôi." Quang Kỷ nói, "Cậu vẫn chưa nhúng tay vào âm mưu này mà. Trái lại, cậu còn là người bị hại nữa đấy."

Cuộc thảo luận ở góc phòng ngừng lại.

"Vậy cứ quyết định như vậy đi." Thủ lĩnh đại thẩm phán nói với giọng nặng nề, "Chúng ta cũng rất nặng lòng khi đưa ra quyết định này, nhưng thời khắc này cuối cùng vẫn tới thôi."

Thái tử Raphael không kiềm chế được mà thẳng người dậy như vừa gỡ xuống một gánh nặng nghìn cân rồi đưa tay về phía mấy vị trưởng lão.

"Chúng ta sẽ giúp ngài làm nhiếp chính, thưa Thái tử điện hạ." Từng vị trưởng lão khom lưng hôn lên chiếc nhẫn tượng trưng cho hoàng quyền của gã, "Chúng ta sẽ luôn giúp đỡ cho ngài trên con đường thống trị đế quốc Byron vĩ đại ạ."

"Cảm ơn các chư vị!" Hai mắt Raphael lấp lánh, nụ cười cũng rạng rỡ. Nếu không phải đang cân nhắc tới người cha đang bệnh nặng đến nỗi sắp chết nằm cách mình mấy bước xa đó, có khi gã đã cất giọng cười to rồi đó chứ.

"Ngay bây giờ đây!" Ian giơ tay sờ lên sau gáy, "Tiêm thuốc cho Hoàng đế, nếu không ta sẽ xé đi miếng thuốc dán này. Chẳng phải nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ tính mạng của ta à?"

Mọi người quay mình đi về phía giường bệnh.

Máy móc lặng lẽ hoạt động, thuốc an thần chạy trong ống truyền dịch vào tĩnh mạch của Hoàng đế. Từng đợt run khẽ của Felix ngừng hẳn, mí mắt không cam lòng mà buông xuống, đôi mắt tràn ngập tia căm hận và tuyệt vọng bị bao phủ bởi bóng tối.

"Felix đáng thương." Tộc lão lớn tuổi nhìn chằm chằm vào Hoàng đế đang hôn mê mà không khỏi bùi ngùi, "Cái việc làm đế vương này đã khiến cơ thể của hắn trở nên suy yếu rồi. Hắn còn trẻ như vậy, chắc vẫn có thể sống thêm ít nhất bốn mươi năm nữa..."

"Bíp ——" Tim của Hoàng đế chợt ngừng đập lần hai.

Ai cũng cực kỳ sợ hãi.

Leon đẩy người chặn trước mình ra rồi nhào về phía giường bệnh.

Lần này, máy trị liệu tự động bắt đầu tiến hành sốc tim với Hoàng đế. Lồng ngực của Hoàng đế chợt giật lên, cả người co giật.

"Xin hãy rời khỏi phòng ngủ ạ!" "Bác sĩ Hassan" lập tức hét lên, "Để chúng tôi cấp cứu cho Bệ hạ đã!"

Công tước Oran đưa mắt ra hiệu với Raphael, hai người một tay lôi một tay và kéo ba vị trưởng lão ra khỏi phòng ngủ.

*

Đợt sốc điện đầu tiên kết thúc, nhịp tim của Hoàng đế nhất thời được khôi phục.

"Đã xảy ra chuyện gì thế?" "Bác sĩ Hassan" nói với giọng hoảng sợ, "Ai tiêm thuốc an thần vào cho ông ta thế hả?"

"Tôi..." Ian tựa lên tường, mồ hôi lạnh chạy dọc theo gò má vào trong cổ áo, "Hồi nãy ông ta có tỉnh lại và muốn nói chuyện. Tôi không thể làm gì khác hơn là..."

"Cái gì? Ngài..." Vành mắt của Leon nhăn lại.

Tiếng cảnh báo vang lên lần hai, nhịp tim của Hoàng đế đã ngừng lại. Máy trị liệu phải bắt đầu đợt sốc điện thứ hai.

Đường đường là một vị đại đế rung chuyển đất trời gần cả trăm năm, bây giờ lại thân bất do kỷ mà bị điện sốc co giật trên gường chẳng khác gì một con cá thoát nước hết.

Khi đối mặt với tử vọng, thứ gọi là hoàng quyền cao quý với cả quyền lợi tối cao gì đó cũng trở nên yếu ớt đến nỗi không chịu nổi một đòn thôi. Cái chết có thể phá hủy sự tôn nghiêm của mọi người, lột xuống chiếc áo khoác lộng lẫy, khiến con người ta nằm sấp trong bụi bặm, thống khổ trằn trọc, khóc lóc để cầu xin được giải thoát.

Quang Kỷ nói: "Ian, dấu hiệu sống trên cơ thể của Hoàng đế vẫn đang giảm thấp. Chỉ số đe dọa tới tính mạng của cậu đã rơi vào mức nguy hiểm cấp độ cao rồi. Ta sẽ giải mã bằng thiết bị bên ngoài ngay..."

"Chờ đã!" Ian nói, "Ngươi không cần mạo hiểm như vậy đâu!"

"Chuẩn bị kế hoạch B!" "Bác sĩ Hassan" lạnh lùng nói, "Có vẻ Hoàng đế không qua khỏi thật rồi. Chúng ta phải lập tức gỡ miếng dán trên gáy cha xứ xuống ngay!"

Hắn cầm lấy một chiếc dao phẫu thuật dài nhỏ từ trong thùng dụng cụ ra và nhìn về phía Leon: "Ai làm đây?"

Lúc này, vẻ mặt của Leon cũng chẳng tốt hơn Hoàng đế đang sắp chết kia bao nhiêu cả.

"Vậy ta làm cho." "Bác sĩ Hassan" vẫy tay với Ian.

Dao phẫu thuật trong tay lại bị Leon rút đi mất.

"Để ta." Leon nói bằng giọng khàn khàn.

Mọi thứ này đều xảy ra trong một khoảng thời gian quá ngắn, nhưng sau này khi hồi tưởng lại, hình ảnh trong đầu Ian lại dài đằng đẵng. Giống như một video truyền tin đang được phát chậm, mỗi động tác, mỗi chi tiết nhỏ nhặt, thậm chí ngay cả nhịp tim và hơi thở cũng bị kéo chậm và phóng to một cách vô tận.

Ian bị Leon kéo sang và nhấn lên ghế, một giây sau, áo sơ mi trên người đã bị xé toang. Vai, lồng ngực và miếng thuốc dán trí mạng sau gáy đều lộ ra trước mắt Leon.

Cảm giác xấu hổ trong đại não còn chưa kịp chạy tới tay chân mà miếng da sau gáy đã bị rạch mất.

Cảm giác lạnh lẽo ngắn ngũi vụt qua như có ai đó đang cầm một cục đá lạnh xoa nhẹ lên ót hắn vậy. Ngay sau đó, cơn đau rát khủng khiếp mới ùa tới.

Leon ấn chặt miếng băng gạc lên vết thương, lòng bàn tay nhận lấy máy trị liệu mà bác sĩ vừa ném qua rồi điều trị vết thương cho Ian.

Máy trị liệu lập tức giảm đau cho vết thương. Từng đợt run rẩy vì đau đớn trên cơ thể của Ian cuối cùng cũng lắng xuống.

Leon quỳ một gối trước người hắn, vừa kề sát máy trị liệu lên vết thương của Ian vừa nâng mặt hắn lên. Trong đôi con ngươi đều phản chiếu ra vẻ tái nhợt và từng giọt mồ hôi lạnh đang chảy róc rách trên khuôn mặt hắn.

Đôi môi thiếu sắc máu của Ian mấp máy: "Ta không sao đâu... Chỉ là một vết thương da thịt nhỏ xíu mà thôi..."

"Ừm." Leon chỉ trả lời ngắn gọn một tiếng rồi không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Ian, chỉ lo mình sẽ bỏ mất một chút biến hóa cực nhỏ nào trong vẻ mặt của hắn.

Ánh mắt đó trông giống như một con chó sống sót sau vụ tai nạn đang bơi qua đại dương mênh mông, nhìn về phía chủ nhân đang đứng trên bờ cùng với ánh đèn trong nhà với một tia khát vọng.

Một khi thần kinh khẩn trương dữ dội thoải mái lại, cảm giác mệt mỏi cũng ùn tới. Ian không nhịn được mà nhắm chặt mắt lại, tựa thấp đầu xuống và đặt lên trán của Leon.

Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, chóp mũi chạm vào chóp mũi. Ian vô thức cọ cọ một chút, hai chóp mũi ướt đẫm mồ hôi lạnh khẽ ma sát vào nhau, sự thân mật và vỗ về không cần ai nói cũng rõ.

Leon giơ tay ôm lấy Ian, để đầu hắn tựa lên vai mình rồi nhìn vết thương dữ tợn sau gáy hắn chậm rãi khép lại dưới ánh đèn của máy trị liệu bằng một ánh mắt hết sức chăm chú.

"Bác sĩ Hassan" tắt máy trị liệu và dừng hẳn tiếng máy cứ kêu không ngừng đó.

"Thời gian tử vong, hai mươi mốt giờ ba mươi ba phút."

Hắn cúi đầu nhìn thi thể của Hoàng đế trên giường bệnh rồi nói với giọng hoàn toàn trào phúng: "Cơ thể của loài người dù có mạnh mẽ tới đâu cũng chỉ là một cái xác yếu đuối và không thể nặn lại thôi. Dù linh hồn có phong phú và đặc sắc tới cỡ nào thì cũng bị chứa trong một thể xác như vầy thôi, đây chắc là một điểm đáng buồn của loài người nhở."

Ngoài cửa phòng, công tước Oran là người đầu tiên hành lễ chúc mừng Raphael.

"Raphael Hoàng đế bệ hạ vạn tuế."