Liệp Quang

Chương 62




"Quả thật ta có thể kêu gọi Thánh quang!"

Nửa đêm, bầu không khí của buổi tiệc rượu trong đại sảnh Amethyst dần bay vút lên cao.

Hoàng thái tử Raphael phân phó quan hầu xong rồi rời khỏi phòng ngủ của Hoàng đế.

Trong một phòng khách nhỏ yên tĩnh, Hoàng hậu Iris đang trò chuyện với bác sĩ Hassan.

Vẻ mặt của Hoàng hậu trông buồn thiu, dù tuổi đã lớn nhưng vì đã làm giải phẫu gien để hoãn lại tuổi già nên vẫn thanh tú, rất có mấy phần đẹp lão.

Mặc dù bác sĩ Hassan là một tên Beta trung niên, nhưng con đường học thuật của ông rất khổ sở, rất ít khi có cơ hội tiếp xúc gần với một đại mỹ nhân vô cùng xinh đẹp như vầy. Hắn sử dụng bản lĩnh của người để an ủi Hoàng hậu, lòng trung thành ủng hộ hoàng thất của hắn cũng sáng bóng như là ót của hắn vậy.

Raphael đi vào cùng vẻ mặt thâm trầm. Quan hầu đứng đầu thân tín của gã đóng cửa lại và tự mình giữ ở ngoài cửa.

"Cha con nói gì thế?" Hoàng hầu hỏi.

Raphael lạnh nhạt nói: "Cha đã có chút buông lỏng rồi, nhưng còn cần phải cân nhắc lại một chút. Dù sao đây cũng là một quyết định rất quan trọng mà."

"Hi vọng bệ hạ có thể nhanh chóng đưa ra chủ kiến." Bác sĩ Hassan nói, "Bệnh tình của bệ hạ phát triển còn nhanh hơn rất nhiều so với dự tính của chúng ta nữa. Bây giờ lực phản xạ bắp thịt của ngài ấy đã hạ xuống cấp 4 rồi mà ngài ấy còn không muốn tĩnh dưỡng nữa chứ."

"Cũng hơn 100 năm tới nơi rồi, chẳng ai có thể xoay chuyển ý chí của cha ta hết." Raphael nói, "Ngươi cứ việc tiêm cho ổng tiếp đi."

Bác sĩ lắc đầu: "Thuốc tăng cường bắp thịt sẽ tạo ra áp lực rất lớn đối với huyết áp của bệ hạ. Tôi không thể thêm liều lượng cao hơn cho ngài ấy nữa. Lỡ đâu bị trúng gió thì hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn. Bây giờ, bắp thịt và thần kinh trên người của bệ hạ đã bị hoại tử, nhưng đầu óc của ngài ấy lại chẳng gặp phải vấn đề gì hết. Đây cũng là lý do tại sao tôi lại đề nghị bệ hạ đi tiến hành cấy ghép não bộ đó ạ."

Hoàng hậu Iris trông vô cùng lo lắng: "Đổi đại não vào trong đầu của người khác, chuyện này vừa nghe thấy thì đã biết là sẽ rất nguy hiểm rồi."

"Vừa hay cũng ngược lại ạ, thưa Hoàng hậu bệ hạ." Vừa nhắc đến tay nghề chuyên nghiệp của mình, mặt mày của Hassan đã hớn hở cả lên, khuôn mặt vàng như nghệ hiện lên sắc đỏ, "Thật ra kỹ thuật ghép thần kinh đã khá phát triển rồi. Loài người thậm chí còn có thể ghép thần kinh với cơ giáp mà chẳng vướng phải trở ngại nào rồi đó ạ. Nếu bàn về mặt kỹ thuật, cấy ghép đại não chẳng khác gì cấy ghép một quả thận hết. Tôi sẽ dẫn dắt một đội tinh anh nhất để phục vụ cho bệ hạ. Chờ khi giải phẫu xong, bệ hạ vừa tỉnh lại là sẽ trở thành một chàng trai trẻ trung ngay thôi ạ!"

Khóe miệng của Hoàng hậu Iris đột ngột giật một cái, vẻ mặt trái lại càng khó coi hơn một phần.

"Hơn nữa bệ hạ vẫn còn vài người quyên tặng cơ thể khác để chọn mà." Hassan nói, "Nếu ngài ấy không thích cơ thể của bá tước Willman thì chẳng phải vẫn còn bá tước Bradley sao ạ? Hắn cũng khá thích hợp đó..."

Vẻ mặt của Hoàng hậu càng âm trầm hơn nữa, khóe miệng gần như chìm xuống như có gắn một khối chì vậy.

"Cảm ơn, bác sĩ Hassan." Ý tứ tiễn khách của Thái tử Raphael hết sức rõ ràng, "Ta có khuyên bên cha rồi. Ngươi chỉ cần chuẩn bị giải phẫu cho tốt là được nhé."

"Cơ thể quyên tặng vẫn cần phải tiếp nhận điều trị bằng thuốc sớm." Hassan vội hỏi, "Hắn cần phải ở ngốc trong không gian kín vô khuẩn trước một tháng nữa ạ."

Cửa bị Raphael đập lên mặt của bác sĩ.

Hoàng hậu Iris ngồi trong ghế sô pha với một vẻ mặt ủ rũ.

Lúc không có người ngoài, bà cũng không cần duy trì nét đoan trang nữa, cả khuôn mặt và cơ thể cũng đang suy sụp, vẻ già nua thấm ra khỏi làm da trơn bóng và căng mịn đó. Bà ấy trông như một kẻ khoác da người quỷ mị khôi phục nguyên hình vào lúc nửa đêm như thế này.

"Con thấy thế nào?" Hoàng hậu hỏi trưởng tử, "Hôm nay đã có vài vị đại sứ nói bóng nói gió với ta rồi, họ hỏi gần đây cha con có phải bị mệt vì chuyện công vụ hay không? Người trong cả thiên hạ đều đang để một con mắt trên người chúng ta đó, Raphael. Chúng ta sẽ không lừa được lâu nữa đâu."

"Con thấy thế nào thì có quan trọng gì à?" Raphael cười lạnh, "Cha chưa bào giờ coi trọng ý kiến của con hết, ổng chỉ nhìn thấy mỗi Lewis đáng yêu của ổng thôi. Ổng không muốn chết nên biện pháp duy nhất sẽ là đổi sang một cơ thể khác."

"Chẳng lẽ muốn dùng đứa trẻ Leon đó thật..." Hoàng hậu sợ hãi.

"Đùa gì vậy mẹ?" Raphael đột ngột bùng nổ, "Mẹ tin vào chuyện ma quỷ này của Hassan thật hả? Đổi cơ thể? Chuyện này quả thật là chuyện hoang đường nhất trên đời luôn đấy! Ngài không thể cứ ngây thơ như vậy mãi đâu, thưa mẹ!"

Hoàng hậu Iris bị con trai rống đến nỗi hoang mang lo sợ.

Raphael bực tức nói: "Hội ủy viên đạo đức và giáo đình tuyệt đối sẽ không đồng ý đâu, chúng ta chỉ có thể lén lút tiến hành phẫu thuật thôi. Nhưng một khi chuyện này bị lộ ra, nó sẽ biến thành một tai nạn quan hệ xã hội khó thể cứu vãn đấy. Danh dự của cả đám hoàng thất chúng ta cũng sẽ bị quét sạch xuống đất, chúng ta sẽ bị dân chúng cả nước phỉ nhổ mất!"

Hoàng hậu rưng rưng muốn khác: "Ta biết là vậy. Nhưng chúng ta có thể cố gắng cẩn thận chút mà."

"Không có chuyện gì là không có sơ hở hết." Raphael lạnh lùng nói, "Nếu không hề xảy ra vấn đề gì, giải phẫu được hoàn thành một cách thuận lợi, vậy ổng phải sống với cha của Leon như thế nào đây? Gọi đứa cháu Anthony này là cha hả? Hay là đột ngột truyền ngôi cho Leon, sau đó bản thân tiếp tục làm Hoàng đế. Hay là ——"

Raphael nhìn chằm chằm vào mẹ đang hoảng loạn: "Hay là ngài bằng lòng chọn Andrew, con trai của Lewis, tới làm kẻ quyên tặng cho cha theo như kế hoạch nguyên bản đây? Nó là cháu trai ruột của cha, cha vốn cũng thấy vừa ý cơ thể của nó hơn nhiều..."

"Không!" Hoàng hậu kêu thất thanh, "Andrew mới có ba mươi tuổi thôi, nó sắp kết hôn rồi. Chúng ta không thể phá hủy nó!"

Raphael cười mỉa một tiếng rồi rót rượu trong ly vào cổ họng.

"Vậy chúng ta nên làm gì đây?" Hoàng hậu mở to đôi mắt đầy nước mà nhìn về phía trưởng tử với vẻ bất lực.

Raphael liếc xéo mẹ, ánh mắt lành lạnh: "Nếu cha thay đổi cơ thể thật, ổng cũng sẽ sống dưới thân phận của một người khác chứ không còn là chồng của ngài nữa, thưa mẹ. Tất nhiên ổng sẽ nghĩ biện pháp bảo vệ ngôi vị Hoàng đế của mình, để mẹ làm Thái hậu và cưới một vị Omega khác rồi..."

Máu trên mặt của Hoàng hậu chạy biến đâu hết, tia sáng và bóng tối chia cắt mặt của bà thành hai kiểu hoa văn pháp lệnh khác nhau.

"Cho nên, cuộc giải phẫu này chỉ là đạo cụ để trấn an cha thôi." Raphael đi tới, đỡ lấy cơ thể lảo đảo của mẹ và để bà ngồi xuống, "Đương nhiên chúng ta không thể để cha đi vào con đường mạo hiểm như thế rồi."

"Nhưng..."

"Bệnh của cha sẽ không khỏi được." Giọng điệu của Raphael nghe mềm nhẹ, dụ dỗ được người mẹ ngây thơ đơn thuần tuổi đã cao, "Ổng nhất thời không chấp nhận được kết cục này, mà chúng ta lại kiên cường và lý trí hơn ổng. Chúng ta không thể để cho danh dự của cả hoàng thất và đế quốc Byron chôn theo ổng được."

"Vậy phải làm sao đây?" Hoàng hậu Iris chỉ có thể liên tục nhắc lại một câu này thôi.

Raphael chợt mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ giống y như Hoàng hậu lúc còn trẻ.

"Nếu tình huống của cha vẫn biến xấu mãi thì con cũng sẽ công bố bệnh tình của ổng luôn. Cứ như vậy, ổng chỉ còn nước thoái vị thôi. Hoặc ít nhất là con sẽ lên làm nhiếp chính. Mà ngài thì lại có thể mang cha tới một nơi khác để an dưỡng. Không phải ngài vẫn muốn rời khỏi đế đô và sống ở một nơi yên tĩnh một khoảng thời gian ngắn à?"

"Nhưng cha con... sẽ chết..."

"Con người ai cũng sẽ chết hết." Raphael bình tĩnh nói, "Chỉ có Thánh chủ mới có thể sống mãi thôi. Con biết ngài yêu cha, con cũng yêu ổng. Cho nên, chúng ta phải giúp ổng rời đi với tôn nghiêm chứ không phải mang luôn cả tiếng xấu theo mới được."

Hoàng hậu Iris kinh ngạc ngồi yên, nước mắt rửa sạch cả lớp son phấn trên mặt.

"Khi ——"

Tiếng chuông nửa đêm vang lên đột ngột, Hoàng hậu Iris hết hồn nhảy dựng lên, hai mặt nhìn nhau với trưởng tử.

Hai người cùng liên tưởng đến một chuyện —— tiếng chuông này nghe vào cứ y như đang kéo vang để báo chuyện lớn của Hoàng đế vậy!

*

Trên vương miện băng tuyết, Leon không nhịn được mà cúi đầu nhìn thời gian trên vòng tay.

"Đây là gì vậy?" Ian để ý thấy màn hình trôi nổi dưới đáy của buồng lái, trên đó có một thanh tiến độ rất dài nhưng mới đi được chút nhỏ thôi.

"Là thanh tiến độ thăng cấp của Asura." Leon nói, "Sau khi ta và nó trói chặt với nhau, nó sẽ tự mình thăng cấp và chỉ để lại một vài chức năng cơ sở để ta sử dụng thôi. Dù sao cũng đã ngủ say suốt bốn nghìn năm rồi, chương trình rất lạc hậu, có quá nhiều thứ cần phải học tập. Nó còn than phiền với ta về vụ ngôn ngữ bây giờ của chương trình đã thay đổi nữa cơ, nó cần phải tốn không ít thời gian để học lại một lần nữa đó mà."

"Than phiền?" Ian nghe mà buồn bực.

Một chiếc cơ giáp thì sao mà than phiền với loài người được chứ?

"À, quên nói cho em biết." Leon lại nổi hứng tựa như một chàng trai vừa nhận được một món đồ chơi cực đỉnh vậy.

"Ta cũng bất ngờ dữ lắm, Asura cư nhiên có chứa module cảm xúc nữa đó, trình độ nhân tính hóa cũng khá cao. Bây giờ nó đang thăng cấp nên không thể tương tác với chúng ta. Nhưng nó hoàn toàn khác với những cơ giáp mà ta đã tiếp xúc."

"Ta còn tưởng là máy móc có module cảm xúc là mấy sản phẩm thất bại nữa chứ." Ian nói, "Nhóm kỹ sư vẫn hay nói AI mãi mãi chỉ có thể mô phỏng theo nhân loại chứ không thể nào sinh ra cảm xúc giống như loài người được mà."

"Toàn là nói bậy không đó." Leon hừ cười, "Tình cảm và hành vi của loài người toàn bắt nguồn từ mệnh lệnh của đại não hết, máy móc cũng giống vậy thôi. Sướng vui đau buồn cũng chỉ là phản ứng được sinh ra dựa vào mệnh lệnh. Nếu hệ thống máy nhận được lệnh "đau buồn" thì nó tốc độ vận chuyển sẽ chậm lại, các hạng chức năng cũng bị chặn, áp lực năng lượng không đủ rồi còn sẽ ảnh hưởng tới chương trình hệ thống khác cũng như đưa ra những phán đoán trái với thông lệ nữa. Nếu vậy thì nó cảm nhận được cảm xúc đau buồn mà. Điều này thì cũng y như con người thôi."

Ian nghe mà thấy khá có hứng thú: "Những điều này toàn là Asura nói với ngươi nhỉ."

"Chúng ta không trò chuyện với nhau nhiều lắm. Nó vội đi thăng cấp rồi, nó bảo gì mà đang "học bù" đó." Leon cười," Thật ra ta nói cho nó biết ta định mang em tới đây ngắm cảnh đêm, nó còn nói cho ta biết một chuyện rất thú vị nữa."

"Chuyện gì vậy?"

"Asura nói hơn mười nghìn năm trước, Thánh chủ từng ngồi trên ngọn núi cao này và ngắm nhìn Gloria dần được dựng nên với bạn lữ của hắn đấy."

"Sao nó biết được cơ?" Ian giật nảy cả mình, "Chẳng lẽ nó từng gặp Thánh chủ rồi hả?"

"Nó bảo là người chế ra nó đã truyền những tin tức này vào trong module ký ức của nó. Chờ sau khi nó thăng cấp xong, ta sẽ để nó tán gẫu đàng hoàng với em nhé."

Leon vỗ nhẹ ghế dựa của buồng lái: "Đây là một món đồ cổ hơn bốn nghìn năm rồi, Ian. Tổ tiên của ta từng lái nó vào sinh ra tử giữa đạn pháo trên chiến trường. Asura đã chứng kiến đoạn lịch sử hỗn loạn tối tăm nhất. Nó từng thấy những anh hùng đã ra đời và ngã xuống, nó cũng thấy cảnh thành lập và diệt vong của đất nước. Ta tin rằng nó sẽ kể một câu chuyện rất dài và rất dài cho chúng ta nghe đấy."

Dường như Asura đang bận thăng cấp nghe được lời này của chủ nhân mới, ánh đèn trong buồng lái chợt lóe lên. <Midnight Waltz> đột ngột biến thành khúc giao hưởng mang tên <Reborn>.

Tiếng chuông đầu vang lên lúc nửa đêm bị làn gió mang từ dưới lòng bàn chân của hoàng cung tới tận mây xanh.

Chùm pháo hoa đầu tiên cũng bay lên trời đêm cùng với tiếng chuông này, ầm một tiếng mà nở rộ thành một đóm tia lửa lộng lẫy.

Theo tiếng đàn ung dung và giọng nữ khẽ trong, một chùm pháo hoa khác lại bắn lên không trung, rồi sau đó lại là một chùm khác... Chúng cao thấp thú vị, hình dạng không giống nhau, màu sắc phối hợp trông hài hòa và vui mắt một cách kỳ lạ.

Từ trung tâm thành phố lan rộng ra bốn phía rồi lại tụ về.

Ngay sau đó, hòa âm chợt chạy rút tới đoạn cao trào, vô số pháo hóa bay lên không từ các nơi trong thành phố rồi nhanh chóng vọt ngược về lại Tháp Trắng.

Dưới Tháp Trắng, mấy trăm bó pháo hoa xông thẳng lên trời, trông chẳng khác nào cột sáng tiếp giáp lãnh thổ của Thần hết —— nối tiếp nhau mà nở rộ.

Màu vàng chói mắt, màu tím đẹp đẽ, màu xanh long lanh... Bầu trời như bị giội lên một đống hộp thuốc màu, cũng chẳng chịu thua chị kém em gì với biển đèn của đô thị cả.

Ian bị lây nhiễm bởi cảnh tượng lộng lẫy đẹp đẽ trước mắt cũng như giai điệu của bản hòa âm, dường như linh hồn của hắn cũng nổ tung theo từng chùm pháo hoa đó, trên da đầu là từng cảm xúc ngứa ngáy, gần như không thở nổi.

Tối nay, từ đấu trường cho đến núi tuyết, những chuyện mà hắn đã trải qua, phong cảnh mà hắn đang ngắm, chúng cũng là những thứ mà hắn chưa từng nghĩ tới suốt hai mươi tám năm trong cuộc đời vừa qua.

Chỉ vì có người đàn ông này ở cạnh bên, vì có Leon của hắn, nên hắn mới có thể thấy được một thế giới đặc sắc như vậy.

Pháo hoa phản chiếu nên một cảnh tượng muôn màu muôn vẻ trong buồng lái, tựa như một cơn mộng ảo huyền.

Ian quay đầu nhìn Leon, hắn cũng thấy được nỗi kích động mà mình đang cảm nhận được trong mắt anh.

Mà nỗi kích động này lại làm cho hai người cùng đưa ra một quyết định trong lòng ——

Họ trăm miệng một lời nói:

"Quả thật ta có thể kêu gọi Thánh quang!"

"Hoàng đế muốn cấy đầu óc của ổng vào cơ thể của ta."

Yên tĩnh.

Ian hít sâu một hơi, cố nhịn một chút nhưng vẫn không nhịn được mà quát: "Cái gì cơ????"

Bản nhạc két một tiếng bị Asura khẩn cấp tắt mất.

Pháo hoa vẫn còn bắn tiếp, chiếu lên mặt mày của hai người trong buồng lái mà chợt xanh chợt đỏ.

Leon vội vã nói: "Ổng sẽ không được như ý đâu. Cha và ta đã sắp xếp xong xuôi hết rồi. Em yên tâm đi, Ian. Cả người ta từ trên xuống dưới, ngay cả một miếng da đầu cũng thuộc về em hết..."

"Ta muốn miếng da dầu của ngươi làm gì?" Ian đau đầu, "Biết chuyện này từ lúc nào? Tại sao bây giờ mới nói với ta hả? Không đúng! Chuyện này có liên quan đến vụ ngươi bị gọi về lại đế đô gấp phải không? Ngươi... nói từ đầu tới đuôi, kể cho cặn kẽ rõ ràng vào cho ta!!!"