"Ta kêu em làm gì thì em phải làm cái đó."
Tiếng chuông đúng giờ vang lên, leng keng đầy hùng hồn và không dứt, xuyên qua bóng đêm nồng nặc rồi lại bị tiếng nhạc tiếp đại được một cách trôi chảy và hòa thành một với chúng.
Từ trong đại sảnh Amethyst, những vị khách mới đang nhảy một điệu vũ tập thể truyền thống của cung đình theo tiếng nhạc vui vẻ. Những người không tham gia đứng quanh bốn phía và vỗ tay theo nhịp.
Felix IV ngồi trên ngai vàng cao cao như một con rồng già đang chiếm giữ châu báu trên núi, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt hưng phấn, ửng hồng và mê say.
Cảnh giác, lạnh lùng, bao gồm cả nét che cười và xem thường nữa.
Trong mắt của Felix, mấy kẻ quyền quý danh lưu ở khắp nơi và những thành viên hoàng thất đến từ các nước khác trông như một đám rối bị giật dây vậy.
Mà có một đôi tay ngồi cao tít ở trên vương quyền và tôn giáo đang cầm đồ điều khiển, muốn làm gì thì làm mà kéo đổi tay chân và nét mặt của họ.
"Hôm nay ngươi đã chuẩn bị ra một niềm bất ngờ trước nay chưa từng có đó anh trai." Lewis và Raphael ngồi trong ghế sô pha chia nhau một bình rượu whisky.
"Ta phải chúc mừng cho ngươi nhỉ? Lúc ai cũng nghĩ rằng ngươi sẽ mượn sức một người đồng minh ngớ ngẩn không dùng được thì ngươi lại chọn một cơ hội tốt như vậy để công bố kẻ hỗ trợ sức mạnh cho mình với mọi người. Ta vẫn luôn đánh giá thấp ngươi rồi, anh trai. Ngươi đúng là một tên Hoàng thái tử hợp lệ đấy."
"Lòng đố kị của ngươi sắp trào ra khỏi ly rượu rồi kìa." Raphael lạnh lùng bảo, "Ta chẳng biết gì về chuyện hôm nay hết. Anthony cũng nói mọi chuyện toàn là chủ trương của bản thân Leon rồi. Lúc trước hắn còn từng dặn riêng với huấn luyện viên là không được để Leon vào trận vì sợ nó sẽ bị thương nữa mà. Lúc đó ta cũng có ở đó."
"Há, đương nhiên hắn là một người cha thương yêu con trai của mình rồi." Lewis hừ cười, "Bộ cơ giáp Asura đó là đồ gia truyền mà chỉ có Hoàng đế các đời mới có thể kế thừa thôi. Vậy mà cha lại ban nó cho Leon."
"Đó chỉ là một chiếc cơ giáp cũ kỹ với lịch sử bốn nghìn năm thôi, nó còn khởi động máy được thì đã là kỳ tích rồi!" Làm Omega, Raphael chẳng hề có hứng thú gì đối với cơ giáp và phong trào thể dục thể thao hết. Dưới cái nhìn của gã, "Asura" chỉ là một chiếc xe đồ cổ mà mấy cụ già đã lái qua thôi, có đưa cho gã thì chưa chắc gã đã bằng lòng nhận đâu nhé.
"Ta không giống ngươi, Lewis." Raphael buồn bực nói, "Ta sẽ không đi tính toán với một kẻ vai dưới vì một chiếc cơ giáp. Chuyện này quả thật quá mất mặt rồi!"
Lewis bảo: "Vậy Anthony thì sao? Rõ ràng hắn đã nuôi ra một thằng con trai có năng lực tuyệt vời như vậy mà vẫn luôn che giấu thực lực của nó đấy."
"Leon không hề che giấu thực lực của mình đâu." Raphael nhấp một ngụm rượu rồi liếc mắt nhìn em trai một cái, "Chẳng phải Anthony luôn nói như thế với chúng ta à? Mấy huấn luyện viên trong trường quân đội cũng cho rằng Leon cực kỳ ưu tú mà, chỉ là nó nhất thời chưa thích ứng được với cách dạy ở đế đô thôi."
Lewis trừng mắt.
Đương nhiên là gã nhớ tới lần giải thích này của công tước Oran rồi, nhưng gã chỉ nghĩ ổng đang chống đỡ mặt mũi thôi.
Làm một sinh viên tốt nghiệp từ trường quân đội với thành tích trung bình, lời bình năm đó của huấn luyện viên với Lewis cũng chẳng khác gì Leon hết. Gã tự nhiên cho rằng mấy huấn luyện viên chỉ đang khách sáo thôi, không nghĩ tới lần này người ta lại nói thật lòng chứ!
"Lại nói." Raphael bàn tiếp, "Leon chỉ là một sinh viên hai mươi tuổi của trường quân đội thôi, dù có một chiếc cơ giáp cao cấp thì nó đã làm được gì đâu? Từ đầu đến cuối ta vẫn không thể hiểu rõ tại sao ngươi lại không vừa lòng về tình hữu nghị và ủng hộ giữa ta và Anthony tới vậy. Ta là Thái tử của cả nước, là chủ nhân tương lai của đế quốc! Hắn vốn phải chọn ta rồi."
Lewis cạn lời một lúc rồi mới nói: "Ta cũng không hiểu tại sao ngươi lại dính chặt vào cái tên nhà quê này đến thế nữa. Xét thấy quả thật ngươi cũng chưa từng ngủ với Anthony mà."
"Vì đây là tình thân đó!" Raphael ung dung bảo, "Lewis ơi, cha trách ngươi không có sai đâu. Trong mắt ngươi chỉ nhìn ra vương miện mà chẳng thấy được tình thân gì hết!"
Raphael đứng lên, khuôn mặt đã lớn tuổi nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người tỏ vẻ lạnh lùng ngạo mạn rồi xoay người rời khỏi.
Tiếng chuông đã gõ xong, cơ thể như tượng sáp của Felix IV cuối cùng cũng giật giật, ông chuẩn bị đi khỏi chỗ.
Ông đứng dậy phất tay với khách khứa đang hành lễ với mình, ra hiệu họ chơi tiếp đi.
Lúc sắp rời khỏi tầm mắt của đám người, bước chân của Felix chợt lảo đảo một phen, nếu không phải Hoàng hậu Iris và quan hầu đúng lúc đỡ lấy ông thì có lẽ ông đã ngã trên mặt đất rồi.
Trong đám người nổi lên mấy tiếng xôn xao nhỏ bé. Nhưng bọn quan hầu đã bước tới và vây quanh Hoàng đế mà vội vã rời đi rồi.
Tiếng chuông cuối cùng theo gió đêm ùa về phía ngọn núi cao cao ở đằng xa.
Leon nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trong sáng của người ở trước mắt và đợi hắn trả lời mình.
"Vậy thôi đó hả?" Ian cười phụt, "Mặc dù ta định lập tức rời khỏi và trở về tu viện, nhưng ở lại với con qua hết buổi dạ hội này cũng không phải là không thể..."
"Không phải là tham gia buổi dạ hội với ta đâu." Leon kéo tay Ian, mân mê ngón út mềm mại của hắn rồi véo nhẹ một chút, "Kể từ bây giờ cho đến lúc mặt trời mọc, mọi điều đều phải nghe lời của ta. Ta kêu em làm gì thì em phải làm cái đó."
"Ta biết ngay là con sẽ không bỏ qua cho ta một cách đơn giản như vậy mà." Ian bảo, "Chờ đã, lỡ đâu chuyện con bắt ta làm là lại đồng ý thêm vô số yêu cầu của con thì sao..."
"Ta sẽ không làm chuyện nhàm chán như vậy đâu nhé!" Leon không bàn nữa, "Nói mau đi, cuối cùng em có đồng ý hay là không đây?"
Ian thực sự không làm gì được anh hết: "Đương nhiên là đồng ý rồi, đại nhân của ta ơi. Mitchell xin ra sức cho ngài. Xin hỏi có thể làm gì cho ngài đây?"
"Có chứ." Leon nói, "Đầu tiên, ta muốn mời em nhảy một bản nhạc. Mà em lại không thể nói không đâu."