Liệp Quang

Chương 45




"Nếu bây giờ ta hôn em, em sẽ tức giận."

Nhưng sau khi Leon bọn họ rời đi không bao lâu, ông trời đột nhiên trở mặt và bắt đầu một cơn bão tuyết điên cuồng.

Ian vừa bước ra từ trong buồng tắm, gió lớn đã gào thét ngoài cửa sổ, thổi thành cả khung trời tuyết lớn.

Lòng hắn không khỏi chìm xuống.

Đối với đám người ở khu Thượng thành mà nói, bão tuyết chỉ gây trở ngại cho việc đi ra ngoài thôi. Nhưng đối với mấy người dân bần sống ở khu Hạ thành đơn sơ mà nói, đó là một tai nạn đầy khổ cực.

Mà mọi chuyện quả thực đã phát triển theo hướng xấu nhất.

Hừng đông, lúc Ian đang say giấc nồng, hắn đột nhiên tỉnh ngủ vì tiếng gõ cửa.

Ngoài cửa sổ là một màu đen kịt, lúc bấy giờ là năm giờ sáng nhưng Adway đã ăn mặc chỉnh tề rồi. Gã cũng không mặc áo choàng và áo ngoài mà là một chiếc quần dài già dặn gọn gàng cùng một chiếc áo lông, đầu đội mũ len.

"Xin lỗi vì đã quấy rầy giấc mộng đẹp của cậu nhé." Cha xứ Adway trực tiếp xông vào trong phòng, kéo tủ quần áo của Ian ra và tìm đồ giùm hắn, "Có một vụ cháy đã xảy ra ở khu Tây vào một tiếng trước, lửa cháy càng lúc càng lớn, đã lan tới nửa quảng trường rồi. Nhóm dân bị nạn đầu tiên chẳng mấy chốc nữa sẽ tới giáo đường. Tôi cần phải tới hiện trường vụ cháy, cậu phải thay tôi thu xếp dân bị nạn đấy."

Adway bỏ áo len và áo lông vào trong lồng ngực Ian: "Lúc làm việc thì vẫn phải ăn mặc thuận tiện một chút. Tôi có thể tin rằng cậu có thể bảo vệ tốt hậu phương lớn này không?"

"Đương nhiên rồi ạ!" Ian đã bắt đầu mặc đồ vào.

Adway gật đầu rồi mang một đám tu sĩ khỏe mạnh trẻ trung cắm đầu vào trong gió tuyết.

Ian chạy nhanh vào tầng hành chính, gõ vang đồng hồ, gọi tất cả các tu sĩ đang còn mơ mộng dậy, tập hợp mọi người rồi đưa ra mệnh lệnh đâu vào đấy.

"Lấy hết những nguyên liệu nấu ăn ra đây. Hôm nay chúng ta có thể sẽ tiếp đón rất nhiều nạn dân, trước mắt vẫn chưa tính được số người đâu."

"Liên hệ với Tòa thị chính, cục cảnh sát, nói cho bọn họ biết rằng chúng ta đang tiếp nhận dân bị nạn."

"Xin giúp tôi hỏi thử đường dây cứu trợ thiên tai riêng của Tòa thánh, chúng ta cần họ điều một lượng đồ giúp nạn thiên tai tới đây khẩn cấp."

Tuy cha xứ trẻ chỉ mới tới tu viện mấy ngày nên phần lớn người ở đây cũng chưa thân thuộc gì với hắn cho lắm, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh và thận trọng cũng như nghe được lời nói kiên định và ôn hòa của hắn, những tu sĩ vốn còn lo sợ cũng đã bình tĩnh lại.

"Mấy ngày tới đây phải khổ cực cho các anh em rồi." Ian nhìn mọi người xung quanh, "Thánh chủ giao cho chúng ta trách nhiệm cứu trợ con dân gặp phải cực khổ, bây giờ đã đến lúc chúng ta thực hiện nghĩa vụ này rồi. Nhưng trước vụ đó, tôi còn cần mọi người phối hợp với tôi một việc nữa —— "

Khuôn mặt tuấn tú của cha xứ đột nhiên trở nên lạnh lẽo, bắn ra ý lạnh khiến người ta sợ hãi.

"Tôi biết trong tay mọi người ít nhiều gì cũng có tích phân mua được từ bên ngoài và đang chờ để bán đi vào đêm giao thừa ngày mai. Bây giờ, tôi hi vọng mọi người có thể giao chúng nó ra đây!"

Ian bỗng nhiên lại nở một nụ cười hòa ái: "Thánh chủ sẽ tha thứ cho lòng tham của mọi người trước đó nhưng cũng không bảo đảm là sẽ cho mọi người thêm một cơ hội để hối cải đâu. Xin mọi người hãy cân nhắc."

Tất cả tu sĩ đều cứng đờ.

Trong bão tuyết, nhóm dân bị nạn đầu tiên đã mang người nhà tới tu viện Thánh Miro.

Cửa lớn của giáo đường từ từ mở ra. Ian tự mình đứng đón người trước cửa.

"Thánh chủ phù hộ cho ngài thưa cha xứ." Dân bị nạn dùng đôi môi tím bầm vì lạnh lẽo hôn lên nhẫn pháp của cha xứ.

Lý do vụ cháy xảy ra ở khu 96 này là vì nguồn cung cấp năng lượng dành cho đồ dùng gia đình bị cắt giữa bão tuyết, những gia đình trong khu không thể làm gì khác hơn là nhóm lửa sưởi ấm. Sau nửa đêm, đống lửa không có ai canh giữ đốt cháy rèm cửa sổ, sau đó mất luôn khống chế mà lan tràn trong khu vực có mật độ dân số cao này.

Tắc đường, thiết bị cứu hỏa lạc hậu, hơn nữa vì bị bão tuyết cản trở nên lửa cháy đã lan tới bốn quảng trường, cháy cho tới trưa mới được khống chế.

Gần đến hơn hai nghìn người không có nhà để về, tất cả đều chạy tới tu viện và yêu cầu được che chở.

Sau buổi trưa, gió mạnh rốt cuộc cũng ngừng lại nhưng bão tuyết vẫn lớn như trước. Adway trở về tu viện với vẻ mặt xám xịt, nhét sandwich và một ly nước nóng to vô miệng, gương mặt tuấn tú đen như đáy nồi.

"Thế nào?" Gã và Ian trăm miệng một lời mà hỏi đối phương.

Ian cười khổ, bảo: "Trong tu viện đã đông nghẹt người rồi, quần áo không đủ để dùng, đồ ăn cũng sắp hết cạn. Đợt phẩm đầu tiên đến từ đội cứu trợ thiên tai của Tòa thánh đã dùng hết nhưng đợt thứ hai vẫn chưa thấy bóng. Bên ngài thì sao?"

"Mấy căn hộ của các gia đình gặp nạn đều vi phạm nghiêm trọng vào điều mục của tòa nhà hết." Adway âm trầm nói, "Tôi đã sớm báo cáo với Tòa thị chính nhiều lần và kêu bọn họ đi xử lý rồi. Nhưng mấy năm qua, tất cả vẫn như cũ, mãi đến tối hôm qua."

"Tất cả những điều này thực sự cũng không thể đổ lỗi cho bọn tôi được." Một viên chức nhỏ từ Tòa thị chính đến giúp đỡ đang đứng ở bên cạnh oán giận, "Cha xứ, ngài không phải không biết rằng bọn tôi vốn chẳng có chút oai nghiêm gì ở khu 96 cả. Mọi người căn bản cũng không nghe theo lời khuyên của bọn tôi. Cho dù nhất thời phá hủy chỗ ở thì bọn họ quay đầu lại vẫn chứng nào tật nấy thôi."

"Đó là bởi vì bọn tôi cần có một chỗ đặt chân và nghỉ ngơi đó mấy ông lớn." Dân bị nạn kêu lên.

"Nhưng chỗ ở của các người không an toàn. Bọn tôi cũng muốn tốt cho các người thôi."

"Nhưng ngài vẫn phải cho bọn tôi một chỗ ở chứ. Chẳng lẽ ngài muốn bọn tôi ngủ ngoài đường rồi bị gió tuyết đông chết à?"

"Cả xã khu cần phải lên kế hoạch chỉnh đốn lại lần nữa rồi." Có tu sĩ cảm thán.

"Người nào sẽ lo việc này và ai sẽ là người bỏ tiền ra đây? Hoàng đế sẽ mặc kệ bọn tôi thôi. Nhưng đối với Thánh chủ mà nói, mấy con châu chấu như bọn tôi này chỉ cần sống sót là được. Có thể sống sót đã là ơn đức mà ông ta ban tặng chúng tôi rồi đấy."

"Xuỵt —— chỗ này là giáo đường đó!"

Trong tiếng bàn luận xì xào của nhóm dân bị nạn, Adway rót cà phê ngọt vào trong cổ họng, thở ra một hơi dài.

"Gắng sức cầu xin thần linh phù hộ đi cha xứ Mitchell." Gã liếc mắt nhìn Ian một cái, "Bây giờ là lúc cần cậu đi kêu gọi Thánh quang rồi đấy."

Ian cúi đầu, cầm trong tay một thứ gì đó đưa cho Adway.

"Thứ này không thể sánh bằng Thánh quang nhưng ít nhiều gì vẫn có một chút công dụng."

Vẻ mặt của Adway đột nhiên thay đổi.

"Cậu chiếm được nhiều tích phân như thế bằng cách nào?"

"Đừng hiểu lầm, đây không phải là thứ mà tôi đã cất giấu đâu." Ian bỗng nhiên lên giọng, lớn tiếng nói trước mặt mọi người, "Những thứ này toàn là tích phân mà các tu sĩ trong tu viện đã tích cực quyên tặng đó cha xứ. Điều kiện của bệnh viện trong xã quá đơn sơ, nếu người bị thương nặng có được số tích phân này, họ cũng có thể vào khoang trị liệu trong bệnh viện đa khoa. Thánh chủ bảo chúng ta phải yêu thương người đời, chúng ta sẽ dùng hết khả năng để che chở con dân của mình!"

Đám người vang lên những tiếng thở dài đầy cảm kích.

"Cảm ơn Thánh chủ!"

"Mong Thần phù hộ cho các ngài, cha xứ tốt bụng."

Adway hít sâu một hơi, gật gật đầu với Ian. Gã rót cà phê ngọt vào trong cổ họng, áo choàng vung một cái, một lần nữa nhào vào trong gió tuyết ngoài cửa như một con diều hâu.

Đêm đó, Ian chỉ mặc ít quần áo và ngủ trong túc xá chưa tới bốn tiếng thì đã bị gọi dậy.

Một nhóm dân bị nạn đi nhờ vả Tòa thị chính nhưng lại không chiếm được quần áo và thức ăn nên lại chạy về tu viện. Trong đám bọn họ còn có rất nhiều người bệnh. Ian chỉ kịp uống vội một ly trà nóng rồi đã dấn thân vào trong công việc rồi.

Lúc đám người ở khu Thượng thành chuẩn bị ăn mừng năm mới, lễ đường của tu viện Thánh Miro đã chật ních dân bị nạn. Trong không khí toàn là mùi mồ hôi khó ngửi. Người bệnh nằm rên rỉ trên đất, con nít thì đang gào khóc.

Ian đi vào trong đám người, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt phẫn nộ mà lại uể oải kia.

"Cha xứ." Có người gọi hắn.

"Monin?" Ian nhận ra đứa nhỏ đã từng chào hàng tích phân với hắn. Cả người nó tàn tạ, nó ôm chặt một đứa bé trông rất giống mình, hai anh em đang cuộn người trong một chiếc chăn mỏng.

"Cám ơn ngài, cha xứ." Hai mắt của Monin đỏ chót, "Mọi người cũng không nghĩ rằng các ngài sẽ làm vậy, tụi con cảm kích lắm. Hồi nãy bọn họ nói với con, vết thương của mẹ con đã không sao rồi. Cha xứ Adway đang trên đường đưa bà ấy tới bệnh viện đa khoa ạ."

"Bọn ta nên làm như thế, nhóc con." Ian ngồi bên cạnh nó, kinh ngạc phát hiện thứ mà đứa bé đang cầm chơi trong tay không phải là đồ chơi mà là một bàn tay của máy hầu hạ.

Chắc là một chiếc máy hầu hạ hết hiệu lực nào đó đã bị tháo dỡ và thu hồi, Monin chỉ nhặt món linh kiện về để làm đồ chơi cho em trai thôi.

Ian đưa sự chú ý của mình về lại trên người Monin, hắn ngỏ lời khuyên: "Sau này con cố gắng đừng bán tích phân nữa nhé. Con không biết mình sẽ cần nó lúc nào đâu."

"Nhưng bọn con cần tiền ăn cơm mà." Monin nói, "Tiền làm công của bọn con thực sự ít dữ lắm."

Ian cũng biết rằng mình không thể kết thúc cái vòng lẩn quẩn này chỉ bằng mấy lời khuyên đơn giản được.

Đứa bé lật bàn tay người máy sang rồi nhìn qua nhìn lại một lúc lâu, vẻ mặt nghiêm túc, bỗng nhiên móc một chiếc dao đa năng từ trong túi áo len ra rồi bắt đầu chơi với bàn tay của người máy.

Bé thoạt nhìn chỉ chừng bảy, tám tuổi, bàn tay trông vẫn còn non nớt, nhưng cách bé cầm rao dĩ nhiên rất thành thạo. Chớp mắt một cái, bé đã linh hoạt tháo dỡ vỏ ngoài ra sau đó chọc nguấy những bộ phận phức tạp bên trong rồi.

"Từ lúc sinh ra tới giờ Kathy đã không nói." Monin trìu mến sờ sờ tóc em trai, "Nhưng nó rất thông minh. Sau khi con dạy nó nhận biết mặt chữ, nó vẫn luôn tự học ở nhà. Bây giờ chẳng có vật dụng trong nhà nào mà nó không biết sửa hết.."

Trong lúc trò chuyện, mạch năng lượng trong bàn tay người máy cư nhiên sáng lên một chút. Nó tự có đủ vùng năng lượng dự bị, dĩ nhiên vẫn có thể hoạt động!

Rắc một tiếng, bàn tay người máy nắm thành quả đấm, rồi lại lập tức chậm rãi buông ra.

Sắc mặt của Kathy trông nhẹ nhõm hơn. Bé kết nối dây thần kinh của cánh tay người máy với chiếc vòng tay cũ của mình, ngón tay khẽ di chuyển, bàn tay người máy cũng chuyển động theo.

Ian nhìn mà than thở: "Em trai con là một thiên tài đó Monin."

"Ai cũng nói vậy đó ạ." Monin tự hào nói.

Kathy giơ tay, bàn tay người máy chìa về phía Ian. Ian hiểu ý và cụng tay với người máy.

"Kathy rất thích ngài." Monin nói, "Nó rất ít khi giao lưu với người ngoài ạ."

Ian nở một nụ cười ôn nhu với đứa bé vừa nghiêm mặt lại kia.

"Cha xứ, trông sắc mặt của ngài cũng không mấy tốt đâu." Monin ân cần nói.

Quả thực lúc này Ian đã mệt lắm rồi, từ lúc rời giường tới giờ, hắn cũng chỉ uống một ly trà nóng bỏ thêm sữa bò thôi. Mà cảm giác uể oải quá độ đã làm cho hắn mất đi cảm giác đói bụng. Có nhiều dân bị nạn ăn đói mặc rét như vậy, hắn cũng không nuốt nổi cơm.

Đây cũng là lần đầu tiên Ian đối mặt với biển khổ chân thực nhất trên đời từ khi tuyên thệ nhận chức tới nay.

Mà ngay lúc Ian cho rằng vấn đề nghiêm trọng nhất chắc cũng chỉ là cảnh tượng trước mắt thôi, tình huống thoáng chuyển biến một cách đột ngột rồi nhanh chóng trở nên tệ hơn.

Lý do là vài tên quan chức ở Tòa thị chính tới đây xem xét khu vực, không chỉ tỏ thái độ ngạo mạn mà còn nói không biết lựa lời, chọc giận hết những dân bị nạn vốn đã có sẵn một cục tức trong bụng rồi.

Lúc đó Ian đang dặn dò đầu bếp làm thêm một phần canh thịt cho phụ nữ có thai và trẻ con trong nhóm dân bị nạn ở trong nhà bếp. Bên ngoài đột nhiên ồn ào tiếng người, tiếng gầm gừ phẫn nộ của mấy người đàn ông xuyên qua cửa phòng bếp.

Ian vội vã chạy tới lễ đường. Trong đình của tu viện, đất tuyết đã bị giẫm thành bùn, nhóm dân bị nạn đang chửi rủa mấy kẻ đang bao vây xung quanh.

"Tiên sư nó, ông đang trách cứ bọn tôi yếu ớt phải không? Trong mắt bọn quan chức lớn các ông, dân bần bọn họ đói bụng là một chuyện hiển nhiên hả?"

"Cái gì mà nhà bọn tôi tự sửa, lửa chúng tôi tự nhóm thế? Ý ông là bọn tôi tự chuốc lấy tất cả những chuyện này hả?"

"Tại sao cũng đi làm và nộp thuế như người ta nhưng mạng của đám nhà nghèo bọn họ lại không được xem là mạng người chứ?"

"Nếu kẻ gặp phải tai hoạ là đám ông lớn trên khu Thượng thành, mấy ông có thất lễ với bọn họ như vậy không?"

"Mọi người bình tĩnh lại một chút đi!" Ian tìm đường chen qua đám đông, đứng giữa quan chức và dân bị nạn, "Vì Thánh chủ, xin đừng cãi vã ở đây ạ."

"Cha xứ, ngài tới nghe bọn họ nói cái đách gì đi!" Người đàn ông dẫn đầu nhóm dân bị nạn tức giận khủng khiếp, "Mấy thứ "chó chết" này, vừa kiểm kê số người tử vong vừa oán giận bọn tôi mang đến phiền phức cho bọn họ đấy!"

"Tôi chỉ đang nói tất cả những điều này toàn vì mấy người làm trái quy tắc mà ra thôi. Là tự mấy người không nghe lời khuyên của chính phủ mà." Quan chức nói.

"Xin ngài đừng lên tiếng nữa ạ!" Ian cố nén lắm mới không phun ra hai chữ "ngậm miệng" với quan chức kia.

"Tất cả không được nhúc nhích!" Một tên cảnh sát chạy tới, tay đè lên chỗ để súng, "Tất cả lui ra! Không được quấy rầy quan chức chính phủ và các vị cha xứ."

Dân bị nạn giận lên, dồn dập chửi rủa, từng bước ép các quan lại vào góc hành lang.

"Xin mọi người hãy bình tĩnh một chút ạ!" Ian không ngừng kéo quan chức lui về sau, khàn cả giọng mà gọi, "Vị tiên sinh này xin lỗi mọi người vì đã nói ra những lời không thỏa đáng ạ. Xin mọi người hãy ngồi xuống trước..."

Nhóm dân bị nạn lớn tiếng chửi bậy, từng bước ép sát, lòng căm thù ùa vào bờ như một đợt sóng lớn.

"Anh còn lo gì nữa thế?" Quan chức đã sợ đến tái mét mặt mày, rít gào với cảnh sát.

"Mọi người đừng kích động!" Ian hét lớn với cảnh sát, "Đừng dùng súng, cậu sẽ khiến tình huống trở nên tệ hơn thôi!"

Nhưng tên cảnh sát đã hoảng sợ đến mức móc súng ra rồi.

Hành động này hoàn toàn chọc giận bọn đàn ông trước mặt hắn.

"Mày dám nổ súng không? Mày cái thằng tay sai của chính phủ này!"

"Đừng nổ súng!" Ian quát, trở tay đẩy quan chức về phía cửa lớn rồi xoay người phóng về phía cảnh sát.

"Nổ súng đi!" Một kẻ khỏe khắn gào lên, "Mày chỉ biết làm vậy thôi mà ——"

Cảnh sát sợ hãi, tay cầm súng run rẩy dữ dội.

Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Ian nhào tới, cầm tay hắn chĩa lên trời.

Một chùm quang tử xanh lam bắn ra, bay thẳng lên bầu trời đêm, đùng một phát trúng phải một bóng đen trên đầu rồi nổ thành một đống tia lửa.

Một giây sau, một vệt sáng to đùng trông cực kỳ chói mắt chiếu xuống từ giữa bóng đen khiến tất cả mọi người không mở mắt ra nổi.

Hai tiếng còi tít tít truyền tới, một giọng nói cà lơ phất phơ vang lên: "Xin các tiên sinh hãy nhường đường chút nào. Mọi người có thể đợi tí nữa rồi hẳn đánh thằng nhóc kia, nhưng xin hãy để cho chúng tôi dỡ đợt hàng cứu trợ thiên tai riêng cho dân bị nạn này trước đi ạ."

Hàng cứu trợ thiên tai riêng?

Nhóm dân bị nạn cũng không để ý tới chuyện đánh người nữa mà lập tức lùi lại.

"Rút súng lại!" Ian quát với tên cảnh sát kia, "Chỗ này là tu viện, là nơi phụng dưỡng Thánh chủ, bất cứ người nào cũng không được sử dụng vũ khí ở đây hết!"

Một chiếc phi toa vận tải khổng lồ đáp xuống trong đình, cửa khoang sau được mở ra, có một người trẻ tuổi xa lạ đang đứng đó. Nhóm dân bị nạn hoan hô một hồi và chen chúc đi tới nhận lấy hàng cứu trợ.

Trên thân chiếc phi toa này phun đủ loại màu sắc, chữ viết và hoạt hình, còn kèm theo hiệu ứng đèn huỳnh quang nữa, trông như một con cá sư tử ở vùng nhiệt đới, hiển nhiên không phải đến từ Tòa thánh.

"Há, cha xứ Mitchell." Người trẻ tuổi kia cư nhiên quen biết Ian, cười hì hì mà chào hỏi với hắn, "Rất vui khi có thể gặp lại ngài ạ."

Gặp lại?

"Cha xứ Mitchell!" Tu sĩ mừng như điên chạy tới, "Bên ngoài có rất nhiều máy bay vận tải đưa hàng cứu tế tới đó! Trời ơi! Cảm ơn Thánh chủ!"

Hắn kéo Ian chạy ra ngoài tu viện.

Người trẻ tuổi kia kêu la ở sau lưng bọn họ: "Không phải Thánh chủ đưa tới cho các người đâu, là bọn tôi..."

Ngoài tu viện vốn đã đông nghẹt dân bị nạn, không có đường để đi, bà con đang co người sưởi ấm ở lề đường. Nhưng vào giờ phút này, mấy chiếc phi toa to nhỏ không đồng đều đang chậm rãi bay xuống và lơ lửng trên quảng trường nhỏ.

Khoang cửa mở ra, từng bao vật phẩm lớn nhỏ được thả xuống giữa đám người đang trông mong. Dân bị nạn chen chúc ở dưới, phát ra từng trận reo hò.

Đêm đông tới sớm. Đèn nê ông đỏ của thành phố chen lấn để lóe sáng, trang điểm chưng diện để đi tiệc tối và định vượt qua những giờ cuối cùng của năm cũ với bộ dáng long trọng đẹp đẽ này.

Sau bức màn sân khấu lộng lẫy, trong quảng trường u ám và lạnh lẽo, ánh lửa và đèn phi toa rọi sáng cả vùng đất và đôi mắt của đám người chịu đủ cực khổ này.

Ian kinh ngạc nhìn tình huống trước mắt này, hắn nói không nên lời.

Một chiếc phi toa đen huyền hạ cánh bên cạnh suối phun, một người thanh niên nhảy xuống từ phía trên, anh xuyên qua đám người đang chen chúc mà đi về phía Ian.

"Chào buổi tối thưa cha xứ Mitchell! Chiến đội của bọn ta nghe bảo chỗ của ngài đang có rất nhiều kẻ đáng thương cần trợ giúp nên tạm gom một chút hàng hóa đưa tới, hy vọng có thể mang đến tác dụng nhé."

Thanh niên tinh thần phấn chấn, tóc ngắn màu vàng gọn gàng đang tung bay trong gió, trang phục màu đen nhưng cả người lại đang cố tình tỏa sáng.

"Mong Thánh chủ phù hộ dân bị nạn, và cả ngài nữa."

Trong nháy mắt này, sống mũi của Ian đột nhiên đau xót, một giọt nước mắt đã nhiều năm rồi hắn chưa cảm nhận được sự hiện diện bỗng trào ra.

Rất nhiều năm sau, Ian có nhắc lại câu chuyện này với Leon, cảm xúc vẫn sâu sắc.

"Trước lúc đó, em còn xem mình là tiền bối và người bảo hộ của anh. Nhưng vào thời khắc ấy, em chợt phát hiện, Leon của mình đã lớn rồi, đã có thể bảo vệ và chăm sóc người khác rồi. Lần đầu tiên em nhận ra rằng mình có thể dựa vào anh. Em thậm chí còn sẽ ngưỡng mộ anh nữa. Sợ rằng những lời nói lẫy năm đó của anh thực sự đang dần trở thành sự thật rồi đấy."

Một tiếng sau, sau khi ăn một bữa chiều đơn giản trong phòng ăn xong, Leon được toại nguyện mà bước vào trong túc xá của Ian.

"Nhỏ quá." Leon ngồi trên giường, hai chân duỗi thẳng, có thể đạp tới vách tường đối diện luôn.

Ian ngồi ở trước bàn đọc sách, tay chống lấy hai má, vẻ mặt uể oải, nhưng ánh mắt nhìn về phía Leon lại hết sức vui sướng và ôn nhu.

"Mấy người đó là bạn của con hết đó hả?"

"Cả chiến đội luôn." Leon nói, "Hôm qua, ta vừa nhìn thấy tin tức là biết ngay tình huống bên này của em chắc chắn sẽ không ổn. Nhưng hôm qua ta và cha phải vào cung yết kiến, hôm nay mới trở về. Nghe nói vừa nãy trong này thiếu chút nữa đã bạo động rồi hả? Em không bị gì chứ?"

"Chỉ có mấy người đang cãi nhau thôi." Ian hời hợt, "Xin lỗi, bởi vì chuyện của ta mà con phải lãng phí nhà hàng cao cấp mà con đã hẹn trước rồi. Thực ra con nên tới Tháp Trắng chơi với mấy người bạn của mình đi. Phía bên này của ta vẫn có rất nhiều công việc cần phải thu xếp lắm, sợ là phải bận tới khuya luôn đấy."

Cha xứ Adway đã trở về, gã cũng mang tới một tin tốt: Chính phủ của khu nhường một tòa nhà văn phòng bỏ không ra để cung cấp nơi cư trú tạm thời cho dân bị nạn, giúp bọn họ vượt qua trời đông giá rét này.

Nhóm dân bị nạn trong tu viện dồn dập đứng dậy thu xếp rời đi. Lúc bọn họ đi rồi, Ian vẫn còn rất nhiều công văn để đối phó khi cấp trên hỏi xuống mà hắn phải làm lắm.

"Em cảm thấy ta có thể bỏ lại em rồi tự mình chạy vào trong thành phố để mua vui dưới tình huống như vầy à?" Leon không biết nên khóc hay nên cười, "Ta là một người không tim không phổi như thế sao?"

"Nhưng..."

Leon nghiêng người dán sát về phía Ian, bắt lấy cái tay đang buông xuống của hắn.

"Ta chỉ muốn đón năm mới với em thôi, Ian. Ở nơi nào, đón năm mới ra sao, cũng không quan trọng. Quan trọng là... ngay lúc tiếng chuông kia vang lên, chúng ta ở bên cạnh nhau và là người đầu tiên chúc phúc cho đối phương, giống như lúc chúng ta còn ở Friel vậy đó."

Ian rũ mắt nhìn tay đang bị nắm chặt, một lúc lâu cũng không hề lên tiếng.

Ian mang công văn về túc xá xử lý. Leon lại muốn viết thay nên anh kêu Ian nằm nghỉ trên giường, chỉ cần dùng miệng là được rồi.

Ian đã mệt mỏi tới mức không mở mắt nổi nữa, ngay cả sức lực để phản kháng cũng không có mà đã bị Leon nhấn ngã xuống giường.

"... Nhận được thái độ hợp tác tích cực của nhân viên cảnh vụ, duy trì an ninh trật tự tốt..." Giọng nói của Ian dần nhỏ lại.

Leon quay đầu, không ngạc nhiên chút nào khi nhìn thấy Ian đã nhắm chặt mắt lại, hô hấp trở nên dài hơn, hắn đã ngủ say rồi.

Leon nhẹ nhàng kéo chăn trùm lên người Ian, sau đó trông coi ở bên cạnh hắn, yên tĩnh mà chuyên tâm nhìn chằm chằm hắn, ngồi đó một lúc lâu.

"Nếu bây giờ ta hôn em, em sẽ tức giận." Leon nói rất khẽ, "Hôn lên trán một chút chắc là được nhỉ. Nhưng mà ta không hôn đâu nhé."

Thanh niên cười rộ lên, ánh mắt lưu luyến giàu tình cảm.

"Ta gấp cái gì chứ? Ta còn chưa được hai mươi tuổi nữa, mà em cũng sẽ không thể bị những kẻ khác cướp đi. Ta vẫn còn nhiều thời gian lắm."

Anh chỉnh đèn tối lại rồi bắt đầu viết báo cáo thay Ian.