Liệp Quang

Chương 34




"Anh phải dùng hết khả năng không mang những mùi vị giết chóc và máu me ở bên ngoài đến trước mặt Ian."

Ánh đèn đột ngột tắt ngúm, thuyền đánh cá lần thứ hai chìm vào trong bóng tối.

Tia sáng màu xanh giữa ngực trên áo giáp của chiến sĩ hơi loé lên, một làn sóng âm quỷ dị vù một tiếng lan rộng ra.

Đám hải ngẫu vốn còn rúc người dồn dập ở trong góc bị dẫn ra ngoài. Dưới sự kích thích của sóng âm, chúng càng ngày càng nóng nảy hơn, nhe răng hí lên, cào cào boong tàu, cuối cùng không nhịn được sự dụ dỗ mà nhào về phía binh sĩ giáp nhẹ.

Hai tay của binh sĩ giáp nhẹ run lên, kiếm bạc trên hai cánh tay bắn ra. Ánh kiếm mỏng quét ngang và xuyên qua thân thể của bọn thủy quái, chém mấy con dị thú này thành mảnh vụn trong nháy mắt.

Hải ngẫu ở xung quanh lại không hề sợ sệt gì hết, sóng âm làm cho chúng xem binh sĩ cơ giáp này là một con thú mạnh đang xâm lấn địa bàn của mình, bản năng bảo vệ của bộ tộc khiến cho chúng con trước ngã xuống mà con sau đã xông lên để cố gắng đánh đuổi đối phương.

Hai tay của binh sĩ giáp nhẹ khẽ cầm kiếm lên, bóng người cao to dũng mãnh vừa kỳ dị vừa linh hoạt, anh thong thả dạo chơi giữa cả bầu trời toàn là đám thủy quái này, chẳng khác nào một con cá mập xanh, hai cây kiếm như răng nhọn của nó xuyên qua máu thịt dày đặc và cắn xé đám thủy quái kia thành thịt nát.

Những phần chân tay bừa bãi đứt đoạn của bọn thủy quái lăn đầy trên boong tàu, mưa gió cũng không thể trung hòa mùi tanh khủng khiếp trong không khí. Sóng âm từ từ tăng lên làm cho bọn hải quái không sợ chết chóc mà không ngừng vồ tới như đã trúng phải lời nguyền.

Một con hải ngẫu thủ lĩnh chiếm lấy một vị trí cao, thân thể trông khoảng chừng một đứa bé, phần đuôi thô to ầm ầm gõ lên khoang tàu bằng kim loại, nhe răng nanh lộ miệng mồm rồi và phát ra những tiếng rít đầy chói tai.

Dưới lời kêu gọi của nó, càng nhiều dị thú màu đen nhảy lên thuyền đánh cá từ dưới sóng biển và vây quanh bốn phía của binh sĩ giáp nhẹ hơn nưa

Hai tay của binh sĩ giáp nhẹ vừa rụt lại, cán kiếm kết nối với nhau, gộp hai làm một. Kiếm hoa biến thân thành một chiếc cối xay thịt thật lớn, chém đống thủy quái đang cuồn cuộn vọt tới thành một bãi tan tành, máu thịt tung toé.

Hải ngẫu bị chém đứt đuôi ngã trên boong thuyền vẫn đang liều mạng giãy giụa. Đôi giày sắt đầy đinh nhọn của binh sĩ đạp lên từng chiếc đầu lâu vỡ vụn của đám hải ngẫu, óc tím bị nhão thành một đống.

"Kẹt kẹt ——" đám thú điên cuồng gào thét.

Tất cả thủy quái cùng phát động tấn công về phía binh sĩ giáp nhẹ, bao bọc anh lại thành một trái cầu đen lớn.

Một con sóng to ập tới, ném thuyền đánh cá lên đỉnh sóng cao.

Giữa cơn xóc nảy kịch liệt, trái cầu đen đột nhiên nổ tung ra từ chính giữa.

Trên giáp nhẹ có mấy vòng tròn lưỡi liềm to bằng lòng bàn tay bật lên rồi bắn ra những lưỡi dao nhỏ dài, bóng dáng ma mị qua lại giữa đám hải ngẫu,để lại một đống tay chân cụt ngũn như mới gọt dưa cắt rau.

Thuyền đánh cá rơi xuống từ trên đỉnh sóng, thân thuyền gần như nghiêng thành một góc vuông. Đúng ngay lúc này, đám thú thả người nhảy một cái nhào tới từ phía sau binh sĩ.

Binh sĩ vung tay một cái, kiếm hoa lượn vòng bắn ra, cắt đứt máu thịt của chúng, chiêu che chắn trông như đang thắp sáng cả buổi đêm. Bản thân anh thì lại thả người nhảy lên rồi một cước đạp lên mép thuyền, kéo con thú đang quấn trên cổ mình xuống.

Giáp nhẹ treo lơ lửng trên đỉnh sóng. Mũi chân của binh sĩ chấm lên bọt nước, hai tay cầm lấy cái mồm đang mở lớn của con thủy quái rồi bặt một tiếng xé nó thành hai nửa!

Mọi người trong phòng thuyền trưởng lăn thành một đoàn, ngã đến nỗi sưng mặt sưng mũi.

"Thuyền lật hả?"

"Không... vẫn chưa..."

Mưa rào còn đang càn quấy nhưng đám thủy quái vốn bao quanh phòng thuyền trưởng kia đã biến mất. Lờ đi cơn mưa rào và sóng biển, ngoài khoang tàu dĩ nhiên càng ngày càng trở nên yên tĩnh.

Ánh đèn sáng lên lần thứ hai và phủ lên cả con thuyền đánh cá.

Cửa rầm một tiếng được mở ra, một chuỗi tiếng kêu sợ hãi vang lên.

Gió cuốn mưa ào vào, cơ giáp khôi ngô như đang chiếm lấy toàn bộ khuông cửa.

Cánh tay của cơ giáp giơ nhẹ lên, máu đen vẫn đang chảy xuống chiếc kiếm bạc đã được thu lại trên cánh tay. Mũ bảo hiểm được tách ra, hiện lên một khuôn mặt tuấn tú cùng với khí thế anh dũng.

Da thịt trắng nõn, tóc ngắn màu vàng, khóe miệng mang theo ý cười, trong đôi mắt xanh băng long lanh lại có một cảm giác xa cách nhưng lại thanh lịch.

"Bên ngoài đã quét dọn sạch sẻ rồi, mọi người tạm thời đã an toàn." Giọng nói của binh sĩ trẻ rất có từ tính, mang theo một chút non nớt, ngữ khí cũng đã hết sức thận trọng, "Xin lỗi, ta sắp hết thời gian rồi. Đồng đội của ta sẽ phụ trách chuyện cứu viện, xin mọi người hãy giữ bình tĩnh và phối hợp với bọn họ ạ."

"Chờ đã!" Omega thiếu niên bò ra từ trong đám người, "Là anh, đúng không? Trưởng tử của công tước Oran, đội trưởng đội cảnh vệ hải lục thứ tư..."

Chiến sĩ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu một cái.

"Thiếu gia Leon!" Thiếu niên hưng phấn đến nỗi mặt đỏ bừng hết lên, "Anh đã cứu em! Vậy anh có thể ——"

Mũ bảo hiểm của binh sĩ đã khép lại, che mất khuôn mặt anh tuấn. Bóng dáng màu xanh bạc nhằm về phía bầu trời, hóa thành một đường sao băng.

Thiếu niên bị bơ đứng ngay tại chỗ, trợn mắt ngoác mồm.

Một chiếc chiến cơ khác đang từ từ hạ cánh xuống, máy không người lái cũng bay tới để bắt đầu cứu viện.

Hơn một nghìn ki-lô-mét, trung tâm thành phố của Friel đã đắm chìm dưới ánh nắng của ngày thu, bầu trời không có một chút mù mịt nào cả.

Trong hội trường trang nghiêm và hoa lệ của trường công Hoa Đô, sinh viên tốt nghiệp và gia đình đã tụ lại với nhau.

Cha xứ Ian Mitchell mặc áo choàng thẳng nếp đoan trang, tóc đen mềm mại cẩn thận chỉn chu, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo một nét ôn hòa tao nhã mang tính tượng trưng. Hắn đang ngồi ngay ngắn trong bàn khách VIP dự lễ và cùng vỗ tay với mọi người để hoan nghênh hiệu trưởng Klauen lên bục diễn thuyết.

Trong hành lang ngoài lễ đường, Tang Hạ lại đang gấp đến nỗi lăn lộn khắp nơi luôn rồi, cô còn giơ vòng tay lên miệng để giảm thấp tiếng ồn nữa.

"Cuối cùng cậu đang ở đâu thế? Lão già Klauen đã lên bục rồi kìa. Ông ta diễn thuyết xong là sẽ đến phiên đại biểu của sinh viên tốt nghiệp lên phát biểu đó. Cũng chính là cậu đó, người anh em! Cậu chưa quên mình cũng có nhiệm vụ này đấy chứ?"

Ian có chút đứng ngồi không yên, cúi đầu nhìn thời gian trên vòng tay một chút rồi ngẩng đầu nhìn lại cửa hông cạnh bục giảng.

Vừa lúc Tang Hạ đang lén ló đầu vào dò xét, mới liếc mắt một cái mà đã đối diện với ánh mắt của hắn. Bị cha xứ Iay quét qua bằng một ánh mắt không thích, cô gái nhất thời nhanh chóng rụt đầu về như một con chim đang sợ cành cong.

"Cậu nhanh lăn tới đây cho tớ coi!" Tang Hạ rít gào với vòng tay, "Cha xứ Ian giận rồi kìa! Tớ nói thật đó! Thằng nhóc này, cậu xong đời rồi!"

"Đừng lo lắng vì đám trẻ con kia nữa cha xứ. Mặc dù chúng nó rất bướng bỉnh nhưng cũng không đến mức sẽ làm hỏng một chuyện quan trọng như vậy đâu." Ngồi cạnh Ian là một người quen cũ, tướng quân Hughes. Ông là một trong những thành viên của hội Phụ Huynh và Học Sinh ở trường, thứ tử Luke và con gái Tang Hạ cũng là sinh viên tốt nghiệp của năm nay.

"Ta nhớ ngài là thầy dạy thần học của Leon đúng không?" Hughes tướng quân hỏi.

"Đúng thế." Ian cười nói, "Nhưng tôi cũng chẳng dạy được cho nó quá nhiều thứ đâu."

"Thứ chúng ta có thể dạy cho bọn nhỏ thật ra cũng chẳng nhiều." Tướng quân Hughes cảm thán, "Chúng nó trưởng thành quá nhanh, bây giờ tri thức và tư tưởng đang nhanh chóng đổi mới rồi. Con nít đã sớm chạy ở trước mặt chúng ta mất tiêu rồi —— nói như vậy dường như cũng không thích hợp. Cha xứ, năm nay ngài mới hai mươi sáu tuổi thôi, chính ngài cũng là một người trẻ tuổi. Nhưng ta đã quen đối đãi với ngài như là người cùng lứa rồi. Cơ trí và sự trầm ổn này vượt xa tuổi của ngài đấy."

"Ngài đã nghĩ nhiều rồi thưa tướng quân." Ian khiêm tốn nói, "Tôi vẫn luôn khiêm tốn học tập các vị tiền bối mà."

Lời ca ngợi của tướng quân Hughes cũng không phải là không có căn cứ.

Trong những năm qua, Ian nghiễm nhiên đã trở thành người phát ngôn chính thức của giáo chủ Joseph, thậm chí còn chậm rãi đi đến trước sân khấu từ sau hậu trường và thay thế lão giáo chủ có mặt ở những buổi cắt băng khánh thành, từ thiện an ủi, lễ nghi, thậm chí còn thay ông chủ trì một vài buổi thông báo không quá quan trọng nữa.

Tầng lớp xã hội thượng lưu của Friel đều có một nhận thức chung: Vị cha xứ mới hai mươi sáu tuổi, tuấn tú nho nhã, hào hoa phong nhã này mới chính là lãnh tụ tôn giáo chân chính của vùng đất này.

Mà sáu năm trôi qua, mọi người đã quen với phong cách làm việc của cha xứ Mitchell nên cũng chẳng có ai sẽ xem thường vị cha xứ trẻ thoạt nhìn như ôn hòa mềm mại này cả.

Sự thành kính của hắn thì không thể nghi ngờ, hắn cực kỳ nghiêm khắc trong lúc làm việc, sáu năm qua chưa từng sai bước nhầm chỗ một lần nào hết.

Hắn chưa từng làm sai một bản thông cáo và cũng chưa từng mất kiên nhẫn với bất kỳ tín đồ nào cả. Hắn chưa ký sai một tờ văn kiện, dù là ở trước mặt công chúng hay là trong lúc âm thầm thì hắn cũng chưa từng nói ra một lời không chuẩn mực nào.

Điều không giống như nhiều giáo sĩ khác là cuộc sống riêng tư của hắn lại sạch đến mức chẳng khác gì một phòng thí nghiệm vô khuẩn cả.

Dù xuất phát từ lòng ái mộ trong sáng hay là xuất phát từ lòng thèm nhỏ dãi một cách lổ mãng, người theo đuổi vị cha xứ Omega này nối dài không dứt. Thậm chí có khá nhiều vị danh nhân ở Friel từng bày tỏ tình cảm với hắn trước mặt mọi người, biểu thị muốn cởi áo choàng cho cha xứ để hắn từ bỏ thánh chức và chấp nhận tình yêu của thế tục nữa.

Nhưng Ian không hề bị lay động, không cho bất kỳ scandal nào có cơ hội đến gần mình cả. Áo choàng của hắn vĩnh viễn thẳng tắp ngay ngắn, nhẫn giới luật đeo chắc trên ngón tay, một thân trong trắng và thuần khiết.

Ian tự tay trông coi và dạy dỗ nhánh từ thiện của giáo hội ở Friel, số tiền quản lý hằng năm cao đến mấy chục triệu bảng, nhưng sổ sách lại cực kỳ rõ ràng và thấu đáo. Từng hạng mục từ thiện được thi hành ở mọi nơi, mỗi phần tiền đều được tiêu vào những chỗ cần dùng nhất.

Hắn lập ra giảng đường di động cho xóm nghèo, để những đứa bé khốn cùng có cơ hội được giáo dục. Hắn nâng đỡ học viện thần học đã suy yếu lên lại một lần nữa, thêm ngành y học, mở một bệnh viện toàn khoa từ thiện được xây hướng về khu người nghèo khó...

Mọi người lén lút đánh giá cha xứ Ian, cảm thấy hắn sống như một chương trình AI khắc nghiệt vậy. Nhưng người có thể nghiêm cẩn và tự hạn chế bản thân đến cực hạn như thế thì ai lại không tôn kính mà thậm chí còn sinh ra một chút sợ hãi cho được chứ?

"Mong rằng các con sẽ mang đến một vẻ đẹp mới cho thế giới này!" Hiệu trưởng Klauen dùng một câu chúc phúc đầy thâm tình này kết thúc bài diễn thuyết của mình.

Hiệu trưởng già tóc trắng xoá tao nhã nghiêng mình trong tiếng vỗ tay rồi đi xuống bục giảng.

Trong ghế chờ ở cạnh bục giảng, chỗ ngồi thuộc về Leon vẫn trống không như trước.

Chủ nhiệm giáo vụ chủ trì lễ tốt nghiệp nhận lấy micro, một mặt lúng túng cười cười, bắt đầu kéo dài thời gian.

"Tang Hạ, bạn trai của em vắng mặt hả?" Một tên thiếu niên Alpha cười hì hì đi tới, "Yên tâm đi, chủ nhiệm đã để anh lên phát biểu thay cậu ta rồi. Anh còn có thể làm rất nhiều chuyện thay hắn nhé cưng."

Nét mặt của Tang Hạ trầm xuống, cô cười lạnh đáp: "Phải vậy không Will? Làm một người thế thân, rốt cuộc rồi cậu cũng có thể phát huy một chút tác dụng vào ngày tốt nghiệp này rồi nhỉ, thực sự rất đáng mừng nhé."

Will nham hiểm liếc cô gái một cái, đẩy cô sang một bên rồi nhanh chân đi lên bục giảng.

Có vẻ Leon không phát biểu kịp rồi.

Vẻ thất vọng không chỉ hiện rõ trên mặt của Ian mà trong nhóm học sinh cũng có không ít người lớn tiếng phát ra mấy lời than thở đầy tiếc nuối nữa.

"Các vị thầy giáo, các bạn học cùng với các vị phụ huynh," Will hân hoan tuyên bố với toàn trường, "Ta rất xin lỗi, đại biểu đã sớm được chọn ra của sinh viên tốt nghiệp bị kẹt chuyện riêng nên không thể đến đây..."

"Là Leon đi làm nhiệm vụ mà!" Tang Hạ tức giận chửi bới, "Cậu chỉ là một tên uống nước cống lớn lên thôi..."

Tiếng nói của cô biến mất trong khi những tiếng ầm ầm vang lên.

Cửa chính của lễ đường ầm một tiếng được mở ra từ bên ngoài, gió mạnh tràn vào ngay. Một vệt sáng màu xanh bạc lướt qua đỉnh đầu của mọi người, vững vàng đáp xuống bục giảng.

Hàng trăm đôi mắt đổ dồn lên người, giáp nhẹ nhanh chóng tháo gỡ và thu vào trong vòng tay cơ giáp. Người trẻ tuổi mặc đồng phục tác chiến một mảnh của đội cảnh vệ hải lục lặng lẽ đứng trên bục giảng, thân thể thon dài và kiên cường cao hơn Will đang đứng ở bên cạnh gần nửa cái đầu.

Tóc vàng như ánh nắng, anh tuấn mà khỏe mạnh, còn có một nét quả quyết, sắc bén và cứng rắng khó thể thấy được ở những người bạn cùng lứa —— đây là khí chất được luyện ra sau nhiều năm thực chiến quân sự vừa qua cùng với sát khí của một người chiến sĩ đã trải qua gió lửa mới có được.

Thầy trò cả trường yên tĩnh một hồi rồi bùng lên những tiếng hoan hô đến nỗi điếc tai nhức óc, mọi người điên cuồng vỗ tay tán thưởng hình ảnh tàn bạo trên sân khấu này.

Ian cuối cùng cũng phun ra một hơi đã nghẹn lại trong ngực từ nãy giờ.

"Tuổi trẻ một đời nha." Tướng quân Hughes cười nói.

"Cảm ơn nhé Will." Leon không hề khách khí chen vào chỗ của Will, một tay cầm lấy micro, "Ta xin lỗi vì đã đến muộn. Tự giới thiệu mình một chút, ta là Leonardo Svensson Coleman, là một sinh viên tốt nghiệp khóa này của trường công Hoa Đô. Hôm nay ta vô cùng vinh hạnh khi được đại biểu cho nhóm sinh viên khóa 206 để phát biểu cảm nghĩ tốt nghiệp ——"

Trên đồng phục tác chiến trên người của người trẻ tuổi có những vết mồ hôi rõ ràng, ướt đến nỗi tóc vàng ngổn ngang cũng dính sát lên trán, lúc nói chuyện còn có một chút thở dốc nữa. Nhưng mấy trăm người toàn trường lại không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào anh, lắng nghe mỗi câu nói của người trẻ tuổi này.

"Cảm ơn vì đã làm thế thân nha." Tang Hạ đi tới bên cạnh Will vừa bị đuổi xuống sân khấu rồi quay về chỗ ngồi của mình.

Trên bục giảng, người trẻ tuổi tóc vàng đứng thẳng tắp như cây tùng, giọng nói thận trọng truyền tới từ máy phóng đại âm thanh.

"Cho nên đầu tiên, ta muốn bày tỏ lòng biết ơn chân thành với một vài người đã ngồi ở đây hôm nay, cảm ơn họ đã lặng lẽ trao cho chúng ta tình yêu và thời gian không thể đong đếm được từ sau lưng chúng ta. Họ là thầy cô của chúng ta, cha mẹ của chúng ta và..."

Tầm mắt mang theo độ nóng của ánh nắng lướt qua đám người rồi đáp xuống bóng dáng màu xanh đậm kia.

Ian đón lấy ánh mắt của Leon, trong nháy mắt này, cả hai đều rơi vào nơi sâu nhất dưới đáy mắt của đối phương.

"... Và tất cả những người đã làm bạn và bảo vệ để chúng ta trưởng thành." Tiếng nói của Leon trầm thấp mà tràn đầy nét ôn nhu, "Vì có họ mà hôm nay chúng ta mới có thể bình yên ngồi ở nơi này, hưởng thụ sự vui sướng của buổi lễ tốt nghiệp và thỏa sức tưởng tượng về một tương lai vô tận ——"

Kèm theo tiếng chuông, nhóm sinh viên tốt nghiệp hoan hô chạy ra khỏi hội trường và quẩy tung cả sân trường như chó hoang sút chuồng.

Ian lập tức bị phụ huynh học sinh bao quanh bốn phía. Không ít học sinh cũng đầu quân vào học viện thần học hoặc học viện y khoa, các vị phụ huynh sử dụng bản lĩnh cả người mình để lấy lòng vị cha xứ đảm nhiệm vị trí chủ tịch ban giám hiệu này.

Chờ lúc Ian vất vả lắm mới thoát thân được, Leon đã mất bóng từ lâu rồi.

"Thằng nhóc này chạy đi đâu thế?" Ian hỏi Tang Hạ.

"Cậu ấy đến phòng thay đồ rồi ạ." Tang Hạ nói, con ngươi bỗng xoay một cái, "Dường như cậu ấy bị thương nhẹ đó ạ, cho nên..."

Cha xứ không chờ cô nói xong đã quay đầu bước nhanh về phía phòng thay đồ.

Phòng tắm thông minh được lấp trong phòng thay đồ, cả người toàn là bọt, anh đang để máy móc tiến hành tắm sạch cho mình. Đồng phục tác chiến ướt nhẹp mồ hôi kia đã bị anh trực tiếp ném vào trong máy xử lý rác thải rồi, bây giờ có lẽ đã biến thành một đống vụn.

Máu của bọn hải ngẫu có một cái mùi cực kỳ chua và tanh hôi đến nỗi xúc động lòng người, mà suốt trận chiến trước đó, trên giáp nhẹ của Leon đã dính đầy thịt nát máu đen của bọn hải ngẫu, hiệu ứng không thua gì con mèo nhỏ bị động dục hết.

Cho nên áo giáp rất lóe mắt kia của Leon thật ra lại là một hình ảnh cực kỳ trang nhã. Toàn bộ quá trình lúc anh phát biểu, những lãnh đạo ngồi phía sau bục giảng cũng không dám hít thở, lại phải duy trì phong độ, may mà không nghẹn chết.

Bọn họ thật không nhịn được mà trông mong người này mau bước xuống bục giảng, mùi vị trên không trung vẫn luôn duy trì đến lúc buổi lễ kết thúc, ép hiệu trưởng già Klauen tới mức suýt nữa là đã bị trúng gió luôn rồi.

Đương nhiên Leon không thể mang theo cả người đầy mùi như thế đi gặp Ian được.

Thật ra sau khi gia nhập đội cảnh vệ hải lục, Leon đã lập ra một quy định cho bản thân: Anh phải dùng hết khả năng không mang những mùi vị giết chóc và máu me ở bên ngoài đến trước mặt Ian.

Dù dụ ra hải ngẫu để giết chết chúng là để bảo vệ loài người nhưng Leon cũng không muốn để Ian ngửi thấy cái mùi buồn nôn này. Mặc dù anh biết, Ian của anh tuyệt đối sẽ không ghét bỏ chút mùi này của anh đâu.

"Một Alpha phải bảo vệ người nhà mà mình yêu thương." Công tước Oản đã dạy con trai như vậy, "Con phải cố gắng trở nên mạnh mẽ, rèn đúc một hàng rào vững chắc cho người con yêu, thay hắn che mưa chắn gió, để hắn không buồn không lo. Dù con có gặp phải chuyện gì không tốt ở bên ngoài thì cũng không được mang vào trong cánh cửa này. Trong nhà của con, con phải trở thành một người khiến cho người con yêu vui vẻ một cách đàng hoàng vào."

"Há?" Lúc đó Leon không nhịn được mà châm biếm, "Cha ơi, cha đã làm được chưa thế?"

Công tước cây ngay không sợ chết đứng: "Cha không thể làm được vậy con cũng không định làm được luôn à?"

Leon lsji không thể nào phản bác.

Những năm gần đây, Leon từ một tên binh sĩ nhỏ ở hậu phương thăng lên phi công rồi lại đến chiến sĩ tiền tuyến trong chiến đội. Bây giờ, anh đã là đội trưởng của một phân đội nhỏ. Nhưng mỗi lần sau khi nhiệm vụ kết thúc, anh đều sẽ rửa sạch mình từ đầu đến chân, đến lúc không còn một chút mùi lạ nào mới về lại bên người Ian.

Cũng chỉ có như vậy anh mới có thể ngửi rõ được một tia tin tức tố trốn khỏi thuốc ức chế ở sau cổ của cha xứ thôi. Hương thơm cỏ xanh cực nhạt có thể thay thế hai lá phổi đầy mùi tanh hôi và làm cho anh vui sướng hô hấp một lần nữa.

Chương trình rửa sạch kết thúc, Leon hít mũi ngửi thử, xác định không có mùi lạ gì mới để trần người đi về phòng thay đồ.

"Leon, con bị thương rồi..." Ian vọt vào trong phòng thay đồ như một cơn gió, suýt nữa đã va vào Leon.

Leon cuống quít giật một chiếc khăn mặt xuống rồi ôm chặt bộ phận then chốt, anh cứng ngắc đứng tại chỗ.

Ian sững sờ, vội vàng coay người, không nhịn được mà cười cười.

"Xin lỗi, ta không biết... Tang Hạ nói con bị thương? Vết thương của con nằm ở chỗ nào vậy?"

Bị thương? Leon đầu óc mơ hồ.

Có giáp nhẹ bảo vệ, từ đầu đến chân của anh đều hoàn hảo không hề bị tổn hại gì hết, ngay cả một cọng tóc cũng chẳng rơi xuống nữa mà, kiếm đâu ra vết thương để Ian xem đây.

"Vết thương bị hải ngẫu cào trúng nhất định phải xử lý đúng lúc!" Ian nghiêng đầu liếc mắt một cái, ánh mắt rơi xuống một chỗ, không nhịn được phụt một tiếng, "À thì... lây nhiễm sẽ dễ gây ra bệnh về máu lắm. Vết thương của con phải được xử lý nhanh một chút."

Leon bị Ian cười đến ngu ngơ, gắt gao ôm lấy chỗ hiểm. Cố tình giữa sự giận dữ và xấu hổ lại có một tia hưng phấn tháo chạy qua toàn thân rồi vui sướng nhảy lên trong dây thần kinh trên đầu.

Mà nét nghiêng của Ian lại thanh tú đến mức đó, đôi môi khi cong lên cũng rất xinh đẹp, cổ kéo ra một đường vòng cung duyên dáng, bị cổ áo dựng thẳng che mất, da thịt mềm mại kia lại càng ngày càng trắng trẻo và chói mắt hơn nữa..

"Có một... vết thương nhỏ thôi à..." Leon bị quỷ xui thàn khiến mà để ngón tay xoay mặt nhẫn anh em lại rồi xuống tay để đỉnh ngôi sao năm cánh xẹt qua eo như gọt dưa cắt rau.

"Ta đang muốn xử lý một chút đây này. Vừa lúc ngài đã đến rồi, ngài giúp ta một chút chứ?"

"Ở chỗ nào?" Ian lập tức khẩn trương hẳn lên.

Leon một tay cầm chỗ hiểm, nghiêng người sang rồi lộ ra vết thương vừa được tạo nên ở bên eo cho Ian xem.