Liệp Quang

Chương 29




"Nghênh đón ánh sáng thất lạc đã trở về, dùng máu và lửa để bảo vệ tự do."

"Cha nói cho ta biết hết mọi chuyện rồi." Leon chôn cả mặt trên lưng Ian như một con gấu Koala đang vịn chặt lấy cái cây để sống.

"Quá khứ của ông ấy, ông ấy và ba ba, còn có thỏa thuận của... ông ấy và ngài nữa."

Ian yên tâm buông tảng đá trong lòng xuống. Hắn đoán không sai. Quả thực công tước đã xem Leon là người thừa kế chân chính của mình rồi.

"Xin lỗi..." Giọng mũi của Leon khá dày, "Ian, xin lỗi... ta nói với ngài như vậy..."

"Điều đó cũng không thể trách con mà." Ian lấy lòng bàn tay che lên bàn tay đang khẽ run của thiếu niên, "Lúc đó con bị bị hoóc-môn điều khiển, con cũng không phải là bản thân mình. Nhưng ta hiểu con mà Leon. Nên ta cũng chưa từng để những câu nói kia ở trong lòng."

"Nhưng ta lại không thể tha thứ cho bản thân mình." Leon không ngừng khịt mũi, cậu hừ hừ, nước mắt nóng bừng liên tục chảy ra ngoài rồi dính hết lên áo sơ mi của cha xứ.

"Bị hoóc-môn điều khiển là có thể làm ra những chuyện xúc phạm đến ngài hả? Ta là người chứ không phải động vật. Ta đã thề rồi Ian. Ta đã thề là ta sẽ mãi mãi không là cho ngài bị tổn thương."

"Con chỉ nói lẫy vài lời thôi mà." Ian mở tay của Leon ra, xoay người lại rồi nâng khuôn mặt của cậu lên, "Mọi chuyện đã qua rồi, Leon. Này, nhìn ta nào nhóc con. Cũng đã lớn như vậy rồi mà còn khóc nhè, mấy đứa trẻ khác sẽ cười con đó."

"Đây là lần cuối cùng." Leon dùng sức lau mặt một cái, hai mắt và chiếc mũi đỏ bừng như vậy khiến cho người khác muốn thương yêu, "Dũng sĩ Coleman, chỉ chảy máu và mồ hôi, không bao giờ được rơi nước mắt!"

"Ta biết mà." Ian càng cảm thấy chua xót trong lòng hơn nữa, "Có lúc ta rất hy vọng con đừng lớn lên làm gì, cứ ngây thơ mãi đi, không buồn không lo gì hết."

"Ta lại hận không thể lớn thành một người cao to trong một đêm đây này." Leon thấp giọng nói, "Nói cho cùng, làm con nít cũng sẽ có không ít muộn phiền mà, vậy tại sao lại không làm một người trưởng thành, ít nhất sẽ càng độc lập và có một sức mạnh cường bạo hơn chứ?"

Ian chẳng biết nói gì thêm nữa.

Nước biển nhẹ nhàng bào mòn tảng đá ngầm. Bầu trời thấp như vậy, khung cảnh đầy sao như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ rơi xuống biển rộng hết.

Ian và Leon sóng vai nhau ngồi trên một cành cây khô đã bị ngã, cả hai cởi giày ra và ngâm chân vào trong nước mát.

Leon nửa ngồi nửa không và bám sát lên người Ian, đầu nửa dựa lên bả vai của hắn. Tư thế không muốn xa rời này trông thành kính tới vậy nên cũng khiến Ian không nỡ đẩy cậu ra.

"Ian, giáo chủ Carroll tính kế ngài như vậy, ngài không tức giận hả?" Leon hỏi.

"Mọi ngăn trở cũng chỉ là một bài khảo nghiệm mà Thánh chủ dành cho ta thôi." Ian trả lời một cách bình thản.

Leon cúi đầu đưa mắt nhìn bàn tay đang đặt ở trên đùi của cha xứ, nơi đó có một chiếc nhẫn giới luật mới màu đồng thau để khó khiến người ta chú ý tới hơn nữa.

"Họ toàn nói ngài là tín đồ thành kính cam chịu thử thách nhất. Vì chỉ có lời kêu gọi của người thành kính nhất mới có thể được Thánh chủ đáp lại thôi." Leon nói, "Ta nghĩ đến lời ngài đã nói với ta lúc ở chỗ Thần Mặt Trời kia. Quả thực, nếu Thánh chủ hiển linh cũng là vì cứu nạn, vậy nếu hắn không hiển linh thì sẽ có nghĩa là bình yên."

Ian xoay nhẫn giới luật, mỉm cười hỏi: "Lúc bị vây dưới đáy biển, con có sợ không?"

"Ta mới không sợ đâu nhé" Thiếu niên bật thốt lên. Nhưng lúc nhận được ánh mắt trong suốt của cha xứ, cậu lại bẻ lái ngay: "Có... một chút... Ta sợ là sẽ không thể gặp lại ngài nữa."

Ian cầm tay cậu: "Ta cũng rất sợ. Ta sợ là sẽ không thể nào cứu được con. Nhưng may thay, Thánh chủ đã nghe được lời cầu xin thần linh phù hộ của ta. Ngài đã để cho kỳ tích xuất hiện. Đáng tiếc lúc đó ta đã ngất đi rồi. Nghe nói khi đó con là một chiến sĩ cơ giáp rất bảnh trai phải không?"

Leon âm thầm đắc ý mà bĩu môi: "Cũng thường thôi. Cơ giáp nát lắm, vừa lên bờ là đã vỡ vụn rồi. À mà ngài đã cầu xin thần linh phù hộ cái gì vậy?"

Ian nói: "Ta đồng ý dâng hiến cả thân thể và linh hồn của mình cho Thần, cả đời này ta chỉ phụng dưỡng một người là ngài ấy thôi."

Leon sửng sốt, cậu từ từ quay đầu nhìn chằm chằm vào góc nghiêng đầy vẻ điềm tĩnh của Ian: "Nói chính xác hơn là... ngài vĩnh viễn sẽ làm một giáo sĩ hả?"

"Đúng thế." Ian đáp, "Ta đã thề là sẽ mãi mãi không buông tha tín ngưỡng của mình và bảo vệ Thánh quang suốt cả đời luôn rồi."

"Tại sao chứ!" Leon kích động kêu to, "Như vậy thì hơi quá rồi đấy!"

"Đây là mối giao dịch giữa ta và Thánh chủ." Ian trông vẫn trấn định, "Chúng ta không thể đưa ra yêu cầu với Thần một cách vô điều kiện mà phải dùng thứ chúng ta để tâm tới nhất để trao đổi. Ta dùng lòng trung thành tuyệt đối của mình đối với Thánh chủ để đổi lấy tính mạng của con. Ta cảm thấy mối giao dịch này cũng quá lời rồi đó chứ."

"Nhưng..." Trong đầu của Leon bốc cháy khét nghẹt, "Cuộc đời của ngài dài như vậy, không thể có thêm thay đổi nào khác hả? Lỡ đâu ngài có suy nghĩ khác rồi muốn bỏ chiếc áo choàng này xuống thì..."

"Vậy ta sẽ bị Thánh chủ giáng tội và trừng phạt một cách nghiêm khắc." Ian nói, "Nếu tín ngưỡng của ta không được kiên định thì có nghĩa là ta đã phạm vào lời thề rồi."

Thiếu niên run rẩy cả người: "Nhưng ngài đã nói với ta là càng lớn hơn, kinh nghiệm sẽ càng ngày càng nhiều, tư tưởng và quan niệm của con người cũng sẽ thay đổi mà."

"Vậy ta phải không ngừng củng cố lại tín ngưỡng của mình rồi."

"Định tẩy não bản thân à?"

"Leon!" Ian có chút không vui.

Leon thấp giọng nói: "Cũng là vì cứu ta nên ngài mới làm như vậy."

"Không." Ian kéo Leon qua ngồi xuống, "Đây là lựa chọn của ta, Leon, ta sẽ vui vẻ chịu đựng. Con đừng lo cho ta. Suốt đời này, ta sẽ cầu xin thần linh phù hộ và cầu phúc cho con. Ta nguyện trở thành thần hộ mệnh cho con và cùng con trưởng thành cơ mà."

Những tia run rẩy trên người thiếu niên cũng dần dịu xuống. Cậu cúi thấp đầu, ngâm cả khuôn mặt vào trong màn đêm: "Ngài sẽ vẫn luôn bảo vệ ta sao?"

"Đương nhiên." Lòng bàn tay của Ian ôm lấy bàn tay của cậu, "Đương nhiên là ta sẽ ở bên cạnh con rồi. Ta còn muốn nhìn thấy con thành công và đi về phía ngai vàng trong thắng lợi nữa mà. Cuộc sống của con, tương lai của con, ta sẽ mãi để chúng ở trong lòng."

Leon trầm mặc một lúc lâu.

Ian vỗ nhẹ vai cậu: "Con đã biết ta và cha con đang hợp tác rồi, vậy sau này, mối quan hệ của chúng ta sẽ càng ngày càng trở nên chặt chẽ hơn nữa. Chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm bạn lâu dài mà Leon."

Thiếu niên thở ra một hơi thật dài, thoạt nhìn vẫn chưa hoàn toàn buông xuống, nhưng cậu đã tạm thời lựa chọn thỏa hiệp. Đúng là cậu sẽ nhanh chóng trưởng thành. Nhưng biểu hiện đánh dấu thời kỳ trưởng thành rõ ràng nhất là bắt đầu học được cách thỏa hiệp với hiện thực.

"Đúng rồi." Leon móc hai tấm thiệp trong túi tiền đã bị cậu ngồi nhiều đến nhăn nheo ra, "Ta đặc biệt gửi ngài cái này."

Một tấm là thiệp mời tiệc sinh nhật. Thiếu gia Leonardo Coleman sẽ tròn mười ba tuổi vào ngày hai mươi hai tháng này, công tước Oran quyết định tổ chức một buổi tiệc sinh nhật cho trưởng tử ở trang viên Parthenon để biểu thị chúc mừng.

"Cha nói chờ ta lớn thêm một chút nữa, ông ấy sẽ nghĩ biện pháp đòi tước vị cho ta, nam tước gì đó." Leon không để ý lắm, "Nói chung, đây là một bữa tiệc rượu thân thích, không cần chuẩn bị quá long trọng đâu."

"Ta sẽ tỉ mỉ chọn ra một món quà sinh nhật cho con, thiếu gia của ta." Nét cười của Ian trông thật long lanh, hắn lại mở tấm thiệp thứ hai ra, "Học sinh thân mến, chúng tôi rất vinh hạnh thông báo rằng bạn đã trở thành học sinh tại trường công Hoa Đô..."

Ian bỗng nhiên đứng dậy, cả khuôn mặt là vẻ mừng như điên: "Con trúng tuyển rồi!"

"Đúng vậy nhá." Leon dửng dưng như không, cậu chậm rãi xoay người, "Sớm biết thi Hoa Đô dễ như thế, lúc đầu ta đã ghi danh vào "trường công Chloe" rồi."

"Này, xấp xỉ là được rồi." Ian đáp, không nhịn được mà hoan hô, "Ta nhất định phải chuẩn bị cho con một món quà siêu cấp mới được, ta thề đó! Chúc mừng con đã thức tỉnh thành công, tròn mười ba tuổi, lại còn dựa vào bản lĩnh của mình mà thi đậu vào một ngôi trường có tiếng nữa nhé!"

Ian không nhịn được nâng mặt của thiếu niên rồi nặng nề hôn lên trán của cậu một cái.

Leon rung mạnh cả người, không dám làm ra bất cứ một cử động nhỏ nào hết.

"Con là kiệt tác tốt đẹp nhất của Thần đó Leon!" Ian vui vẻ cười to, "Ta rất kiêu ngạo về con!"

Leon đá đá bọt nước, vừa nhìn cha xứ mở đèn pin trên vòng tay lên và tỉ mỉ đọc thư thông báo trúng tuyển vừa để gió biển mát mẻ thổi bay cảm giác khô nóng trên người.

"Đúng rồi, chuyện của con và Kent rốt cuộc đã giải quyết tới đâu rồi?" Ian đột nhiên nghĩ tới.

"Bọn ta giảng hòa rồi." Leon nói.

Trên thực tế, tướng quân Hughes tự mình mang theo cả nhà tới kính thăm trang viên Parthenon và ngỏ lời cảm ơn Leon đã cứu trưởng tử của ông. Hai vị thiếu niên bắt tay giảng hòa dưới sự chứng kiến của gia đình hai bên.

"Cảm ơn nhé người anh em." Kent thoải mái vỗ vỗ vai của Leon, "Thành thật mà nói, lúc hai chúng ta chém giết bầy quái vật kia cũng rất sảng khoái ha."

Khuôn mặt tuấn tú đã nghiêm lại nửa ngày của Leon rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, cậu khà khà cười nói: "Đúng, cực kỳ tàn bạo luôn."

Kent lại tiến tới bên tai của Leon và bảo: "Nếu ngươi thích em gái ta, ta có thể tạo ra một chút cơ hội cho ngươi đấy."

"Cảm ơn." Leon khách khí nói, "Nhưng ta và Tang Hạ chỉ là bạn bè thôi. Đúng rồi, nếu như các ngươi lại bắt nạt cậu ấy nữa..."

"Ta đã dạy bảo lại Luke rồi, nó biết nặng nhẹ." Kent đã sắp trưởng thành, đương nhiên sẽ không tính toán với em gái dòng thứ còn nhỏ, "Nói chung, chờ sau khi ngươi vào học và gia nhập vào hội anh em, rất nhiều bạn bè của ta đều muốn làm quen với ngươi đấy."

"Kết bạn mới ổn chứ?" Ian cười.

"Tàm tạm thôi." Leon hừ hừ, "Cha cũng bắt ta thề rồi, lần này dù là như thế nào thì ta cũng phải tốt nghiệp ở Hoa Đô, nếu không ông ấy sẽ đánh gãy chân của ta thiệt mất."

"Sau này cha con sẽ vất vả và buồn phiền nhiều lắm, con tốt nhất nên ngoan ngoãn đọc sách đi, đừng tạo thêm phiền phức cho ngài ấy là được rồi."

"Ta biết mà." Leon đáp rồi lại hỏi, "Ian, hoàng đế thực sự cảm thấy cha ta là một sự uy hiếp hả?"

Ian ngồi lại bên cạnh thiếu niên, hắn ôm lấy vai của cậu, cố gắng dùng lồng ngực đơn bạc của mình để mang tới một chút cảm giác an toàn cho cậu.

"Mỗi khi các quyền lực đụng độ với nhau thì sẽ đi kèm với chết chóc máu me. Có lúc không phải chúng ta không có lòng tranh đoạt là có thể may mắn thoát khỏi nó đâu. Nhưng một khi đã bị đẩy lên đấu trường đó, chúng ta nhất định phải chiến đấu và giết chết đối phương, như vậy thì chúng ta mới tiếp tục sống sót được."

"Vậy cha ta sẽ gặp phải nguy hiểm hả?"

Ian ôm Leon thật chặt: "Công tước là một người cẩn thận và thông minh. Ta sẽ dùng hết khả năng của mình để trợ giúp cho ngài ấy. Mà con, Leon, ta cũng sẽ không tiếc tất cả mọi thứ để bảo vệ con."

Nhưng ta lại tình nguyện không muốn như thế. Thiếu niên lặng lẽ nói ở trong lòng.

Có lúc, ta tình nguyện rằng ngài đừng đối xử tốt với ta như vậy nữa...

"Con nhìn bầu trời đầy sao này đi, nó xinh đẹp tựa như cảnh tượng trong mơ vậy." Ian nhìn lên bầu trời và khẽ mỉm cười, "Chắc là ánh sao chiếu vào trong mắt chúng ta tối nay đã tới từ một triệu năm trước rồi đó. Thậm chí có một vệt sáng đến từ mẫu tinh Trái Đất của chúng ta nữa cơ. Hiếm thấy lắm đấy. Có lẽ trong khoảnh khắc khúc xạ ánh sáng này, loài người cổ vẫn còn sống bình yên trên địa cầu, họ căn bản sẽ không nghĩ rằng bản thân sẽ rời đi. Mà ánh sáng chiết xạ từ Sao Friel cũng sẽ rọi sáng đôi mắt của một cá nhân trên một hành tinh vào một đêm tối nào đó."

Ian nhìn Leon, trong mắt là những vì sao lấp lánh: "Nên đừng quá xoắn xuýt vì những chuyện cực khổ trước mắt, tương lai của con đang lóe sáng ở phía trước kia kìa."

Leon đuổi Ian về túc xá, thấy đèn trong phòng của hắn sáng lên mới lái phi toa trở về trang viên.

Phi toa bay lên một điểm cao, Leon dừng tàu và xoay người nhìn lại, mái tóc vàng bị gió biển thổi phần phật, lộ ra vầng trán no đủ vuông vắn.

Bọt sóng như ánh trăng màu bạc, túc xá của cha xứ lại tựa như một dấu chấm nhỏ trên đỉnh trăng. Cửa sổ thắp sáng trong bóng đêm mênh mông kia như xuyên qua lớp sương mù trên biển và dẫn ra một tia sáng để chỉ đường cho cậu vậy.

"Ngài thực sự không thể từ bỏ Thần của mình sao?" Leon nỉ non, ngũ quan khôi ngô mà thống khổ đang khẽ giật, "Nhưng phải làm thế nào mới có thể không khiến cho ngài thất vọng về ta đây..."

Mấy ngày trước khi Leon hoàn thành kỳ thức tỉnh của Alpha và khôi phục lại thể lực, công tước Oran đã dẫn cậu xuống tầng thấp nhất dưới lòng đất của trang viên Parthenon —— phòng huấn luyện riêng của ông.

Leon ở trong trang viên này mấy năm nên đã sớm biết sẽ có một căn phòng như thế, nhưng xưa nay cậu lại chưa thể thành công chuồn vào lần nào cả.

Phòng huấn luyện chiếm lấy cả một tầng và bị chia thành nhiều căn phòng nhỏ, mỗi phòng đều có những chức năng khác nhau. Công tước không thể nắm giữ cơ giáp trí năng cao cấp nhưng ông có thể có vũ khí nóng.

Cho nên nơi này còn có một căn phòng lớn được trang bị đủ những thứ độc nhất mà công tước đã sưu tầm. Từ đao đến kiếm đến pháo xung kích cầm tay loại nhỏ, từ đạn dược hóa học đến áo giáp năng lượng, chẳng thiếu thứ gì hết. Mô hình súng ống thậm chí còn chưa lạc hậu nữa mà.

Lúc đó, Leon cuối cùng hiểu rõ tại sao biện pháp cứu hỏa trong nhà lại chặt chẽ như vậy. Bởi vì một khi lửa cháy tràn lan, căn phòng này sẽ phá tung, vậy toàn bộ trang viên Parthenon cũng sẽ bị nổ bay lên trời cao luôn.

Nhưng công tước không hề đánh chết cậu khi cậu đã kéo còi báo động, hiển nhiên là vì ông vẫn nhớ rằng cậu là ruột thịt của mình...

"Cha biết con vẫn luôn tò mò về nơi này." Công tước nói, "Từ giờ trở đi, con có quyền đi vào nơi này. Cũng từ hôm nay trở đi, con phải bắt đầu tiếp nhận huấn luyện nghiêm ngặt hơn nữa. Cha sẽ mời huấn luyện viên chuyên nghiệp hơn cho con và sẽ đưa ra những yêu cầu nghiêm khắc hơn đối với con. Nếu con cảm thấy mình không chịu nổi thì có thể nói sớm với cha nhé."

"Con có thể làm được, thưa cha!" Leon lập tức nói.

Công tước gật đầu: "Con đã nghe rất nhiều chuyện về hoàng gia rồi nhưng có một chuyện con vẫn cần phải biết tới."

Công tước gỡ bỏ một lớp vải đỏ trên tường xuống, một thanh kiếm cổ khổng lồ hiện ra ngay trước mắt.

Đó dĩ nhiên là một chiếc trọng kiếm được dùng cho cơ giáp, dài tới hai mét. Cán kiếm tàn tạ và lưỡi kiếm đầy chỗ hỏng biểu thị rằng nó đã từng trải qua khói lửa. Vinh quang trong quá khứ, khí thế chết chóc thấm đẫm hồn kiếm vượt qua năm tháng dài đằng đẵng mà phả vào trong mặt.

Leon đối diện với cự kiếm trong chốc lát rồi cảm thấy lông tơ trên da thịt dựng thẳng lên ngay, cậu không nhịn được muốn nhe răng, sinh ra suy nghĩ đối đầu theo bản năng.

"Đây là di vật của tổ tiên Coleman chúng ta." Công tước Oran cầm khăn mềm lên và tỉ mỉ lau chùi kiếm cổ, "Nó được kết thừa bởi các đời đế vương Coleman, nó là một trong những biểu tượng cho hoàng quyền. Mà bây giờ, cổ kiếm nằm trong tòa vật quý của Cung Champs chỉ là hàng nhái mà thôi. Cái trước mắt con này mới là hàng thật."

"..." Leon quả thật không còn gì để nói nữa, "Con sẽ vỗ tay vì sự can đảm của ngài, thưa cha."

Công tước nói: "Cha cho con xem nó là để con nhìn rõ châm ngôn trên đó."

Trên thân kiếm loang lổ quả thực có in một câu châm ngôn.

Đó là một câu từ cổ, cách đánh vần và ngữ pháp cũng có chút khác biệt so với ngôn ngữ hiện đại. Nhưng dưới sự huấn luyện như điện ngục của cha xứ Ian, Leon có thể dễ dàng nhận ra ý nghĩa của những lời này.

"Dũng sĩ Coleman, nghênh đón ánh sáng thất lạc đã trở về, dùng máu và lửa để bảo vệ tự do."

"Lời này con đã từng nghe thấy ạ." Leon nói.

"Đúng thế." Công tước gật đầu, "Một câu khẩu hiệu đã lưu truyền trong hoàng gia suốt nghìn năm. Người biết rất nhiều, nhưng chẳng ai hiểu rõ hàm nghĩa bên trong cả —— nó là sứ mệnh chân chính của gia tộc Coleman."

"Không phải mở rộng bờ cõi, không phải thống trị quốc gia này, mà là một sứ mệnh bị giao xuống khi gia tộc của chúng ta vừa được sáng lập ra, là một nhiệm vụ chờ dũng sĩ chúng ta hoàn thành."

Công tước gỡ vỏ đao bên trong có chứa lưỡi đao sắc bén từ trên kệ xuống, kéo cán ra rồi đặt vào trong tay của con trai.

Leon cầm chiếc đao quý nặng trịch và hỏi: "Là gì ạ?"

Công tước nói: "Giết Thần."